Hào Môn Quyền Quý

Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?



“Hừ! Đó cũng chỉ có thể trách cô ham tiền mà thôi!” Vẻ mặt cậu chủ nghiêm túc chỉ trích, suýt chút là khiến Tô Thiên Kiều không phân biệt nổi thật giả nữa: “Bình thường hở một chút là bắt đầu phát cáu, nóng nảy, nếu không thì sao mà tối ngày cứ ở bệnh viện được? Làm sao mà có thể bị người ta theo được?”

Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chỉ trích Tô Thiên Kiều: “Cô tưởng mình còn là thiên kim đại tiểu thư sao? Nếu cô đã theo tôi thì cô phải…”

“Nếu như không phải anh dùng thủ đoạn bỉ ổi thì tôi sẽ theo anh chắc?” Tô Thiên Kiều lập tức ngắt lời của anh, luận thần sắc và ngữ khí thậm chí là còn thật hơn cả cậu chủ nữa, khiến người ta không phân biệt nổi thật giả: “Nếu như không phải là vì tiền của anh, tôi cũng không thèm ở cùng anh đâu!”

“Ha Ha…” cậu chủ cất giọng cười trầm thấp: “Sao? Tới lúc này mới lộ ra mặt thật sao? Lúc nãy chắc là vì vẫn chưa từ bỏ, tưởng tôi sẽ không chết cho nên mới quay lại, tưởng sẽ có được chút lợi ích gì chứ gì, thậm chí ngay cả chú tôi cũng suýt chút nữa bị cô gạt rồi, bây giờ biết không trốn được nữa nên hối hận rồi sao? Muốn chạy rồi đúng không? Hừ, đã không kịp nữa rồi!”

“Sao lại không kịp?” Tô Thiên Kiều lập tức truy vấn, giọng điệu cực kỳ mạnh mẽ, nói cứ như là thật vậy: “Chú anh không phải thấy tôi xinh đẹp sao?”

“Vậy thì sao?”

Tô Thiên Kiều mỉm cười nói: “Anh nói xem…nếu như tôi theo ông ta, và nói bí mật của anh cho ông ta, anh đoán xem ông ta có tha cho tôi không?”

“Vậy thì cô cứ thử đi, tôi đảm bảo, cô nhất định sẽ chết rất khó coi!” Thanh âm anh cứ như là được vang lên từ địa ngục vậy, lạnh lẽo hệt như băng sương, cái ngữ khí và thần thái đó hoàn toàn không giống như là đang đùa, mà giống như là đang thật sự mắng người bạn nữ tham hư vinh của mình vậy.

“Anh…anh…” Tô Thiên Kiều cũng không biết thật sự là đã tức giận rồi hay là đang nhất thời không biết đáp như thế nào nữa, sau khi ấp úng cả một hồi cô mới bày ra vẻ mặt khinh miệt nói: “Anh tưởng mình có có thể sống sót ra ngoài sao? Hừ, tôi…tôi nói cho anh biết, tôi đã biết mật mã khẩu lệnh của anh từ lâu rồi, chỉ là tôi tưởng anh…”

“Im miệng---” Cậu chủ đột nhiên tức giận quát một tiếng, làm ngắt lời Tô Thiên Kiều.

Anh ép giọng xuống, dùng ngữ khí diễn như thật ngắt lời Tô Thiên Kiều: “Có phải cô không muốn sống nữa không? Nếu như để bọn họ biết cô có mật mã, tôi…tôi phải làm sao?”

“Tôi quan tâm chắc?” Tô Thiên Kiều cười lạnh một tiếng: “Tôi không ngờ, anh thật sự lại kém cỏi như vậy, thật sự một người mà cũng không mang theo, nếu như không phải tôi tưởng anh có thể thoát ra ngoài, nếu như không phải tôi tưởng anh có chiêu gì đó…thì tôi làm sao mà quay lại được?”

Tô Thiên Kiều mỉm cười cay độc, cái thanh âm và ngữ khí đó, ngay cả bản thân cô cũng có chút ngây người, ngay cả cô cũng xém chút tin là thật rồi!

“Người phụ nữ như cô đúng là ác độc, nếu như không phải là vì cô…tôi, tôi làm sao có thể một thân một mình đến chứ? Không ngờ cô…”

Anh cất giọng lành lạnh, giống y như một người đàn ông bị một người phụ nữ tham lam hư vinh phản bội vậy, vừa thương tâm vừa phẫn nộ: “Không ngờ cô lại là một người phụ nữ như vậy, xem ra…phụ nữ đúng là không nên dụng tâm để đối đãi mà, ai mà ngờ người tôi chọn lựa kỹ càng lại là người như vậy chứ?”

Người bên ngoài sáp đến bên cửa sổ, càng lúc càng gần.

Từ góc nhìn này chỉ có thể nhìn thấy một bóng ảnh màu đen thôi.

Tô Thiên Kiều mượn cớ này mà đá tung các đồ vật ở xung quanh chân đi, giả vờ như đang thật sự cãi nhau và không có phát hiện người đến.

Cô tức giận nói: “Anh vì tôi? Ha ha…thật buồn cười, thật là buồn cười!”

Tô Thiên Kiều liên tục cười vài tiếng, rồi nói: “Cái anh muốn chẳng qua chỉ là đứa trẻ trong bụng tôi thôi, đến lúc đó trong tay anh sẽ có một con tốt thí, những người có thể kế thừa trong nhà anh sẽ không còn là đối thủ của anh nữa, anh…chẳng qua chỉ là muốn đứa bé này thôi, hà tất gì phải nói nghe thâm tình như vậy?”

“Cô!” Cậu chủ giống như là tức đến không nói nên lời, chỉ có thể thầm mắng.

Đồng thời trong lòng anh cũng đang âm thầm cảm thán sự thông minh của Tô Thiên Kiều.

Thời gian gấp rút, anh chẳng qua chỉ tuỳ tiện nhắc cho cô được vài câu mà thôi, nhưng không ngờ cô lại có thể biểu đạt một cách y như thật như vậy, thật đúng là không đơn giản.

“Đừng để tôi ra ngoài, nếu như tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ khiến cô và cả người đàn ông đó đều chết thảm!” Người mà anh chỉ đương nhiên là Tô Thiên Kiều và chú của anh rồi.

Tô Thiên Kiều cười lạnh một tiếng: “Đợi anh ra được ngoài rồi mới nói đi!”

Cậu chủ nói: “Đáng chết, cách xa tôi một chút, đừng có qua đây!”

“Đi thì đi, sát gần anh là tôi lại kinh tởm và tức giận rồi!” Tô Thiên Kiều lập tức xích cơ thể của mình, vết thương đằng sau lưng rất đau, đau như muốn xé tan ruột gan, nhưng cô vẫn phải bày ra cái bộ dạng chán ghét tột cùng mà nhanh chóng rời khỏi cậu chủ.

Cuối cùng cũng di dời đến nơi cách anh hai mét, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bóng ảnh bên ngoài cửa sổ đã rời khỏi rồi.

Tô Thiên Kiều thở phào, thấp giọng nói: “Thành công rồi!”

Người bên kia không nói gì cả, giống như là đang tức giận thật vậy.

Tô Thiên Kiều cũng không để ý mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Thật kỳ lạ, vào những thời khắc như thế này cô phải sợ hãi mới đúng. Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh một cách kỳ lạ…

Sau một thời gian chờ đợi dài ngoằng, vào lúc cậu chủ và Tô Thiên Kiều còn đang tưởng đối phương vốn không có để ý đến lời đối thoại vừa nãy của hai người thì bên phía cửa cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Tô Thiên Kiều và cậu chủ đồng thời thở phào.

“Cô Tô, tôi có vài lời…muốn nói chuyện riêng với cô!” Là giọng của chú cậu chủ, từ trong bóng đêm phát ra có mang theo một sự vui mừng không thể nào giấu nổi.

Trái tim của Tô Thiên Kiều ‘thịch’ một cái, người đàn ông này biết mình họ gì, xem ra…quả nhiên là đã điều tra qua rồi, xem ra ông ta đã tin những lời mình nói khi nãy rồi.

“...Nói, nói chuyện gì?” Tuy trong lòng vừa căng thẳng vừa hân hoan, nhưng Tô Thiên Kiều vẫn giả vờ bày ra một bộ dạng thận trọng.

“Ưm…tôi rất thích cô Tô, cũng có biết chút thân thế của cô, tôi nghĩ…nếu như cô theo cháu trai lớn của tôi thì hình như là có chút đáng tiếc rồi, càng huống hồ…cô còn trẻ như vậy, nên có một kết cục tốt hơn, tôi…muốn làm một giao dịch với cô, cô thấy thế nào?”

Trái tim Tô Thiên Kiều đập càng dữ dội hơn.

Cậu chủ đoán không sai, chú của anh tuy không có ở đây canh giữ, nhưng chắc chắn là ở cách đây không xa.

Khi nghe nói Tô Thiên Kiều biết mật mã khẩu lệnh, lại nghe nói Tô Thiên Kiều mang thai rồi, đương nhiên là sẽ không ngồi yên được nữa.

“Tôi…tôi tại sao phải giao dịch với ông chứ? Tôi làm sao tin ông đây?” Tô Thiên Kiều cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể, nhưng vẫn cố ý để lộ ra một sự vui sướng.

“Tôi có thể đảm bảo cô Tô bình an vô sự, đứa con trong bụng của cô…cũng sẽ bình an vô sự, chỉ cần cô Tô đồng ý bán cho tôi, tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn!”

Một sự cám dỗ to lớn như vậy, Tô Thiên Kiều đương nhiên phải trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Làm sao tôi tin ông được?”

Ông ta nói: “Tôi là một người luôn giữ chữ tín, trước đó cô Tô được thả đi chắc cũng biết rồi.”

Trong thanh âm của ông ta cũng mang máng thoáng qua một cảm giác nôn nóng, ông ta nói: “Càng huống hồ, làm làm giao dịch với cô đối với tôi chỉ có lợi chứ không có chút hại nào, sao tôi lại không vui vẻ làm chứ? Người nào có lợi đối với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hại!”

“Tôi…tôi có lợi với ông sao? Hừ, tôi không thèm tin ông!” Tô Thiên Kiều vẫn thận trọng nói.

Nếu như quá dễ dàng quá cấp thiết, thì lão hồ ly như ông ta chắc chắn sẽ nhìn ra.

“Nếu như cô Tô đồng ý nói chuyện riêng với tôi…tôi lập tức giải thích cho cô nghe!” Thanh âm của ông ta rất giống với cậu chủ, luôn rất điềm tĩnh, và mang cả một mị lực rất thần bí.

“Tôi…tôi…”

“Hừ! Cô còn ở đó giả vờ cái gì? Không phải là đúng với nguyện vọng của cô sao?” Thanh âm băng lãnh của cậu chủ truyền tới.

“Anh…” Lời nói như vậy giống như là khiến cho Tô Thiên Kiều vốn đang còn do dự lập tức hạ được quyết định vậy, cô đứng phắt dậy: “Được, tôi nói chuyện riêng với ông!”

Tô Thiên Kiều lạnh lùng đi về phía cậu chủ, nói: “Ôm sự kiêu ngạo và sự tự cho mình là đúng của anh chết đi, tôi cũng không cần phải nhìn sắc mặt anh mà sống nữa rồi!”

Một tia sáng chiếu vào, Tô Thiên Kiều đúng lúc nhìn thấy khoé môi của tên côn đồ đang cong lên một nụ cười đắc ý.

Cô quả nhiên là đoán không sai, loại đàn ông giống như cậu chủ luôn có một sự băng lãnh và nóng nảy khiến người ta khó mà chịu được.

Mọi thứ diễn ra quá tự nhiên, quá logic, thậm chí ngay cả bản thân Tô Thiên Kiều cũng phải tin rồi.

Tô Thiên Kiều chậm rãi đi đến trước mặt tên côn đồ, nói: “Cởi trói cho tôi trước!”

Ông ta do dự rồi, không nói gì cả.

Tô Thiên Kiều cũng không nói gì cả, cô dừng lại ở đó, cười lạnh một cái: “Thành ý không có lấy một chút thì làm sao nói chuyện được? Ngay cả một người phụ nữ như tôi mà ông cũng lo, sau này làm được đại sự gì nữa?”

Nụ cười lạnh mang theo sự khích tướng, chính là thứ mà một người đàn ông thất bại để ý nhất.

Kỹ năng diễn xuất của Tô Thiên Kiều quá giống thật, cô vừa nói xong thì liền không cho đối phương thời gian suy nghĩ nữa mà quay đầu đi ngay, giống như là không có chút ý nào muốn tiếp tục nữa vậy.

Cậu chủ đứng trong bóng đêm nhìn thân ảnh nhỏ bé đi rồi nhưng lại quay đầu lại, cũng có chút kinh ngạc.

Đây làm gì còn giống với người phụ nữ nhát gan rên rỉ như mèo kêu và trằn trọc dưới thân anh mỗi đêm chứ?

“Đợi một chút!” Tên côn đồ quả nhiên mắc bẫy: “Nào, để tôi đích thân cởi trói cho cô!”

Ông ta chầm chậm bước đến bên cạnh Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói: “Nhưng…cô tốt nhất là đừng có giở trò mèo nào với tôi, nếu không thì khuôn mặt xinh đẹp này, tôi đảm bảo nó sẽ bị huỷ dưới tay tôi.”

Tô Thiên Kiều nở một nụ cười, nói: “Ông yên tâm, có thể mang được cả con của cậu chủ, tôi…tuyệt đối không phải là hạng phụ nữ không não.”

Tên côn đồ quả nhiên cười rồi.

Sau đó nhanh chóng cởi trói cho Tô Thiên Kiều.

Đôi tay Tô Thiên Kiều có được tự do, cô lắc lắc cánh tay do bị trói có chút sưng đỏ và tê dại của mình, sau đó cất giọng có chút sợ sệt: “Mau rời khỏi đây đi, tôi không muốn ở lại nơi này một giây phút nào nữa!”

Trong giới làm ăn ai cũng biết, Tô Tưởng có một cô con gái nhu mì nhát gan, một cô con gái cực kỳ xinh đẹp.

Người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa nhát gan luôn rất dễ khiến người ta hạ sự phòng bị trong lòng xuống.

Tô Thiên Kiều và tên côn đồ vừa ra khỏi cửa thì không bước đi nữa, cô nói với thân ảnh cao lớn trước mặt: “Nói đi, ông muốn nói chuyện gì với tôi.”

“Cô Tô quả nhiên là rất thông minh, rất cẩn thận.” Tên côn đồ cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Cô Tô chắc cũng biết tôi muốn mật mã của cậu chủ, nếu không…tôi đã giải quyết hai người từ lâu rồi.”

Tô Thiên Kiều không nói gì.

Tên côn đồ có lẽ cảm thấy sự uy hiếp của mình đã có hiệu quả nên tiếp tục nói: “Nhưng mà…thuộc hạ của tôi vô ý nghe thấy hai người tranh cãi lúc nãy, nên tôi đã thay đổi chủ ý rồi.”

“Ồ?” Tô Thiên Kiều không nói gì nhiều.

Giống như là một thợ săn điềm tĩnh, chỉ đợi con cáo xảo quyệt từng bước từng bước nhảy vào bẫy.

Côn đồ nói: “Cô nói mật mã cho tôi, tôi tha cho cô, thế nào?”

“Tha cho tôi?” Tô Thiên Kiều ngừng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Tôi biết nhiều chuyện của ông như vậy, ông làm sao có thể tha cho tôi được?”

“Cô Tô không lẽ không biết, trong bụng của mình…có một lá bùa hộ mệnh sao?” Ngữ khí của tên côn đồ đầy từ tính.

“Nó là huyết mạch của cậu chủ, ông há không phải là sẽ càng không bỏ qua sao?” Vẻ mặt Tô Thiên Kiều đầy sự không tín nhiệm.

Côn đồ quay người lại, trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nhấp nháy của ông ta.

Bên trong đó ngập tràn những sự tính toán và khôn ngoan, ông ta nói: “Cô sai rồi, chính vì nó là huyết mạch của cậu chủ, cho nên…tôi càng cần nó hơn.”

“Ồ? Cái này thì tôi lại không hiểu rồi!” Tô Thiên Kiều bất tri bất giác đưa tay vuốt ve bụng mình. Trái tim đột nhiên nhảy lên điên cuồng.

Nếu như bước này xảy ra chút sơ sót gì, nếu như diễn xuất của mình không tốt, vậy thì cô và đứa con trong bụng, và cả cậu chủ chỉ e là sẽ đi tong ngay.