Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 4: Ngoan ngoãn chờ anh về



Ngôn Mặc Bạch thay xong quần áo đi ra ngoài, thấy Tư Mộ giùng giằng đứng dậy tìm quần áo trong căn phòng tối đen, sau đó nhặt quần áo đã bị anh xé nát không thể che được gì lên, lông mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ rất đáng yêu.

Ngôn Mặc Bạch không bật đèn, anh mang kính sát tròng đặc biệt, có tác dụng của hồng ngoại, trong không gian tối đen vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, thỉnh thoảng ánh mắt anh lóe lên.

Tư Mộ cũng không tự bật đèn, là cô không dám bật đèn. Không dám đối mặt với những việc phát sinh vào tối qua. Tự thuyết phục chính mình chỉ cần không nhìn thấy thì có thể quên đi chuyện này, cứ coi nó như một giấc mơ là được rồi. Mượn bóng đêm, rời đi không chịu đối mặt với chuyện này.

"Em muốn đi đâu?" Ngôn Mặc Bạch tựa vào cửa, nhìn hành động của cô, lành lạnh nói.

Tư Mộ chỉ nghĩ rằng nhanh mặc xong quần áo, sau đó rời khỏi đây. Hiện tại cô trần như nhộng, coi như ở trong bóng tối, cho rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cô vẫn bị tiếng nói của anh làm giật mình. Vội nhảy lên giường, tay chân cuống cuồng với lấy chăn bọc kín cơ thể mình lại.

Tư Mộ núp ở trong chăn, đôi mắt đẹp tức giận trừng về hướng phát ra tiếng nói kia. Mặc dù rất tức giận, rất muốn nhào tới đánh anh, nhưng vết thương ở xương quai xanh vẫn còn rất đau, bài học kinh nghiệm xương máu khiến cô phải kiềm chế chính mình, dùng giọng bình thản trả lời: "Tôi muốn đi đâu cũng không mượn anh xen vào, đi ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không có quan hệ gì."

Vốn là không có quan hệ gì, chỉ là tình một đem mà thôi. Giống như hai người xa lạ, lúc qua đường gặp nhau, về sau sẽ không gặp nữa.

Nhưng lại có người không hề nghĩ như vậy.

Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch trong bóng tối phát ra khí lạnh, lúc này đôi mắt đào hoa kia mang theo ý cười, cũng không quá chân thật. Anh khẽ cười thong thả bước đến bên giường, đột nhiên khom người xuống sát cơ thể Tư Mộ, đưa tay ra nắm lấy cằm Tư Mộ, dùng lực mạnh đến nỗi khiến cô nhíu mày, cô giùng giằng nhưng không có cách nào thoát khỏi anh.

Anh lạnh lùng cười nhạo: "Hừ! Em cho rằng muốn lên giường anh dễ lắm sao? Đã lên giường của anh rồi, anh sao có thể dễ dàng để em đi như vậy không?"

Tư Mộ sững sờ, vậy là anh muốn dây dưa đến cùng sao?

"Vậy anh muốn như thế nào?" Cô từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ở trong ánh sáng nhạt nhìn có vẻ tái nhợt.

"Em đoán xem?" Anh lại nhàn nhạt mở miệng, chỉ là âm thanh lạnh nhạt đó không mang theo một cảm xúc khó hiểu, giống như trêu chọc.

Tư Mộ nghẹn lời, cô thật sự rất muốn nhảy dựng lên, hét vào mặt anh ta. Anh hai à anh đang nói đùa sao? Tôi không muốn chơi trò chơi "Tôi đoán, tôi đoán, tôi đoán".

"Tôi không đoán!" Tư Mộ tức giận trả lời, nghiêng đầu qua một bên. Dù sao mặc kệ anh ta muốn như thế nào, cô đều sẽ không đồng ý.

Ngôn Mặc Bạch nghe cô nói vậy, không hề buồn bực ngược lại bật cười. Anh nắm cằm cô xoay mặt cô lại đối diện với anh. Da thịt dưới ngón tay non mềm như đứa bé mới sinh, mềm mại non nớt khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

"Ngoan ngoãn ở đây đợi anh về." Anh nói xong còn vỗ nhẹ gương mặt của cô.

Tư Mộ cắn răng chịu đựng hành vi đùa giỡn của anh, trong lòng thầm nghĩ, có kẻ ngu mới có thể ngoan ngoãn chờ anh về.

Cô an ủi mình, đại trượng phu co được dãn được, tiểu nữ tử có thể có thể chà xát, vì điều này, cô phải chịu đựng. Sau đó lại âm thầm thề, nếu có cơ hội, nhất định cô phải chính tay đâm anh ta, không chút lưu tình cắt "em trai" của anh ta.

Nhưng mà người này đúng là hèn hạ. Tay một mực trên mặt cô, sờ rồi sờ cô đành nhịn vậy. Vậy mà anh ta còn muốn được voi đòi tiên, chuyển qua công kích môi cô.

Ngón tay dài thon đẹp của anh ta vuốt ve khuôn mặt cô, ngón trỏ và ngón cái nhào nặn đôi môi đỏ mọng của cô, thích thú chơi đùa, không hề có ý định buông tay.

......... Thật sự không thể nhịn nữa rồi.

Tư Mộ nghiêng đầu há miệng hung hăng cắn đầu ngón tay trỏ của anh, nghĩ thầm, rằng cho anh chừa, cắn chết anh!

Nhưng Ngôn Mặc Bạch không có phản ứng gì, cô dùng sức cắn như vậy, thậm chí có thể nếm được vị máu tươi mặn mặn, anh cũng không kêu một tiếng, hô hấp cũng không có rối loạn chút nào, khiến Tư Mộ hoài nghi thứ mình cắn có phải là tay anh ta không vậy?

Ngay sau đó Tư Mộ liền hối hận, thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Bời vì cái tên biến thái bị cắn đầu ngón tay vẫn làm càn trong miệng cô, ngón tay bị cắn ngọ nguậy trong miệng cô tìm đầu lưỡi, trêu đùa quấn quanh nó.

Phi phi phi.... quá biến thái rồi!

Tư Mộ hung hăng nhả ngón tay anh ra, trên môi vẫn còn dính ít máu, cô đưa mu bàn tay lên chà xát môi: "Anh, cái người khốn kiếp này, biến thái không biết xấu hổ...."

Ý cười trên mặt Ngôn Mặc Bạch càng sâu hơn, anh nhấc tay tìm đấu răng trên xương quai xanh của cô, lạnh lùng cười lên: "A, tính tình như một con mèo hoang nhỏ, anh rất thích."

Anh đặt hai dấu răng cùng một chỗ so sánh, lại cảm thấy nó rất hài hòa.

"Ngoan ngoãn chờ anh về!" Che giấu hứng thú tà ác của mình, Ngôn Mặc Bạch rút tay về, dùng khăn giấy lau sạch hỗn hợp nước miếng và máu trên ngón trỏ, anh đứng dậy nói như vậy, chính là dùng giọng điệu ra lệnh.

Tư Mộ im lặng trợn mắt nhìn anh, trong phòng vẫn tối đen, cô không nhìn thấy dáng vẻ của anh. Kỳ thật từ đầu đến cuối cô vẫn không nhìn rõ dáng vẻ của anh, lúc ở trong hành lang cô hơi say ánh mắt mông lung, còn nhìn anh thành Diệp Nham.

Thật là muốn báo thù cũng không tìm thấy đối tượng, chỉ là tối thiểu còn phản kích được một chút! Chí ít miệng cô cũng đã dùng hết sức, mặc dù anh không đau đớn gào thét, nhưng cũng đã chảy máu.

Khi cửa phòng đóng lại, Tư Mộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lập tức xuống giường tìm quần áo. Cô muốn thừa dịp anh không có ở đây mà chạy trốn, cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi đợi ở đây.

Khi Tư Mộ cầm quần áo lên, cô thật khó xử. Quần áo là để mặc đi ra ngoài, nhưng bộ quần áo này thì làm sao mà mặc? Sinh mệnh của nó đã bị xé nát, hoàn toang không thể mặc được.

"Xú nam nhân, đồ biên thái, tôi nguyền rủa jj của anh càng ngày càng ngắn càng nhỏ..." Tư Mộ vừa tìm quần áo để mặc vừa mắng tên đàn ông khốn kiếp kia.

Thật may là tìm được một cái áo sơ mi, mặc dù của nam, hơi dài và rộng, nhưng có còn hơn không!

Áo sơ mi màu lam nhạt, chất liệu vải tốt, sờ vào cảm giác rất mượt mà. Tư Mộ mặc vào, cũng có thể làm váy. Nhưng mặc như vậy ra ngoài, giống như đang khoác cái bao tải lên người vậy, vừa rộng lại dài. Cô nghĩ nghĩ, rồi cởi thắt lưng ra, dùng thắt lưng thắt lên eo. cứ như vậy cũng tạo thành một phong cách khác, cảm giác vừa thanh thuần lại nghịch ngợm còn hơi hoang dã nữa.

Tư Mộ hài lòng sửa sang lại quần áo cho tốt, đột nhiên thấy di động ở đầu giường sáng lên, có người gọi đến.

Tư Mộ cầm điện thoại lên, thấy Sở Kỳ gọi đến, mới ảo não nhớ rằng lúc trước có gọi điện bảo cô ấy đến quán bar đón mình. Bây giờ đã qua vài tiếng, Sở Kỳ không nhìn thấy cô, chắc là rất lo lắng.

"Mộ Mộ, cậu đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông, đã vang lên giọng nói vội vàng của Sở Kỳ, "Gọi điện cho cậu cả đêm, cũng gọi hết một lần pin, tại sao cậu lại không bắt máy?"

"A... mình, mình có chút việc, cho nên đi trước. Không mang điện thoại bên người nên không nghe máy được. Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?" Tư Mộ không dám nói thật cho bạn tốt biết, nếu Sở Kỳ biết cô vì Diệp Nham mà đi uống rượu say, sau đó còn đánh mất đêm đầu tiên, thì cô ấy không giết cô mới lạ đó.