Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 203: Tôi là bạn gái của anh ây



Bốn người Lâm Sở Nhai căng thẳng đứng ở trước đại sảnh khách sạn, lo lắng chờ đợi Trang Hạo Nhiên, sau đó nghe một tiếng gọi như khắc vào trong xương tủy người ta. . . . . . "Lâm Phó tổng. . . . . ."

Bốn người nghe tiếng gọi lạ lẫm, sau đó xoay người, nhất thời nhìn thấy một cô gái lai xinh đẹp tóc ngắn, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng thoa chút son, tay cầm túi xách màu đen, mặc váy thắt dây tơ tằm màu xanh dương đậm, lộ ra thân hình uyển chuyển đi về phía bọn họ, mỗi bước đi nhẹ nhàng như mèo, đôi gò bồng đào cũng nhúng nhảy theo, nhìn rất tiêu hồn, nơi đuôi váy xẻ tà lộ ra đôi chân dài màu lúa mạch hấp dẫn.

Tào Anh Kiệt nhìn thấy muốn trợn to hai mắt, miệng cắn ngón trỏ, tim đập rộn lên nhìn về phía cô gái trước mặt.

Ba người Lâm Sở Nhai cũng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đi tới phía mình.

Tất cả tân khách lui tới Tập đoàn Á Châu, bao gồm tất cả nhân viên, nam nam nữ nữ cũng đều trợn mắt há mồm nhìn về phía cô gái hấp dẫn trí mạng ở trước mặt.

Tiêu Hào Oánh không nhìn ánh mắt mọi người, chỉ hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo làn da mịn màng, đi tới mấy người đàn ông ở phía trước, tay cầm túi xách, chiếc nhẫn ruby màu đỏ trên ngón trỏ lấp lánh ánh sáng, lúc này một trận gió thổi qua, váy cổ chữ V thật sâu trước ngực hơi cuộn lên, bộ ngực sữa dần dần lộ ra, chỉ thiếu chút nữa nhìn thấy nụ hoa màu hồng, bốn người đàn ông lập tức nghiêng đầu, giống như có thể nhìn thấy gì trong khe hở bộ ngực người ta. . . . . .

"Tại sao người đẹp gọi thân sĩ mà không trả lời tiếng nào?" Tiêu Hào Oánh không nhìn ánh mắt cầm thú của bọn họ, mỉm cười nhẹ bước đi tới phía bọn họ.

"Ồ. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, hỏi: "Xin hỏi cô là. . . . . ."

Tiêu Hào Oánh mỉm cười vươn tay, nói: "Ruth!"

Bốn người bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, trong lúc nhất thời, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nói không ra lời.

Lâm Sở Nhai dẫn đầu, đầu tiên là ngạc nhiên cười cười, sau đó vươn tay nói: "Chào cô, hơn một năm nay, chỉ nghe tên nhưng cũng chưa biết mặt, không nghĩ tới Ruth tiểu thư lại là cô gái rất xinh đẹp như vậy."

Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhẹ bắt tay với anh, mới dịu dàng nói: "Tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Hào Oánh."

"Chào Tiêu tiểu thư. Hân hạnh, hân hạnh." Lâm Sở Nhai mỉm cười nói.

"Me too!" Tiêu Hào Oánh nói dứt lời, đôi mắt đẹp nhìn mấy vị nam sĩ ở trước mặt, liền tao nhã hỏi: "Tổng Giám đốc Trang của chúng ta đâu rồi? Vốn chỉ muốn cùng anh ấy ăn chung bữa cơm, thuận tiện. . . . . . Làm phỏng vấn. . . . . . Từ trước đến giờ anh ấy lẫn tránh truyền thông, hôm nay có thể đồng ý ăn tối cùng tôi, đây mới thật là vinh hạnh của tôi"

"Nào có, nào có. . . . . ." Lâm Sở Nhai sợ ngòi bút của cô, lập tức nói: "Quả thật Tổng Giám đốc Trang của chúng tôi là người rất bận rộn, cho nên bất đắc dĩ từ chối mấy lần phỏng vấn của cô, thật xin lỗi. Dường như anh ấy có chút chuyện đi ra ngoài, sẽ trở về ngay thôi, hay là cùng chúng tôi đến phòng ăn ngự tôn tụ họp trước? Chúng ta ngồi ở phòng lộ thiên, chuẩn bị cho cô bữa ăn tối phong phú. . . . . ." .

Dường như Tiêu Hào Oánh có chút không cam lòng, vẫn nhìn về phía lối vào đại sảnh khách sạn.

Lâm Sở Nhai cũng nhìn ngoài cửa một cái, mới giơ tay nói: "Mời. . . . . ."

Tiêu Hào Oánh suy nghĩ một lát, cũng thờ ơ cầm túi xách, xoay người muốn đi bước đi, không ngờ nhìn thấy cửa thang máy mở ra, một người đàn ông lạnh lùng hấp dẫn mặc tây trang màu đen, khuôn mặt rất kiên nghị đi ra thang máy, hai mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, ánh mắt của cô khẩn trương, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trên mặt hiện lên nụ cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi, liền cùng Thẩm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam đi về phía Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: "Tiêu tiểu thư?"

Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Du là hai người hết sức bình tĩnh nhưng nhìn thấy Tiêu Hào Oánh cũng không khỏi nhìn bộ ngực mềm mại căng tròn của cô. . . . . .

Tiêu Hào Oánh từng bước từng bước đến gần Tưởng Thiên Lỗi.

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh nhìn ánh mắt quyến rũ của cô.

Một mùi thơm cơ thể mang theo phong cách Ấn Độ mãnh liệt xông về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tiêu Hào Oánh mỉm cười vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Hôm nay tôi có tài đức gì, vừa có thể cùng Tổng Giám đốc Trang ăn bữa tối, vừa có thể gặp mặt Tổng Giám đốc Tưởng? có thể nói Các người là hai nhân vật có một không hai ở Phương Đông, đều từng là người đàn ông Phương Đông có sức hấp dẫn nhất để tôi hạ bút, mặc dù tôi không biết rốt cuộc các người mở cuộc tranh đấu như thế nào, nhưng tôi được chứng kiến thời khắc lịch sử này, cảm thấy rất vui mừng."

Tưởng Thiên Lỗi giống như một động vật máu lạnh, thu hồi vẻ khát máu, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: "Sớm nghe nói về Tiêu tiểu thư là ký giả nổi tiếng quốc tế, ngòi bút mạnh mẽ, người được ghi chép đều khắc vào lịch sử, cô có tinh thần tìm kiếm sự thật như vậy, thật sự làm cho người ta cảm giác vô cùng thán phục."

Tiêu Hào Oánh cũng có chút ngoài ý muốn nhìn ánh mắt thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi ẩn chứa vô hạn tin tức, cô khẽ cười, giống như hiểu ý của anh, vươn tay cất vào trong khuỷu tay của anh, dịu dàng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng đồng ý bồi nữ sĩ xinh đẹp, đến phòng ăn của ngài tụ họp một chút không?"

"Đây là vinh hạnh của tôi." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong, sau đó dẫn cô cùng đi tới phòng ăn ngự tôn.

Đám người Lâm Sở Nhai trơ mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi mang người đi, lập tức hoảng sợ nói: "Làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao?" Thẩm Quân Dụ được gọi là con sói giảo hoạt nhất, quay đầu nhìn về phía bọn họ mỉm cười nói: "Đi theo !"

Đám người Lâm Sở Nhai tuyệt không khách khí nhìn về phía anh, liền muốn đi theo.

"Không phải chúng ta đã bỏ quên một người rồi sao?" Tô Lạc Hoành mới vừa đi vài bước, sau đó dừng bước nói.

"Ai vậy?" Lâm Sở Nhai ngây ngốc nói.

Tô Lạc Hoành bật cười nói: "Chính là cô gái cao ráo thẳng tắp mà anh nói đó!"

"A . . . . . . " Lâm Sở Nhai kêu khẽ một tiếng, lập tức xoay người nhìn xung quanh đại sảnh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Nhã Tuệ, anh vừa đi khắp nơi vừa nói: "Cô ấy đã đi đâu? Lúc nảy chúng ta hẹn ở đây. . . . . ."

Anh lùi bước lại, đứng ở bên cạnh một phòng trang nhã, nhìn thấy Nhã Tuệ mặc áo sơ mi màu vàng nhạt cổ lá sen, váy ngắn màu trắng, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm, trước mặt bày bảy ly cà phê, cô cũng không còn bình tĩnh, vẻ mặt cam chịu.

"Ôi chao, ôi chao, xin lỗi, xin lỗi! Chúng tôi vì một chút chuyện quan trọng nhất thời quên mất! Đến đây! Mời khách quý, chúng ta phải dời bước đến Phòng ăn ngự tôn ăn cơm! Ăn cơm...!" Lâm Sở Nhai ngượng ngùng đi tới, nói xin lỗi với Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Sở Nhai, người đàn ông này nhìn như rất hiền hòa, nói: "Lâm Phó tổng, tại sao đến giờ Khả Hinh còn chưa tới, hay là tôi đi về nhà trước, đi đến bên kia, tôi không biết lúc nào mới có cơm ăn, tôi thật sự rất đói bụng."

"Không có! Cô yên tâm! Lập tức có ăn ngay!" Lâm Sở Nhai cầm túi xách của Nhã Tuệ, vô cùng phong độ nhẹ nắm cánh tay của cô, muốn đỡ cô đứng lên.

Nhã Tuệ lại cầm hóa đơn, có chút vô tội nhìn về phía Lâm Sở Nhai nói: "Anh nói mời tôi uống cà phê, tôi mới uống ly nhiều như vậy, bản thân tôi không uống nổi cà phê của khách sạn đâu."

Lâm Sở Nhai nhìn Nhã Tuệ, mới bật cười nói: "Đúng đúng đúng! Tôi mời, tôi mời!"

Anh lập tức cầm bút máy, ký tên của mình trên hóa đơn, mới nhẹ dắt Nhã Tuệ nói: "Xin mời! Tối nay, cô cứ việc gọi, muốn ăn món gì thì ăn món đó!"

Nhã Tuệ nghe vậy, không nhịn được bật cười, cùng anh đi về phía thang máy, nhưng vẫn hỏi: "Khả Hinh. . . . . . Đã đi đâu?"

"Lập tức tới ngay, đừng lo lắng." Lâm Sở Nhai vừa cùng với Nhã Tuệ đi về phía trước, vừa nói: "Quản lý Lưu, cô xưng hô như thế nào? Nhã Tuệ?"

"Vâng . . . . ." Nhã Tuệ cung kính đáp: "Nhã trong tao nhã, tuệ trong trí tuệ. . . . . ."

"À. . . . . ." Lâm Sở Nhai đáp nhẹ, nhìn về phía cô cười nói: "Cái tên này thật dễ nghe, người cũng như tên, rất xinh đẹp, tên dễ nghe. . . . . ."

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, miễn cưỡng cười nói: "Ồ. . . . . . Ha ha. . . . . ."

"Đi" Lâm Sở Nhai nhẹ đỡ hông của cô, mời cô đi vào thang máy.

Cả người Nhã Tuệ run lên, khẽ cắn môi dưới, có chút căng thẳng đi vào thang máy, aiz, cô gái này, vẫn cho rằng chỉ là nâng đỡ lẫn nhau, bình thường cũng không có nghĩ tới chuyện yêu đương, cũng không có thân mật với đàn ông nào, cho nên có lúc, một chút động tác tay chân cũng sẽ khiến họ hết sức căng thẳng.

Nhã Tuệ thở dốc một hơi, nghĩ mình ở gần bản điều khiển thang máy, liền muốn vươn tay nhấn tầng lầu phòng ăn, không ngờ một bàn tay khác cũng duỗi tới, cô sửng sốt quay mặt sang, thấy gương mặt đẹp trai của Lâm Sở Nhai đang mỉm cười tới gần mình, mặt của cô đỏ lên, rút tay lại, Lâm Sở Nhai rất thân sĩ, còn đỡ hông của cô, để cho cô đứng gần bên cạnh mình, mới nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng bị đẩy ngã."

"Cám ơn. . . . . ." Trái tim của Nhã Tuệ nhảy thình thịch.

Cửa thang máy ầm ầm đóng lại.

Vào lúc này chiếc Audi Pikes Peak như là mũi tên nhanh chóng chạy nhanh đến đại sảnh, Trang Hạo Nhiên dừng xe xong, lập tức xoay người, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kêu nhỏ: "Thân ái!"

"À?" Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh có chút căng thẳng muốn rút tay về.

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thực lòng nói: "Người ta nói nuôi binh ngàn ngày, dùng trong chốc lát. . . . . ."

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh lộ ra khó xử, nhìn về phía Tổng Giám đốc nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh mới nuôi tôi không tới một ngày . . . . . ."

"Sau này sẽ nuôi mà!" Trang Hạo Nhiên căng thẳng nói.

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía người này.

"Cho nên!" Trang Hạo Nhiên lại trịnh trọng nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Mặc kệ chút nữa xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi, không xa không rời!"

Rốt cuộc Đường Khả Hinh cảm giác có chuyện có kì quái, liền có chút lo sợ nói: "Tổng Giám đốc, anh nói thực với tôi, có phải một chút nữa có việc xảy ra hay không? Nếu có, anh nói cho tôi biết trước một tiếng."

"Một chút nữa sẽ có chút chuyện. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút hy vọng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh híp mắt, nhìn ánh mắt của anh, hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi không thích ăn cơm một mình! ! Cho nên một chút nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi, Được không? Thân ái! ! Có được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, có chút đáng thương hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt cực kỳ đáng thương của anh, chỉ đành phải nói: "Được rồi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lập tức cầm một cái hộp trang sức, đeo chuỗi ngọc cho cô, sau đó đeo lên cho cô hoa tai ngọc trai, nói: "Tôi giống anh trai của cô hay không?"

"Không giống. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ tới anh trai, không nhịn được cười nói: "Anh của tôi mới không hoa tâm giống anh!"

Trang Hạo Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhanh chóng đi xuống xe, cũng hết sức phong độ dắt Đường Khả Hinh ra, nói: ". . . . . . Đi thôi. . . . . ."

Đường Khả Hinh đi ra xe, nhìn Trang Hạo Nhiên cười sảng lãng, cô cũng không nhịn được cười, hai người cùng nhau vừa nói vừa cười đi tới phòng ăn ngự tôn! !

Phòng ăn ngự tôn! !

Trần Mạn Hồng đang khẩn trương thu xếp trong ngoài, tối nay phòng ăn đặc biệt có nhiều khách, mà bọn người Lâm Sở Nhai bao một phòng lộ thiên, cho nên phân một nhóm nhân viên ở bên ngoài phục vụ, không ngờ thật vất vả trông chờ người chủ trì, không nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi cũng tới, cô càng bận rộn hơn, kể từ sau khi Tào Anh Kiệt đi khỏi, cô mới nghĩ tới tên trai đẹp này thật rất có ích.

Lúc này, cô vừa căn dặn chuyên gia hầu rượu tới phục vụ khách ngồi phòng ăn lộ thiên, cũng đã nghe có người nói nhỏ Tổng Giám đốc Trang tới, ngay lập tức cô đi về phía bên trái phòng ăn, rất cung kính chờ đợi, sau đó thấy cửa thang máy mở ra, cô mới vừa muốn cung kính gọi nhỏ, lại thấy Đường Khả Hinh tối nay giống như biến thành một người khác, mặc váy ngắn màu trắng, đứng ở bên Trang Hạo Nhiên đầy phong độ, thậm chí như một đóa hoa sen phát ra khí chất tao nhã cao quý, cô ngây ngẩn trong chốc lát, cảm giác từ trên người của Đường Khả Hinh lộ ra khí chất của một tiểu thư nhà giàu.

"Quản lý. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng, lập tức vui mừng gọi nhỏ.

Trần Mạn Hồng ngơ ngác nhìn Đường Khả Hinh, thiếu chút nữa cũng nói không ra lời, thất thần thật lâu, quên mất Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, an ủi cười nói: "Đã về rồi?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh thật vui vẻ đáp lời!

"Vào đi thôi!" Trang Hạo Nhiên cười rất sáng lạn, dắt Đường Khả Hinh bước nhanh vào phòng ăn ngự tôn, sau đó đi lên hai bậc thang, đi ra phòng ăn lộ thiên, cười nói: "Thật xin lỗi, đã tới chậm! !"

Ầm. . . . . . một tiếng, như tiếng trống vang lên thật to!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, trợn mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bàn ăn dài đang lườm nhìn anh giống như lão hổ, dường như muốn cắn chết anh ngay lập tức, anh khiếp sợ nhìn về phía bốn cầm thú bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi: "Ai bán đứng tôi? ? ? ?"

Bọn người Lâm Sở Nhai lập tức vụng về ho khan… khụ khụ khụ!

Tưởng Thiên Lỗi hung hăng trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, rồi hơi chuyển ánh mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh bên cạnh Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt mới vừa căng thẳng đột nhiên dịu lại, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, từ trước đến nay luôn là một cô gái rất bình thường đơn giản, nhưng mặc vào váy sang trọng thuần khiết như vậy, mang giày cao gót, tóc ngắn chạm vai, duyên dáng yêu kiều đứng ở một bên, có chút ngượng ngùng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có chút kiêu ngạo, giống như trời sanh cô ra đã có khí chất của một thiên kim tiểu thư, hiện tại mới phát hiện. . . . . .

Bọn Lâm Sở Nhai cũng ngồi vào chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh duyên dáng xinh đẹp như vậy cũng không khỏi mỉm cười, Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh Lâm Sở Nhai, nhìn bạn thân tối nay rất xinh đẹp cũng vui vẻ bật cười nói: "Ôi. . . . . . tối nay Khả Hinh của tôi thật xinh đẹp nha. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía mọi người, mới vừa muốn dời ánh mắt, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở một bên, nhìn mình chằm chằm, cô cũng nhìn thẳng ánh mắt anh, không chút khách khí.

"Vị tiểu thư này là ai?" Tiêu Hào Oánh mỉm cười đang cầm rượu đỏ, tao nhã, xinh đẹp hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tiêu Hào Oánh một cái, trực giác cho biết cô chính là vị nữ ký giả kia, hai mắt nhìn sang ánh mắt tràn đầy sát khí của Tưởng Thiên Lỗi, giống như chỉ cần cậu dám thừa nhận cậu có bạn gái, tôi sẽ róc xương cậu, ném trong biển. . . . . . Anh liền ồ. . . . . . một tiếng, không dám nói lời nào, bởi vì giá cổ phiếu Tập đoàn Á Châu lao dốc, cái này chính xác có quan hệ tới mình, đứng ở lập trường bạn bè với Tưởng Thiên Lỗi, tối nay nếu mình không hiến thân, giống như quá không có nghĩa khí!

Đường Khả Hinh nhìn về phía ánh mắt sắc bén của Tiêu Hào Oánh, quay đầu lại nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng do dự, cô suy nghĩ một chút, xem như hiểu ra, liền theo bản năng đưa tay nhét vào trong khuỷu tay Trang Hạo Nhiên, nhìn Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: "Tôi là bạn gái của anh ấy"

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi!

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !