Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 88



Quay lại với hiện tại, Âu Thành Nghiêm cứ đứng suy nghĩ đến những chuyện năm đó, thì không để ý đến trò chơi của cả hai đã kết thúc,

Và Cố Ninh Tinh cùng với Du Du đi

xuống, thì nhìn anh ta đang suy tư chuyện gì, ngay lập tức bé con lớn tiếng gọi anh ta, "Baba, con và mami chơi xong rồi, con muốn đi nhà bong bóng chơi "

Âu Thành Nghiêm đang suy nghĩ, thì bị làm cho giật mình, mà trở lại hiện tại, thì nhìn thấy Cố Ninh Tinh đang ở trước mặt mình,

Sau đó mới lấy lại hồn vía, cúi xuống mỉm cười trả lời với con bé, "Được, mau đi thôi "

Anh ta vui mừng nhanh chóng nắm lấy tay bé con, sau đó còn lợi dụng sự vui vẻ của cô mà cũng nắm lấy tay Cố Ninh Tinh lúc này,

Thế nhưng không như anh ta nghĩ, vừa lúc Âu Thành Nghiêm nắm lấy tay cô, thì cô ngay lập phát giác mà cau mày khó chịu hất tay ra,

Âu Thành Nghiêm bị từ cô từ chối, nhưng vẫn im lặng không thể làm được gì, anh ta sợ bé con nhìn thấy mà buồn, và mất hứng ngày đi chơi hôm nay,

Loading...

Cả hai ngồi bên ngoài chăm chú nhìn con bé đang ở bên trong chơi rất vui vẻ, thì hai người phụ huynh bên ngoài với tình trạng không được thoải mái,

Âu Thành Nghiêm lúc này bên ngoài cứ nhìn Cố Ninh Tinh đang chăm chú cười vui vẻ khi nhìn bé con đang chơi bên trong, mà không một lời nói nào cả, và anh thấy cả hai lúc này mới có riêng tư cùng nhau nên mới hỏi cô, "Em không định nói chuyện với anh luôn sao "

Cố Ninh Tinh nghe xong mà ngay lập tức chuyển đổi thái độ, cùng với giọng lạnh lùng, "Chủ tịch Âu, chúng ta còn gì để nói cơ chứ "

Âu Thành Nghiêm ngồi cạnh cô, mà ra sức với gương mặt tự trách của mình, mà nói những lời thật lòng, anh ta còn tự mình xin lỗi cô tận đáy lòng, "Ninh Tinh anh biết mình đã làm những điều sai trái với em trước đây, anh thật sự xin lỗi em, nhưng anh mong em có thể nào nói chuyện với anh, và đừng làm lơ anh có được không "

Nhưng thật sự anh ta rất đau lòng đến ấy náy, mà lộ ra vẻ mặt đau thương và sẽ tự trách bản thân nếu cô không nói chuyện với anh ta,

Cố Ninh Tinh lạnh lùng không quan tâm đến những lời tạp kỹ vô nghĩa của anh ta, mà nói những lời quyết đoán vô cùng, "Chủ tịch Âu, tôi không muốn bất cứ quan hệ nào liên quan đến anh nữa, tôi mong lần đi chơi này kết thúc, anh hãy nhanh chóng giải quyết như những gì mình đã hứa là được "

Cô sở dĩ muốn bản thân mình yên ổn sống với con trai, và cũng những người bên cạnh mình, nên cô đã quyết định rằng sẽ không muốn bất cứ quan hệ một chút nào với anh ta cả,

Âu Thành Nghiêm nghe những lời cô nói cảm giác rất xa lạ, anh ta nheo mày buồn bã, "Ninh Tinh em đừng như vậy mà, anh đau lòng lắm "

Cố Ninh Tinh từ đầu gặp lại anh, cô thật sự đã kiềm chế rất nhiều lần, và bây giờ là lần thứ hai cô không thể nào nhịn anh ta được nữa, đã quá đủ giới của cô rồi, cô liền nở nụ cười khinh thường còn dùng lời mỉa mai anh ta, chửi mắng anh ta,

"Anh đau lòng, đồ giả tạo không có lương tâm như anh thì biết cái gì gọi là đau lòng, Âu Thành Nghiêm anh đừng giả vờ không nhớ trước đây mình đã làm gì hay sao "

Anh ta bị cô mắng, nhưng lại không nói nên một lời nào cả, "Ninh Tinh anh... "

Tiếp tục lời nói của cô trở nên đầy đau thương, giọng lớn tiếng rồi đến nhỏ tiếng, nhưng những lời của cô thốt ra từng chữ chỉ là lời trách mắng tận đáy lòng mình, và toàn đầy đau đớn, "Anh khó nói chứ gì, để tôi nhắc cho anh nhớ, những gì anh đã làm tổn thương tôi, đó là cướp đi hai mạng người từ tôi, con tôi chưa chào đối đa bị anh hại chết, còn anh hai tôi cũng chính tay anh đã bắn ngã xuống biển đến nỗi xác anh tôi cũng không tìm được "

Nói đến đây thì cô chợt nghiến răng lại, và cô liền nở một nụ cười chua xót cho chính bản thân mình, mà nhắc nhở cho anh ta biết, "À quên nữa, không phải anh giết chết hai người mà là ba mạng người, người thứ ba anh hại chết, chính là người vợ cũ của anh, cô ta tên là Cố. Ninh. Tinh "

Cô nói một hơi, cho đến nói ba chữ sau thì cô lại nhấn rõ thật mạnh đó chính là tên của cô,

Thế nhưng cho dù cô có nóng giận cỡ nào, thì cô vẫn vừa phải giọng nói của mình, lúc nãy là vì bệnh tâm lý tái phát, nên bây giờ cô đã tự mình khống chế nó,

Cô nực cười mà lắc đầu vài cái, lúc này nước mắt dù đau đớn nhưng không thể nào chảy ra vì anh ta thêm nữa, "Anh đừng tốn công mà nhận lỗi và lời xin lỗi nữa, vì Cố Ninh Tinh năm năm về trước đã chết từ lâu rồi, anh đừng mong sự tha thứ từ cô ấy "

Âu Thành Nghiêm đây là lần đầu anh ta nhìn thấy cô như vậy, cô thật sự hoàn toàn đã thay đổi thành một con người khác, tính chất cũng mạnh mẽ hơn và trở nên lạnh lùng,

Nhưng Âu Thành Nghiêm chỉ biết, ngay lúc này chỉ có thể xin lỗi cô mà thôi, và dù cô muốn anh như thế nào anh cũng chấp nhận được, nhưng anh ta không muốn nhìn cô im lặng,

Anh ta lời nói lời xin lỗi lúc này điều là thật lòng, "Ninh Tinh, anh thật sự xin lỗi em "

Nhưng cô vẫn không tin anh ta, là bởi cô không biết lời xin lỗi từ một người tâm ma như anh ta, đâu là thật mà đâu là giả, nhưng cô chỉ muốn biết một điều là cô sẽ không muốn bất cứ mối quan hệ gì với anh ta,

Cố Ninh Tinh lúc này tiếp tục chỉ bắt ép anh ta bán lại công ty cho mình để còn nhanh kết thúc, "Xin lỗi cũng vô ích, anh hãy quên tôi đi, và hãy làm tròn trách nhiệm mà anh đã hứa những gì "

Âu Thành oán trách mình không thể giữ được cô và không cho cô cảm nhận sự an toàn, nên đành phải thở dài đau lòng,

Sau đó anh ta nhường nhịn nhẹ nhàng cúi đầu xuống mà thở mạnh một hơi nói cho cô biết, "Anh đã ký quyền nhượng lại công ty cho em rồi, ngày mai Phong Diệp sẽ đem đến nhà cho em "

Cô thở hổn hển vì đợt kích động lúc nãy mà, sau đó vẫn là gương mặt không thay đổi với anh, cô chỉ khiêm tốn lời mình nói, "Cảm ơn anh, ngày hôm nay buổi hẹn kết thúc như lời hứa, tôi cũng mong chúng ta không cần gặp lại nữa "

Trong lòng Âu Thành Nghiêm rất chua xót, khi nghe những lời cô nói như vậy, nhưng anh vẫn muốn kiên trì không để mất cô lần nào nữa, "Ninh Tinh anh muốn nói với em một chuyện... "

Anh ta lúc này dù biết giải thích như thế nào với cô đi chăng nữa vẫn không được, thế nên anh muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng,

Thế nhưng anh ta vừa muốn nói, thì đột nhiên Cố Ninh Tinh ngồi bật dậy với gương mặt lo lắng sợ hãi phát hiện gì đó mà lớn tiếng nói, "Du Du, con bé đâu rồi "