Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 140: Anh dưới trăng




Bước chân đột nhiên dừng lại.



Trang Noãn Thần xoay đầu, nhìn chằm chằm bà chủ nhà.



Bà chủ ngẩn ra, đang nói hăng say lại theo động tác của cô mà im bặt, vốn dĩ bà cũng chỉ thể hiện ngoài miệng thế thôi, thấy bản thân lỡ lời xúc phạm đến người khác cũng cảm thấy mất tự nhiên, sau khi hắng giọng cũng không nói thêm gì nữa.



Ngọn lửa áp chế đã lâu trong đáy lòng lại không thể nào dập tắt, Trang Noãn Thần không đi ngay, mà lạnh lùng trả về một câu, “Không có người vùng ngoài như chúng tôi, ngay cả tiền thuê nhà từng tháng cô cũng không có!”



“Cô…” Bà chủ nhà trừng mắt với cô, thấy ánh mắt cô sắc lẻm nên từ bỏ, vung tay lên, “Được, được, tôi không rãnh cãi nhau với cô.” Nói xong cầm lấy túi thở hổn hển đi đến trước mặt cô, “Cô còn định cù cưa đến chừng nào, tôi phải khóa cửa.”



Trang Noãn Thần không đáp, xoay người đi xuống lầu.



Sau lưng là tiếng cửa đóng rầm, tiếp theo là tiếng khóa cửa lộp cộp.



Ra khỏi tòa nhà, bà chủ nhà và cô liền mỗi người một ngã.



Cô phải chia tay căn nhà nhỏ chứa nhiều niềm vui và ấm áp.



Bước đi, bầu không khí lạnh lẽo xộc vào phổi, giờ khắc này cô mới phát hiện bản thân như tấm bèo trôi, căn nhà nhỏ kia cho dù ấm áp cách mấy cũng không phải thuộc về cô.



Cô muốn mua nhà!



Khi ý niệm này hiện lên trong đầu, nhiệt huyết toàn thân đều đang sôi trào.



Đúng vậy, kể từ khi nghe câu nói khinh thường của bà chủ nhà, cô đã có quyết định này!



Nhà, cô nhất định phải có được căn nhà của riêng mình, cho dù nhỏ, cho dù vị trí không lý tưởng, thì đó cũng là của cô, khi cô mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi trong chính căn nhà của mình, không cần lo lắng chuyện dăm ba hôm chủ nhà lại đến tra xét.



Tuy rằng hiện giờ cô đã kết hôn, cô vẫn muốn có được một căn nhà của riêng mình, mua được bằng chính bản lĩnh của mình. Bản thân không ở đó thì cô sẽ giữ nó lại cho ba mẹ, đây là kế hoạch lúc trước cô đã nghĩ.



Trái tim, vì kế hoạch lâu dài này mà sôi trào.



Nhẩm tính lại số tiền trong tay, cũng dư dả để mua một căn nhà.



Có nhà rồi, cô có thể đón ba mẹ đến Bắc Kinh, nếu ba mẹ tạm thời không ở đó thì cô sẽ cho thuê!




Nhịp bước theo suy nghĩ đó mà nhanh hơn rất nhiều.



Trang Noãn Thần chỉ ước sao ngay bây giờ cô có thể bay đến từng ngõ ngách ở Bắc Kinh để xem nhà.



Trăng sáng trong đêm tối, bóng cô được kéo ra thật dài.



Nhưng phút chốc cô đột nhiên dừng chân lại.



Cách đó không xa là bóng dáng đàn ông cao lớn, đi đường có chút lảo đảo.



Trang Noãn Thần kinh ngạc, vội vàng nép mình sau thân cây, mở to mắt nhìn người đàn ông đi loạng choạng về phía khu nhà.



Nơi anh đi vào, là khu chung cư cô sống.



Cô tin rằng, anh muốn lên lầu sáu.



Cố Mặc.



Không ngờ rằng, ngày đầu tiên cô trở về nước lại gặp được anh.



Trang Noãn Thần từ sau thân cây chậm rãi đi ra, nhìn bóng lưng của anh, nỗi đau như dời núi lấp biển lại kéo đến, những vết thường chưa khép miệng hay đã gần lành lại nháy mắt đều nứt ra, đánh sâu vào cổ họng cô, mỗi một tế bào đều đang đau đớn gào thét.



Anh uống rượu.



Anh sau cơn say lại tìm đến nơi này.



Hay là, hai tuần nay anh đều như thế?



Hai chân Trang Noãn Thần như bị đóng đinh trên đất, cố ép bản thân không được đuổi theo anh.



Cứ như vậy, cô nhìn thấy anh vào tòa nhà, gần như có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề của anh.



Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Mặc mới thất tha thất thểu đi xuống.



Mượn ánh trăng, Trang Noãn Thần trông thấy rất rõ ràng.



Gương mặt hốc hác trắng bệch của Cố Mặc, mỗi một đường nét càng thêm khắc sâu.



Trang Noãn Thần suýt nữa đã chạy đến ôm chầm lấy anh, bởi vì tất cả nỗi đau của anh đều do chính cô tạo thành.



Thế nhưng…



Khi Cố Mặc đi về phía bên này, cô vẫn không có dũng khí, tạm thời nấp lại phía sau thân cây, sau khi đợi anh ra khỏi khu nhà, cô liền bước nhanh theo sau anh, nhưng luôn duy trì khoảng cánh mấy thước, chỉ đủ để nhìn anh.



Dưới ánh trăng.



Phía trước là người đàn ông đi thất tha thất thểu.



Phía sau là cô gái chậm rãi bước theo anh.



Hai người một trước một sau, một tiều tụy, một ưu thương.



Trang Noãn Thần vẫn cứ bám theo sau lưng Cố Mặc, không vì cái gì khác, chỉ là cô sợ anh uống quá nhiều rượu ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. Cô không biết Cố Mặc muốn đi bao lâu, càng không biết mình có thể theo sau bao lâu, trừ phi là đảm bảo an toàn của anh, lòng cô mới có thể thả lỏng được.



Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua.



Một chiếc xe bỗng nhiễn dừng lại ở bên vệ đường cách phía trước cô không xa lắm.



Cô ngừng bước.



Chiếc xe thể thao sang trọng, đẹp đến chói mắt.



Cửa xe mở ra, Hứa Mộ Giai từ bên trong bước xuống, chạy nhanh đến đỡ Cố Mặc, vẻ mặt lo lắng.



Cố Mặc đẩy cô ra.



Cô lại càng sán lại gần, cố gắng kéo anh vào xe.



Trang Noãn Thần đứng lẳng lặng quan sát cảnh này từ xa, trong mắt thê lương như ánh trăng.




Cố Mặc nhanh chóng bị Hứa Mộ Giai kéo vào trong xe.



Xe chạy đi, lưu lại trong không khí mùi khói nhàn nhạt.



Dưới trăng, chỉ còn lại mình cô, như một u hồn.



Nước mắt mông lung, chớp mạnh, lệ đắng bị cô ép chảy lại vào trong bụng. Trên đời này ai cũng có thể mang lại hạnh phúc cho Cố Mặc, duy nhất mình cô là không thể.



Cô và Cố Mặc, thực sự đã trở thành người xa lạ của nhau…



***



Cảnh đêm Bắc Kinh vẫn rực rỡ muôn màu.



Trang Noãn Thần không quay về biệt thự ngay, mà ngồi ở đài phun nước nhìn xuống phố Trường An cách đó không xa, đèn nê ông thắp sáng thành phố này, đêm đông vẫn đẹp như thế.



Cú điện thoại của Giang Mạc Viễn làm Trang Noãn Thần hơi kinh ngạc.



Nối máy, giọng nói trầm ấm gợi cảm của anh vang lên, “Em đang ở đâu?”



“Đông Phương Tân Thiên Địa.” Hít sâu một hơi, trời lạnh thật, thông minh như anh, cô không thể gạt anh rằng mình đang ở nhà.



“Anh đến đón em, ngoan ngoãn chờ anh.” Sau khi Giang Mạc Viễn nói xong câu này liền cúp máy.



Trang Noãn Thần nhét điện thoại vào túi xách, rụt cổ.



Chưa đầy hai mươi phút, Giang Mạc Viễn chạy đến.



Trước bậc thang, dưới ánh trăng, bóng dáng của anh bị kéo dài, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ nghiêm nghị, sắc mặt nhìn qua cũng khá nghiêm trang.



Anh đang giận ư?



Giang Mạc Viễn bước lên trước, dừng chân lại đứng trước mặt cô.



Cô ngước lên nhìn anh.



Thật lâu sau, anh mới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa một ly thức uống nóng cho cô.



Trang Noãn Thần nhận lấy, ủ trong lòng bàn tay, mới lại quay qua nhìn anh, anh nhìn cô mỉm cười, đuôi mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, còn có chút dung túng.



“Là từ nhà chạy đến à?” Lần này là cô không đúng, đáng lẽ phải gọi điện báo một tiếng với anh.



Khóe môi Giang Mạc Viễn nhếch lên, “Kết quả chẳng thấy bà xã đâu.” Gián tiếp trả lời câu hỏi của cô.



“Xin lỗi anh, chủ nhà gọi điện thoại cho em.” Trang Noãn Thần khẽ nói.



“Xem ra bị chọc giận rồi, nếu không cũng chẳng đến chỗ này ngắm cảnh đêm.” Giang Mạc Viễn giơ tay xoa đầu cô.



Trang Noãn Thần cúi đầu cười nhạt, tâm trạng không tốt đâu chỉ bởi vì bà chủ nhà.



“Như vầy đi, nói cho anh biết tên tuổi, số điện thoại cùng nơi làm việc của chủ nhà.” Thấy cô buồn buồn, anh nghĩ rồi nói.



Trang Noãn Thần nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đầy hoài nghi.



“Báo thù cho em.” Giang Mạc Viễn ra vẻ nghiêm trang, “Dám bắt nạt bà Giang à, chán sống rồi mà.”



Trang Noãn Thần phì cười.



Thấy cô cười, Giang Mạc Viễn cũng cười, đưa tay kéo cô vào lòng, tiếng nói trầm thấp tràn đầy cưng chiều, “Bây giờ hết giận chưa?”



Cô lắc đầu, khi cô quyết định mua nhà đã không còn tức giận nữa.



“Về nhà thôi, trời lạnh lắm, đừng để bị cảm.” Giang Mạc Viễn đứng dậy, kéo cô lên.



Trang Noãn Thần gật đầu, lại hỏi, “Anh có quen người môi giới nhà đất hay công ty địa ốc nào không? Người nào đáng tin cậy một chút ấy.”



Giang Mạc Viễn vừa trùm kín khăn choàng cổ lại cho cô, vừa cười nhẹ. “Tất cả người mà anh tiếp xúc đều đáng tin cậy.”



Mặt cô hơi đỏ lên, cũng đúng, sở trường của anh là vận hành vốn mà, người có thể hợp tác toàn là người có năng lực, sao có người nào không đáng tin chứ?



“Sao vậy em?”




“À, em… có một người bạn muốn mua nhà, nhờ em giúp đỡ để ý dùm, nhưng em lại không biết hiện giờ có tòa nhà nào mới mở bán, nhà thầu nào có độ tin cậy cao, nên hỏi anh.” Cô nói dối.



Chỉ là cảm thấy không nên tạo ra hiểu lầm không cần thiết.



Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, “Người bạn nào của em muốn mua nhà?”



Cô ngẩn ra, vội vàng sửa lại, “Là đồng nghiệp, bình thường hay nói chuyện phiếm vậy thôi.”



Chắc chắn là bạn bè của cô anh đều quen hết.



“Nhanh như vậy đã liên lạc với đồng nghiệp rồi à?” Giang Mạc Viễn cười cười, sâu trong mắt lại có vẻ đăm chiêu.



“Ừm, vừa nãy có chạm mặt cô ấy, trò chuyện mấy câu có nghe cô ấy nhắc đến chuyện mua nhà.” Cô cụp mắt, nói bâng quơ.



Giang Mạc Viễn nắm tay cô, cười khẽ, “Ừm, ngày mai anh sẽ hỏi thăm.”



“Cám ơn anh.” Anh giao thiệp rộng rãi, cô chỉ muốn tìm một ngôi nhà có giá trị một chút.



Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, “Đi thôi, về nhà.”



Dưới ánh trăng, cô được anh ôm lấy, đi về hướng bãi đỗ xe tầng hầm.



***



Hôm sau, đúng lúc là thứ hai.



Giờ cao điểm vào buổi sáng vẫn luôn như vậy.



Đường từ biệt thự đến công ty không xa lắm, nhưng lại mất thời gian một tiếng đồng hồ.



Đối với vấn đề phương tiện đi lại, dưới yêu cầu cứng rắn của Giang Mạc Viễn, cô rốt cục cũng thỏa hiệp. Mỗi cuối tuần, thầy dạy lái xe sẽ chủ động đến nhà dạy cho đến khi cô dám lái xe ra đường mới thôi, trước khi thi được giấy phép lái xe, cô đều được lão Vương tài xế đưa đón đi làm.



Trang Noãn Thần đương nhiên không quen lắm, nếu để đồng nghiệp nhìn thấy cũng không hay.



Nhưng mà cô thực sự cũng có ý định mua xe, bước đầu tiên chỉ mua chiếc xe rẻ một chút, bởi vì còn phải lo nghĩ vấn đề mua nhà, ở Bắc Kinh không có xe quả là rất bất tiện, nhất là cô phải thường xuyên ra ngoài xã giao với khách hàng.



Thật ra Giang Mạc Viễn có đứng tên vài chiếc xe, nhưng cô không định lái xe của anh, thứ nhất là quá khoa trương, thứ hai là chạy xe của anh đi gặp khách hàng cũng khá kỳ, tuy rằng trước mặt khách hàng phải có thể diện, nhưng thể diện này lại dựa vào đàn ông mà có, cô không muốn như vậy.



Lúc mời thầy dạy lái xe, Giang Mạc Viễn cũng có ý định chuyển một chiếc xe đứng tên mình sang cho cô, nhưng bị cô dịu dàng từ chối.



Đức Mã vẫn bận rộn như trước, lại bởi vì Trang Noãn Thần trở về sau kỳ nghỉ mà càng tăng thêm sức sống.



Cô gần như tặng cho mỗi đồng nghiệp thân thiết với mình một món quà, đều là quà cô tỉ mỉ lựa chọn, mấy đồng nghiệp nhận lấy rất là vui vẻ.



Trở lại văn phòng giám đốc, đang đặt đồ xuống, đảo tầm mắt một lượt, nhìn thấy tấm ảnh trưng trên bàn làm việc, là Hạ Lữ.



Cô cười nhẹ, cầm lên xem.



Đúng lúc cửa phòng làm việc mở ra, Hạ Lữ đi đến, thấy cô xuất hiện trong văn phòng đầu tiên là giật mình rồi sau đó mỉm cười, “Cậu về rồi à.”



Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn cô, quơ quơ khung hình trong tay, “Chụp lúc nào vậy? Nhìn chuyên nghiệp thật đó.”



Hạ lữ trong ảnh mặc một bộ đồ công sở, hình như chụp lúc nhận phỏng vấn của tạp chí.



“Lúc trước làm chuyên mục của tạp chí thời trang, chẳng qua mình chỉ phối hợp một chút.” Hạ Lữ bước đến, lấy lại khung hình, “Chơi vui không?”



Hết chương 24