Diêu Nhan suy nghĩ một hồi, không rõ vì sao Lục Cẩm Xuyên lại thay đổi thái độ nói chuyện với bà như vậy, bình thường nó đều không để ý tới bà, hình như Lục Cẩm Xuyên trở về cùng với An Ninh?
Diêu An Ninh thay đồ ở nhà, đang xem sách, nghe phía sau có động tĩnh, lập tức nhăn mi lại, lần trước cũng như thế này, căn bản là Diêu Nhan không để ý đến cô, trực tiếp mở cửa vào, chưa từng hỏi qua cô.
“Ninh Ninh.” Diêu Nhan bước thẳng đến bàn đọc sách, đối với hành vi của mình, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.
“Chuyện gì?” Diêu An Ninh hơi hơi nhíu mày.
“Sao hôm nay con về nhà cùng Cẩm Xuyên?” Diêu Nhan hỏi ra vấn đề đã suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu này.
Diêu An Ninh không biết Lục Cẩm Xuyên đã nói những lời đó với với Diêu Nhan, nhưng cô vẫn có thể nghe ra ý tứ sau câu hỏi của bà.
“Con ngồi xe nhà về.” Diêu An Ninh đáp.
Diêu Nhan cao giọng: “Sao con có thể ngồi xe nhà về chứ!”
Bộ dạng bị khiếp sợ thế kia, giống như Diêu An Ninh đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo.
Diêu An Ninh nhìn người trước mặt như không thể ngờ được, bản thân còn bị chính mẹ ruột của mình xem thường, cũng khó trách nguyên chủ lại tự ti như thế.
“Chúng con chưa nói chuyện.” Liên tưởng đến những gì bà mới nói khi nãy, Diêu An Ninh cũng đoán được đại khái, hẳn là Lục Cẩm Xuyên đã nói gì đó với Diêu Nhan.
“Thật sự?” Diêu Nhan đánh giá Diêu An Ninh, giống như không quá tin tưởng lời Diêu An Ninh nói.
“Mẹ cho rằng anh ta sẽ nói chuyện với con sao?” Diêu An Ninh hỏi lại một câu.
Diêu Nhan bị hỏi làm cho nghẹn lời, lấy thái độ cao ngạo của người nhà học Lục thì sẽ không.
Nhưng vì sao Lục Cẩm Xuyên lại nói những lời đó?
“Con đừng đến quấy rầy Cẩm Xuyên, biết không!” Diêu Nhan không đồng ý với cách nói của Diêu An Ninh, nghĩ tới nghĩ lui, bà đều quy chụp sự lạ thường của Lục Cẩm Xuyên lên người Diêu An Ninh.
“Không đâu, anh ta luôn xem con như không tồn tại.”
Diêu Nhan hoàn toàn bị Diêu An Ninh làm cho nghẹn họng. Cũng không biết gần đây làm sao nữa, Diêu An Ninh luôn cư xử rất khác lạ, luôn khiến tình cảnh của bà so với trước kia càng thêm khó khăn, nhất là sau khi tự sát.
“Tóm lại, con đừng chọc người trong nhà này mất hứng.” Diêu Nhan lại nhấn mạnh lần nữa.
Diêu An Ninh cũng thực vô tội, hình như cô chưa làm gì nữa mà?
Diêu Nhan nhìn thời gian, bà còn có việc phải làm nên đứng dậy rời đi.
“Lần sau có vào thì hãy gõ cửa trước, nếu như bị những người khác nhìn thấy sẽ không tốt.” Diêu An Ninh biểu đạt rất uyển chuyển, lại rất thực tế, so với ý kiến của cô, hiển nhiên cái nhìn của người nhà họ Lục càng quan trọng hơn.
Diêu Nhan nghe cô nói liền hiểu, ở gia tộc lớn chú trọng nhất chính là lễ nghi, làm gì cũng phải chú ý quy củ, nếu bị người ta nhìn được hành vi không gõ cửa của bà, e là sẽ bị nói.
Đến cơm chiều, Diêu An Ninh xuống lầu vào bàn ăn cùng người nhà họ Lục.
Bọn họ thấy Diêu An Ninh xuất hiện, đều lộ vẻ kinh ngạc, bình thường nếu Diêu An