Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 85: Đấu đá ngầm giữa cánh đàn ông.




Cố Mặc khẽ cười, chỉ chỉ, “Bếp ở bên kia.”



“Nhà anh rộng thật.” Cô cười ngượng ngùng, xách đồ đi vào trong bếp.



Nhà bếp sạch sẽ đến chói mắt, cả vật dụng cũng sáng choang, một chút dầu mỡ cũng không có, dễ nhận thấy chỗ này chưa bao giờ nấu nướng gì.



Cố Mặc cũng theo cô vào bếp, dựa vào vách tường bên cạnh, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của anh vẫn nhợt nhạt như cũ, nhìn qua có chút yếu ớt, nhưng nụ cười lại xuất phát từ nội tâm, “Chính vì căn nhà quá rộng nên thấy rất cô đơn, cho nên mới muốn em dọn tới đây sống chung. Chỗ này cách công ty em cũng khá gần.” Căn nhà này anh mua lúc lên đại học, sau mấy năm để trống, dọn về đây lần nữa vẫn hiu quạnh như trước.



Trang Noãn Thần bỏ rau vào rổ, quay đầu mỉm cười với anh, “Có vẻ như không thiếu phòng đâu, em có thể không cần lo lắng khi thú tính của anh trỗi dậy sẽ hiếp người quá đáng.”



“Trên lầu có một phòng ngủ chính, ba phòng ngủ dành cho khách, em mặc sức mà chọn.” Cố Mặc tiến lên trước, ôm cô từ phía sau, “Bằng không, ngủ chung với anh ở phòng ngủ chính cũng được.”



“Hời cho anh quá rồi.” Trang Noãn Thần bật cười quay đầu lườm anh một cái.



“Noãn Thần à, đợi sau khi bác trai phẫu thuật xong liền dọn đến đây được không? Bác Trang nếu muốn tịnh dưỡng cũng có thể dọn vào đây sống cùng chúng ta.” Cố Mặc vùi đầu vào tóc cô, ôn hòa hỏi nhỏ.



“Ba em sẽ không chịu đâu, ba không quen sống ở nhà người khác.” Trang Noãn Thần rửa rau, nhỏ giọng nói.



“Đây đâu phải nhà người khác chứ?” Cố Mặc vừa ôm cô, vừa rửa rau cùng cô, khẽ cười.



Trang Noãn Thần không hiểu lời của anh lắm.



Anh dừng tay, nhìn cô, “Trên giấy tờ nhà anh sẽ điền tên của em lên đó.”




Trang Noãn Thần sửng sốt, lại để ý thấy vẻ sâu xa trong mắt anh liền hiểu ra, đỏ mặt, lập tức xoay người lại tiếp tục bận rộn, “Nói linh tinh gì vậy?”



“Cô bé thông minh à, em hiểu anh đang nói gì mà.” Cố Mặc mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói một cách gọn gàng dứt khoát, “Anh muốn cưới em làm bà xã của anh.”



“Tự đại cuồng, ai nói muốn gả cho anh chứ.” Trang Noãn Thần càng xấu hổ, tim cũng thình thịch đập dồn, nghĩ một đằng nói một nẻo, lại bắt đầu vo gạo.



“Không gả? Vậy thì ngày nào anh cũng chạy tới công ty em cầu hôn.” Cố Mặc cười ha ha.



Trang Noãn Thần dựa vào anh, xoay người nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Anh mà còn ở chỗ này quấy rối nữa là đến cơm tối cũng không kịp ăn nhé.”



“Vậy em nói đi, vẫn không chịu gả à?” Cố Mặc với tay ôm cô càng chặt hơn.



“Thấy ghét.”



“Ghét anh vậy sao còn đỏ mặt?” Cố Mặc cúi xuống nhìn cô, vô cùng thân thiết nựng đôi má nóng ran của cô, “Nhưng anh lại nghe trong lòng em đang không ngừng gào thét, em muốn em rất muốn…”



“Lại nói linh tinh nữa rồi.” Trang Noãn Thần dứt khoát lất tay che miệng anh lại, mặt đỏ như gấc, “Bị bệnh còn không im lặng được chút nào.”



Cố Mặc lại cười ha ha.



Lấy tay cô ra, anh dính lấy cô, “Thôi được rồi, hiện giờ anh không ép em nữa, đợi bác trai hết bệnh rồi anh sẽ đích thân đến cầu hôn.”



Mặt Trang Noãn Thần đỏ bừng bừng, đưa tay đánh anh, “Còn không mau ra ngoài?”



“Anh giúp em, hai đứa cùng làm.”



“Anh xem cả người anh còn nóng lắm, mau mau vào phòng nghỉ ngơi đi.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng nói.



Anh không chịu lại đứng sau lưng ôm lấy cô, siết chặt cánh tay, “Vậy đi, em nấu, anh thì ôm em, thế nào?”



“Anh ngoan đi, người bệnh thì đừng có cố khoe mình khỏe được không?” Trang Noãn Thần xoay người, đẩy anh ra khỏi bếp, “Lát nữa còn có mùi khói mùi dầu mỡ nữa, dính vào người anh sẽ không tốt đâu, mau về phòng nằm nghỉ đi, đợi nấu xong em sẽ gọi anh.”



Cố Mặc đứng bất động tại chỗ.



“Ngoan đi mà.” Trang Noãn Thần kiễng chân, chủ động hôn một cái lên mặt anh.



Cố Mặc cười cười, lúc này mới nghe lời rời khỏi nhà bếp.



Nhà bếp, được lắp đèn màu vàng nhạt, trông thật ấm áp hài hòa.



Cố Mặc không về phòng ngay, đứng trong phòng khách nhìn ánh đèn trong bếp, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc. Anh dứt khoát tựa vào cửa sổ, cảm nhận tình yêu sau sáu năm xa cách mới có được này, bóng dáng cao lớn kéo dài thật dài.



Ngoài cửa sổ, tuyết bay ngập trời.



Cố Mặc vốn định kéo kín rèm lại, vô tình nhìn thấy một chiếc xe dừng dưới lầu, đèn xe vẫn còn chớp tắt không có ý định rời đi, một người đàn ông đứng dựa vào thân xe, bóng dáng cao lớn phác thảo đường nét tráng kiện.




Bóng của người đó quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Cố Mặc chỉ nhìn thoáng qua đã biết là ai. Hơi híp mắt lại, ngón tay tái nhợt cũng bất giác siết lại thật chặt.



Hình như người đàn ông dưới lầu cũng nhìn thấy anh, ngẩng đầu, đôi môi mỏng chậm rãi nhếch lên, rồi sau đó đặt điếu thuốc lên miệng, lấy ra một cái bật lửa, đánh lửa, châm thuốc, rít một hơi rồi từ từ nhả khói, cả quá trình đều nhàn nhã tùy ý, mắt đối mắt với Cố Mặc, dưới ánh đèn đường, vẻ tươi cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn.



Chết tiệt!



Nắm tay Cố Mặc siết càng chặt hơn, sau đó kéo mạnh rèm lại, che đi nụ cười quá mức tự tin của người đàn ông dưới lầu!



Lại lơ đãng nghĩ tới tình cảnh hôm ở bệnh viện, Giang Mạc Viễn ghé vào lỗ tai anh, lạnh lùng buông ra một câu: Nói thật cho anh biết, tôi nhìn trúng người phụ nữ của anh! Con người của tôi thích nhất chính là tính toán thời gian, nghe nói anh học khoa Văn, thật có lỗi quá, tôi xuất thân từ khoa Lý, về mặt tính toán logic hình như phần thắng của tôi lớn hơn một chút thì phải.



Cố Mặc ước sao có thể lập tức vọt xuống dưới lầu đấm mạnh cho anh ta một cú, Giang Mạc Viễn đã ngang nhiên tuyên bố sẽ tranh giành với anh, sao anh có thể giữ bình tĩnh được?



***



Chưa đầy nửa tiếng, Trang Noãn Thần đã làm xong hai món một cháo, hương vị thanh đạm thích hợp cho người bệnh ăn.



Khi cô từ nhà bếp đi ra, không ngờ Cố Mặc vẫn còn ngồi trên sô pha ở phòng khách, gương mặt anh dưới ánh đèn hình như có chút lạnh lùng. Đáy lòng cô hơi kinh hãi, bước lên trước ngồi xuống, đưa tay sờ trán anh, “Có phải vẫn thấy khó chịu hay không? Hay chúng ta đến bệnh viện đi?”



Cố Mặc hất tay cô ra, xoay người nhìn cô.



“Sao vậy anh?” Thấy anh im im, trong lòng cô lại thấy sờ sợ.



“Noãn Thần, bên ngoài lạnh như vậy, em tới đây bằng cách nào?” Cố Mặc cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ hỏi.



Trái tim Trang Noãn Thần đập lỡ một một nhịp, mở miệng, trong đầu thoáng nghĩ tới hình ảnh ngồi trong buồng xe của Giang Mạc Viễn, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, sao Cố Mặc lại đột ngột hỏi vấn đề này chứ?



Anh vẫn cứ nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.



“Đương nhiên là đi tàu điện ngầm rồi, nhưng vì phải mua đồ nên giữa đường em xuống, sau đó đón xe đến nhà anh, sao vậy?” Trang Noãn Thần nói thật, cô đúng là đến đây như vậy.



Một sự đau đớn khôn xiết va chạm mạnh vào đáy lòng Cố Mặc, đúng lúc, anh đột nhiên nhớ lại, khi anh nhìn thấy trên điện thoại hiển thị n cuộc gọi nhỡ liền gọi ngay cho cô, một thoáng Trang Noãn Thần bắt máy, anh nghe được tiếng động cơ xe.



Cho đến lúc nãy, anh cũng chưa nghĩ ra tiếng động cơ xe đó là gì, rồi nhìn thấy xe của Giang Mạc Viễn đỗ ở dưới lầu, khoảnh khắc đó anh đã biết chính xác sự việc, anh không hiểu, nếu không phải Giang Mạc Viễn đưa cô đến đây, thì sao anh ta có thể xuất hiện ở dưới lầu chứ?



Nhìn thấy đôi mắt quá mức thật thà của Trang Noãn Thần, anh nâng tay, cố định mặt cô, có một thoáng anh thật sự rất muốn hỏi tại sao cô lại nói dối anh? Tại sao phải gặp Giang Mạc Viễn? Nhưng anh cố nhịn, ngón tay phát run, mạnh mẽ áp chế con sóng đau thương nhuốm đầy nội tâm.



“Cố Mặc à?” Trang Noãn Thần thấy anh là lạ, dè dặt gọi anh.



Anh lại mỉm cười, khôi phục lại vẻ ôn hòa trước nay, cúi đầu nói, “Sau này đến chỗ anh em hãy đi taxi, trên tàu điện ngầm nhiều người lắm, em sẽ bị ép thành tấm ảnh mất.”



Trang Noãn Thần không nhịn được bật cười, “Làm gì mà khoa trương đến vậy.” Thấy anh đang lo lắng cho cô, sự bất an lúc nãy cũng tan biến.



Nụ cười của cô thuần khiết dịu dàng quá, trái tim Cố Mặc lại càng đau hơn, nhìn thấy cô cười, lại lơ đãng nghĩ đến cô cũng sẽ mỉm cười như vậy ở trước mặt Giang Mạc Viễn, trong lòng nghẹn lại, cuối cùng vẫn không kiềm được, nói câu, “Noãn Thần à, có câu này anh muốn hỏi em, hy vọng em đừng gạt anh.”



“Anh hỏi đi.” Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt anh nghiêm lại, cũng dần dần thu lại ý cười.



Cố Mặc nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, “Nói cho anh biết, hôm nay em có gặp Giang Mạc Viễn hay không?”




Trang Noãn Thần ngẩn người.



“Nói thật với anh được không?” Trái tim anh chùn xuống.



Trang Noãn Thần vốn định trả lời qua loa lấy lệ, nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì đành thôi, vả lại, cô chưa bao giờ muốn gạt anh, có một số lời nói dối sớm muộn gì cũng có ngày bị vạch trần. Cô suy nghĩ rồi hít sâu một hơi, nhìn anh và đáp, “Em có gặp anh ấy.”



Trong mắt Cố Mặc nhuốm vẻ đau đớn.



“Cố Mặc, em không muốn gạt anh, anh hãy chăm chú lắng nghe em nói.” Trang Noãn Thần nắm lấy tay anh, “Hôm nay, lúc em tan ca đích thực em có gặp Giang Mạc Viễn, nhưng chỉ là tình cờ mà thôi, anh ấy cảm thấy sự việc tối qua là bản thân anh ấy làm không tốt, anh ấy xin lỗi em, còn hy vọng em hãy chủ động tìm anh giải thích rõ ràng chuyện tối qua, rồi hai người tán gẫu mấy câu, thật đó. Sau khi em nhận được điện thoại của anh liền vội vàng ngồi tàu điện ngầm tới đây, chuyện xảy ra chỉ có vậy thôi.”



Cố Mặc nhìn cô, hình như ý thức được vẻ mặt cùng ngôn ngữ của cô đều rất chân thành, đáy mắt hiện lên suy tư cũng như hiểu ra, kéo cô ôm vào lòng, “Anh tin em.”



“Thật à?” Trang Noãn Thần ngẩng đầu, nhìn anh một cách thâm tình.



“Thật.” Anh gật đầu, có lẽ, Trang Noãn Thần cũng là người chẳng hề hay biết gì. Ghen tuông đã che mờ hai mắt anh, vừa rồi ánh mắt của Giang Mạc Viễn rõ ràng là săn mồi, là anh sơ suất, lại có thể rơi vào bẫy của anh ta.



“Noãn Thần, Giang Mạc Viễn đúng là có ý đồ với em, cho nên sau này đừng qua lại thường xuyên với anh ta quá, đương nhiên, công việc là công việc, cái anh nói đây là việc tư.”



Trang Noãn Thần ngước lên, mỉm cười, “Cố Mặc, anh thật sự hiểu lầm rồi, Giang Mạc Viễn anh ấy không phải là người như vậy đâu, nếu anh ấy đúng là có ý đồ với em như anh nói, thì sao lại khuyên em đi làm hòa với anh? Anh ấy thật lòng muốn em và anh hạnh phúc.”



“Có lẽ vậy.” Cố Mặc cười nhẹ, ôm cô càng chặt, không giải thích gì thêm.



Trang Noãn Thần dựa vào người anh nhắm hai mắt lại, mỉm cười thật hạnh phúc.



Trong mắt Cố Mặc lại nổi lên ý lạnh, Giang Mạc Viễn, anh đã thích diễn trò, thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng! Để tôi xem thử là tính toán logic của anh lợi hại hay là sự thận trọng của tôi sẽ thắng đây?!



***



Thời gian loáng một cái đã đến đầu tháng 12, các hoạt động PR và quảng cáo của Tiêu Duy cũng đều được đẩy mạnh hơn. Các tin tức trên mạng trực tuyến, tạp chí báo chí và truyền hình cũng bắt đầu tiến hành xoay quanh sự kiện lễ Giang Sinh sắp tới, xây dựng thương hiệu giai đoạn trước cũng đạt tới bước công khai hóa, công cụ quảng cáo phổ biến rộng rãi chiếm được hưởng ứng tích cực của người tiêu dùng.



Cùng lúc đó, cuộc phẫu thuật của ông Trang cũng vô cùng thành công, Mạnh Khiếu quả không hổ là nhân tài bậc nhất, tiến hành phẫu thuật không có chút sơ sót nào, sau một thời gian tịnh dưỡng ba cô sống chết không chịu ở lại Bắc Kinh, Trang Noãn Thần thì muốn ba mẹ ăn tết ở Bắc Kinh luôn, nhưng ba mẹ cô quen sống ở Cổ Trấn, cuối cùng cô đành phải đồng ý để ba mẹ về quê.



Bắc Kinh tiến vào tháng 12, thời tiết càng thêm lạnh và khô, nhưng trong lòng Trang Noãn Thần ngược lại rất ấm, khoảng thời gian này cô và Cố Mặc cùng đi làm cùng tan ca, ngoại trừ những lúc quá bận thì gần như đều dính lấy nhau. Trên công việc, Trang Noãn Thần dốc hết tâm sức vào dự án của Tiêu Duy, đặc biệt là trong giai đoạn khởi động, cô càng không để xảy ra sơ suất.



Nhưng ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, lại là… chuyện lớn!



Biến cố bất ngờ lần này thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, bao gồm cả cô!

— QUẢNG CÁO —