Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 462: Cô tắt máy



Viện trưởng nghe những lời này, lập tức nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Trước tiên, ngài hãy bình tĩnh, Tưởng Tiên Sinh! ! Nếu như muốn trái tim của bệnh nhân kia, phải xác định bệnh nhân đã mất đi năng lực sinh tồn, còn có người thân của bệnh nhân ký tên mới được! ! Hơn nữa, trong đó, còn phải liên quan đến số liệu trái tim của cô ấy có phù hợp hay không, phải mất thời gian."

"Vậy ông làm ngay! ! Lập tức trước tiến hành ghép thành đôi! !" Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nói: "Sau khi ghép thành đôi thành công, nếu như có thể, tôi sẽ nói với người thân của cô gái kia, giá cao bao nhiêu, tôi đều chấp nhận bỏ ra!"

Viện trưởng bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: "Có lúc, sinh mạng nhìn như rất nhẹ, nhưng có lúc rất nặng! Phải xem duyên phận thôi."

Viện trưởng không nói gì thêm, đi về phía phòng cấp cứu số một ! !

Cửa chính phòng cấp cứu số một, phịch một tiếng, đẩy ra! !

Bác sĩ lao ra, nói với viện trưởng mới vừa đi tới: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần vô máu một lượng lớn, có thể CT tim, phát hiện có bóng mờ, bước đầu giám định, có thể mạch máu tim bị vỡ! !"

"Mau! ! Lập tức đến kho máu, vô máu cho bệnh nhân trước! ! Đề phòng lượng máu cầm không đủ, lập tức liên lạc với người thân của cô ấy!" Viện trưởng gấp gáp nói: "Dù sao, vẫn là sinh mệnh của một người tuổi còn trẻ!"

Cửa chính Phòng cấp cứu mở ra lần nữa, y tá trưởng gấp đi ra nói: "Cần vô máu ngay, bệnh nhân đã xuất hiện co giật ! !"

Viện trưởng nghe vậy, lập tức dẫn y tá trưởng đi ký tên! ! (a, cả một bọn sát nhân).

"Lập tức nhanh chóng liên lạc với người thân cô gái này  . . . . . . " Bác sĩ cấp cứu kêu to! ! ! !

Mấy y tá nhanh chóng đến lao ra bệnh viện, đội mưa gió, vội vàng tìm đồ đạc.

Mưa to cuồng bạo, mưa tầm tả rơi xuống, giống như ma quỷ địa ngục giương nanh múa vuốt, điên cuồng xông đến! !

Y tá kia chống cây dù, đi ra bệnh viện, dọc theo con đường nhỏ của bệnh viện, ở trong nước mưa ướt đẫm trên con đường nhỏ, từng bước từng bước đi về phía trước, quả nhiên tại gốc cây nhỏ nào đấy nhìn thấy được một túi xách màu trắng, cô kinh ngạc kêu một tiếng, cầm lên, vội vàng chạy vào bệnh viện, kêu to: "Tìm được rồi! ! Tìm được một túi xách nhỏ, còn có vết máu! !"

Y tá trưởng lập tức cầm túi xách nhỏ, trút ngược, đổ tất cả mọi thứ trong túi ra, phát hiện một chiếc điện thoại di động, họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp muốn mở điện thoại di động, nhưng nhấn nút mở nguồn, nhưng máy không có điện ! !

"Tại sao có thể như vậy?" Y tá trưởng lập tức lật phía sau máy, tháo điện thoại, lại phát hiện bên trong không có cục pin! !

"Tại sao không có cục pin? Điện thoại di động này hư sao?" Y tá nhỏ đó gấp gáp nói.

Có ai biết, cô gái kia nghe nói có một ước hẹn, em tắt điện thoại di động của em, anh tắt điện thoại di động của anh, chúng ta cùng đi xem phim. . . . . .

Cô đã thực hiện lời hứa của mình.

Y tá trưởng nhanh chóng lục tìm trong túi xác nhỏ, có một ví tiền, chỉ là mấy trăm đồng cùng một tấm thẻ ngân hàng, cô gấp gáp moi trong ví tiền, cuối cùng từ bên trong móc ra một cuốn sổ nhỏ màu hồng, bên trong ghi chép một chút tài liệu rượu đỏ, sau lưng viết một dãy số điện thoại di động, cô phào một hơi, nói: "Thử số máy này một chút."

Y tá nhỏ lập tức lấy ra điện thoại di động của mình, bấm dãy số này.

Đêm, rất yên tĩnh.

Hôm nay Nhã Tuệ lại trực ban trong đêm mưa cuồng bạo, đang lúc cô muốn cầm áo khoác ngoài, đi ở trong hành lang, muốn đi tới phòng nghỉ của khách sạn, sau đó điện thoại vang lên, cô sững sờ, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, là dãy số xa lạ gọi tới, liền nhận máy, nghe: "Alô. . . . . ."

Đối phương gấp gáp nói một lúc.

Nhã Tuệ rất bình tĩnh lắng nghe, hai mắt nhấp nháy, sắc mặt lập tức tái nhợt, cả người bắt đầu nhanh chóng run rẩy, nắm chặt di động, đột nhiên điên cuồng la hét một tiếng, lao thật nhanh ra đại sảnh, đội mưa lạnh lẽo chạy như điên về phía bệnh viện câu lạc bộ ! ! !

Mưa to gió lớn, không ngăn cản được con người, làm ra những chuyện kinh ngạc đáng sợ! !

Bóng cây khắp nơi lay động đến đáng sợ! !

Mấy chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng dừng ở trước cửa bệnh viện! !

Ông bà Tần được vệ sĩ nâng đở, nhanh chóng đi xuống xe, lao vào bên trong, vừa khóc kêu to: "Như Mạt! !"

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, giống như nghe được có người gọi, lập tức quay mặt sang, tức giận nhìn! !

Cũng chỉ có Ông bà Tần hai mắt rưng rưng dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức khóc, hỏi: "Thiên Lỗi! ! Như Mạt ra sao?"

Tưởng Thiên Lỗi điên cuồng đè xuống cảm xúc bi phẫn, nhìn hai ông bà Tần, cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Đang bên trong cấp cứu! ! Bác sĩ nói. . . . . . Rất nguy hiểm! Nhất định phải tìm một trái tim thích hợp, nếu như không, cô có thể. . . . . . . . . . . ."

Bà Tần cảm thấy ngất xỉu, lập tức nhìn cửa chính phòng cấp cứu, bật khóc: "Như Mạt! ! Con dâu của tôi, con gái của tôi, tại sao con phải chịu khổ như vậy?"

"Vĩ Nghiệp !" Tưởng Thiên Lỗi buộc chặt mười ngón tay, kêu lên khanh khách, lạnh lùng gọi! !

Ông Tần lập tức nói: "Ra khỏi thành! ! Hiện tại đang trở về! !"

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, lập tức lộ ra sát khí! !

"Như Mạt! ! Con đã xảy ra chuyện, mẹ làm thế nào? Con là đứa bé mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, mẹ biết có lúc, con rất vất vả! Nhưng con tuyệt đối là một đứa bé hiền lành, con gái của tôi . . . . ." Bà Tần khóc.

Viện trưởng cầm tài liệu, nhanh chóng đi tới, thấy Bà Tần, ông ta sửng sốt.

"Viện trưởng! Tình huống ra sao?" Tưởng Thiên Lỗi không để ý nhiều như vậy, căng thẳng hỏi Viện trưởng! !

Viện trưởng cầm tài liệu, có chút bất đắc dĩ đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Mới vừa rồi, chúng tôi làm ghép đôi nhanh! ! tất cả số liệu phù hợp! !"

Tưởng Thiên Lỗi trở nên kích động.

Bà Tần kích động run rẩy rơi lệ nhìn bác sĩ, hỏi: "Viện trưởng! ! Ông có ý gì? Có phải xuất hiện trái tim thích hợp hay không?"

Viện trưởng có chút khó khăn nói: "Đúng vậy! Xuất hiện thích hợp trái tim, mới vừa có một cô gái hơn 20 tuổi ra mặt, sau lưng trúng đao, còn liên đới bị xe đụng, tính mạng có thể bị nguy hiểm. . . . . ."

Bà Tần nghe vậy, lập tức kích động nói: "Vậy mau lên! ! Đem trái tim đó, cho Như Mạt của tôi! ! Dù sao cô ấy cũng phải chết! ! Nhất định không sống được! !"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, không lên tiếng.

Viện trưởng lại trịnh trọng nói: "Tần phu nhân! Muốn thay đổi trái tim không phải dễ dàng như vậy, đến bây giờ vẫn không biết thân phận cô gái này, thậm chí bên cạnh không có người thân, theo luật pháp nước ta, nếu như không được chính cô ấy gật đầu, cho dù người thân ký tên, chúng ta cũng không thể làm phẫu thuật ghép tim! !"

"Vậy mau tìm ra người nhà của cô ấy, bảo cô ấy giao trái tim cho Như Mạt của tôi! !" Bà Tần kích động khóc kêu to: "Cô ấy đã xảy ra chuyện, cũng không có ai để ý, khẳng định thân thế giống như nhau, nhưng Như Mạt của tôi là Thị Trưởng phu nhân! Thân thể quý giá! ! Con bé không thể chết được! !"

Ông Tần bất đắc dĩ, cũng lập tức nói: "Chúng ta cùng nhau tìm đứa bé kia, vì Như Mạt, bây giờ không có biện pháp! !"

Ông Tần lập tức đỡ vợ, đi tới phòng cấp cứu số một ! !

"Ông Tần ! !" Viện trưởng lập tức ngăn ông ta, nghiêm nghị nói: "Ông phải biết, lúc bệnh nhân còn có ý thức, mọi người không thể dùng tiền bạc hoặc bất kỳ lý do gì, dụ dỗ bệnh nhân tiến hành giao dịch tim! ! Hơn nữa trước khi giao dịch tim, mọi người không thể tiếp xúc với bệnh nhân kia! !"

"Chẳng lẽ muốn tôi nhìn Như Mạt chết sao?" Bà Tần bật khóc: "Đây là mạng người! ! Người nọ đã chết! ! Cô ấy nhất định sẽ chết! !"

"Tất cả mọi việc, viện trưởng chúng tôi sẽ tiến hành! Hiện tại quan trọng nhất tìm được người thân, ra mặt cho bệnh viện chúng ta! ! Đây là nguyên tắc! !" Viện trưởng không nói gì, mà trầm trọng đi trở về! !

"Vậy mau tìm được người nhà của cô ấy đi! !" Bà Tần khóc kêu to: "Người nhà của cô ấy ở nơi nào? ? ? ? ?"

Đêm mưa ! !

Một chiếc tắc xi điên cuồng thắng ở trước cửa bệnh viện! !

Nhã Tuệ nhào ra ngoài, loạng choạng lao vào trong mưa, cả người cô run rẩy bò dậy, chạy thẳng về phía bệnh viện, kích động sụp đổ gọi to: "Bác sĩ . . . . . . bác sĩ . . . . . . tôi là người thân của Đường Khả Hinh  ! Cô ấy ở nơi nào? Cô ấy ở nơi nào?"

Cô đứng ở trong hành lang, nhìn người xung quanh, đau lòng khóc thành tiếng! !

Lúc này Y tá trưởng đi ra, thấy Nhã Tuệ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cô tới rồi ! ! Cô là người thân của bệnh nhân này  ? Tên của cô ấy là Đường Khả Hinh?"

"Vâng! ! Cô ấy là Khả Hinh! ! Cô ấy là Khả Hinh! ! Tôi là chị của cô ấy! ! Tôi chính là chị của cô ấy! !" Nước mắt của Nhã Tuệ giống như thiếu đê, kích động khóc kêu to: " Cô ấy ở nơi nào? Cô ấy như thế nào?"

Y tá trưởng lập tức thở dài, nói: "Sẽ nguy hiểm đến tánh mạng! ! Lúc đưa đến bệnh viện, phía sau lưng cô ấy trúng một đao, hơn nữa còn bị xe đụng! ! Chúng tôi đang suy nghĩ, cho dù không cứu sống, bên cạnh cũng phải có người chứ?"

Nhã Tuệ hoảng sợ đến mất hồn mất vía, bi phẫn khổ sở bật khóc: "Sẽ không! ! Cô ấy không có chuyện gì! ! Tôi không muốn cô ấy chết! ! Tôi cầu xin cô cứu cô ấy! ! Tôi cầu xin các người! !".

"Đến. . . . . . phòng cấp cứu trước đi! !" Y tá trưởng nhanh chóng mang theo Nhã Tuệ đi về phía phòng cấp cứu! !

Cửa chính Phòng cấp cứu mới vừa mở ra, có một bác sĩ đôi tay dính máu, đi ra, tinh thần hơi bình tĩnh, nói một câu: "Không tốt! Thật không tốt rồi!"

"Bác sĩ! !" Nhã Tuệ nhào tới, lập tức quỳ xuống trước mặt bác sĩ, nắm ống tay áo của bác sĩ, sụp đổ hoảng sợ khóc rống: "Bác sĩ! ! Tôi cầu xin các người! ! Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp! ! Các người sẽ có người tốt báo đáp! ! Cầu xin các người cứu cô ấy! ! Cô ấy thật rất khổ, mới chống đỡ được đến ngày hôm nay! ! Tôi không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì! ! Nhưng cô ấy không thể chết được! ! Cô ấy không thể chết được! ! Hiện tại cô ấy có cha mẹ, nhưng giống như không có, cô không có người thân, cô ấy thật sự rất muốn sống, cô ấy thật sự rất cố gắng sống! ! Tôi cầu xin các người, cứu cô ấy! ! Đại ân đại đức của các người, tôi và em gái đời này kiếp này, nhất định phải sẽ trả lại cho các người! !"

Nhã Tuệ kích động, đau buồn, hai tay chống trên mặt đất, liều mạng dập đầu, nước mắt từng viên lăn xuống! !

"Cô. . . . . . Cô đứng lên trước đi! !" Bác sĩ gấp gáp lập tức muốn dìu cô đứng lên.

"Bác sĩ! ! Mặc kệ thân thể cô ấy cần gì, yêu cầu tôi ! Lấy của tôi! ! Để cho tôi chết là được! ! Cô ấy không thể chết được! ! Nếu như cô ấy chết rồi, hai người già thật không có cách nào sống được nữa, tôi cũng không có cách nào sống được nữa ! ! Tôi xin các người! !" Nhã Tuệ kích động rơi lệ  lại muốn dập đầu! !

"Cô đứng lên trước đi! !" Y tá trưởng lại muốn kéo thân thể Nhã Tuệ đang kích động khóc rống.

Bên trong bệnh viện, nhân viên hành chính cầm giấy đồng ý ghép tim, nhanh chóng sải bước đi tới Nhã Tuệ. . . . . .