Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Chương 21: Mũi tôi rất thính



Hạ Đồng thấy sắc mặt cô chuyển lạnh, trong lòng thầm vui sướng, càng cho rằng Tô Nhiễm chỉ là một người lập dị. Hạ Đồng tựa vào ghế lần nữa, khẽ cười: "Nếu pháp luật có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, vậy tốt
nhất bà Lệ nên tìm thêm vài luật sư. Tôi cũng không ngại nói với cô, mấy ngày nay tôi đều ở cùng Minh Vũ. Ở chỗ của anh, chúng tôi không biết có bao nhiêu ân ái. Khi cô kiện tôi tội phỉ báng, tốt nhất kiện tôi thêm
tội dụ dỗ chồng người khác nữa. Danh tiếng thế nào, xưa nay tôi chả quan tâm tới. Cái tôi quan tâm chỉ là Minh Vũ thôi."

Nói rõ đến không thể rõ hơn.

Sữa trong ly cuối cùng cũng nguội lạnh như trái tim Tô Nhiễm. Mấy ngày nay, đích thực Lệ Minh Vũ không về nhà. Cô muốn gọi cho anh nhưng mỗi lần
cầm lấy điện thoại, cô đều không có dũng khí để nhấn vào dãy số có tên
"ông xã". Cô không biết bản thân mình đang sợ điều gì, cô chỉ cảm thấy
đôi khi chờ mong cũng là một loại hy vọng. Ít ra thì cô không phải nghe
đáp án từ đối phương.

Nhưng Tô Nhiễm tuyệt đối không nghĩ tới, Hạ Đồng ngày hôm nay lại chạy tới nói với cô, mấy ngày nay Minh Vũ đều ở cùng cô ta!

Lòng Tô Nhiễm quặn đau, như bị người khác xát muối lên vết thương, không
ngừng đau đớn. Tô Nhiễm ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Thật sự Hạ Đồng rất đẹp, dòng máu lai mang đến cho cô sự quyến rũ, mê hoặc đàn ông phạm tội. Tô Nhiễm nhạy cảm phát hiện đắc ý trong ánh mắt cô, đau đớn
phút chốc ngừng lại, thay thế bằng nghi hoặc.

"Phải không?" Tô
Nhiễm tỉnh bơ nhoài người về trước. Cô hít sâu một hơi, cẩn thận phân
biệt mùi hương đang thoang thoảng trong không khí, khóe miệng khẽ cong:
"Cô Hạ mắc chứng hoang tưởng sao?" Nếu tôi đoán không sai, mấy ngày nay
cô Hạ ở khách sạn, cô không ở cùng Minh Vũ."

Hạ Đồng sửng sốt, "Cô có ý gì?"


"Cô Hạ đang ở khách sạn Hyacinthus, tôi nói không sai chứ?" Tô Nhiễm lại dựa lưng vào ghế, giọng nói dịu dàng tràn đầy tự tin.

Hạ đồng nhìn cô chằm chằm, hô hấp dần trở nên dồn dập, hồi lâu sau tức tối nói: "Cô theo dõi tôi?"

Tô Nhiễm mĩm cười lắc đầu: "Theo dõi cô? Xin lỗi, tôi rất bận. Tôi nào có
thời gian mà theo dõi cô, còn nữa, tôi cần phải theo dõi cô sao? Cô Hạ
mấy ngày nay ở khách sạn, nhưng lại luôn miệng nói ở cùng Minh Vũ. Cô Hạ à, cô đã trót làm vợ bé thì cũng phải làm cho xứng đáng một chút chứ?
Có đạo đức nghề nghiệp không vậy cô? Minh Vũ là phương tiện cô dùng để
đối phó với tôi. Vậy ít nhất cô cũng phải bịa đặt sao cho trọn vẹn, thì
mới đạt được mục đích chứ?"

"Tôi, tôi bịa cái gì chứ? Tôi đích
xác ở cùng Minh Vũ." Hạ Đồng mất mặt, nhìn Tô Nhiễm châm chọc: "Tôi coi
như cô ăn không được nho, đổ thừa nho chua đi? Chắc chắn cô không biết
Minh Vũ lúc trên giường có bao nhiêu nhiệt tình rồi. Sáng nay, chúng tôi còn triền miên rất lâu đó nha. Minh Vũ nói, chỉ có tôi mới có thể khiến anh có cảm giác, chỉ có..."

"Biết nguồn gốc của khách sạn
Hyacinthus không?" Tô Nhiễm không để ý đến những lời này, liền nhẹ giọng cắt ngang, ngữ điệu phẳng lặng như mặt hồ.

Nếu chỉ nghe Hạ Đồng nói, Tô Nhiễm chắc chắn sẽ đau khổ tột cùng. Nhưng trong khoảnh khắc
tưởng chừng đau đớn tan nát đó, cô đã nhìn thấy đắc ý trong mắt Hạ Đồng
nên kéo lý trí trở lại. Hạ Đồng nếu dám chủ động tìm cô, tất nhiên đã
chuẩn bị tốt mọi thứ. Trong đó có lời nói thật tất nhiên cũng phải có
lời nói dối, cô đương nhiên không thể chỉ dựa vào lời nói của một mình
cô ta?

Hạ Đồng không ngờ Tô Nhiễm sẽ hỏi một câu ngoài lề, ngây người hồi lâu,
cau mày nói: "Tôi đã nói tôi không ở khách sạn. Nguồn gốc của khách sạn
thì có liên quan gì với tôi?

Tô Nhiễm gọi phục vụ đổi một tách
trà nóng, khẽ khuấy trà rồi cười nhẹ: "Yêu một người đàn ông tất nhiên
phải yêu luôn thành phố anh ấy sống. Cô Hạ luôn miệng nói tâm ý tương
thông với chồng tôi, làm sao đối với thành phố này một chút nhiệt tình
cũng không có?" Nhàn nhã uống một hớp trà nóng, rồi cô nói tiếp:
"Hyacinthus là một từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp. Trong thần thoại Hy
Lạp, chàng trai trẻ Hyacinthus được thần mặt trời Apollo yêu thương
nhưng bị một chiếc đĩa ném trúng ngộ thương mà chết. Trong khách sạn cô
Hạ ở, chắc chắn đặt đầy hoa dạ lan hương? Tên khoa học của hoa dạ lan
hương cũng bắt nguồn từ Hyacinthus, có thể nói, đây là một khách sạn năm sao lấy bối cảnh thần thoại Hy Lạp, vừa vào khách sạn này có thể thấy
ngay sắc tím của hoa dạ lan hương."

Hạ Đồng thở gấp: "Tôi không
có tâm trạng ngồi đây nghe cô kể về lịch sử khách sạn. Chuyện này thì có gì liên quan đến đề tài của chúng ta?"

"Trên người cô Hạ vẫn
còn vương lại mùi hoa dạ lan hương. Mùi của hoa này rất đặc biệt. Lẽ nào cô Hạ không ngửi được sao?" Tô Nhiễm cười tươi.

Sắc mặt Hạ Đồng hơi đổi, bất giác cúi đầu ngửi mùi trên người mình. Nhưng chính động
tác này đã để lộ hành vi nói dối vừa rồi của cô ta. Cô ta ngửi thấy trên người mình ngoài mùi nước hoa vừa xịt sáng nay thì không còn mùi gì
khác, lại nhìn thấy vẻ mặt của Tô Nhiễm liền thẹn quá hóa giận, "Cô đùa

tôi? Mùi hoa dạ lan hương gì chứ? Lẽ nào nơi ở của Minh Vũ không thể có
hoa dạ lan hương sao? Cô chưa từng đến nơi ở của Minh Vũ, dựa vào cái gì mà ngồi đây lên mặt với tôi?

Tô Nhiễm khẽ phẩy nhẹ hương trà
lên ngửi, sở dĩ cô chọn trà là muốn mũi của mình được thanh sạch hơn.
Nghe Hạ Đồng lớn tiếng, Tô Nhiễm đành cười, dường như cười cho sự thiển
cận của cô ta, "Xem ra cô Hạ thật sự không hiểu thành phố này rồi. Vì
mùi hoa dạ lan hương khá đặc biệt cho nên thành phố này chưa bao giờ
trồng, chỉ có trong khách sạn Hyacinthus mới có mùi hoa dạ lan hương. Về phần cô Hạ nói nơi ở của Minh Vũ có hoa dạ lan hương..." cô nhếch miệng chế giễu, "Quả thực tôi chưa từng đến nơi ở của Minh Vũ, nhưng rõ ràng
tôi hiểu anh ấy nhiều hơn cô. Vì trước giờ anh ấy đều không thích mùi
thơm quá nồng, nhất là mùi hoa dạ lan hương. Từ khi còn nhỏ, anh ấy đã
dị ứng với hoa dạ lan hương rồi. Cho nên mấy ngày nay anh ấy làm sao có
thể ở cùng với cô nhỉ?"

Vì yêu anh nên cô tìm hiểu mọi thứ thuộc về anh.

"Cô nói lung tung gì vậy? Cô nói trên người tôi có mùi hoa dạ lan hương rồi liền dựa vào nó để kết luận tôi ở khách sạn. Đúng là hoang đường mà.
Nếu vậy làm sao tôi lại không ngửi được mùi hoa dạ lan hương gì đó chứ?" Hạ Đồng như con thú nhỏ bị giẫm đuôi đang bắt đầu phản công.

Tô Nhiễm thấy cô ta mất hết bình tĩnh thì điềm tĩnh hơn, chỉ chỉ vào mũi mình, "Cô Hạ à, mũi tôi rất thính."

Vừa rồi khi Hạ Đồng nhướng người về trước, cô ta đã lưu lại mùi trong không khí. Tuy mùi này loãng như tơ nhện lại quyện chung với hương vị nồng
đậm của cà phê nhưng Tô Nhiễm vẫn có thể ngửi ra hương hoa dạ lan hương. Vì vậy, cô mới có thể đảo ngược tình thế.

Hạ Đồng đứng phắt
dậy, buồn bực quát to: "Tôi đã nói rồi, tôi không biết mùi hoa dạ lan
hương gì hết. Ngoại trừ hương cà phê, tôi chỉ ngửi thấy trên người tôi
mùi...."

"Mùi nước hoa Frago." Tô Nhiễm cười, cất tiếng gọi
tên nước hoa mà Hạ Đồng muốn nói. Ngoài tự tin, trong mắt cô còn có
quyết tâm giành chiến thắng...

"Nước hoa hôm nay cô Hạ dùng
chính là Mật Ái trong bộ sưu tập mới nhất năm thuộc thương hiệu nước
hoa Frago của Pháp. Loại nước hoa này số lượng có hạn. Ngoại trừ hội
viên cao cấp thì người thường không mua được."

Hạ Đồng đứng bất động nhìn Tô Nhiễm, cô ta tuyệt đối không nghĩ tới một
người nhà quê lại có thể nhanh chóng gọi ra tên nước hoa cô ta dùng.
Loại nước hoa này sản xuất chưa tới năm mươi lọ trên toàn thế giới. Đừng nói người bình thường được dùng, ngay cả ngửi thôi cũng đã hiếm.

Thư thả uống hết tách trà, thấy Hạ Đồng còn đang nhìn mình trân trân, Tô
Nhiễm chậm rãi lắc đầu, "Chỉ tiếc, mùi hương Trầm Luân mà trước đây cô từng dùng, kết hợp với mùi hương Mật Ái hiện tại, khi ngửi thật sự
rất khó chịu." Cô khẽ thở dài một hơi, "Hương giữa của Mật Ái được
điều chế từ hoa iris với vị thanh mát của chanh, còn hương cuối của
Trầm Luân là cây mạt dược. Tuy rằng chỉ còn vương lại rất ít nhưng vẫn đủ để làm hỏng hương thơm thuần khiết của Mật Ái, giống như là ma quỷ giẫm phải đuôi thiên thần vậy đó. Hỗn hợp rất thất bại. Cô Hạ hẳn là
người am hiểu về nước hoa, sao lại dùng nước hoa mới khi mà trên quần áo mình vẫn còn lưu lại mùi nước hoa khác chứ? Tuy cổ tay và vành tai có
thể rửa sạch nhưng trên quần áo dù sao vẫn sẽ vương lại. Cô Hạ phạm một
sai lầm rõ ràng như thế này, thật sự khiến tôi bất ngờ."


Nói
xong lời này, Tô Nhiễm lẳng lặng cười nhìn cô ta. Đôi mắt Tô Nhiễm sáng
như ánh sao, hờ hững như dòng suối nhưng tâm tư cô không cách nào yên
ổn. Tuy cô biết mấy ngày nay Lệ Minh Vũ không ở cùng Hạ Đồng nhưng có
một sự thật cô không thể nào quên. Đó chính là cái đêm anh say rượu,
trên người anh thật sự có mùi hương "Trầm Luân" thuộc về Hạ Đồng. Điều
này đủ để chứng mình, đêm mưa hai tháng trước, Lệ Minh Vũ quả thực ở
cùng cô ta.

Tô Nhiễm làm sao cũng không tưởng tượng ra được cảnh đó, cũng không muốn tìm hiểu đêm đó hai người họ chỉ xã giao hay là làm chuyện khác. Cô không biết, cô chỉ thấy trái tim mình nặng trĩu, thắng
Hạ Đồng thì thế nào?

Chẳng qua chỉ là tự giễu mình giễu người.

Hạ Đồng nhìn Tô Nhiễm như nhìn ma nhìn quỷ, nụ cười của Tô Nhiễm trong mắt cô ta thật sự là một kiểu châm biếm, ung dung của Tô Nhiễm càng như con dao nhỏ tàn nhẫn cắt đứt những lời cô ta muốn nói. Ngày hôm nay, cô ta
hoàn toàn tính sai rồi, cô ta không ngờ Tô Nhiễm sẽ dùng thái độ bình
lặng để đánh cô ta không kịp trở tay.

Một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng: "Thảo nào Minh Vũ không yêu cô. Cô đúng là đồ điên!" Nói
xong, Hạ Đồng liền cầm giỏ xách vội vã rời đi, tựa như đang trốn tránh
ôn thần.

Tô Nhiễm vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Đồng
bỏ đi. Nụ cười ung dung trên môi chuyển thành đau xót chán nản. Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, là An Tiểu Đóa gọi.

"Sao rồi? Cô
ta có làm gì cậu không? Người phụ nữ đó là ai? Không phải là tình nhân
Lệ Minh Vũ nuôi dưỡng bên ngoài chứ? Nếu vậy, mình cần phải cho anh ta
mất mặt mới được, quá..."

"Tiểu Đóa..." Tô Nhiễm biết An Tiểu
Đóa lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Mình không sao, chỉ là kẻ điên đụng phải
người không bình thường thôi."

Khi Tô Nhiễm rời khỏi quán cà
phê, những bông tuyết rơi xuống mái tóc cô. Áo khoác dài màu trắng không giấu được nổi cô đơn trên gương mặt cô. Cô hít vào thật sâu, bông tuyết hòa lẫn với hương vị của thành phố, là mùi hương mà cô yêu thích.

Đúng vậy, cô rất yêu anh, cho nên cô cũng yêu thành phố này vô cùng.

Cô lê bước qua từng khung cửa sổ bằng kính. Sau lưng cô, một chiếc xe sang trọng màu tối chậm rãi chạy theo, không nhanh cũng không chậm, không
ngừng lại cũng không vượt qua...