Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 36: Ôm cây đợi thỏ là một biện pháp ngu ngốc không thể dùng đến!



Sáng ngày hôm sau, Tư Mộ ăn mặc thật chỉnh tề, sau đó nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa lớn của YT Quốc Tế.

Khi cô đi vào thì bị bảo vệ giữ lại: “Cô gái, mời cô đưa ra giấy tờ chứng minh.”

Tư Mộ sững sờ, đôi mắt linh hoạt khẽ chớp, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của người bảo vệ trước mặt, không hiểu rõ lắm hỏi lại: “Giấy tờ gì?”

Vẻ mặt người bảo vệ thận trọng, nghiêm túc nhìn Tư Mộ, bình tĩnh nói: “Không phải là nhân viên công ty hoặc khách và người đến phỏng vấn thì không được vào.”

Trong lòng Tư Mộ thầm coi thường quy định quản lí an toàn khác thường của YT Quốc Tế, vẻ mặt cười thuần khiết: “Tôi tới tìm chủ tịch của các anh.”

Người bảo vệ gật đầu, dẫn Tư Mộ đến đại sảnh, nói với người đẹp ở đó vài câu, sau đó liền quay người đi ra.

Người đẹp trước mặt mặc bộ đồ công sở, trên mặt trang điểm tao nhã, là chuẩn mực của hình tượng người đẹp trí thức.

Editor: Hồng Nhung - Diễn đàn lê quý đôn

Cô ấy cười thành thạo đến mức làm người khác thấy thân thiết, hỏi Tư Mộ: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Tư Mộ luôn luôn không có sức miễn dịch đối với những người đẹp như vậy, nên khi nghe hỏi gì liền thật thà trả lời lại: “Không có! Nhưng mà——”

Tư Mộ còn chưa nói xong thì người đẹp trước mặt đã khéo léo cắt đứt lời nói của cô…và nói: “Cô à, rất xin lỗi! Lịch trình của chủ tịch chúng tôi rất kín, nếu muốn gặp thì phải hẹn trước!”

Nói xong làm tư thế tiễn khách, Tư Mộ khẽ cắn môi, không nói gì, quay người đi diễn đàn lê quý đôn...

Thật ra trong lòng cô buồn bực muốn chết!

Thật xui xẻo! Vừa mới vào cửa chính công ty thì bị ngăn lại, cô nhịn, âm thầm tự trách mình xuất sư bất lợi, ra cửa không xem Hoàng Lịch. Nhưng mà đi lại cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Diệu Thiên khiến Tư Mộ tức giận.

Gặp mặt còn phải hẹn trước! Ông ta không sĩ diện thì sẽ chết sao?

Nhưng mà tức giận thì tức giận, Tư Mộ cũng không thể vì thế mà nản lòng, khó khăn lắm mới có được niềm tin cùng ý chí quyết tâm mạnh mẽ như vậy, làm sao dễ dàng biến mất đây?

Cô là nghé con không sợ cọp. Có bao nhiêu tinh thần phấn chấn và ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi? Làm sao mà dễ dàng bỏ đi được chứ?

Vì vậy, Tư Mộ quyết định đứng ở trước cửa công ty, chờ Ngôn Diệu Thiên đi ra.

Tư Mộ buồn bực nghĩ trong lòng: Tôi không thể đi vào tìm ông, không tin ông sẽ không ra ngoài!

Sự thật chứng minh ôm cây đợi thỏ là một biện pháp ngu ngốc không thể dùng được!

Tư Mộ đợi ở ngoài cửa chính từ chín giờ sáng đến chín giờ tối cũng không thấy Ngôn Diệu Thiên đi ra. Cho đến khi bảo vệ đóng cửa chính cô mới biết chủ tịch đã về từ sớm rồi.

Tư Mộ tức giận muốn thổ huyết, ông ta đi lúc nào mà cô lại không biết.

Đúng là quá gian xảo gạt người rồi!

Tư Mộ nắm tay lại, trong lòng thầm quyết định ngày mai lại tới chờ tiếp, cô không tin chờ hoài mà không được.

Ngày hôm sau, khi vừa rạng sáng Tư Mộ liền tới trước cửa YT Quốc Tế.

Lúc này đồng hồ còn chưa tới bảy giờ! Tòa nhà cao tầng bây giờ vẫn còn ẩn trong màn sương sớm cuối thu, hiện lên vẻ vắng lặng yên tĩnh diễn đàn lê quý đôn....

Bây giờ, đừng nói chủ tịch YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên chưa tới, mà ngay cả nhân viên công ty cũng chưa có ai đi làm.

Cô quanh quẩn tại chỗ trước cửa công ty, hết nhìn đông nhìn tây rồi lại ngó trước ngó sau, lo lắng khi mình không chú ý một lát, lại để cho Ngôn Diệu Thiên đi qua trước mắt.

Sáng sớm cuối thu ở thành phố A rất lạnh, Tư Mộ lại mặc đồ không dày, đứng ở trong gió, người run lẩy bẩy.

Cô xoa xoa đôi tay, vừa hà hơi cho đỡ lạnh vừa quan sát tình huống xung quanh.

Đợi đến khi mặt trời lên hẳn, ánh nắng ấm áp chiếu vào người cô, nhân viên YT Quốc Tế cũng đã đi vào làm hết, Tư Mộ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Diệu Thiên.

Nếu như lúc chín giờ sáng chưa thấy người đến, cô có thể tự an ủi mình rằng: Giờ làm việc của Chủ tịch cũng tùy ý, buổi sáng lạnh như vậy, ngủ nướng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi! Tư Mộ còn chưa thấy có người nào giống chủ tịch YT Quốc Tế xuất hiện, chuyện này là sao đây?

Cô nhịn không được lại đi tới hỏi người đẹp ở quầy tiếp tân:

“Thật xin lỗi! Tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô!” Người đẹp trước mặt trả lời một cách vô cùng chuyên nghiệp.

Lại uổng công đợi rồi!

Buổi sáng Tư Mộ còn chưa ăn sáng đã tới đây ngồi chờ, giờ đã là thời điểm ăn trưa, bụng của cô đã đói đến nỗi kêu lên tiếng rồi.

Cô lấy điện thoại ra, bấm máy gọi cho Vưu Ưu.

“Ô ô ô—— mình tới chờ hai ngày rồi, nhưng ngay cả cộng lông của Ngôn Diệu Thiên cũng không có thấy. Làm sao bây giờ?” Tư Mộ hướng về phía điện thoại uất ức kể khổ.

“Có công mài sắt có ngày nên kim, cậu mới mài có hai ngày, còn là cây gậy sắt làm sao mà muốn thêu hoa rồi hả? Có chí thì nên, cố gắng lên đi cô nương, mình xem trọng cậu ợ~” Bên kia, Vưu Ưu vừa ăn một bàn thức ăn ngon, vừa nói chuyện với Tư Mộ.

Tư Mộ nghe được tiếng người bạn nhỏ ngồi bịch xuống húp canh xì xụp, thông qua sóng điện tử có thể ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Các cậu đang ở đâu?”

Vưu Ưu ở bên kia cười nói: “Ở ‘Mãn Thiên Hạ’, giờ đang có một bàn đồ ăn, có muốn tới ăn hay không?”

Trong nháy mắt, nước miếng của Tư Mộ cũng đều muốn chảy ra. Liền vội vàng gật đầu.

Cô chặn một chiếc xe taxi rồi chạy thẳng tới “Mãn Thiên Hạ”.



Xe taxi vừa mới đi một lát, trong tòa nhà YT Quốc Tế, trước cửa sổ tầng lầu ba mươi sáu, một người đàn ông trung niên đứng gần cửa sổ, trong tay cầm một chiếc ống nhòm kiểu mới, nhìn xuống dưới lầu diễn đàn lê quý đôn….

Một lúc sau, ông ta xoay người lại cười nhạt, nói với người phía sau lưng: “Cậu khẳng định chính là cô gái này?”

Trợ lí Tiểu Dương gật đầu, trả lời rất cung kính: “Đúng vậy thưa chủ tịch! Tối hôm đó, trên màn hình giám sát là cô gái này vào thang máy cùng thiếu gia, hai người họ cùng nhau vào phòng riêng của thiếu gia. Giữa trưa hôm sau, bọn họ còn đặt một phòng ăn tại nhà hàng Autumn, cùng nhau dùng bữa trưa.”

Người đàn ông trung niên kia chính là chủ tịch YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên.

Ông ta chưa tới năm mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, tròng mắt đen sắc bén, cả người tỏa ra sức quyến rũ nam tính chững chạc thành thục. Mặc dù đã đến tuổi này, vẫn không thể phủ nhận, ông ta là một người đàn ông xuất sắc và rất có sức hấp dẫn.

Ông nghe trợ lí báo cáo, nhếch môi cười. Ông ta rất ít cười, bình thường chỉ toàn chém giết trên thương trường, cho dù có cười thì cũng là loại Tiếu lí tàng đao* làm cho người khác cảm thấy âm hiểm.

*Tiếu lí tàng đao: nụ cười giấu dao, lập mưu tính kế không để kẻ thù biết.

“Buổi chiều hoặc ngày mai khi cô ta tới nữa, cậu phân phó lễ tân ở lầu một để cho cô ta vào.” Ngôn Diệu Thiên đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía trợ lí ra lệnh. Cả người lộ rõ khí chất của bậc vương giả.