Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 468: Tìm đường chết



Tiểu Đường . . . . . .  mở cửa nhanh! ! Các người không chịu cho chúng tôi vào! ! Chúng tôi thật sắp lạnh chết rồi! !"

Đang lúc hai người trò chuyện với nhau thật vui thì nghe được dưới lầu có người kêu lên, Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc đi tới bên cửa sổ, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang đứng ở trên đất trống dưới lầu, lạnh đến run chân, ngước lên kêu to: "Lạnh muốn chết, từ nay về sau cô sẽ không có anh trai nữa!"

"Phi! Cậu là anh trai của cô ấy cái lông!" Trang Hạo Nhiên lập tức hướng dưới lầu kêu to: "Lạnh chết các người! ! Hai tên không có lương tâm!"

"Anh đừng nói kiểu đó, tôi cảnh cáo anh, Trang Hạo Nhiên!" Tô Lạc Hoành tức giận, chỉ vào anh, vừa lạnh run run vừa kêu to: "Hôm nay nếu không phải là tôi nói cho anh biết, tình huống của cô ấy, đoán chừng anh cũng sẽ không đi ! !"

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, ôi một tiếng, vừa muốn cầm quyển sách trên bàn, ném bọn họ.

Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đi xuống lầu, đi qua phòng khách ấm áp, lập tức mở cửa.

"Tiểu Đường . . . . . ." Ba người Lâm Sở Nhai đồng thời kêu to, Tô Lạc Hoành xông lên trước, ôm lấy Đường Khả Hinh hưng phấn xoay một vòng!

"Hôn một chút! !" Lâm Sở Nhai chợt nhào lên, muốn bưng mặt của cô hôn.

"Cậu dám! !" Trang Hạo Nhiên vừa đi xuống lầu, vừa chỉ vào bọn họ kêu to: "Ai dám động đến cô ấy, tôi sẽ giết người đó ! ! Rồi tôi chôn ở sân cỏ bên cạnh!"

"Phi! !" Lâm Sở Nhai lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, Trang Hạo Nhiên quả thật đi tới, kéo Đường Khả Hinh qua một bên, muốn đưa chân.

Lãnh Mặc Hàn thật yên tĩnh đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh mấy tháng không thấy, người hơi tiều tụy, điềm đạm đáng yêu đến khiến người ta đau lòng, tóc ngắn chạm vai che má trái cô, không có ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhất là lỗ mũi, rất đẹp mắt. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn đứng tại chỗ, lập tức cúi đầu, không lên tiếng.

"Phó tổng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đứng ở bên ghế sa lon, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

"Ừ." Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, có chút nhỏ giọng đáp.

Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai có chút yên lặng nhìn anh, Trang Hạo Nhiên cũng không hiểu ánh mắt của anh, chỉ giơ tay cười nói: "Đừng để ý đến bọn họ! ! Đến đây! Ngồi xuống."

Đường Khả Hinh lập tức mời các vị Phó Tổng ngồi, hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, chỗ này cách nội thành quá xa, cho nên không có biện pháp chuẩn bị một chút ăn ngon cho mọi người, chờ một chút, tôi đi pha trà trước. . . . . ."

"Ôi chao, vừa nhắc tới ăn ngon, tôi liền rất nhớ món bào ngư xào của Tiểu Đường !" Lâm Sở Nhai ngồi ở trên ghế sa lon ấm áp, không ngừng thở khí trắng, nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng hơi sững sờ, mỉm cười nói: "Trùng hợp như thế? Sáng sớm hôm nay, quản gia mới mang một chút bào ngư tới đây, muốn bảo đầu bếp làm một chút cho tôi ăn, hiện còn ở trong tủ lạnh, tôi làm cho mọi người ăn hả ?"

"Tốt, tốt! !" Đám người Tô Lạc Hoành tham ăn, liền vui vẻ kêu to! !

"Các người cút đi! !" Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vòng tay trên ghế sa lon ở sau lưng cô, nhìn bọn họ tức giận nói: "Cậu nhìn bộ dáng cô ấy, rất tiều tụy, còn nở lòng để cho cô ấy làm món ăn cho các người?"

Bọn Tô Lạc Hoành lập tức không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì."

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, nói: "Nói cho tôi biết, ở chỗ này, không ăn cái gì sao? Sắc mặt rất tiều tụy."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên không có cách nào với cô, ngồi dậy, cuốn ống áo sơ mi tay, nói: "Được rồi, vì nể tình cô nhóc nhỏ gần đây không có muốn ăn, tôi tự mình làm cho các người một chút."

Ánh mắt bọn Lâm Sở Nhai sáng lên, vui vẻ kêu to: "Có thật không?"

Đường Khả Hinh cũng hơi sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên.

"Xào! ! Còn hấp nữa đấy?" Trang Hạo Nhiên cười đứng lên, căn dặn bọn họ nói: "Đi phòng bếp, lấy một than lò ra đây."

"Tốt! !" Bọn người Tô Lạc Hoành lập tức nhảy dựng lên.

Trang Hạo Nhiên lại đi ra ngoài phòng.

"Anh đi đâu vậy?" Đường Khả Hinh vội vàng đi theo ra ngoài, lập tức cảm thấy không khí ngoài nhà, thật sự lạnh lẽo.

"Cô ra ngoài làm gì? Thời tiết rất lạnh." Trang Hạo Nhiên chỉ mặc áo sơ mi mỏng và quần tây dài đen, không sợ rét lạnh, trực tiếp đi về phía khu rừng nhỏ bên kia, trong tay đã có thêm một con dao nhỏ bén nhọn.

"Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, lấy dao nhỏ ra, lập tức chặt rất nhiều cây trúc, lưu loát tỉa cành lá, kéo bọn chúng về.

Đường Khả Hinh không hiểu, cũng đi vào theo, lúc này, bọn Tô Lạc Hoành đã rất ăn ý lấy ra một cái lò than nho nhỏ, đặt ở trên bàn trà.

Trang Hạo Nhiên cầm cây trúc thật dài đi vào phòng bếp, đi tới trước tấm thớt, hai mắt nghiêm túc chăm chú, cầm dao xắc thức ăn lên, cắt trúc thành từng đoạn từng đoạn, sau đó chẻ thành chiếc đũa mảnh, chiều dài bằng bàn tay, căn dặn: "Lấy bào ngư ra, tách thịt và vỏ ra, rửa sạch."

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, vẫn sững sờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Còn ngây ngốc đó làm gì? Rửa bào ngư! Mau!"

"À!" Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức đi tới, từ trong tủ lạnh lấy bào ngư ra, bỏ vào bên trong bồn rửa tay, nhanh chóng rửa sạch sẽ bào ngư, tách thịt và vỏ, cẩn thận đặt vào hai cái đĩa.

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm dao xắc thức ăn lên, sau khi lau sạch sẽ, cầm một tấm thớt khác, đặt bào ngư lên trên mặt, đao pháp rất lạnh lùng cắt thành ba miếng, mở ra.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, quay mặt sang, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên và hai mắt lóe sáng, môi mỏng hấp dẫn mím chặt. . . . . .

"Đẹp trai không?" Trang Hạo Nhiên vừa chăm chú cắt bào ngư, vừa hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lại rất lưu loát cắt gọn bào ngư, đặt ở trong đĩa, cầm củ tỏi, đập mấy cái, sau đó đông đông đông lưu loát băm nát, lấy một chút bỏ vào trong bào ngư, lại đem bào ngư cắt xong, cẩn thận đặt ở phía trên tỏi băm, cầm lấy một khay thật lớn, đặt từng miếng từng miếng bào ngư ở trên mặt, nói: "Bưng ra đi."

Đường Khả Hinh ngửi mùi tỏi, đang cảm thấy thoải mái, nghe anh kêu lên, lại vui vẻ đáp: "Được."

Nghe âm thanh hoạt bát, Trang Hạo Nhiên cười.

Đường Khả Hinh thật cẩn thận đi ra phòng khách, đã thấy mấy người Tô Lạc Hoành thật sự tìm được than, đốt lửa xong, cô mỉm cười đi tới, cẩn thận để cái khay xuống, cười nói: "Đã chuẩn bị xong rồi sao?"

"Chuẩn bị xong rồi! !" Tô Lạc Hoành rất hả hê cười nói: "Chờ lão đại của chúng ta trổ tài."

"Ngày ngày chỉ có biết ăn thôi! !" Lúc này Trang Hạo Nhiên đã đang cầm một đĩa bào ngư còn sót lại, và bó trúc nhỏ đi ra, cùng Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha dài, trên khay còn có một ít bột hồ tiêu, muối, ớt cắt sợi, hành tây. . . . . .

Đường Khả Hinh mong đợi nhìn anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại nghiêm túc và yên lặng, nhanh chóng cầm vỉ sắt để ngang trên lò than, trước tiên bày một phần nhánh trúc, sau đó cầm cây gắp, kẹp vỏ bào ngư đặt ở trên nhánh trúc, rưới lên mặt đồ gia vị khác nhau mà từng người thích ăn, Tô Lạc Hoành thích ăn cay, Lãnh Mặc Hàn thích ăn lạt, Lâm Sở Nhai thích ăn tỏi băm, Đường Khả Hinh. . . . . . Anh im lặng rưới lên một chút tiêu, mới dùng cây quét, nhúng dầu vừng, quét lên bào ngư . . . . . .

"Lạc Hoành, đi giá rượu chuẩn bị rượu vàng, lúc tôi mới vừa lên lầu, nhìn thấy trên kệ rượu có chai Hoa Điêu thật tốt." Trang Hạo Nhiên cảm thấy lửa than dần dần mạnh lên, bào ngư tươi mới bên trong vỏ, bắt đầu dần dần bung dầu, sôi lên, tỏi băm ở trong dầu tỏa mùi thơm ngào ngạt, lập tức phủ phía trên thanh trúc, làm cho mùi trúc bên dưới hòa với bào ngư, thật sự là ở bên trong mùi thanh, đặc biệt lộ ra mùi tỏi thơm.

Đường Khả Hinh không nhịn được nuốt cổ họng một cái, nhiều ngày trôi qua, vẫn không thấy đói bụng, thế nhưng mùi than đốt, thật là khiến người ta hơi chảy nước miếng.

Tô Lạc Hoành cầm lấy rượu vàng, để lên bàn.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chờ bào ngư tươi nóng bay ra mùi thơm mới cầm chai rượu vàng, đi vào phòng bếp, tìm ra một bình sứ trắng kiểu hồ lô, rót rượu vàng vào trong, sau đó cầm một cái chậu, đổ nước nóng, đặt bình sứ vào bên trong, bưng đi ra! !

"Oa, ồ! ! Thời tiết lạnh như vậy, uống rượu này, ăn bào ngư, thật sự quá tuyệt vời! !" Bọn Tô Lạc Hoành rối rít kêu to.

Trang Hạo Nhiên cười ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đặt cái chậu xuống, cũng không sợ nóng đưa tay vào trong nước nóng, lấy ra chai rượu, rót cho mỗi người một ly rượu.

Đường Khả Hinh đột nhiên có chút vui vẻ, cũng nâng ly rượu trống không, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên để chai rượu xuống, nói: "Bao tử của cô không tốt, tạm thời đừng uống."

Cô có chút thất vọng.

Trang Hạo Nhiên lại không để ý đến cô, trực tiếp cầm cây gấp, lật hàng trúc thứ nhất, nhìn tất cả bào ngư trắng tươi mới, ở trong cái vỏ màu xanh xám, hơi nhô lên, dầu và củ tỏi sôi tí tách, rất thơm. . . . . .

"Trời ạ! ! Bào ngư của tôi!" Bọn Tô Lạc Hoành lập tức vui vẻ cầm đũa lên, nhanh chóng kẹp lát bào ngư, bỏ vào trong miệng, vừa nhai, vừa hít mùi thơm bào ngư, cười nói: "Ăn rất ngon!"

"Đúng là rất ngon! Rất lâu không có ăn bào ngư nướng lão đại làm rồi !" Lâm Sở Nhai cũng rất vui vẻ, kẹp một lát bào ngư, ăn rất thích thú.

Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười, cầm đũa lên, gắp lên một lát bào ngư, đưa về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thật dịu dàng nhìn anh.

"Há miệng?" Anh giơ lát bào ngư đến bờ môi cô.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, liền nghiêng người tới trước, vui vẻ há miệng ra, muốn ăn lát bào ngư này.

Trang Hạo Nhiên lại rụt tay về, bỏ lát bào ngư vào trong miệng của mình, có chút hả hê nhai nuốt.

Đường Khả Hinh có chút đáng thương nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục cầm đũa lên, gắp một lát bào ngư, đưa về phía bờ môi cô, nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút không tin liếc về phía anh.

Trang Hạo Nhiên vừa nhai lát bào ngư trong miệng, vừa nhịn cười nhìn cô.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhíu lại, nhìn bào ngư thơm ngát kẹp trong đôi đũa, đột nhiên đôi tay khẽ chống ghế sa lon, nghiêng người tới trước muốn ăn lát bào ngư kia . . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại chợt ôm lấy Đường Khả Hinh, cúi người xuống, đè cô ở trên ghế sa lon.

Mấy người Tô Lạc Hoành đồng thời ngẩng đầu lên, như bị điểm huyệt đần độn nhìn hai người trước mặt!

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước, giờ phút này có chút mê ly nhìn Trang Hạo Nhiên, thân thể có chút nóng ran.

"Sau này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cúi xuống, sống mũi cao thẳng, nhẹ điểm trên chóp mũi nho nhỏ của cô, hai mắt nóng bỏng, có chút bá đạo mở môi mỏng, hỏi: "Sau này, xảy ra chuyện, còn dám không ăn cơm hay không?"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, ngây ngốc lắc đầu một cái.

"Nói !" Trang Hạo Nhiên đè chặt ở trên người của cô, cường thế nói.

"Không dám. . . . . ." Đường Khả Hinh lại ngoan ngoãn lắc đầu.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt khéo léo của cô, đột nhiên mỉm cười, kẹp một lát bào ngư nhẹ nhàng đưa đến bờ môi cô, nói: "Ăn đi."

Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, nhẹ nhàng há miệng ra.

Trang Hạo Nhiên cầm lát bào ngư nho nhỏ, dịu dàng đưa vào trong miệng nhỏ của cô.

Đường Khả Hinh há miệng ra, nhẹ nhàng nhai lát bào ngư tươi mềm kia, cảm thấy ăn thật ngon, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.

Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, ôm nhẹ cả người, nhìn ba người Tô Lạc Hoành vẫn nhìn mình, như bị điểm huyệt, anh bỗng tức giận rống lên: "Nhìn cái gì vậy, muốn tôi bóp các người hả?"

Mấy người đàn ông cười đùa ăn bào ngư.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đỏ rần.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, rót một chút rượu vàng hâm nóng vào trong ly rượu nhỏ, đưa đến bên môi cô, nói: "Uống một chút cho ấm người, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng trước kia, không biết đi đâu mất rồi."

Đường Khả Hinh xấu hổ mỉm cười, nhẹ nhàng nghiêng người tới trước, uống một hớp rượu vàng, chợt cảm thấy có chút cay, ho khan mấy cái.

Trang Hạo Nhiên lập tức ôm nhẹ eo cô, vỗ nhẹ sau lưng nói: "Xem cô, uống chút rượu đã sặc như vậy rồi, không có việc gì, tối nay tôi ở bên cô. . . . . ."

Phốc! ! !

Bọn người Tô Lạc Hoành lập tức phun rượu vàng trong miệng ra ngoài, vẩy vào trên người Trang Hạo Nhiên! !

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhắm lại, mở mắt ra, chợt nhìn thấy áo sơ mi trắng thật đắt của mình đều là rượu vàng, anh lập tức nhìn về phía bọn họ quát to: "Này ! ! Áo sơ mi thật đắt đấy! ! ! Tìm đường chết hả! ! !"