Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 83: Thì ra anh ở đây (phần một)



Lương Thu gọi điện thoại muốn mời Quý Tiểu Đông ra ngoài ăn cơm. Quý Tiểu Đông cảm thấy vui vẻ nên cô đồng ý. Còn Lương Thu cũng hứng thú không ít vì có thể thành công hẹn gặp người đẹp. 

Hai người hẹn gặp nhau vào Chủ nhật nhưng lần này Lương Thu dẫn cô đến một nhà hàng Ý. Lúc trước anh từng ăn mì ống ở đây rồi nên cảm thấy thức ăn cũng khá. Vì thế, anh nghĩ Quý Tiểu Đông cũng sẽ thích nơi này. 

Mái tóc mới của Quý Tiểu Đông khiến Lương Thu ngạc nhiên. Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc cô cười vui vẻ thầm nghĩ không ngờ cô ấy lại xinh đẹp như vậy. Xem ra trên thế giới này không có phụ nữ xấu xí mà chỉ có người phụ nữ lười trang điểm mà thôi. 

"Tiểu Quý, mới mấy ngày không gặp mà em lại xinh đẹp thế này."

"Đâu có, vì có một tiệm tóc mới khai trương có giảm giá nên em mới quyết định đi đến đó làm tóc. Thật không ngờ tóc này cũng hợp với khuôn mặt em."

"Cũng do em có mắt thẩm mỹ cao nên mới chọn được kiểu tóc này. Đừng khiêm tốn nữa, ở đây chỉ có anh và em. Đừng ngại."

Lương Thu thẳng thắn khen ngợi cộng thêm phòng ăn có vẻ mập mờ khiến Quý Tiểu Đông chợt tỉnh táo như người đang nằm mơ đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh. Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Lương Thu, trong lòng Quý Tiểu Đông cảm thấy ảo nảo và hối hận thầm nghĩ có lẽ cô không nên nhận lời hẹn của anh. 

Tuy cô cũng hiểu lòng anh ta, nhưng anh ta còn chưa thổ lộ với cô nên cô cũng còn an toàn lần này. Trong lòng cô bối rối nên cô quyết định tìm chủ đề khác để trò chuyện. 

Hai người cùng nhau sánh bước vào phòng ăn. Vì vị trí gần cửa sổ đã bị người khác chiếm nên nhân viên phục vụ đành chỉ dẫn bọn họ đến một góc khác trong nhà hàng.

"Ở đây nổi tiếng là món mì Ý. Em cũng nên thử một lần. Dĩ nhiên ngoài món này còn có nhiều món khác, em đừng ngại, ăn nhiều một chút nha."

"Ừ, em cũng nghe nói mì Ý là món nổi tiếng trên toàn thế giới nên cũng muốn ăn thử một lần. Anh đến đây nhiều lần rồi đúng không? Vậy anh có thể giới thiệu cho em biết có món nào ngon nữa ngoài món mì Ý này không?"

Như chỉ chờ có thế, Lương Thu vội vã cầm thực đơn giới thiệu mấy món mình thích với Quý Tiểu Đông. Cô cẩn thận nghe lời giới thiệu của anh, trong lòng muốn thử qua một lần, thầm nghĩ không biết ăn vào miệng sẽ có cảm giác như thế nào?

Vì những món ngon trước mặt nên Quý Tiểu Đông cũng quên mất sự đề phòng của mình với Lương Thu, thậm chí cô không để ý đến việc cô và Lương Thu gần gũi đến mức đầu sắp đụng vào nhau. Sau khi bàn luận xem nên chọn món ăn nào, cuối cùng cô cũng hài lòng đóng quyển thực đơn lại và để trên bàn. 

Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang tặng phần ăn miễn phí cho hai người, Lương Thu mở miệng nhắc nhở: "Em có đói bụng không? Hay là em thử món này trước đi. Nhà hàng này làm thức ăn chậm, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm nên khá đông. Có lẽ phải chờ một lúc lâu."

Mặc dù không đói nhưng Quý Tiểu Đông không muốn  mình và Lương Thu cứ phải ngượng ngùng nhìn nhau. Cô ừ một tiếng, sau đó cầm chiếc nĩa gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng nếm thử, sau đó chân thành nói: “Thật là ngon.”

Lương Thu cũng nếm thử, thấy mùi vị cũng ngon giống như lần trước mình ăn nên anh nhiệt tình nói: "Nếu ngon thì em hãy ăn nhiều một chút."

May mắn là thức ăn miễn phí chỉ có một ít mà thôi. Nếu không, cô sẽ không khách khí mà ăn thật nhiều thậm chí sẽ ăn đến khi hết dĩa thức ăn mới thôi. Điều đó cũng ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ của cô rồi. 

Hai mươi phút sau, thức ăn vẫn chưa lên. Lương Thu sốt ruột vì để Quý Tiểu Đông đợi lâu nên anh cố tình gọi phục vụ hỏi xem khi nào thức ăn mới có. 

Quý Tiểu Đông thờ ơ nói: "Từ từ cũng được. Dù gì thì em cũng ăn rồi nên bây giờ cũng chưa cảm thấy đói."

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lương Thu vang lên, anh lấy ra, nhìn trên màn hình thấy có bạn gửi tin nhắn. Sau khi đọc xong, anh ngẩng đầu lên và giải thích với Quý Tiểu Đông : "Bạn anh đi công tác, đang dùng thức ăn ngon ở đó nên nhắn tin chọc anh."

Quý Tiểu Đông cũng đùa giỡn đề nghị: "Vậy anh cũng chọc bạn anh rằng anh cũng đang thưởng thức nhiều món ăn ngon ở nhà hàng này. Để xem anh ấy có thèm không?"

"Ừ, cách này cũng hay. Nếu anh ta về thấy anh đang thưởng thức những món ăn ngon như thế này, chắc chắn anh ta sẽ không còn lời gì để nói."

Lương Thu cũng phụ hoạ đùa giỡn với Quý Tiểu Đông. Anh cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn và tiện thể anh rướn cổ nhìn vào phòng bếp xem thức ăn ở bàn mình đã có chưa? Nhưng thật đáng tiếc, anh không thấy được gì cả. 

Anh nản lòng, ngồi dựa lưng vào ghế, mở miệng xin lỗi cô,: "Thật ngại quá, anh vào phòng vệ sinh một lát."

Quý Tiểu Đông im lặng gật đầu. Khi Lương Thu mới vừa đi khỏi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Quý Tiểu Đông vội vàng đứng lên nhắc nhở nói: "Tiểu Lương, điện thoại của anh kìa.”

Lương Thu quay đầu lại, chuẩn bị đi lấy điện thoại di động, nhưng Quý Tiểu Đông nhanh hơn, bước đến đưa điện thoại di động cho anh. Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Lương Thu vui vẻ cười nói: "Chính là người bạn lúc nãy, để xem ai đánh bại được ai."

Quý Tiểu Đông không nói gì, cô nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi của mình, còn Lương Thu vừa nghe điện thoại vừa đi vào phòng vệ sinh.

Vừa muốn ngồi xuống thì Quý Tiểu Đông vô tình liếc sang chiếc bàn bên phải. Đúng lúc người ngồi bên bàn kia cũng ngước mặt nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau. Không phải chứ? Sao lại khéo thế này?

Quý Tiểu Đông không biết tâm tình trong lòng mình là lúng túng hay là vui vẻ đây? Cô bối rối, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng như người phạm phải sai lầm bị người khác bắt gặp.

Yên lặng mấy giây, rốt cuộc cô cũng can đảm mở miệng nói: "Chào Tổng Giàm Đốc."

"Chào Tiểu Quý, thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, tôi cũng vừa tới."

"Tôi cũng vậy."

“Vậy xin phép Tổng Giám Đốc, tôi đi trước.”

Quý Tiểu Đông cúi mặt đi về phía bàn của mình. Còn Tổng Giám đốc nhìn cô, thấy khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng. Anh khó hiểu không biết tại sao lại như vậy?