Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 109: Thẩm Phán (phần hai) Rốt cuộc cô ấy muốn nhịn tới khi nào?



Chờ Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn rời đi, Lương Thu tiếp tục chủ trì nói: "Bây giờ chúng ta tiếp tục phân tích, vừa rồi quản lý Dương cũng khách quan nói rằng Tiểu Quý có thể len lén trở lại phòng làm việc, hoặc là đã làm việc xấu trong phòng làm việc rồi nên sáng thứ hai mới kêu lên bị mất trộm. Tiểu Quý, trước mặt chủ tịch và tổng giám đốc đây, mời cô nói rõ tình huống đêm đó cô có trở lại phòng làm việc hay không?"

"Không có. Sáng thứ hai, tôi cũng đến làm như thường ngày."

"Rất tốt. Như vậy xin hỏi quản lý Dương, cô cho rằng thủ phạm đợi lúc trời tối sẽ trở lại công ty sao?"

Dương Mỹ Lệ giống như là bị kim châm, chỉ thấy cô tức giận nói: "Cậu làm gì hỏi tôi như vậy? Người cậu nên hỏi chính là Quý Tiểu Đông chứ không phải tôi. Cậu đừng nhầm lẫn."

Hoàng Phủ Chính lên tiếng nhắc nhở: "Chúng ta bây giờ không có xét xử ai cả, chỉ là đang phân tích tình huống vụ án mà thôi. Em cũng nên phối hợp một chút đi."

"Sao em lại phải phối hợp? Rõ ràng người có khả năng lớn nhất chính là cô ấy. Anh lại không điều tra từ cô ta mà lại kéo em đến đây làm gì?"

Dương Gia Minh cũng cảm thấy thái độ con gái mình có chút không hiểu chuyện. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh khuyên: ". Mỹ Lệ, con cũng đừng khẩn trương, chỉ là tùy tiện hỏi con vài điều thôi, có thì có, không có thì không có. Mới vừa rồi Tiểu Quý cũng đã trả lời rồi, vậy con cũng thành thật trả lời một chút đi."

"Con với cô ta là cùng tầng lớp sao? Rõ ràng cô ấy bị tình nghi là thủ phạm mà con là trong sạch. Con không hy vọng có ai đó đem con với cô ta nhập làm một. A, đúng rồi, Tiểu Quý, có phải bởi vì tôi trừ tiền thưởng tháng này của cô mà cô ghi hận trong lòng, cho nên mới theo bọn họ nói xấu tôi có đúng hay không? Tôi đã sớm nói với cô rồi, nếu có ý kiến thì cứ nói thẳng với tôi, không cần dùng thủ đoạn hạ lưu này để hãm hại tôi."

Ở góc phòng, bốn người đàn ông nhìn nhau kinh hãi, không ngờ Dương Mỹ Lệ chưa xin phép của lãnh đạo mà trực tiếp khấu trừ tiền thưởng của Quý Tiểu Đông. Đặc biệt nhất là Hoàng Phủ Chính và Lương Thu, bọn họ tự nhận là bạn thân thiết với Quý Tiểu Đông, thế mà một chuyện quan trọng như thế, cô lại cố tình giấu diếm. Rốt cuộc cô ấy muốn nhịn đến khi nào? 

"Tôi chưa từng nói xấu chị với bất kỳ ai."

Lời nói của Quý Tiểu Đông nghe qua cũng không có quá nhiều thuốc súng, ngược lại giọng cô đều đều vang lên như có lực, không kiêu ngạo không tự ti. Mà biểu hiện của con gái mình lại dường như quá khích, thật là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Dương Gia Minh cũng không nhịn được, kiên nhẫn nhắc nhở con gái mình: "Mỹ Lệ, hãy tự biết khống chế mình một chút. Bây giờ con đàng hoàng nói cho ta biết, hôm đó con có trở về công ty hay không?"

"Ba, con không có."

"Tiểu Lương, cậu có thể tiếp tục."

"Dạ, giám đốc Dương."

"Bây giờ tôi sẽ chiếu lại đoạn video được quay từ camera ở phòng bảo vệ, đầu tiên là cửa chính, thời gian là khoảng tám giờ tối."

Lúc đầu, trên màn hình là một màn tĩnh lặng không một bóng người, nhưng rất nhanh liền xuất hiện một bóng dáng lượn lờ nơi đại sảnh. Lương Thu phóng to màn ảnh, vừa nhìn đã nhận ra đó chính là Dương Mỹ Lệ. 

Sắc mặt của Hoàng Phủ Toàn và Dương Gia Minh dần dần biến đổi, mà lúc này Dương Mỹ Lệ kích động đứng lên. Cô không để ý hình tượng của mình, gào thét lên: "Đây là gì? Cậu lấy cái này ở đâu ra?"

Lương Thu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục phát hình ảnh ra màn hình. Mọi người cùng nhau nhìn Dương Mỹ Lệ đi tới trước lầu mới thôi.

"Quản lý Dương, nhìn cảnh vật quen thuộc như thế, tôi tin chắc nhân viên tập đoàn Thái tử, ai cũng biết đây là nơi nào rồi?”

"Đây không phải là thật, nhất định là các ngươi dựng lên màn hình giả mạo để đổ tội cho tôi. Người phụ nữ trong hình không phải tôi."

"Thật ra, quản lý Dương nói cũng có lý, bây giờ mướn một diễn viên hoá trang cũng không phải chuyện khó. Việc này cũng không phải là không có khả năng."

Tất cả mọi người chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Thu, muốn biết kế tiếp anh sẽ nói ra lời gì để phản bác Dương Mỹ Lệ, dù sao anh ta cũng không thể nào thật lòng giúp đỡ Dương Mỹ Lệ.

"Nhưng quản lý Dương xin chú ý trên tấm hình có biểu hiện thời gian, tôi xin hỏi chẳng lẽ thời gian có thể hoá trang hay giả mạo hay sao? Hay là những vị đang ngồi dưới đây, có vị nào có thể biết trước được mình sẽ trộm mà  tìm người đến hoá trang? Đương nhiên rồi, có lẽ cô sẽ nói chính là Quý Tiểu Đông làm, bởi vì cô ấy đã sớm biết mấy ngày nữa mình sẽ phải trực rồi, cho nên sẽ tìm diễn viên hoá trang tạm thời. Nhưng phải tốn bao nhiêu tiền cho một diễn viên tạm thời mà vật mất trộm trong phòng đáng giá bao nhiêu?"

Dương Gia Minh suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Lương, tôi cảm thấy thủ phạm cũng chỉ trộm chút tiền tiết kiệm mà thôi."

"Giám đốc Dương nói cũng có lý nhưng tôi thấy bình thường sẽ không ai để những vật quý trọng trong phòng làm việc. Hơn nữa Tiểu Quý làm việc ở đây, đối với nơi này phải rất quen thuộc mới đúng. Dĩ nhiên tôi nói những việc này không phải bênh vực ai, cũng có có thể cô ấy thật sự mời diễn viên tạm thời không chừng, nhưng rốt cuộc tôi chỉ cảm thấy động cơ phạm tội của cô ấy vốn không có. Phương pháp tốt nhất chính là đến đồn cảnh sát báo án, điều tra chỉ tay thì sẽ biết tất cả."

Khuôn mặt Dương Mỹ Lệ xanh mét, lúc trước cô trăm phương ngàn kế ngăn cản mọi người đi báo án chính là không muốn quá nhiều người biết. Nếu một khi cảnh sát tham gia vụ án này thì nhất định họ cũng không cần tốn nhiều sức mà cũng có thể phá.

"Để tôi cho mọi người xem thêm một hình ngay trước cửa lầu, người này trông thật quen, nên nói là càng lúc càng giống quản lý Dương rồi."

Dương Gia Minh chỉ muốn gột bỏ tội danh cho con gái mình, vì vậy ông bắt được một nghi điểm nên muốn dựa vào đó minh oan.

"Xin chờ một chút, camera này từ nơi nào có được?"

"Đây là camera của phòng bảo vệ chúng tôi."

Dương Mỹ Lệ thấy ba mình lên tiếng thì cũng giễu cợt nói: "Hừ, ai biết có phải anh giở trò quỷ hay không?"

"Sau khi Tiểu Quý tố cáo việc này với tôi, chính tôi phát hiện vụ án này có nghi điểm. Hơn nữa rõ ràng không công bằng đối với Tiểu Quý, cho nên tôi mới xen vào việc của người khác để điều tra. Sau khi biết phải có sự xét duyệt của Tổng Giám Đốc thì mới được điều tra, tôi đã đi tìm Tổng Giám Đốc. Không ngờ Tổng Giám Đốc lại rất coi trọng vụ án này, tôi và anh ấy ngồi xem camera hồi lâu. Nếu không nắm rõ tình huống trước thì sẽ không dám mời mọi người đến đây."

Nhìn thấy nguồn gốc camera không có gì đáng nghi, Dương Gia Minh không thể làm gì khác hơn là thất vọng phân phó nói: "Tiểu Lương, cậu tiếp tục thôi."

"Xin mọi người nhìn tiếp, buổi tối hôm đó, lúc tám giờ mười bảy phút, người này lại từ lầu đi ra, mọi người chú ý trong tay cô ấy cầm gì đó, là một chiếc túi nylon màu trắng. Để tôi phóng lớn đồ vật bên trong cho mọi người thấy."