Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 41: Tống tiểu thư đến rồi



+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu

***

Nghe Ngô lão thần y nói vậy, Thượng Quan Chính ngẩn ra.

Ý của ngài ấy là muốn Trình Lâm xin lỗi?

Nhưng với tính tình của Trình Lâm, muốn bà ấy cúi đầu là không thể nào, chứ đừng nói tới chuyện xin lỗi.

"Ngô lão thần y, mạng người lớn hơn trời, tôi với Trình Lâm vợ chồng như một, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi ngài. Chỉ cần ngài cứu con gái tôi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận."

"Bảo phu nhân ngài gọi cho tôi đi."

Nói xong câu này, Ngô lão thần y trực tiếp cúp máy.

Nhìn điện ngoại bị ngắt, Thượng Quan Chính cau chặt mày, lập tức xoay người về phòng, "Trình Lâm, bà ra đây một chút."

Có một chuyện không tiện nói trước mặt con cái, huống hồ Thượng Quan Nghênh Nghênh còn đang sốt cao.

"Sao thế?"

Trình Lâm theo Thượng Quan Chính ra ngoài.

Thượng Quan Chính nghiêm túc nhìn Trình Lâm, "Bà có biết là bây giờ Nghênh Nghênh đang trong tình trạng cực kỳ nghiêm trọng không, nó cần phải tiếp nhận trị liệu ngay lập tức."

So với Thượng Quan Chính thì Trình Lâm thả lỏng hơn rất nhiều, "Ông nghiêm trọng hóa sự việc rồi, Tống tiểu thư đã nói phát sốt là tình trạng bình thường, chỉ cần qua đêm nay là ổn thôi."

Trình Lâm vô cùng tin tưởng Tống Họa.

"Hôm qua Vũ Ngang gọi cho tôi, chứng chóng mặt ho khan của nó Tống tiểu thư đã trị khỏi rồi. Cho nên ông cũng đừng lo lắng nữa."

Trình Vũ Ngang từng than phiền với bà, bệnh của nó uống rất nhiều thuốc tây những vẫn không khỏi được, không ngờ Tống tiểu thư lại trị khỏi cho nó bằng dược thiện.

Đây cũng đủ để nói rõ bản lĩnh của Tống Họa.

"Bà có biết là giờ Nghênh Nghênh đã sốt tới ba mươi chín độ rồi không hả!" Thượng Quan Chính cau mày, "Tôi đã hỏi Ngô lão thần y rồi, tình trạng bây giờ của nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Ngài ấy có cách cứu nó. Tôi câu thông với ngài ấy rồi, chỉ cần bà gọi qua đó xin lỗi là được."

"Thần y gì chứ, tôi thấy ông ta là lang băm thì có, ông ta không tới mà đã biết Nghênh Nghênh nguy hiểm tính mạng? Đúng là nhảm nhí!" Trình Lâm đổi giọng, "Tôi biết ông quan tâm Nghênh Nghênh, nhưng ông bình tĩnh một chút, tình trạng hiện tại của Nghênh Nghênh vẫn nằm trong dự liệu của Tống tiểu thư."

Lang băm?

Nghe vậy Thượng Quan Chính hơi tức giận.

"Trình Lâm bà phải làm rõ xem rốt cuộc ai mới là lang băm!" Thượng Quan Chính hơi lớn tiếng, "Giờ Nghênh Nghênh sốt cao không dứt, lỡ xảy ra mệnh hệ gì, ai gánh vác nổi trách nhiệm?"

Sốt cao ba mươi chín độ vô cùng nguy hiểm, cho thấy trong cơ thể bị viêm rất nghiêm trọng, nếu không hạ sốt kịp thời, sẽ dẫn tới hôn mê, tổn hại thân thể.

Trước kia Thượng Quan Chính từng học về y học lâm sàng, chút kiến thức này vẫn phải có.

Cho nên trước mắt phải khiến Thượng Quan Nghênh Nghênh hạ sốt.

Trình Lâm hiểu tâm trạng của người làm ba của Thượng Quan Chính, giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói: "Chồng à, dù ông không tin Tống tiểu thư thì cũng phải tin tôi chứ. Tôi là mẹ của Nghênh Nghênh, lẽ nào tôi lại hại nó?"

"Trình Lâm, tôi biết lòng tự trọng của bà rất cao, không muốn cúi đầu với người khác, vì vậy bình thường chuyện gì tôi cũng nhường bà, nhưng bây giờ, chuyện liên quan tới mạng của Nghênh Nghênh, bà có thể nghe tôi một lần không? Xin lỗi Ngô lão thần y."

Trình Lâm hơi nhíu mày, "Đây không phải vấn đề xin lỗi hay không, nhân phẩm của Ngô lão thần y đó có vấn đề."

Thượng Quan Chính bất lực nhéo ấn đường, Trình Lâm không chịu gọi vậy thì ông chỉ đành đi gọi.

Nhìn thấy Thượng Quan Chính gọi tới lần nữa, trong mắt Ngô lão thần y hiện ra vẻ thỏa mãn.

Nếu Trình Lâm đã chủ động gọi tới, thì ông cũng không so đo với người không có kiến thức như bà ta nữa.

"Alo."

"Ngô lão thần y." Ngờ đâu đầu dây bên kia lại truyền tới giọng của Thượng Quan Chính.

Ngô lão thần y chau mày.

"Ngài Thượng Quan đây là không nghe rõ lời tôi nói sao?"

Thượng Quan Chính lập tức giải thích, "Ngô lão thần y, cổ họng của bà nhà tôi có chút vấn đề, không thể nói chuyện với ông được. Chẳng qua bà ấy nhờ tôi nhất định phải mời ông qua đây, lúc đó bà ấy sẽ xin lỗi trước mặt ông."

Ngô lão thần y rất tức giận.

Thượng Quan Chính coi ông là đồ ngu sao?

Trình Lâm không xin lỗi mà lại muốn ông chữa trị cho Thượng Quan Nghênh Nghênh?

Đúng là nằm mơ!

Người hành y không phải chỉ có lòng nhân ái, còn phải có khí phách.

Ngô lão thần y tận lực đè nén sự tức giận xuống bụng, "Ngài Thượng Quan, tôi thấy ngài đúng là không cần mạng của con gái nữa rồi!"

Dứt lời ông lập tức ngắt máy.

Thượng Quan Chính gấp đến xoay vòng, lúc sau ông đi tới trước mặt Trình Lâm, "Nếu tối nay Nghênh Nghênh có mệnh hệ gì thì chúng ta cũng không sống nổi nữa!"

"Được, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi đổi mạng cho nó." Trình Lâm nghiêm túc nhìn Thượng Quan Chính.

Đã nói tới mức này rồi, Thượng Quan Chính cũng không tiện nói thêm gì, ông vò đầu, "Được được được! Bà không hối hận là được."

Từng giây từng phút trôi qua.

Với Thượng Quan Chính mỗi giây trôi qua như một năm.

Bất tri bất giác, ông ngồi dựa hẳn vào sô pha, mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau ông bị giọng của Trình Lâm đánh thức, "Chồng ơi, ông dậy mau đi!"

Thượng Quan Chính giật mình mở mắt, chộp lấy cổ tay Trình Lâm hỏi, "Sao rồi? Có phải Nghênh Nghênh xảy ra chuyện rồi không!"

"Nghênh Nghênh hạ sốt rồi." Trình Lâm đưa nhiệt kế cho Thượng Quan Chính, "Ông xem, trạng thái tinh thần của nó giờ cũng tốt lắm!"

Thượng Quan Chính nhìn nhiệt kế trong tay, thở phào, chắp tay trước ngực nói: "Tạ ơn trời đất."

Trình Lâm cười nói: "Tôi đã nói là Tống tiểu thư lợi hại mà, giờ ông tin rồi chứ."

Ông vốn đã tính tới tình huống xấu nhất, không ngờ trời không tuyệt đường người, "Tống tiểu thư nói ngày nào tháo băng?"

"Ngày mai."

Thượng Quan Chính gật đầu, vậy ông đợi thêm một ngày nữa.

Mong là Tống Họa thật sự có thể khiến Nghênh Nghênh thấy lại mặt trời.

Rất nhanh đã tới ngày thứ hai.

Mới sáng sớm Thượng Quan Nghênh Nghênh đã dậy rồi, cô đi đến phòng khách, "Tống tiểu thư đến chưa mẹ?"

Trình Lâm cười nói: "Chẳng phải nói là mười giờ sao? Con đừng lo, Tống tiểu thư rất đúng giờ."

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi: "Nghênh Nghênh."

"Là tiếng của mợ."

Thượng Quan Nghênh Nghênh ngồi trên sô pha lập tức đứng bật dậy.

Trình Vũ Ngang và bà Trình tiến vào.

"Vũ Ngang, Tiểu Bình, đến rồi à."

Trình Vũ Ngang cười nói: "Chị, tụi em qua thăm Nghênh Nghênh, thuận tiện gặp vị Tống tiểu thư trong truyền thuyết, rốt cuộc là thần tiên chốn nào."

Trình Lâm bảo hai người họ ngồi xuống, sau đó hỏi: "Vũ Ngang, vấn đề giấc ngủ của em giải quyết rồi?"

"Ừm." Trình Vũ Ngang gật đầu, "Bởi vậy mới nói Tống tiểu thư là thần y đó!"

Mười giờ sáng.

Vốn nghĩ rằng Tống Họa sẽ đến đúng giờ, nhưng đã mười giờ mười phút rồi mà vẫn chưa thấy cô đâu.

Lần này Trình Lâm mới thấy hơi sốt ruột, không ngừng xem đồng hồ.

Trình Vũ Ngang móc điện thoại ra, "Để em gọi cô ấy."

"Ừm."Trình Lâm gật đầu.

Trình Vũ Ngang gọi đi được nhưng bên đó lại báo bận.

"Chị, không gọi được."

"Không sao, vậy đợi xíu rồi gọi lại, chắc cô ấy đang bận."

"Vâng."

Ba mươi phút trôi qua, Trình Vũ Ngang vẫn không liên hệ được với Tống Họa.

Trình Lâm càng thêm sốt ruột, dù sao Tống Họa vẫn luôn rất đúng giờ.

Thượng Quan Chính đi tới nói, "Chắc chắn là Tống Họa không dám đến."

Cô ấy hứa hẹn là mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh sẽ hồi phục sau nửa tháng, bây giờ đã tới thời hạn, Tống Họa không dám bắt máy cũng đúng.

Nghe vậy Thượng Quan Nghênh Nghênh suýt khóc, "Không đâu! Tống tiểu thư không phải loại người như vậy!"

Trình Lâm lập tức đi tới an ủi Thượng Quan Nghênh Nghênh, "Nghênh Nghênh đừng sốt ruột nhé, mẹ cũng tin là Tống tiểu thư không phải người như vậy."

Thượng Quan Chính bất lực lắc đầu "Đã là lúc nào rồi mà hai người vẫn còn tin tưởng cô ta? Nghênh Nghênh, con yên tâm, dù mặt con có trở thành bộ dạng nào đi nữa thì con vẫn là con gái bảo bối của ba."

Nghe vậy Thượng Quan Nghênh Nghênh lập tức bật khóc.

Cô trông chờ đằng đẳng mười lăm ngày.

Dù tối qua sốt cao tới ba mươi chín độ, cô vẫn tin tưởng Tống Họa.

Nhưng bây giờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Tống Họa đâu.

Trình Lâm liếc Thượng Quan Chính, "Ông nói ít một câu không được hả? Chắc là Tống tiểu thư gặp chuyện gì đó trên đường nên mới trễ, với sự hiểu biết của tôi về cô ấy, cô ấy sẽ đến."

Thượng Quan Chính thở dài, "Bà cho là tôi không muốn thấy Nghênh Nghênh khỏi bệnh sao? Nếu cô ta giỏi như bà nói thì sẽ bỏ chạy đúng lúc vậy sao?"

Chính vào lúc này.

Quản gia từ bên ngoài đi vào báo: "Ông bà chủ, Tống tiểu thư đến rồi."