Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 125: Nghiêm túc




Cô gái dưới thân kiều diễm xinh đẹp như hoa, đôi mắt như nai con ngập tràn sự sợ hãi rõ rệt. Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt cô lúc sáng lúc tối, sự bất an trên mặt anh cũng lúc ẩn lúc hiện, anh muốn cúi đầu hôn cô, lại phát hiện khuôn mặt cô khẩn trương sợ hãi tựa như con thỏ bị rơi vào bẫy, nhịn không được thấp giọng ra lệnh,



“ Mở mắt ra nhìn anh!”



Anh không muốn cô nhắm mắt lại trong lòng lại nghĩ đến bóng hình của người đàn ông khác, cho dù chỉ là suy nghĩ cũng đủ làm tâm trạng anh không vui.



Trang Noãn Thần theo bản năng mở mắt nhìn vào đôi mắt đen quá mức thâm thúy của anh, ngực thắt lại, hơi thở trong nháy mắt cũng trở nên gấp gáp. Hô hấp của anh gần sát cô, gần đến nỗi có thể giao hòa với nhau. Hai tay cô để nhẹ lên ngực anh, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều là sức mạnh cứng rắn, reo hò đến cả trái tim cô cũng bất ổn theo.



“Tôi , tôi mệt chết đi được, muốn ngủ…” Nhìn vào ánh mắt anh cô có thể đọc được sự khao khát của anh, nhưng cô trước sau vẫn không thể cùng anh tiến tới quan hệ thân cận thêm nữa. Đúng vậy, anh đích thực là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng là lúc không được tỉnh táo, dưới tình huống này cô thật sự không thể hoàn toàn mở lòng được.



Giang Mạc Viễn không có nhiều hành động, chỉ nhìn cô thật lâu, sau một lúc đột nhiên cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng dọc theo hai má cô dần dần hạ xuống đôi môi, chiếc cằm tinh tế và xương quai xanh gợi cảm…



Trang Noãn Thần không giãy dụa, cũng không đẩy anh ra, anh là chồng của cô nên cô không có quyền cự tuyệt, đây quyền lợi của anh.



Nụ hôn triền miên của người đàn ông dừng lại tại đỉnh cao ngất của cô, lại ý thức được cô không phản kháng, ngẩng đầu nhìn cô, cũng có thể cảm nhận rõ ràng cả người cô run rẩy, như chú ve lạnh run đứng lặng trước gió lạnh. Bỗng dưng mềm lòng, âm thầm hít sâu một hơi nhẹ thàng thở ra, động tác tiếp theo là xoay người nằm xuống, duỗi cánh tay ra một lần nữa ôm cô vào lòng.



Trang Noãn Thần đang khẩn trương lại bị hành động bất ngờ của người đàn ông khiến cô sững sờ, mở to mắt nhìn anh.



Giang Mạc Viễn mỉm cười, như thở dài lại như dung túng, “Ngủ đi.”




Tảng đá trong lòng ầm ầm rơi xuống đất, cảm giác thoải mái kéo đến đồng thời có chút cảm động, nhẹ nhàng gật đầu, kéo chăn lên đắp xoay người lại.



Cánh tay người đàn ông từ phía sau vươn đến ôm cô, tấm lưng cô nhanh chóng dán vào lồng ngực anh, xung quanh là mùi xạ hương của anh. Cả người Trang Noãn Thần nhỏ xinh tựa như chú mèo con, bị con báo dịu dàng ôm vào lòng.



Thế nhưng, bản chất nguy hiểm của con báo trước sau không hề biến mất.



Cô vừa nhẹ nhàng cử động liền có thể nhận thấy sức mạnh hừng hực nguyên thủy của người đàn ông, nỏng hổi áp sát vào mông cô. Lúc này cơ thể người đàn ông lại dính chặt vào cô, sức mạnh kia liền dễ dàng tiến vào giữa hai chân cô, đang dán chặt và ma sát vào da thịt mềm mại của cô.



Một sức mạnh đáng sợ!



Cho dù không cần nhìn, Trang Noãn Thần cũng có thể dễ dàng hình dung ra sự khổng lồ của người đàn ông.



Cơ thể cô theo bản năng trốn tránh, lại bị Giang Mạc Viễn ôm chặt hơn, cùng lúc đó có tiếng nói chưa ý cười chui vào tai cô…



“Lộn xộn nữa coi chừng anh sẽ thực hiện quyền lợi làm chồng đấy.”



Một câu nói liền thành công uy hiếp cô.



Trang Noãn Thần không dám cử động nữa, chỉ có thể mặc anh dùng hành động ma sát để giảm bớt kiềm nén dục vọng.



***



Ngày hôm sau, Trang Noãn Thần mang một đôi mắt gấu mèo cùng Giang Mạc Viễn tới sân bay. Trên máy bay ngủ thẳng cho đến lúc bị kéo lên xe đi Cổ Trấn , cô ngủ quên mấy tiếng đồng hồ, cũng may có anh bên cạnh.



Lúc đến Cổ Trấn đã là hoàng hôn.



Thời tiết ở Cổ Trấn không giống với thời tiết lạnh và khô của Bắc Kinh, nơi này tuyết rơi rất ít. Thời tiết vào mùa đông thuộc loại khí hậu ẩm thấp thường xuyên mưa li ti. Tảng đá nằm bên đường bị ướt hiển nhiên là vừa được cơn mưa đổ xuống cọ rửa, cùng lúc lại được ánh sáng mặt trời chiếu xuống mà càng trở nên sạch sẽ trơn bóng, ánh chiều tà chiếu xuống, những tảng đá mấy ngàn năm bên đường ánh lên từng vòng sáng hòa cùng ráng đỏ tươi đẹp tuyệt mỹ ở chân trời, sự đẹp đẽ của đất trời có thể thu hết vào trong đáy mắt.



Mùa này các nhà nông không có nhiều việc, người dân Cổ Trấn tốp năm tốp ba ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm, đèn lồng màu đỏ thẫm xếp thành hàng dài. Lúc Giang Mạc Viễn cùng Trang Noãn Thần xuất hiện ở cổng Cổ Trấn, có một đám trẻ con vui cười chạy ngang qua người họ, một đứa trong số đó nhận ra Trang Noãn Thần, liền ồn ào chạy đến nhà cô báo tin.



Thật ra họ đã gọi điện báo trước khi trở về.



Cổ Trấn rất ít có người ngoài đến, nên người lạ đến sẽ thu hút sự tò mò của người dân ở đây, hơn nữa thân hình Giang Mạc Viễn cao lớn lại ăn mặc sang trọng, vừa vào Cổ Trấn đương nhiên sẽ thành tiêu điểm của nhiều ánh nhìn.



Cũng có người nhận ra anh , nhiệt tình tiếp đón chào hỏi: “Bé Trang à, hôm nay lại đưa bạn trai về à?”




Cô lại nhớ lại lần trước đã đưa anh về khiến cho nơi này vô cùng ồn ào.



Lúc Trang Noãn Thần cùng Giang Mạc Viễn về đến cửa nhà, liền ngửi thấy mùi củi lửa thoang thoảng trong không khí, cô lơ đãng nhớ tới tình cảnh lần trước đưa anh về, hoảng hốt ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như đã qua mấy đời.



Cuộc đời quả thật khó đoán, lần trước cô với anh là bạn bè, bây giờ cô với anh đã thành vợ chồng.



Lúc vào nhà, hai ông bà đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ là thấy hai đứa nắm tay nhau thì kinh ngạc gấp bội.



Không khí bữa tối vô cùng hòa hợp. Ông Trang là người ăn ngay nói thẳng, Giang Mạc Viễn có thể cùng ông trước nói chuyện thiên văn, sau nói chuyện đại lý, giữa còn có thể nói tới chuyện chính trị. Nhìn vẻ mặt của cha Trang đích thị rất vui vẻ, xem ra ấn tượng của ông về Giang Mạc Viễn thật không tồi.



Cho đến khi, Giang Mạc Viễn nói thẳng vào việc bọn họ đã kết hôn cho hai người biết, sắc mặt bà Trang hơi trầm xuống, ông Trang cũng ra vẻ không vui.



Trang Noãn Thần thấy thế trong lòng liền bất ổn không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, ngược lại Giang Mạc Viễn lại vô cùng bình tĩnh, chủ động rót một chung rượu đưa cho ông bà Trang, làm tốt động tác nhận lỗi trước.



Ông bà Trang cũng không phải là người không hiểu chuyện, nhìn thấy dáng vẻ nhận lỗi của Giang Mạc Viễn cũng không nỡ trách cứ, nhưng bà Trang vẫn không nhịn được liền nói, “Mẹ biết hiện giờ người trẻ tuổi các con thịnh hành chuyện cưới gấp, nhưng chuyện hôn nhân là việc lớn, các con không thể nói kết hôn liền kết hôn, ngay cả ngày tốt cũng không chọn, thậm chí không thông báo trước cho người lớn.”



“Mẹ…”



“Mẹ…” Giang Mạc Viễn mở miệng cắt ngang lời nói của Noãn Thần, chủ động nói: “ Con và Noãn Noãn là thực lòng muốn kết hôn, đối với chuyện hôn nhân đại sự trước giờ con không xem nó là trò đùa. Tuy hành vi chém trước tâu sau này sẽ gây nghi ngờ, nhưng xin ba mẹ yên tâm, nghi thức hôn lễ tụi con tuyệt đối nghe theo lời người lớn.”



Bà Trang định mở miệng, nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, cũng muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại thôi.



Trang Noãn Thần liền đoán ra tâm tư của mẹ, mới đây, cô đã nói cho ba mẹ biết chuyện cô quen lại với Cố Mặc, hiện giờ lại đột nhiên kết hôn cùng Giang Mạc Viễn, khẳng định cha mẹ sẽ có nghi ngờ.



Bên này ông Trang uống một ngụm rượu, có chút đăm chiêu, thật lâu sau mới hỏi: “Ba muốn biết nguyên nhân hai đứa vội vã kết hôn như vậy là gì?”



Không đợi Trang Noãn Thần trả lời, bà Trang mẫu đột nhiên la lên: “Noãn Thần, không phải con mang thai chứ?”



Có thai trước khi cưới, đây là nguyên nhân trực tiếp nhất.



Đầu tiên Trang Noãn Thần sửng sốt, sau đó mới bất đắc dĩ xoay người liếc mắt một cái.



Giang Mạc Viễn lại kéo tay cô qua, cười vui nhìn về phía cha mẹ: “Ba mẹ đừng hiểu lầm, con và Noãn Noãn là thật sự yêu nhau, muốn chung sống cả đời với nhau, chỉ như vậy thôi.”



Lời nói của anh vô cùng tự nhiên, Trang Noãn Thần nhìn về phía anh, trong lòng xẹt qua một chút khác thường.



Bà Trang hình như nhìn ra chút gì đó, hắng giọng nói: “Thôi thôi, chuyện hai đứa nhỏ chúng ta là cha mẹ cũng không thể hiểu hết, tụi nó có chủ trương của tụi nó, chỉ là Mạc Viễn à, ý của ba mẹ con thế nào?”




Giang Mạc Viễn mỉm cười, nắm chặt tay cô trong tay mình: “Con sẽ đưa Noãn Noãn về Thụy Sĩ, hôn lễ cũng định tổ chức ở Thụy Sĩ, đương nhiên, con cũng muốn hỏi thử ý kiến của ba mẹ, bên ba mẹ con chắc là không có vấn đề gì lớn.”



Ông Trang gật đầu: “Chuyện hôn lễ phải suy nghĩ, chuẩn bị kỹ.”



“Con sẽ chuẩn bị.” Giang Mạc Viễn hứa hẹn.



Trang Noãn Thần nhìn anh, trong lòng không rõ có cảm giác gì.



“Ba mẹ nhận cái này đi ạ.” Giang Mạc Viễn lấy một chìa khóa điện tử từ trong túi áo ra, đưa đến trước mặt ông bà Trang.



“Đây là…” Hai người khó hiểu.



Trang Noãn Thần cũng hoài nghi.



“Đây là chìa khóa tứ hợp viện ở Bắc Kinh.” Giang Mạc Viễn uống một ngụm rượu nói, “Chỉ là tâm ý nhỏ của con, hy vọng ba mẹ có thể nhận lấy.”



Trang Noãn Thần hoàn toàn ngẩn người, cô không biết Giang Mạc Viễn còn chuẩn bị lễ vật lớn như vậy! Cô ít nhiều gì cũng biết tình hình bất động sản ở Bắc Kinh, có thể dùng đến chìa khóa điện tử tứ hợp viện, thậm chí còn ở ngay Nhị Hoàn, tạm thời không nói đến giá nhà ở đó cao đến mức nào, chỉ nói người sống ở nơi đó toàn là xuất thân quan chức, có tiền cũng mua không được.



Căn tứ hợp viện mà Giang Mạc Viễn ra tay mua, hết tám phần là một tòa kiến trúc cổ ở Bắc Kinh với quy cách hoàn chỉnh, không có quan hệ với quan chức quân đội, cho dù có tiền muốn đổi mười căn biệt thự để lấy nó cũng không nhất định được như ý.



Quan trọng là cô chưa bao giờ biết Giang Mạc Viễn còn có bản lĩnh này, thậm chí có thể nói, bản lĩnh của anh rốt cục có lớn bao nhiêu, nội tình rốt cục sâu bao nhiêu, cô hoàn toàn không biết.



Vấn đề cô có thể nghĩ đến được thì ông Trang tự nhiên cũng có thể đoán ra, ông Trang là người Bắc Kinh, lại xuất thân quân nhân, nghe Giang Mạc Viễn nói như vậy đương nhiên cũng hiểu được nội tình trong đó, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, đẩy chiếc chìa khóa điện tử về phía Giang Mạc Viễn, “Tôi không nhận thứ này! Nếu tôi nhận người khác sẽ nghĩ tôi thế nào? Tôi cũng không phải bán con gái mình!”



Mặc dù không hiểu rõ tình hình bất động sản Bắc Kinh nhưng bà Trang thấy chồng mình nổi nóng lên, cũng vội giảng hòa: “Mạc Viễn à, lòng hiếu thảo của con chúng ta nhận. Nhưng nhà thì chúng ta không thể lấy được. Con mau nhận chìa khóa lại, coi chừng rơi mất.“



Giang Mạc Viễn trước sau không nhận lại chìa khóa, nhìn về phía ông bà Trang, lại nắm chặt tay Trang Noãn Thần, vẻ mặt cũng trở nên cực kì nghiêm túc…



“Ba mẹ, tình cảm của con đối với Noãn Noãn là thật. Đời này con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!”



Lời nói của anh quá mức nghiêm túc khiến cho hai người đều ngây ngẩn, Trang Noãn Thần cũng vậy, ngơ ngác nhìn sườn mặt của anh, trái tim va chạm mạnh vì lời nói của anh, bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói ấy, một lần lại thêm một lần…

— QUẢNG CÁO —