Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 71: Sinh nhật (phần 11)



Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được đăng tại ……

Sau vài phút, ông cũng buông bát đũa xuống, cầm ly nước uống một ngụm, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Được rồi, con đi đi.”

Hoàng Phủ “dạ” một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng Phủ Toàn dặn dò phía sau: “Uống ít rượu thôi, hãy nhớ con còn phải lái xe đó.”

“Con biết rồi ạ.” Hoàng Phủ Chính dừng bước, quay đầu đáp một tiếng.

Hoàng Phủ Chính đi tới nơi hẹn, thấy Dương Mỹ Lệ đang đứng chờ anh. Thật ra, anh không đến trễ mà do cô ấy đến sớm mà thôi.

“A Chính, anh đã đến rồi, tối nay anh và bác ăn cơm vui vẻ chứ?”

Hoàng Phủ Chính ừ một tiếng thay cho câu trả lời.

“Vậy giờ chúng ta đi đâu? Anh muốn đi đâu không hay là muốn làm gì không?”

“Không có, nếu em muốn đi đâu thì anh sẽ cùng đi.”

Nghe những lời này, trong lòng Dương Mỹ Lệ vui vẻ hẳn lên, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói: “Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, phải do anh quyết định mới đúng.”

“Đều như nhau cả thôi, em cứ quyết định đi.”

“Vậy em muốn đi dạo phố, anh và em cùng đi dạo phố nhé.”

“Được, vậy chúng ta đi đi.”

Dương Mỹ Lệ kéo tay Hoàng Phủ Chính đang đứng đó cùng đi vào khu trung tâm thương mại. Thật ra cô cũng không dự định mua sắm gì nhưng chỉ cần cô được đi cùng người đàn ông mình yêu mến thì dù có đi đến nơi đâu, dù có làm gì thì cô cũng cam tâm tình nguyện.

Sau một giờ, cô thấy một cửa hàng tơ lụa cao cấp chuyên bán khăn quàng cổ, cô định bước vào xem. Cùng lúc, một nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Thưa chị, chị thật có mắt tinh tường, đây là mẫu khăn quàng cổ mới nhất ở tiệm chúng em. Thiết kế này thật sự rất hợp với chị.”

Quản lý Dương không biết đây chỉ là một chiêu marketting của cửa hàng mà thôi. Hơn nữa sách lược này đang được nhiều cửa hàng áp dụng. Thấy khách hàng không nói gì, nhân viên kia vẫn tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh ấy chính là bạn trai của chị à?”

“Đúng.”

“Anh ấy đẹp trai thế. Hơn nữa chị và anh đi cùng nhau thật xứng đôi. Lúc đầu em nhìn thấy hai người, em cứ tưởng là vợ chồng. À, anh chị dự định kết hôn khi nào? Người đàn ông tốt như anh đây thật hiếm gặp, chị phải cố gắng nắm chặt nha.”

“Ha ha, chúng tôi cũng đang có ý định này. Mấy ngày nay hai bên cha mẹ cũng đang bàn luận về hôn lễ của bọn chị đấy.”

“Oa, em thật hâm mộ anh chị, chúc mừng anh chị.”

Nếu như câu nói trước không mang hiệu quả gì thì câu sau này rõ ràng khiến quản lý Dương vui vẻ. Cô ta không phân biệt được những lời cô nhân viên kia nói cũng chỉ là những lời nói dối. Cô ta nghĩ không chừng trong tương lai chuyện tình giữa cô và Hoàng Phủ Chính sẽ thành sự thật.

Nghĩ vậy, quản lý Dương vui vẻ nói: “Chị mua chiếc khăn quàng cổ này.”

“Được ạ, mời chị sang bên này tính tiền.”

Dương Mỹ Lệ không thèm nhìn đến giá tiền trên chiếc khăn, quàng cổ mà trực tiếp đến quầy cà thẻ. Lúc cô khoác tay Hoàng Phủ Chính kiêu ngạo bước ra, cô nhân viên đứng sau lưng cung kính nói: “Quý khách đi thong thả.”

Khăn quàng cổ này vốn là hàng nhập khẩu lại rất đắt, chỉ được giảm giá 20%. Những nhân viên trong cửa hàng đứng nhìn quản lý Dương quẹt thẻ mà trong ánh mắt chứa đầy nỗi khát khao.