Vào một ngày, thành phố không một bóng mây, bầu trời rất đẹp, ở đây vào mùa xuân thường nhiều mưa, thật sự khó có thể có thời tiết đẹp rồi.
Thanh Thần biết tình trạng của mình không mấy lạc quan, liền cũng ít đi ra ngoài.
Cô ở nhà là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện, nhưng có một số chuyện thì lại vô cùng quật cường, kiên trì, đó chính là cô muốn dọn ra ngoài ở.
Cô nói với mọi người trong nhà là bồi dưỡng năng lực độc lập, thực ra là không muốn liên lụy đến mọi người trong nhà, như vậy bọn Tiểu Cửu cũng dễ dàng bảo vệ cô.
Ba mẹ Thanh Thần không vui chút nào, nhưng con gái rất ít khi không nghe lời của bọn họ, nhưng lần này lại kiên trì như vậy, bọn họ chỉ có duy nhất một con gái liền miễn cưỡng đồng ý.
Thanh Thần nghĩ muốn thuê một phòng nhỏ mà thôi, nhưng cha mẹ An gia thương con gái, liền đặt cọc tiền mua một căn hộ chung cư sang trọng hai phóng đưa cho cô. An gia là gia đình nhà thuốc lớn, bệnh viện tư nhân lớn nhất chính là An gia, bọn họ rất vui mừng tốn chút tiền lẻ này vì con gái.
Hôm nay ông cụ An gia gọi điện cho Thanh Thần, bảo cô buổi trưa về nhà cùng ăn một bữa cơm.
Thanh Thần căn bản không biết trong lòng ông cụ đang tính toán, cho rằng mấy hôm nay ông cụ không thấy cô nên nhớ cô, lúc này gọi cho cô đi ra ngoài, đơn thuần chỉ là ông cháu gặp nhau mà thôi.
Cô cũng biết trong khoảng thời gian này cô không quan tâm đến người nhà, trong lòng cũng có chút áy náy, sau khi nhận được điện thoại, cùng với Tiểu Trang hôm nay bảo vệ cô bàn bạc, hỏi có thể đi được hay không.
Tiểu Trang trố mắt một chút, có chút mơ màng nói: “Nếu ông cụ muốn cùng cô ra ngoài ăn cơm, vậy thì đi đi!” Nói xong trong đầu như hiểu ra điều gì, mới lấy điện thaoij ra nói: “Ách, trước tiên để tôi hỏi đại ca xem.”
Hai ngày này, đại ca cũng nói với anh, phải tăng cường canh gác, hơn nữa anh phát hiện hình như có người đang ẩn nấp bên cạnh, có thể hiểu bây giờ là trước cơn bảo, những người đó có thể chớp thời cơ, anh cũng không dám qua loa, nên gọi điện xin phép một chút thì tốt hơn.
Lúc Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi bảo Tiểu Trang đưa người đi.
Nếu nói địch trong tối, ta ngoài sáng, bây giờ Thanh Thần đi ra ngoài, không nghi ngờ gì nữa chính là lấy bản thân làm mồi nhữ, dẫn những người đó ra ngoài.
Hai ngày nay tin tức tình báo rất ít, vẫn không tra ra được tin tức kỹ lưỡng hơn. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mà bây giờ bọn họ ngay cả đối phương còn không thấy, vậy chỉ còn cách tăng cường thực lực của bản thân.
Cố Khuynh phái mấy tinh anh tới đây, cộng thêm Ngôn Mặc Bạch có thể sử dụng cao nhất tất cả chừng có trăm người. Nhìn như rất nhiều người, nhưng khi phân nhiệm vụ thì cũng chỉ miễn cưỡng được coi là đủ.
Nếu như lần này Thanh Thần có thể dẫn những người đó ra ngoài, bọn họ cũng không cần phải phân tán người đi ra ngoài, tập trung sức lực đối phó với người của lão là được.
Lúc Ngôn Mặc Bạch đồng ý bảo Tiểu Trang đưa người đi, cũng sớm bảo Tiểu Cửu đi xem xét chỗ ông cụ họ An đặt cơm, xem tình huống nơi đó.
Vậy mà chưa được một lát Tiểu Cửu đã cho Ngôn Mặc Bạch câu trả lời, Tiểu Cửu nói: “Đại ca, ông cụ nhà họ An hình như không đơn thuần cùng Thanh Thần ăn cơm, mà là sắp xếp xem mắt.”
Ngôn Mặc Bạch ngẩn người kinh ngạc, nghĩ cũng đúng ông cụ nhà họ An lo lắng hôn nhân đại sự cho Thanh Thần, lúc này sắp xếp xem mắt, chắc do Thanh Thần không muốn, cũng chỉ có thể dùng phương pháp để lừa cô đi ra ngoài.
Thanh Thần và vợ mình là chị em tốt, nếu biết Thanh Thần có chuyện đi xem mắt, nhất định Tư Mộ vô cùng quan tâm.
Ngôn Mặc Bạch liền hỏi thêm một câu: “Biết rõ đối phương là ai không?”
“Hình như là con trai thứ hai nhà thị trưởng.” Tiểu Cửu trả lời.
Anh là đi tới đó mới biết, ông cụ nhà họ An đã đến truwocs ngồi cùng bàn còn có một cặp vợ chồng trung niên, nhìn có chút quen mặt, nghĩ thật lâu mới nhớ đây là thị trưởng Quân cùng vợ của ông.
Tiểu Cửu đến gần nghe lén được nội dung nói chuyện của bọn họ, mới biết đây là bữa tiệc cầu thân, anh vừa đến đó chưa được phút thì thấy Quân Đình đến.
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy lông mày liền dựng lên, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Con trai thứ hai nhà thị trưởng, không phải là Quân Đình sao?
Vào ngày kết hôn đã gặp qua một lần, ngày đó Quân Đình đang theo Tư Mộ chơi đùa ở Yên Hoa, dù lúc đó có hai đứa trẻ nữa nhưng mà nhìn cảnh tượng như vậy trong mắt Ngôn Mặc Bạch tràn đầy lửa giận.
Lần sau chính là gặp tại phòng cà phê, mặc dù lúc đó Quân Đình đã bị đánh cho sưng mặt mũi, máu me khắp người nằm trên mặt đất không dậy nổi, nhưng Ngôn Mặc Bạch biết anh ta là vì Tư Mộ mới can thiệp vào dẫn đến gặp một phen như vậy.
Quân Đình đối với Tư Mộ tâm tư rõ ràng như vậy, Ngôn Mặc Bạch sao không nhìn ra. Anh không cách nào vui vẻ được khi Tư Mộ và Quân Đình có chút liên quan, về phần anh ta vì bảo vệ Tư mộ mà bị đánh thảm hại một lần, coi như Ngôn Mặc Bạch thiếu anh ta một chút nhân tình, cũng bồi thường ở các phương diện khác cho Quân thị trưởng.
Nhưng anh ta lại muốn cùng Thanh Thần xem mắt, nếu thành công, vậy sau này Quân Đình và Tư Mộ sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt. Chồng của chị em tốt, chị em các cô khoảng ba đến năm ngày lại tụ tập một lần mang theo cả chồng đi cùng vậy dĩ nhiên sẽ gặp mặt.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch sẽ suy nghĩ rất nhiều. Trong lòng anh suy nghĩ luân phiên, có nên hay dứt khoát không nên để Tiểu Trang đưa Thanh Thần đi, không để bọn họ xem mắt. Nhưng khách quan mà nói, điều kiện của Quân Đình không tệ, tướng mạo và gia thế tốt, nếu vì lòng riêng của mình mà Thanh Thần bỏ lỡ một người con trai như vậy, Tư Mộ mà biết sẽ nghĩ anh như thế nào đây?
Lông mày cũng bị Ngôn Mặc Bạch nhíu thành một đoàn, anh lấy tay siết chặt mi tâm, mới trầm giọng nói: “Tôi lập tức chạy đến.”
Cúp điện thoại, Ngôn Mặc Bạch lại gọi cho Cố Khuynh tới.
Thật ra thì lúc Tiểu Trang bảo vệ Thanh Thần, còn chú ý thấy có hai nhóm người khác nhau ở xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Thanh Thần, mà lúc Tiểu Trang lái xe đưa Thanh Thần đi, Alan cùng trưởng tộc gia tộc Tư Khắc Tư khẳng định cũng nhận được tin tức.
Lúc trước Thanh Thần ở trong nhà cô, Ngon Mặc Bạch vẹn toàn để Tiểu Trang và Tiểu Cửu bên cạnh bảo vệ, xung quanh còn phái rất nhiều người trông chừng, dù là những người tinh nhuệ của ga tộc Tư Khắc Tư cũng không dám xông vào cướp người.
Cho nên Tư Mộ chủ động xuất hiện, tin tưởng những người đó nhất định nắm chắc cơ hội lần này. Những người đó chỉ là thi hành nhiệm vụ, nhất định muốn tốc chiến tốc thắng, sẽ không kéo dài lâu, đây là cơ hội khó có được.
Ở trên xe Thanh Thần nhìn Tiểu Trang lái xe đùa giỡn nói: “Chờ một lát chúng ta tới nơi, ông nội tôi nhìn thấy tôi mang theo một soái ca đến, nhất định sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của hai chúng ta, đến lúc đó ông hỏi anh vấn đề gì, hoặc có nói gì với anh, anh ngàn vạn lần đừng để ý nhé.”
Thanh Thần đối với những người con trai khác đều có thái độ lạnh nhạt, nhưng thường tụ tập cùng Tư Mộ, nên đối với Tiểu Trang và Tiểu Cửu bọn họ vô cùng quen thuộc, huống chi mấy ngày nay hai người này còn luân phiên làm hộ vệ cho cô, cho nên cũng hòa đồng. Thanh Thần thi thoảng cũng nói chuyện với họ chuyện trên trời dưới đất, cũng không còn đề phòng, có thể cười một chút.
Tiểu Trang nhíu mày, mắt nhìn đường đi, cười nhẹ hỏi: “Ông cụ sẽ hiểu lầm cái gì? Biết chúng ta là quan hệ bạn bè trai gái sao?
Thanh Thần thở dài một cái, gương mặt miễn cưỡng, nói: “Đúng nha! Lúc tôi học đại học chưa từng nói chuyện yêu đương, bọn họ vẫn cảm thấy ta không bình thường, bây giờ mới tốt nghiệp, vẫn thúc giục hỏi tôi có bạn trai chưa. Đặc biệt là Mộ Mộ kết hôn, đứa bé cũng đã lớn như vậy, Sở Kỳ và Diêu Dao cũng đã có bạn trai, chúng ta vẫn chơi với nhau, nhưng tôi vẫn còn độc thân, bọn họ vẫn nói không ai thèm lấy tôi.”
Khóe miệng Tiểu trang chứa đựng nụ cười nhẹ, chờ Thanh Thần nói xong, khóe miệng anh giật giật. Truớc mặt chính là đèn xanh đèn đỏ, quay đầu sang, nhìn Thanh Thần nháy mắt một cái, trong giọng không che giấu nụ cười, nói: “Nếu ông cụ hiểu lầm, vậy chờ một lát nhìn thấy ông, cảm thấy tôi có thể làm được, vậy không bằng để cho ông tiếp tục hiểu lầm, như thế nào?”
Thanh Thần trố mắt một chút, hình như nghe không hiểu ý của anh, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Trang thì tầm mắt gặp phải ánh mắt tràn đầy nụ cười của anh, trong đó chứa đựng ngàn vạn ánh sao, chiếu sáng lung linh, mà khuôn mặt anh tuấn cùng với nụ cười tươi mát của anh làm cho Thanh Thần không dám nhìn thẳng.
Coi như Tiểu Trang là lăn lộn trong giới hắc đạo, giết người vô số, thế nhưng trong một khắc kia, Thanh Thần chỉ cảm thấy anh vô cùng thanh khiết hoàn mỹ, tốt đẹp như ngọc, để cho cô có cảm giác gần gũi, nơi này không bị vẩy mực.
Làm cho cô lùi bước, lại không dám đến gần.
Thanh Thần cuống quít thu hồi tầm mắt, đầu óc hỗn loạn, tay cô để bên người cũng đang run rẩy.
Nhìn dáng vẻ tránh né của cô, trong lòng Tiểu Trang ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra “Tôi với cô nói vui, cô bị đùa giỡn hahaha” cười nói: “Tôi còn tưởng cô một mực đều cực kỳ bình tĩnh, thong dong, thì ra cũng có lúc loạn thành như bây giờ, hahaa….”
Tay bên người Thanh Thần nắm thật chặt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không có chút nào vui mừng, nhưng mà tại sao lại có chút mất mác cùng bi thương?
“Tôi còn tưởng rằng mấy người bên trong chỉ có anh là lịch sự nhã nhặn, không nghĩ anh cũng thích trêu chọc người khác, thật làm cho người ta thất vọng mà!” Thanh Thần bình ổn suy nghĩ, mới hướng đến Tiểu Trang chút dí dỏm cười nói.
Tiểu Trang nhìn nụ cười đó, ngẩn ngơ, trước mắt đèn đỏ đã chuyển sang xanh, sau lưng tiếng còi xe giục kéo anh quay trở lại.
“A….” Tiểu Trang chỉ cười nhẹ ra tiếng, liền không nói gì nữa.
Nhã nhặn lịch sự sao?
Người như bọn họ, làm sao có quan hệ với lịch sự nhã nhặn được chứ? Cái từ này chỉ dùng cho người sạch sẽ cỡ nào, mà trên tay anh xũng không biết đã dính máu bao nhiêu người rồi, một thân tràn đầy bi thương, nghĩ không xứng với cô.
Thanh Thần, người cũng như tên, thanh thuần, an tĩnh, xinh đẹp nhu nữ thần. Người sạch sẽ tốt đẹp như vậy, không phải anh có thể có được. Tiểu Cửu cùng đại ca bọn họ có phúc khí như vậy, có thể tìm được cảm giác ngây thơ của cô gái, mà anh, nhất định cuộc đời này sẽ cô độc sao?
Thanh Thần nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, trong mắt nhuộm đầy vẻ ưu thương nhàn nhạt. Mà Tiểu trang sau khi cười nhẹ, cũng không có nói chuyện, trong lúc nhất thời, trong buồng xe an tĩnh đến có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Ở một khúc quanh đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen lao ra, lao thẳng đến xe của bọn ho, Tiểu Trang phản ứng nhanh chóng đánh tay lái tránh qua, nhưng tiếp theo lại lao ra một chiếc xe, Tiểu Trang lại tránh…. Mà tất cả đều xảy ra quá đột ngột, khiến cho hàng xe trước sau bảo vệ theo xe Tiểu Trang cũng không phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi xe Tiểu Trang liên tục tránh được bốn xe, đi theo sau mới kịp phản ứng, nhanh chóng vượt qua chặn xe lại.
Nhưng đường quá rộng, lần này có mấy chiếc xe tại khúc quanh cứ vậy dây dưa, chỉ trong chốc lát liền xảy ra tai nạn xe cộ, giao thông cắt đứt. Thật may Tiểu Trang phản ứng nhanh chóng lái xe chạy ra, nếu không cũng bị ngăn ở nơi đó.
Nhưng đoàn xe phía sau lại không may mắn tránh được liền bị ngăn tại đó.
Có mấy chiếc xe màu đen bị buộc dừng lại chỗ khúc quanh nhưng còn có mấy chiếc xe vẫn đuổi theo tới, vả lại đuổi tận cùng không buông còn không ngừng ép chặt.
Mấy anh em phía trước mở đường còn tỉnh táo liên lạc với Tiểu Trang, hỏi rõ tình huống, lập tức đưa ra phương pháp triển khai nhiệm vụ bảo vệ. Xe phía trước chạy chậm lại, cho xe Tiểu Trang vượt qua, lúc mấy xe hơi màu đen theo tới, không chút do dự hung hăng đụng phải.
Hàng xe bảo vệ rất cường hãn, cho dù bị đụng phải, cũng làm cho mấy chiếc xe đen kia lộn nhào mấy cái, đoàn xe vẫn không bị hư hại một sợi lông, tiếp tục giúp Tiểu Trang giải quyết đoàn xe theo đuôi phía sau.
Trên xe, Thanh Thần sợ hãi mặt mũi trắng bệch, nhìn Tiểu Trang, giọng nói run rẩy, hỏi: “Những người đó có phải do Alan phái đến không?”
Tiểu Trang không trả lời, chỉ là mím chặt môi, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Thật ra trong lòng sớm đã có đáp án, Tiểu Trang được phái đến bảo vệ cô, hiện tại trên đường xuất hiện chuyện như vậy, không phải nhằm về phía cô còn nhằm vào ai đây? Không thể nghi ngờ người đó chính là Alan.
Thanh Thần cắn chặt môi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng khổ sở khó chịu.
Cô chỉ muốn thoát khỏi tất cả, hướng đến cuộc sống tốt đẹp, tìm một người con trai thích hợp yêu mình, nhưng mà, tại sao lại có người cố tình không muốn cho cô sống tốt hơn đây? Như vậy còn đuổi theo không thôi, không chịu buông tha, rốt cuộc là tại sao?
Cô tự nhận mình không làm chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng ông trời tại sao lại không có mắt như vậy? Mấy năm trước làm cô mất trinh tiết còn không nói, bây giờ sau vài năm, cô thật vất vả mới trở lại hòa nhập cùng cuộc sống, tại sao lại có một người con trai ác ma muốn xông vào thế giới của cô để cướp người?
Khinh người quá đáng!
Nhưng cô lại không có chút kế sách nào, còn kéo theo những người bên cạnh vào.
Đôi môi cũng bị cô cắn ra máu, cô không có chút cảm giác nào, vẫn tiếp tục cắn không chịu nhả ra.
Tiểu Trang liên lạc với Ngôn Mặc Bạch, báo cáo tình huống ở nới này và yêu cầu giúp đỡ.
Xe không được chạy quá nhanh, lo lắng phía trước còn có mai phục, cũng không dduwwocj chạy quá chậm, lo lắng phía sau xe đuổi tới dây dưa.
Tiểu trang nghe được chỉ thị cảu Ngôn Mặc Bạch khống chế tốc độ xe, đảm bảo Ngôn Mặc bạch có thời gian sắp xếp người giúp.
Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Tiểu Trang, cũng vô cùng kinh ngạc, nhận được tin là phía sau gia tộc Tư Khắc Tư phái tới những tinh anh mai phục ở cách khách sạn 1000 m, anh đã bố trí xong.
Nhưng không nghĩ đến trước mặt có xe chặn lại, thật may mắn ở mỗi đoạn đường anh đều đã bố trí. Cho nên lúc Tiểu Trang lien lạc, anh liền cho người qua chi viện.
Xe Tiểu Trang một đường đi, nhưng đến đầu đường liền bị chặn lại.
Chiếc xe này tốc độ nhanh vô cùng, Coi như Tiểu Trang phản ứng nhanh, vẫn bị xước đuôi xe, mà đột nhiên phía trước lao ra một chiếc xe ngăn Tiểu Trang, làm Tiểu Trang trong lúc nhất thời không có cách nào chuyển tay lái xe đi.
Cửa kính chiếc xe chặn lại chậm lại lộ ra khuôn mặt người con trai tóc vàng anh tuấn, khi nhìn rõ mặt người con trai đó, mặt Thanh Thần trắng bệch.
Alan hạ cửa kính xe, hướng Thanh Thần vội vàng kêu: “Ann, nhanh đi cùng tôi, cô không thể không đi, bọn họ sẽ giết cô, cô phải tin tưởng tôi, đi theo tôi….”
Toàn thân Thanh Thần đều run rẩy, nhắm mắt lại không dám liếc mắt nhìn.