Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 177: Lúm đồng tiền và con rối




Hơi thở của Hạ Lữ lờ mờ nặng thêm.



“Nói thật, cho dù em định đi quyến rũ Trình Thiếu Tiên cũng chẳng có ích gì, em hoàn toàn chẳng phải khẩu vị của anh ta, người anh ta thích là Trang Noãn Thần.” Người nọ cười cười, “Cho nên kết quả chỉ còn lại con đường của tôi thôi.”



“Tôi căn bản không muốn đụng chạm vào Trình Thiếu Tiên!” Trong đầu Hạ Lữ chợt hiện lên hình ảnh của Mạnh Khiếu, khẽ cắn môi, “Còn có, chuyện anh nói tôi tuyệt đối sẽ không làm!”



“Nghe nói ba em lại thiếu nợ cờ bạc, lần này còn không ít.”



Hạ Lữ sững sờ.



“Đừng hỏi tôi sao mà biết, Hạ Lữ, hai ta hợp tác không phải lần một lần hai, chuyện của em ít nhiều gì tôi phải quan tâm một chút mới được.” Người nọ cười thật độc ác, “Trang Noãn Thần không phải loại phụ nữ kết hôn rồi thì bám lấy chồng, cô ta là người thông minh, một khi em trợ giúp cô ta, cô ta có thể sinh lòng nghi ngờ với em không? Hạ Lữ, em không dám mạo hiểm như vậy, một khi chuyện bại lộ, em không thể tiếp tục sinh tồn trong giới này nữa, cho nên, vẫn nên ngoan ngoãn nhận tấm chi phiếu này đi, bởi vì đây là lối thoát duy nhất của em.”



Hạ Lữ nheo mắt, “Anh đang uy hiếp tôi?”



“Em tin hay không, Trình Thiếu Tiên sẽ lập tức nhận được một tập tài liệu, trên đó sẽ thuật lại rõ ràng từ đầu chí cuối sự kiện đoạn phim lúc ấy.”



Nghe vậy, Hạ Lữ hận đến nghiến răng.



“Đều là vì người nhà của em, dù sao làm một lần cũng là làm, làm hai lần cũng là làm mà. Em cũng biết đám cho vay nặng lãi kia không chờ được, hoặc có thể đánh người ta gần chết, hoặc là ba em phải vào tù để trốn, em cảm thấy loại nào tốt hơn nhỉ?” Người nọ nhếch mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói.



Sắc mặt Hạ Lữ tái nhợt.



“Em có thể thử đi cầu cứu người khác, nhưng mọi người cũng sẽ nhanh chóng biết được em từng làm gì, đáng giá không?”



Cô im lặng, gắt gao cắn môi.



Người nọ nhìn cô, cười khẽ, “Dù sao cũng còn thời gian, em có thể suy nghĩ, nhưng ba em thì…” Nói được một nửa, cầm lấy phong bì định đứng lên.




“Từ từ…” Hạ Lữ bỗng dưng lên tiếng.



Người đàn ông cười đậm.



“Đây là lần cuối cùng.” Hạ Lữ nhìn người nọ, nhấn mạnh từng chữ, “Nhưng tôi muốn anh cam đoan, không được tổn thương Trang Noãn Thần!”



“Yên tâm, bất quá tôi chỉ tăng thêm chút phiền toái cho cô ta thôi.” Người nọ cười, lần nữa nhét phong bì vào tay cô, “Chuyện chúng ta làm cũng không phải giết người phóng hỏa.”



Hạ Lữ nắm chặt phong bì, thật chặt…



***



Tiêu Duy.



Sau khi Châu Niên báo cáo xong công việc thì ra khỏi văn phòng, lúc này Giang Mạc Viễn mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, dựa người vào ghế, ánh mắt lơ đãng quét qua khung hình đặt trên bàn làm việc.



Khung hình màu trắng bằng gỗ giản lược tuyệt đối này cực kỳ không hợp với phong cách bày trí trong văn phòng, nhưng Giang Mạc Viễn lại cố ý bày nó bên cạnh máy tính.



Cô gái trong tấm ảnh là Trang Noãn Thần, lúm đồng tiền xinh như hoa, bối cảnh là ở Zurich.



Anh còn nhớ rõ ngày đó, một mình cô đứng lơ ngơ giữa con phố sầm uất nhất của Zurich, tóc dài buông xõa chẳng những hấp dẫn ánh mắt người qua đường mà còn thu hút cả anh, ngày đó anh làm xong chuyện ở ngân hàng liền lái xe tìm cô, thấy cô như đứa trẻ hết nhìn đông lại ngó tây, trong mắt lộ vẻ tò mò, lại dừng chân trước một tiệm bán rối, cầm lấy một con vừa nhìn vừa cười, bối cảnh nước ngoài, cô gái phương Đông với làn da trắng, hình thành nên bức tranh tuyệt mỹ.



Lúc ấy anh ở trên xe, lẳng lặng ngắm cô thật lâu, không kìm lòng được dùng điện thoại chụp lại bộ dạng chun mũi nghịch rối của cô, cho đến sau khi cô vào tiệm cà phê, anh mới xuống xe mua con rối ấy.



Giang Mạc Viễn thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, đưa tay mở ngăn kéo trên cùng ra, từ trong đó lấy ra một con rối, nhìn nhìn rồi nhịn không được mỉm cười, chính là con rối này đây, lúc ấy anh không chút do dự đã xuống xe mua nó, thứ khiến cô thoải mái cười vui không nhiều lắm, anh là ích kỷ như vậy muốn lưu lại một mảnh ghép tốt đẹp, lại chần chừ không tặng con rối này cho cô.



Lại nhìn thoáng qua tấm ảnh, nụ cười của cô làm tâm trạng anh vui vẻ.



Chỉ là…



Giang Mạc Viễn nghĩ đến chuyện xảy ra trong hôn lễ, nụ cười bên môi thoáng đọng lại.



Ngày ở Cổ Trấn tuyệt biết bao, ngày ở Zurich làm anh suốt đời khó quên, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Trang Noãn Thần là đang có cảm giác với anh, nhưng… tên Cố Mặc chết tiệt kia!



Để con rối vào lại trong ngăn kéo, Giang Mạc Viễn cầm điện thoại lên.



Nhưng phút chốc lại trừng to hai mắt!



Ông trời ơi!



Cuối cùng anh bỏ lỡ cái gì rồi?



Không hề nghĩ ngợi, anh gọi thẳng qua.



Đầu bên kia vang lên âm thanh chờ đợi, trái tim Giang Mạc Viễn không tự chủ được mà vọt lên tận cổ họng, vừa rồi anh lại có thể ngắt điện thoại của cô, anh còn tưởng là Từ Hiểu Kỳ gọi tới…



Điện thoại vang lên vài tiếng, khi tiếng nói dịu dàng của cô gái chui vào tai anh, Giang Mạc Viễn lại phát hiện bản thân thở phào.



Cô gái này khiến anh căng thẳng tự bao giờ.



“Noãn Noãn, xin lỗi em, vừa rồi anh đang bận.” Anh đành phải nói dối, trong lòng âm thầm quyết định lát nữa sau khi nói chuyện xong, sẽ lập tức chặn cuộc gọi của Từ Hiểu Kỳ.




“À.” Tiếng nói của Trang Noãn Thần tĩnh lặng như nước.



Trong lòng Giang Mạc Viễn mềm đi, giọng cũng nhẹ nhàng hơn, “Sao vậy? Vừa rồi có việc à?” Từ sau khi cô biết được chân tướng thì không gọi điện thoại cho anh nữa, nói thật, trong khoảng thời gian này anh cũng sắp phát điên rồi, cho nên sự chủ động lần này làm tâm trạng anh lâng lâng.



Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.



“Noãn Noãn?” Anh sợ cô mất hứng sẽ cúp máy.



“Cũng không có chuyện gì, quên đi, anh bận mà…”



“Đã xong xuôi rồi.” Giang Mạc Viễn vội vàng ngắt ngang lời cô, tiếng nói càng ôn hòa săn sóc, “Nói đi.”



Trang Noãn Thần suy nghĩ hồi lâu rốt cục mới lên tiếng, “Chuyện đó… Hôm nay anh có tiệc xã giao không?”



Trái tim Giang Mạc Viễn theo lời này của cô mà đập loạn một chút, thấp giọng nói, “Không có.” Vừa nói vừa với tay cầm lấy bút, đánh dấu X to tướng vào lịch trình hôm nay.



“À… Là như vầy, nếu hôm nay anh rãnh rỗi có thể cùng tôi đi xem xe không.” Nghe giọng nói của Trang Noãn Thần có chút ngượng ngùng, “Không biết Hạ Lữ chạy đi đâu rồi, tôi cũng không am hiểu về xe lắm, còn có giá cả này nọ nữa…”



“Được, anh đi cùng em.” Giang Mạc Viễn mở cờ trong bụng, ôn nhuận hỏi, “Hiện giờ anh đến đón em nhé?”



“Một tiếng sau đi, trong tay tôi còn một phương án phải xem.” Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ.



“OK.” Giang Mạc Viễn ôn hòa đáp.



“Vậy… gặp sau nhé.” Trang Noãn Thần cúp máy.



Giang Mạc Viễn vẫn cầm điện thoại cười ngơ ngẩn, sau khi đối phương đã ngắt thật lâu mới có phản ứng, nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi nhấn số nội bộ. Không bao lâu, Châu Niên gõ cửa đi vào, “Giang tổng?”



“Châu Niên, hủy hết xã giao hôm nay của tôi.” Giang Mạc Viễn nói.



Châu Niên sững sờ, “Hả? Hoàn bộ đều hủy hết à?”



“Đúng.” Giang Mạc Viễn mở ngăn kéo, lấy con rối ra nhìn thêm hồi lâu.



Châu Niên trợn tròn mắt nhìn Giang Mạc Viễn, thấy anh cầm con rối thì sắp điên luôn, bước đến, chỉ vào anh, “Giang tổng, anh, anh…”



“Con rối này có thú vị không?” Giang Mạc Viễn cười cười.



Châu Niên gian nan muốt nước bọt, “Vâng… rất thú vị…”



“À, tối nay bữa tiệc với Lưu Cục anh đi thay tôi là được rồi, mấy cái khác hủy hết cũng không sao.” Giang Mạc Viễn dặn dò.



“Giang tổng, Lưu Cục đã hẹn anh mấy lần…” Châu Niên sắp khóc, anh thật sự không quen nhìn thấy một Giang Mạc Viễn cầm con rối, Giang tổng bị cái quái gì kích động vậy?



“Đơn giản là vì làm chính chiến tích mà thôi, anh đi cũng vậy.” Giang Mạc Viễn nhìn con rối, không biết nghĩ ngợi cái gì, nhìn cả buổi rồi lại cất rối vào ngăn kéo.



Châu Niên thấy thái độ anh kiên quyết như vậy cũng chỉ gật đầu, thấy anh cất rối đi rồi, nhịn không được bèn hỏi, “Con rối này… Anh định mua cho con ai à?” Phu nhân có thai? Không có nghe nói à nha.



Lúc này Giang Mạc Viễn mới thấy rõ vẻ mặt của Châu Niên, điển hình bộ dáng cằm sắp cắm xuống đất, âm trầm nói, “Từ khi nào lại thích lo chuyện bao đồng vậy?”



Châu Niên vội vàng ngậm miệng, lại thấy Giang Mạc Viễn đứng lên cầm lấy áo, lại hỏi, “Anh định ra ngoài?”



Giang Mạc Viễn gật đầu, mặc áo khoác xong thì lấy chìa khóa xe.




“Giang tổng, tôi lái xe đưa anh…”



“Không cần, lát nữa tôi cùng Noãn Noãn đi thử xe.” Cuối cùng Giang Mạc Viễn cũng nói hành tung của mình.



“Hả?” Có lẽ đây là chữ Châu Niên nói nhiều nhất trong ngày hôm nay.



Thế nhưng, Giang Mạc Viễn đã ra khỏi phòng làm việc.



Châu Niên vẻ mặt đau khổ, không phải chứ? Chỉ chút chuyện cỏn con ấy liền hủy hết tất cả xã giao chiều và đêm nay? Đây không giống là tác phong của Giang tổng nha…



Ông trời ơi, tình huống gì thế này?



***



Cuộc họp buổi chiều, Hạ Lữ cũng không về tham gia.



Sau khi Trang Noãn Thần dặn dò công việc xong, thì giữ lại Cao Doanh và Từ Hiểu Kỳ.



“Cao Doanh, tình hình bên Lăng Phi thế nào?” Trang Noãn Thần cầm ly uống miếng nước, hỏi, cũng lặng lẽ quan sát Từ Hiểu Kỳ một chút.



Cao Doanh thở dài, “Đều sắp ép người của Mỹ Á đến điên rồi, người đại diện của cô ấy đúng là bệnh tâm thần.”



“Từ từ sẽ đến, dù sao cũng có thời gian.” Trang Noãn Thần ngược lại không nôn nóng, lại nhìn về phía Từ Hiểu Kỳ, “Ấn phẩm nội bộ bên cô sao rồi?”



Từ Hiểu Kỳ không nhúc nhích.



“Từ Hiểu Kỳ?” Trang Noãn Thần đặt ly nước xuống, hơi tăng âm lượng.



Lúc này Từ Hiểu Kỳ mới hoàn hồn, thấy Trang Noãn Thần đang nhìn cô vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, “Dạ, khá thuận lợi… Nhưng em có thể còn phải đến Tiêu Duy lấy chút tư liệu, em nghĩ nếu có thể viết tình hình của Giang tổng vào ấn phẩm thì khá tốt.”



Trang Noãn Thần nhíu mày, “Đưa nội dung về Giang tổng vào ấn phẩm?”



“Đúng vậy, cho nên em muốn lấy tin tức cá nhân thật tỉ mỉ về Giang tổng, giám đốc Trang, chị thấy thế nào?” Ánh mắt Từ Hiểu Kỳ phát sáng.



Cao Doanh ở bên cạnh nhịn cười không được, nói, “Từ Hiều Kỳ, còn hỏi Giang tổng làm gì, cô trực tiếp hỏi giám đốc Trang không phải là được rồi sao?”



Từ Hiểu Kỳ có vẻ xấu hổ.



Trang Noãn Thần lại không cười, vẫn tỉnh rụi như cũ, lát sau nhẹ nhàng nói, “Trước mắt bên chỗ Cao Doanh đang thiếu người trợ giúp, Từ Hiểu Kỳ, cô qua giúp Cao Doanh nhé.”



“Dạ?” Từ Hiểu Kỳ bỗng dưng đứng bật dậy, vẻ mặt tái đi, giọng nói vì kinh ngạc mà trở nên lanh lảnh, “Vậy ấn phẩm nội bộ của Tiêu Duy phải làm sao?”



“Ấn phẩm của Tiêu Duy là công việc trường kỳ, lượng công việc không lớn, tôi sẽ sắp xếp người khác đi làm, cô là người mới, cùng Cao Doanh chạy qua Mỹ Á có thể học được không ít thứ.” Trang Noãn Thần giọng điệu hờ hững, lại vô cùng kiên quyết.

— QUẢNG CÁO —