Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 47: Sao em không thích anh ta?



Quý Tiểu Đông cảm nhận được tình cảm chân thành và quan tâm của các đồng nghiệp nên cô vui vẻ trả lời: “Cám ơn các chị. Ngày hôm qua em cũng rất bất ngờ vì mình được trúng thưởng, với lại em cạnh tranh với quản lý Dương về giải thưởng là việc ngoài ý muốn. Nhưng ngoài các chị ra, em cũng nên cảm ơn Tổng Giám Đốc vì anh ta cùng ngày tháng năm sinh với em.”

“Nếu như không có chuyện tình cờ trúng giải tối ngày hôm qua, tớ thật sự không biết cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy. Tớ vốn cho rằng cậu quá lắm là chỉ hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi mà thôi…. Nói tới nói lui, tớ cũng cảm thấy vui vì Nữ Ma Đầu lại lớn hơn Tổng Giám Đốc chứ, để tớ xem cô ta có mặt mũi nào mà theo đuổi Tổng Giám Đốc nữa không.”

“Chỉ lớn hơn nửa tuổi thôi mà, cũng không phải việc gì lớn lao. Thời buổi bây giờ, việc chị em yêu nhau là lẽ thường, cũng không chừng Tổng Giám Đốc sẽ thích một người lớn tuổi thì sao? Tiểu Quý, tớ chỉ nói như thế thôi, cậu cũng không cần nản chí vì so với Nữ Ma Đầu thì cậu tốt hơn rất nhiều.”

“Tớ …..”

Quý Tiểu Đông nghe xong, không thể mở miệng, vì lúc cô định mở lời thì có một đồng nghiệp khác lập tức cướp lời nói: “Đúng vậy, tối ngày hôm qua tớ thấy cô ta ủ rũ đi xuống khán đài, lòng tớ thật cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Nấu Tiểu Chân cũng có mặt ở đây thì có lẽ cô ấy đã vui vẻ, nhảy cẫng lên cho xem. Tiểu Quý, cậu nhất định phải cố gắng lên, mọi người ở đây đều ủng hộ cậu, cậu nhất định phải đánh bại Nữ Ma Đầu biết không?”

“Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Tại sao Tiểu Quý phải đọ sức với Nữ Ma Đầu chứ? Chẳng phải cuộc cạnh tranh giữa họ đã kết thúc từ tối hôm qua rồi sao? Bây giờ Nữ Ma Đầu tiếp tục theo đuổi Tổng Giám Đốc, không có liên quan đến Tiểu Quý, đúng không Tiểu Quý?”

Rốt cuộc câu hỏi của tổ trưởng Lưu vô tình mở đường khiến cô có thể nói chuyện được rồi. Cô vội nói: “Thật ra, mới vừa rồi em cũng muốn nói, em đối với Tổng Giám Đốc chỉ vì muốn đoạt giải thưởng lớn mà thôi, chứ em không ý gì khác. Còn việc quản lý Dương tiếp tục theo đuổi Tổng Giám Đốc là chyện riêng của cô ta, không liên quan gì đến em hết.”

“ Tiểu Quý, chẳng lẽ cậu không thích Tổng Giám Đốc?” Một đồng nghiệp khác nghi ngờ hỏi.

“Tớ… Sao tớ phải thích anh ấy? Tớ chỉ mới gặp anh ấy vài lần, lại còn chưa hiểu rõ con người anh ấy ra sao nên tớ và anh ấy chỉ là hai người xa lạ, không quen biết.”

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu một người xa lạ có cùng ngày tháng năm sinh với cậu sao? Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của anh ấy rất tốt, dáng người cũng hoàn hảo, không có lý do gì để cậu không thích anh ấy.”

“Cậu nói cũng đúng, tớ cũng có tò mò một chút nhưng tớ và anh ấy làm sao có thể …? Một người ngồi trên cao, một người ở dưới thấp, tớ và anh ấy vốn không xứng đôi. Thôi, các cậu cũng đừng nghĩ quá xa, để tớ suy nghĩ xem nên mời các cậu đi ăn món gì. Việc này không khó thực hiện đâu.”

Sắp đến giờ làm việc, tổ trưởng Lưu dằn lòng, cố gắng nhắc nhở: “Cũng sắp đến giờ làm việc, các em suy nghĩ địa điểm trước, đến khi Quý Tiểu Đông nhận được tiền thì chúng ta sẽ đi đến đó vui chơi thật vui vẻ. Các em đừng quên rằng Nữ Ma Đầu không được giải thưởng nên sẽ kiếm cớ gây bất lợi cho chúng ta đấy. Làm việc thôi.”

Lời nhắc nhở của tổ trưởng Lưu khiến mọi người thức tỉnh, tất cả mọi người nhớ lại buổi cạnh tranh thất bại quản lý Dương tối qua. Nếu hiện giờ tâm trạng cô ta không tốt thì tốt nhất mọi người nên biết giữ mình một chút. Nghĩ vậy, môi người ngoan ngoãn trở về, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. chỗ mình làm việc, cũng thầm suy nghĩ địa điểm để Quý Tiểu Đông dẫn mọi người tới thưởng thức.