Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 114: Yêu mến (phần một)



Lương Thu thoáng lúng túng, anh có chút không được tự nhiên cười nói: "Đi thôi, đừng để ý đến bọn họ."

"Bọn họ đang nói về tôi với anh sao? Tôi thật sự không quen bọn họ."

"Bọn họ là đồng nghiệp của anh, trông chán lắm, chúng ta đi nhanh đi."

Tuy biết bọn họ không có ác ý nhưng khi bị bọn họ nhìn mình chế nhạo thì trong lòng Tiểu Quý cũng cảm thấy khó chịu. Cô lại lần nữa quay đầu liếc nhìn bọn họ, lại nhìn thấy bọn họ vẫn còn nhìn cô trêu đùa, còn có một người vung tay ra dấu trông thật kỳ lạ. 

Sau khi hai người ngồi định vị ở một vị trí trong phòng ăn thì Lương Thu không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu Quý, em vẫn ổn chứ? Em cũng đừng quan tâm về chuyện Dương Mỹ Lệ, chắc cô ấy vì xấu hổ nên phát bệnh rồi. Chúng ta hãy chờ xem tổng giám đốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào."

"Tôi rất ổn. Hiện giờ, sự thật cũng đã rõ ràng, chắc chắn tôi cũng khóa cửa kỹ rồi, cũng không phạm sai lầm gì hết. Tôi cảm thấy thật sự rất vui mừng."

"Anh cũng tin điều này bởi vì phong cách và hình tượng làm việc của em gần như rất khá. Dù gì đi nữa, anh vẫn tin vào cách làm việc việc cẩn thận, tỉ mỉ của em."

"Cảm ơn anh."

"Nhưng anh rất tò mò rằng tại sao Dương Mỹ Lệ cho rằng em chính là tình địch của cô ấy đây?"

Quý Tiểu Đông  biết lúc này cô cũng không thể giấu diếm sự thật được nữa. Mặc dù cô biết tình huống này có chút không tiện nhưng dù sao sự việc cũng đã trải qua rất lâu rồi, hiện tại nếu công khai cũng không còn là trò cười nữa nên cô cười cợt cũng thẳng thắn nói: "Lần đầu tiên tôi gặp tổng giám đốc là ở trước cửa phòng vệ sinh, bởi vì tôi không cẩn thận té ngã nên ly nước tôi đang cầm đều hất ngược vào mặt anh ấy. Thế mà Dương Mỹ Lệ lại cho rằng tôi cố ý làm vậy để quyến rũ tổng giám đốc. Và từ lúc đó, cô ấy cứ liên tục gây chuyện với tôi. Có thể bởi vì cô ấy thật sự rất yêu tổng giám đốc cho nên những hành động bình thường của tôi cũng sẽ khiến cô ấy ghét bỏ."

"Vậy đúng là cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mà cô ấy còn nói việc em đưa tài liệu cho tổng giám đốc là sao?"

Không ngờ Lương Thu lại hỏi vấn đề quá mức tỉ mỉ, đây hoàn toàn là việc riêng tư, hơn nữa lại không có liên quan gì đến vụ án mà lại càng không có liên quan gì đến bản thân anh ta. Vốn Quý Tiểu Đông  không muốn trả lời nhưng cô cũng nghĩ đến anh ta đã giúp mình một tay, mà hôm nay cô chấp nhận ăn cơm với anh cũng là vì mục đích cảm ơn nên cô nghĩ mình cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh. 

"Ngày đó quản lý Dương nghỉ phép mà tổng giám đốc lại đang cần bảng tài liệu của cô ấy. Vì vậy, tôi đem lên cho tổng giám đốc giúp cô ta. Thế nhưng khi cô ấy biết chuyện thì cho rằng tôi lợi dụng cơ hội này để tiếp cận tổng giám đốc nên cứ đề phòng tôi mãi thôi. "

"Thực sự anh không ngờ trên đời này lại có loại người phụ nữ dữ dằn đến vậy. Đúng rồi, mà sao em không nói cho anh biết rằng em bị trừ tiền thưởng vậy? Anh thật sự không biết."

"Biết thì sao đây? Anh đâu thể thay đổi quyết định của quản lý Dương."

"Nhưng nếu anh biết sớm thì cũng sẽ sớm giúp em điều tra việc này và thời gian em bị hiểu lầm sẽ rút ngắn đi."

Quý Tiểu Đông  biết anh luôn tốt bụng nên chân thành nói cám ơn anh: "Lẽ nào trước đây anh không cố gắng giúp tôi sao? Tiểu Lương, anh làm rất khá. Thật sự tôi phải cảm tạ anh, nếu không có anh thì hiện tại tôi vẫn còn bị người khác hiểu lầm, lại mang tội danh là tên trộm cắp. Đúng rồi, hai người đồng nghiệp của tôi – Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn - cũng muốn cảm ơn anh nữa đấy."

"Ha ha, không có gì mà, chúng ta đều là đồng nghiệp, sao anh có thể trơ mắt nhìn em gặp nạn được? Hiện giờ tổng giám đốc cũng biết chuyện em bị trừ tiền thưởng rồi, anh nghĩ anh ấy sẽ yêu cầu phòng tài vụ trả lại tiền cho em sớm thôi."

"Em cũng không quá để ý đến vấn đề này, chỉ cần có thể chứng minh em trong sạch thì chút tiền này cũng không là vấn đề lớn."

Ngược lại Lương Thu lại nêu ra quan điểm của mình: "Tuy tiền thưởng không nhiều nhưng đây là khoản tiền của em làm việc cật lực mới có được. Hơn nữa, anh cảm thấy vì em chịu nhiều oan ức như vậy nên em được bồi thường thêm một chút tiền nữa mới đúng."

"Tôi cũng không có đòi hỏi gì chỉ cần trả lại cho tôi sự trong sạch là được rồi."

"Em không cảm thấy mình chịu oan ức sao? Còn nhớ ngày đó, lúc anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, lúc đó em còn giận dữ vô cớ với anh nữa đấy. Còn hôm nay lúc ở trong phòng họp, trông em như muốn khóc, anh thật sự cảm thấy rất đau lòng. Rõ ràng một người tốt như vậy mà vô duyên vô cớ lại bị đổ tội oan ức, chuyện này đối với em cũng không công bằng cho lắm."

Quý Tiểu Đông  nhìn trong mắt Lương Thu rõ ràng có ý muốn bảo vệ mình, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn người yêu của anh. Cô hốt hoảng vội vã cúi đầu, làm bộ vô tình đáp: "Oan ức thì oan ức nhưng mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Tôi hi vọng mãi mãi không còn lặp lại việc này nữa, cũng không muốn tính toán thiệt hơn."

"Em quá hiền lành, anh tin em sẽ được đền bù xứng đáng."

"Tôi cũng hi vọng như vậy."

Hai người cũng như thường ngày vừa tán gẫu vừa ăn cơm, Quý Tiểu Đông  cũng không nói nhiều lời vì cô luôn có dự cảm không tốt. Hơn hai  mươi năm nay, giác quan thứ sáu luôn luôn đúng, hiếm khi sai lệch. Cô biết tối nay nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra. 

Sau khi dùng cơm xong, tuy rằng cũng muốn nhanh chóng trở về nhà nhưng tâm trạng Lương Thu dường như rất vui vẻ nên Quý Tiểu Đông đành ngồi lại tiếp chuyện với anh một lúc nữa.

"Em ngồi đây, anh đi ra ngoài một chút."

"Được."

Tuy không biết Lương Thu muốn làm gì nhưng Quý Tiểu Đông  vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của mình.

Cô nhìn chung quanh một lần nữa, trong phòng ăn cũng không quá đông người, chỗ ngồi còn trống rất nhiều nhưng cảnh vật trông rất đẹp, trang nhã mà yên tĩnh, vừa nhìn là biết đây là nơi sang trọng.

Quý Tiểu Đông  đột nhiên nghĩ đến vấn đề kinh tế của Lương Thu mà các đồng nghiệp đã từng bàn luận. Nếu như anh ấy chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn mà lại tìm chỗ sang trọng như thế này để mời cô ăn cơm thì rõ ràng anh ta đang có mục đích. Còn nếu anh đúng là con nhà đại gia thì có lẽ lại là một chuyện khác. 

Chỉ chốc lát sau, cô nhìn thấy Lương Thu trở lại, hai tay giấu ở phía sau lưng, vui vẻ tiến lại về phía mình. Màn này khiến Quý Tiểu Đông nhớ lại một chuyện, cô vỗ trán nói: "Anh đi thanh toán tiền có đúng hay không? Tôi nói rồi bữa cơm này do tôi mời mà."

"Đúng là anh đi thanh toán nhưng anh còn một việc quan trọng hơn."

"Việc gì?"

"Tiểu Quý, tặng cho em."

Đột nhiên, một bó hoa hồng thật lớn xuất hiện trước mặt mình khiến Quý Tiểu Đông hoảng sợ. Cô nhếch miệng định nói gì nhưng lại không biết mình nên nói cái gì cho phải, cũng không đưa tay nhận hoa mà cứ đứng im như vậy.