Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 44: Đụng phải đại lão rồi!



+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu

***

Chu Lôi nhìn Tống Bảo Nghi nói: "Mặc kệ chuyện này có thật hay không, con đều phải tham gia cuộc thi lần này."

Lỡ như Nhàn Đình tiên sinh thật sự tham dự thì Tống Bảo Nghi há chẳng phải sẽ lỡ mất một cơ hội sao?

Tống Bảo Nghi cũng biết nặng nhẹ, cô gật đầu đáp ứng, "Vâng."

"Mẹ, mẹ nghe ai nói nguyên quán của Nhàn Đình tiên sinh là thành phố Giang vậy?"

"Là ba con nghe mấy nhân vật lớn tụ tập nói chuyện ở tiêc rượu đó."

Tống Bảo Nghi nghe vậy thì nheo mắt.

"Là những ai ạ?"

"Cụ thể là những ai thì mẹ cũng không rõ, nhưng ba con nói, những người đó đều tới từ thành phố Tứ Cửu đó."

Thành phố Tứ Cửu?

Thành phố Tứ Cửu là tên gọi khác của kinh đô.

Tống Bảo Nghi nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi.

Vòng hào môn cũng có phân biệt đẳng cấp.

Đẳng cấp cao nhất trong đó chính là vòng ở kinh đô.

Vì vậy có rất nhiều gia tộc tranh nhau bể đầu chỉ vì muốn giành một ghế ở vòng kinh đô.

Đáng tiếc.

Vòng kinh đô không phải là nơi nói vào là vào được.

Tiền tài chỉ là một mặt mà thôi, quyền lợi mới là thứ quan trọng nhất.

Các hào môn thế gia ở kinh đô, nhà nào mà không phải là đại thụ?

Chu Lôi nói: "Những người đó đột nhiên tới thành phố Giang, chắc chắc có nguyên nhân. Cho nên, Bảo Nghi à, mẹ cảm thấy Nhàn Đình tiên sinh rất có khả năng là người thành phố Giang."

Tuy thành phố Giang cũng là thành phố lớn, nhưng vẫn không thể so được với thành phố Tứ Cửu, nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì mấy người đó cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà tới đây được.

Tống Bảo Nghi đặt sách xuống bàn, "Dạ, mẹ nói có lý. Thực ra những năm này con cảm thấy thành phố Giang phát triển quá là nhanh, nếu không phải có người sau lưng dẫn dắt thì không thể nào phát triển nhanh đến như vậy trong thời gian ngắn được."

Mười năm trước, thành phố Giang vẫn là thành phố nhỏ tuyến ba, bình quân mỗi người thu vào không tới ba vạn mỗi năm.

Nhưng hiện nay, thành phố Giang sớm đã phát triển thành thành phố du lịch, mỗi năm đón tiếp hơn ba ngàn vạn khách du lịch, thu nhập bình quân của mỗi người là hơn một vạn mỗi tháng.

Sự thay đổi này giống như măng mọc sau mưa, nếu không có nhân vật lớn ở phía sau dẫn dắt thì khó mà thực hiện được.

"Vậy nên không được xem nhẹ cuộc thi này, thời gian này con luyện đàn nhiều chút."

"Dạ."

Tuy là cô đã chơi violon rất tốt rồi, nhưng cô vẫn có thể càng hoàn mỹ thêm một chút nữa.

Cô muốn thể hiện một bản thân tốt nhất trước mặt Nhàn Đình tiên sinh.

Nghĩ một hồi, Chu Lôi mới nói: "Không biết là tài năng của Bạch Mân ra sao."

Đối thủ lớn nhất của Tống Bảo Nghi hiện tại chính là Bạch Mân.

Hơn nữa Bạch Mân chưa từng tham gia cuộc thi violon nào.

Kiểu này có hơi bất tiện, vì bọn họ không cách nào biết được thực lực của Bạch Mân, cũng không biết bản nhạc sở trường của cô ta là bài nào.

Nếu để cô ta giành được hạng nhất, vậy thì Tống Bảo Nghi biết phải giấu mặt đi đâu đây?

Tống Bảo Nghi nghe vậy, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Trước giờ cô chưa từng đặt Bạch Mân vào mắt.

Chỉ cần có cô ở đây, Bạch Mân chỉ có thể là đệ nhị mười ngàn năm.

"Mẹ yên tâm, con sẽ không thua cô ta đâu."

Hạng nhất, cô cầm chắc rồi.

Có đứa con gái như Tống Bảo Nghi, Chu Lôi cảm thấy vô cùng tự hào.

Tống Bảo Nghi chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành đệ nhất tài nữ thành phố Giang, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn hơn nữa, chứ đừng nói chỉ là thành phố Giang nhỏ bé.

Về sau cả thành phố Tứ Cửu đều là thiên hạ của con gái bà!

Chu Lôi cười nói: "Bảo Nghi, về sau nhà ta đều nhờ con cả đấy."

Bà tin Tống Bảo Nghi nhất định sẽ làm rạng rỡ cả dòng họ, thêm một nét phong phú và đầy màu sắc vào lịch sử của nhà họ Tống.

Tống Bảo Nghi cong khóe môi.

Chính vào lúc này, Chu Lôi như nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, bên phía nhà họ Vân vừa mới liên hệ với mẹ rồi. Bảo Nghi, con định chừng nào qua đó?"

Mấy ngày này Tống Bảo Nghi luôn xem sách nghiên cứu mặt của Vân Thi Dao, "Con chuẩn bị chút, lát nữa sẽ đi."

"Được." Chu Lôi gật đầu, "Vậy mẹ gọi cho bà Vân nói một tiếng."

"Vâng ạ, con đi lấy hòm thuốc."

"Ừ."

Cùng lúc đó.

Chợ đồ điện cũ.

Tống Họa đi đến quầy hàng thường mua, "Ông chủ, có card đồ họa không?"

Ông chủ đang bận sửa máy tính, không ngẩng đầu nói: "Xin đợi một chút, tôi xong ngay đây."

"Được."

Lúc này Tống Họa vừa hay nhìn thấy ông chủ tiệm tháo CPU ra, thuận miệng nói: "Ông chủ, máy của ông không có vấn đề gì lớn, chỉ cần giải phóng tĩnh điện từ pin, không cần thay thế nguồn điện."

Hôm nay gặp phải nhà nghề à?

Ông chủ nghe thấy thế thì quay sang nhìn Tống Họa.

Vừa nhìn thấy là cô ông liền vui vẻ.

Ông có ấn tượng rất sâu sắc đối với Tống Họa.

Vì lần trước cô mua một đống đồng nát từ chỗ ông, nói là mua về để lắp ráp máy tính.

Nghĩ tới đây, ông liền hỏi: "Cô gái, máy tính cô mua về lần trước đã lắp ráp xong chưa?"

"Đã lắp xong rồi."

Lắp xong rồi?

Một đống đồng nát cũng lắp ráp thành máy tính được?

Chắc chắc cô ấy đang nổ.

Còn tí ti đã biết lừa người, về sau còn như thế nào nữa?

Đứa trẻ nhỏ như vậy nếu không được dẫn dắt đúng đắn, tương lai nhất định sẽ lầm đường lạc lối.

Nghĩ tới em gái của mình cũng trạc tuổi Tống Họa, ông đứng dậy.

Hôm nay để ông làm người tốt một lần vậy.

"Cô gái cô quá giỏi rồi! Nếu cô biết lắp cả máy tính, vậy chắc là biết sửa máy tính đúng không, không mấy cô cho tôi mở mang tầm mắt thử đi? Nếu hôm nay cô có thể sửa được máy tính của tôi, thì tôi sẽ cho không cô card đồ họa luôn." Nói đến đây, ông chủ ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu cô sửa được thì về sau không được khoác lác nữa! Làm người phải biết làm ra làm chơi ra chơi."

"Được." Tống Họa gật đầu, cô buông balo trên tay xuống, đi đến bên cạnh ông chủ.

Ông chủ đứng sang một bên.

Nhìn thấy Tống Họa tháo CPU cũng rất ra hình ra dạng, giải phóng tĩnh điện, ông chủ cười nói: "Nói chứ động tác của cô cũng lừa được người lắm đó."

Tống Họa không nói gì.

Tám phút sau, cô lắp lại CPU, đứng dậy phủi phủi tay, "Ông mở máy thử xem."

"Vậy là xong rồi?"

Ông sửa cả buổi sáng mà sửa không được, Tống Họa lại chỉ cần chưa tới mười phút đã sửa xong rồi?

Cô gái lừa người mà cũng không dụng tâm vậy sao?

"Ừm."

Ông chủ cười nhấn nút khởi động máy, "Cô gái, tôi làm trong ngành ngày mười máy năm rồi, máy tính bị gì tôi nhìn một cái là biết, cô như vậy chẳng phải là đang chơi dao trước mặt Quan Đông...”

Lời còn chưa dứt thì trong không khí bỗng vang lên tiếng nhạc khởi động máy.

Lời còn sót lại của ông bị nghẹn lại trong họng, trợn tròn mắt.

Sao...sao có thể!

Ông chủ lập tức cầm lấy con chuột, thao tác máy tính.

Càng kỳ lạ hơn là máy tính vốn dĩ hơi lag, lúc này bất kể mở trang nào cũng vô cùng lưu loát.

Ông chủ không tin, ông mở ra một trang web.

Vẫn rất lưu loát!

"Cô làm gì máy tính của tôi rồi thế?"

Tống Họa bình thản nói: "Lúc tôi phóng thích tĩnh điện pin, phát hiện máy của ông bị kẹt, nên thuận tiện nâng cấp..."

Thuận tiện nâng cấp?

Sao cô ấy có thể nói nâng cấp máy tính một cách đơn giản như vậy được chứ?

Hơn nữa còn là thuận tiện nữa chứ.

Ông vào nghề mười mấy năm còn chưa có được kỹ thuật như vậy.

Ông chủ phản ứng lại trong chớp mắt, ông đụng phải đại lão rồi!

"Cô gái."

"Vâng?" Tống Họa ngẩng đầu.

"Cô, không, đại thần!" Ông chủ vô cùng kích động nói: "Đại thần, cô thiếu đệ tử không?"