Lúc tay Quý Tiểu Đông mới vừa đụng vào nắm cửa, thì đột nhiên quản lý Dương kêu cô một tiếng: “Tiểu Quý.”
“Quản lý Dương còn có chuyện gì sao?”
Quý Tiểu Đông bình tĩnh quay đầu lại, nhìn cô hoàn toàn không có chút nào kinh hãi hay sợ sệt. Vì thế, quản lý Dương cũng thật sự không tìm ra được bất kỳ điểm nghi vấn nào để hỏi nên cô miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, sau khi ra ngoài đừng quên đóng cửa lại.”
“Dạ.”
Tổ trưởng Lưu dùng ánh mắt ân cần để chào đón Quý Tiểu Đông,.còn Quý Tiểu Đông chỉ cười yếu ớt và trở về chỗ ngồi của mình. Thấy vậy, tổ trưởng Lưu nhanh chóng trò chuyện qua MSN với cô.
“Sao rồi? Em khoẻ đó chứ?”
Quý Tiểu Đông chỉ trả lời một câu tương đối đơn giản: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.” ( ý nói gặp tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn)
“Sao lại nói lời ấy?”
“Từ nay về sau, có lẽ quản lý Dương sẽ không nhắm vào em nữa đâu. Bởi vì em đã nói thật với cô ta rằng bó hoa kia là do chị tặng em.”
Tay tổ trưởng Lưu đang nhẹ nhàng gõ bàn phím, nhưng khi thấy tin tức mà Quý Tiểu Đông vừa nhắn thì cô cảm thấy kinh hãi. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đáp: “Điều này cũng được xem là một kết quả tốt, ít nhất cô ta cũng sẽ không gây hấn với em nữa. Còn việc tổng giám đốc, chị chắc chắn cô ta sẽ giữ bí mật chuyện đó thôi.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
“Em nói thật cho chị biết đi, khi nãy em rất sợ đúng không?”
“Ừ, em rất sợ, một loại sợ hãi khiến người khác hít thở không thông. Nhưng sau đó em suy nghĩ một chút, cảm thấy ngay cả thần tiên cũng không giúp được em, chỉ có cách là em tự cứu mình thôi. Vì thế, em đánh liều nói ra, có lẽ khi nãy quản lý Dương cũng không ngờ em lại có thái độ bình tĩnh đến như vậy.”
Tổ trưởng Lưu cũng thở dài một hơi, cô an ủi Quý Tiểu Đông nói: “Rốt cuộc Tiểu Quý của chúng ta cũng trưởng thành.”
“Dạ, em đã 27 tuổi rồi, bây giờ mới trưởng thành......”
Đúng lúc này, tiếng chuông báo hết giờ làm việc vang lên, việc Quý Tiểu Đông làm hoà với quản lý Dương khiến tâm tình cô rất tốt. Cô thở ra một hơi, sau đó vui vẻ hô to, “Hỡi các chiến hữu, hãy mau đi theo ta xông lên.”
“Tiểu Quý, hôm nay là sinh nhật cậu, tớ trông dáng vẻ cậu rất khác so với thường ngày. Hôm nay cậu nghịch ngợm hơn nhiều. Xem ra tinh thần cậu tốt lên rất nhiều.”
“Muốn nghịch ngợm thì cứ nghịch ngợm đi, chỉ cần không bướng bỉnh là được. Các cậu mau nhanh chóng dọn dẹp, đã đến giờ phút chúng ta vui vẻ rồi.”
“A! A! Tiểu Quý vạn tuế!”
Ba phút sau, tất cả các đồng nghiệp trong phòng làm việc của bộ phận hành chính đã đi ra ngoài hết dưới sự dẫn đường cùng tiếng hô hào khí thế của Quý Tiểu Đông.
Quý Tiểu Đông dẫn họ vào nhà hàng, ngồi vào chiếc bàn lớn nhất.
Thừa dịp mọi người cúi đầu gọi thức ăn, cô lại lấy kính mát đeo lên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút. Lát sau lại thấy chưa đủ, cô lại lấy điện thoại của mình đưa cho tổ trưởng Lưu ngồi đối diện mình, nói: “Tổ trưởng, làm phiền chị chụp giúp em mấy tấm hình.”
“Em đó, em thật sự thích dáng vẻ mình đeo kính đến vậy à?”
“Đương nhiên rồi chị. Thật ra lúc trước, em đã nhìn thấy nó trên mạng rồi, nhưng vì sợ chất lượng không tốt nên vẫn do dự chưa mua. Không ngờ, chị như nhìn thấu được tâm can của em nên hôm nay tặng em. Chị xem em có thể không thích sao được?”
“Em thích là tốt rồi, nào cười một cái, chị bắt đầu chụp đây nha.”
Quý Tiểu Đông làm dáng, khi thì chu mỏ, lát lại trợn mắt, có khi lại lấy đôi tay làm hình trái tim, khiến những đồng nghiệp khác cũng nhộn nhạo, họ cũng rối rít kêu lên: “Tớ cũng muốn chụp, tớ cũng muốn chụp.”
Cứ như thế, một đám phụ nữ tranh nhau đòi chụp hình. Quý Tiểu Đông cũng muốn chụp hình chung với những người bạn đồng nghiệp của mình. Cô muốn nhớ kỹ khuôn mặt của từng người trong giờ khắc vui vẻ này.