Hào Môn Quyền Quý

Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!



“A... Ma kìa...” Nghiêu Nghiêu bỗng nhiên Bịt lỗ tai lại há hốc miệng ra, dùng âm thanh bén nhọn đặc thù của con gái mà quát to một tiếng, sắc mặt trắng bệch, thật đúng là bộ dáng thấy ma.

“Ma? Em nói đùa cái gì vậy? Ở đằng sau của anh à? Em đừng đùa, đằng sau anh làm sao có thể... Aaa...” Vẻ mặt của cậu trai vẫn đang cười nhìn hai con mắt đóng chặt của Nghiêu Nghiêu, vừa giễu cợt nhìn cô bé, vừa quay đầu lại nhìn về phía sau lưng của mình.

Vừa nhìn đã bị dọa một cái giật nảy cả mình, thét lên một tiếng theo bản năng liền bật nhảy ra.

Nghiêu Nghiêu thấy cậu trai cũng nhảy ra, lập tức ôm lấy cánh tay của cậu trai, run rẩy nói: “Anh, đó, đó là thứ gì vậy? Sao, sao chúng ta còn chưa chạy?”

“Chạy? Nếu như mang cái đồ không sạch sẽ này về nhà thì làm sao bây giờ?” Giọng nói của cậu trai cũng run rẩy theo, miễn cưỡng bình tĩnh ngăn trước người Nghiêu Nghiêu, đôi mắt đang ngắm thoáng mở ra thành một khe hở nho nhỏ.

Ở cách một nới không xa bọn họ là một người đang nằm trong bụi hoa, run rẩy, bàn tay ai vừa bỏng vừa bẩn, tiếp theo lại chậm chạp ló ra một gương mặt máu me bẩn thỉu...

Trong gió đêm tối muộn, gió đêm thổi ù ù tới, mang theo mùi vị khét lẹt của đám cháy, bỗng nhiên lại lòi ra một người có hình tượng khác với người bình thường như vậy, hai cậu trai bé gái nhỏ tuổi bỗng nhiên hét ầm lên: “A... A... ma kìa, a..., cứu mạng...”

Một tiếng kêu khổ sở của vật thể kỳ quái kia truyền tới, bàn tay đen ngòm dơ bẩn như ở trong vũng bùn đang run rẩy, một bộ dạng bất lực giống như muốn bắt lấy cái gì đó, cứ cố gắng vươn ra ở nơi đó, sau đó liền có mấy tiếng kêu đau đớn truyền tới...

“A, ma... Chạy thôi, anh họ chạy thôi.” Nghiêu Nghiêu thét chói tai quay đầu liền chạy mất.

Cậu trai tay mắt lanh lẹ bắt được một cánh tay của Nghiêu Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, chờ một lát đã.”

“Thẩm Minh Dương, em không chờ, em muốn đi, em muốn đi...” Nghiêu Nghiêu liều mạng dậm chân, xoay người lại không nhìn vật thể kỳ quái kia, giờ phút này cô bé chỉ cảm thấy trái tim mình đang nhảy liên tục không ngừng...

“Xuỵt, Nghiêu Nghiêu, là người, không phải ma đâu...” Cậu trai được Nghiêu Nghiêu gọi là Thẩm Minh Dương mang theo một tia sợ hãi, lại mang theo một tia tò mò nhìn về phía vật thể đang di động kia, hít sâu một hơi, đánh bạo buông Nghiêu Nghiêu ra.

“Anh... anh gạt em.” Dù sao Nghiêu Nghiêu còn nhỏ tuổi như vậy, lại là một bé gái nên không thể so sánh được với lá gan tò mò của Thẩm Minh Dương.

“Minh, Minh Triết?” Vật thể kỳ quái kia bỗng nhiên phát ra âm thanh kỳ quái: “Anh anh anh...”

“Anh? Minh Triết?” Thẩm Minh Dương cảm thấy kỳ lạ nhíu mày một hồi, sau đó bước hai bước chân và phía vật thể kỳ quái kia: “Biết tôi à?”

“Là anh hả?” Dựa vào càng gần Thẩm Minh Dương càng nghe thấy tiếng của vật thể kia nói... không... chính xác mà nói là một cô gái đang bị thương, mặc dù giọng nói khàn khàn khó nghe nhưng Thẩm Minh Dương vẫn có thể nghe ra được đó là con gái, cậu ta hơi do dự một chút mới nói: “Tôi là anh, tôi tên là Thẩm Minh Dương, cô... cô là ai? Có cần tôi giúp cô gọi xe cứu thương hay không?”

“Anh họ, anh đang làm cái gì vậy, đi mau, đi mau thôi...” Nghiêu Nghiêu càng sốt ruột không thôi, thúc giục Thẩm Minh Dương, nhưng lại không dám tự mình đi về trước.

“Đây thật sự là người, em nhìn xem, cô ấy bị chảy máu, còn có hình dạng của người, em nhìn đây nè.” Thẩm Minh Dương thấp giọng nói.

Dưới sự cổ vũ nhiều lần của cậu ta, Nghiêu Nghiêu chậm rãi quay đầu lại mở mắt nhìn qua vật thể mà mình cho là ma, quả nhiên như Thẩm Minh Dương nói, cô bé lập tức thoáng yên tâm một chút, đứng ở phía xa xa nhìn vật thể kia và Thẩm Minh Dương trò chuyện với nhau, sợ là mình dính phải thứ gì không sạch sẽ từ người kia.

“Thẩm Minh Dương? Cậu, cậu không phải là Tô Minh Triết? Không, không phải là anh trai, không phải là anh trai của tôi...” Giọng nói kia khàn khàn, giống như là một một vũ khí đang mài trên miếng sắt vụn, cực kỳ chói tai.

Lông mày Thẩm Minh Dương nhăn lại một chút, cẩn thận lắng nghe, cuối cùng mới nghe được đối phương đang nói cái gì: “Anh của chị cũng giống như tôi, trong tên có một chữ “Minh”.”

Thẩm Minh Dương do dự một lát, đến gần đối phương ngồi xổm xuống: “Chị bị sao vậy, bây giờ tôi giúp chị gọi điện thoại cho xe cứu thương nha, có được hay không?”

“Không, không cần đâu...” Giọng của cô gái vừa bối rối vừa sợ hãi, dựa vào gần như vậy Thẩm Minh Dương có thể nhìn thấy được rõ ràng trên gương mặt đen ngòm kia là đầy nước mắt: “Nếu như bị tên ác ma kia biết, tôi... tôi nhất định sẽ phải chết thêm một lần nữa, tôi không muốn... không muốn đâu.”

Tay của cô gái run run bắt lấy cánh tay của Thẩm Minh Dương, giống như đã dùng hết sức lực toàn thân mà nắm chặt lấy cánh tay cô cho rằng là cọng cỏ cứu mạng: “Cầu xin cậu giúp tôi một chút đi đừng đưa tôi đến bệnh viện, không muốn...”

“Nhưng mà, chị cứ như vậy sẽ chết mất.” Thẩm Minh Dương do dự một chút, vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng làm thế nào cũng không đành lòng nhìn người này cứ chết như vậy ở chỗ này: “Lúc nãy có nhiều cảnh sát như vậy, chị đã không chết thì tại sao lại không lên tiếng?”

Cô gái không nói, đôi mắt không ngừng trào nước mắt cuồn cuộn.

Chỗ sạch sẽ duy nhất trên mặt của cô chính là cặp mắt đen trắng rõ ràng kia, giờ phút này nước mắt đang chảy ra ào ào.

Nước mắt mặn chát lăn qua vết thương trên gò má của cô, càng là nỗi đau xé rách tim gan.

Ánh mắt của cô cầu khẩn nhìn về phía Thẩm Minh Dương: “Cậu nhất định phải giúp tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp cho cậu.”

“Anh họ, chúng ta đi nhanh đi, đừng xen vào chuyện của người khác.” Đứng ở bên đó sợ hãi nhìn về phía động tĩnh ở bên đây, Nghiêu Nghiêu không nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng lại mở miệng nhắc nhở, nếu như không phải vì sợ trên đường sẽ gặp chuyện kỳ quái hơn, cô bé đã sớm một mình chạy về nhà rồi.

Thẩm Minh Dương dỗ dành Nghiêu Nghiêu một chút, quay đầu đối diện với ánh mắt cầu khẩn của cô gái kia, trong cặp mắt kia... tràn đầy khát vọng, gương mặt của cô bẩn như vậy, có vết tích bị cháy đen, còn có tơ máu màu đỏ...

Tóc cùng với trên người của cô không có một chỗ nào hoàn toàn sạch sẽ hoàn chỉnh.

Nhưng trong đôi mắt kia lại giống như chứa đựng một dòng suối trong veo hút người vào đó, khiến người khác không có cách nào từ chối được thỉnh cầu của cô...

Thẩm Minh Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, bỗng nhiên tỉnh táo lại, mấp máy môi nói: “Tôi, tôi cũng không biết chị. Tôi, tôi chỉ có thể giúp chị gọi xe cứu thương, chỉ có thể giúp chị báo cảnh sát, trừ những chuyện đó ra, tha thứ cho tôi không có cách nào khác.”

“Đừng...” Nước mắt của cô gái lại lăn xuống một lần nữa, có lẽ là cổ họng của cô đã hít quá nhiều khói, hoặc là bị hư rồi, giờ phút này nói chuyện lại khó khăn như vậy. Nhưng cô vẫn nhịn lại cảm giác đau nhức, cũng như muốn hôn mê mà giải thích: “Nếu như cậu làm như vậy thì cứ để cho tôi chết đi, cầu xin cậu, đừng...”

“Nhưng mà, tôi...”

“Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ báo đáp cậu.” Giọng nói thề thốt của cô gái vang lên.

Thẩm Minh Dương có chút nghi ngờ nhìn về phía cô gái này một chút.

Dường như là cô nhớ tới cái gì đó, cánh tay vẫn luôn nắm chặt tay của Thẩm Minh Dương thoáng buông ra, miễn cưỡng chống thân thể của mình dậy, một cái tay bên kia đưa ra...

Toàn thân của cô đều đen kịt, không biết bị bỏng ở chỗ nào, cũng không biết chỗ nào bị đốt đến cháy khét, nhưng mà có một một bên tay lại sạch sẽ trắng như tuyết...

Cánh tay của cô run run rẩy rẩy vươn ra trước mặt Thẩm Minh Dương, những ngón tay trắng nõn run rẩy chậm chạp giơ ra trước mắt, một chiếc vòng tay tinh tế nằm lặng lẽ trong bàn tay trắng nõn, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lấp lánh, còn chưa kịp để người ta nhìn rõ liền lập tức khép tay lại.

Hai mắt Thẩm Minh Dương sáng lên.

Cô vẫn luôn nghiêm túc quan sát nét mặt của cậu ta, liền mỉm cười nói: “Nhìn cách ăn bận và ăn nói của cậu, hẳn là người có tiền. Cậu giúp tôi cũng không có chuyện gì khó khăn, nếu như cậu không tin tôi sẽ báo đáp cậu, vậy hiện tại tôi liền dùng thứ quý giá nhất trên người mình để trao đổi, tôi nghĩ vật này bán ra cũng đủ kiếm nhiều tiền.”

Thẩm Minh Dương không nói chuyện, chỉ là chăm chú nhìn vào hai mắt của cô, hình như đang suy tư.

“Anh họ, hai người đang làm gì vậy... trong tay của cô ấy có đồ vật gì ư?” Cô gái nhỏ khôn khéo đứng ở phía sau hỏi một câu.

“Không có gì không có gì... em đừng tới đây, cô ấy bị cháy ghê lắm, rất đáng sợ... Em cứ đứng ở chỗ đó đi.” Thẩm Minh Dương an ủi nói.

“Dạ.” Nghiêu Nghiêu đồng ý một câu.

“Mặc dù...khụ, mặc dù tuổi của hai người còn rất nhỏ, nhưng lúc nãy tôi cũng đã nghe hai người nói chuyện, tôi tin tưởng nếu như cậu thật sự muốn đồ vật này thì hẳn là cậu có thể nhìn ra được.” Giọng của cô mặc dù khó nghe nhưng lại tràn đầy mê hoặc.

“A?” Thẩm Minh Dương cũng không nói nhiều.

“Cái này chính là “Ngôi sao sa mạc” mà các cậu muốn, nếu như cậu đã không chịu nói cho em gái đứng ở đằng kia, chắc hẳn cậu cũng cần vật này... trùng hợp như vậy, tôi lại có vật này, cậu nói xem có phải là rất có duyên hay không?” Cô vẫn nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Thẩm Minh Dương: “Cậu cũng đã biết tôi vì muốn giữ lại vật này mà lần này thiếu chút nữa đã mất mạng rồi...”

Cô cười một tiếng: “Nếu như tính lần này thì cũng là ba lần rồi.”

“Ba lần?” Thẩm Minh Dương hơi kinh ngạc, tuổi của người này hẳn cũng không lớn lắm, sao đã trải qua ba lần sống chết.

“A... Không phải à? Lần thứ nhất ở một nơi được gọi là “Đêm tối”, tôi tình nguyện hy sinh chính mình cũng muốn bảo vệ được nó... Lần thứ hai là trong một nhà máy sắt thép, đây là lần thứ ba.” Tô Thiên Kiều nói.

“Vật này có thể làm giả, chị có thể làm thế nào để tôi tin tưởng thứ trên tay chị chính là thật.” Thẩm Minh Dương cẩn thận nhìn về phía cô: “Nếu như chị có thể có vật này, hẳn là cô chủ của một nhà có tiền. Nếu như là cô chủ thì tại sao lại ở trong này không có ai quan tâm tới chị? Nếu không phải thì do chị trộm rồi, nếu như trộm mà chị đưa cho tôi, tôi cũng sẽ rước lấy phiền phức.”

“A! Tuổi của cậu còn nhỏ lại cẩn thận như vậy à, quả nhiên là một người rất thông minh!” Giọng của cô nói ra giống như mình là người rất lão luyện: “ Nếu như tôi có thể nói được truyền thuyết của “Ngôi sao sa mạc”, vậy cậu có thể tin tôi không?”

Thẩm Minh Dương nhướng mày suy nghĩ.

Truyền thuyết của “Ngôi sao sa mạc” chỉ có người có được nó, hoặc là người quan tâm tới nó không dưới năm mới biết được.

Đây là chuyện mà có rất ít người ở bên ngoài biết đến.

“Cô nói xem.” Thẩm Minh Dương thử đỡ cô dậy.

Cả người của cô đều bị tổn thương, đối với sự nâng đỡ của cậu ta, hình như có chút nặng. Tay của Thẩm Minh Dương thoáng đổi một tư thế khác: “”Ngôi sao sa mạc” chính là tác phẩm đầu tiên của bậc thầy trang sức nổi tiếng trên thế giới, có đúng không?”

Thẩm Minh Dương nhướng mày: “Còn gì nữa?”

“Năm đó bậc thầy Tạp Địa Á chưa nổi tiếng, cho nên có rất ít người biết đến thầy của ông ta là Mai Á Tốn. Lúc Mai Á Tốn còn trẻ không thiếu bạn bè, ông ta cũng có một người bạn tri kỷ, nhưng cô gái người Anh này dưới sự áp bức của gia tộc phải gả cho một vị công tử quý tộc người Anh nào đó. Mai Á Tốn vì đau lòng mà đến phương Bắc của sa mạc lang thang một mình, sau khi đau lòng thì ông ta muốn chết ở đó, lại ngoài ý muốn mà nhận được ba viên kim cương được ông ta gọi là “Ngôi sao sa mạc”, ý nghĩa là thức tỉnh tình yêu một lần nữa. Trong sa mạc có thể tìm được viên kim cương lớn nhất thế giới, điều đó chính là nói cuộc đời này tràn đầy hi vọng!”