Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 73: Phần thưởng



Tiểu Nhu căng thẳng khẽ chớp tròng mắt, theo bản năng lắng nghe một âm thanh khác trong lỗ tai truyền tới. . . . . . . . ."Dưới tình huống bình thường, lựa chọn thời hạn của sâm banh là một quá trình chờ đợi khá dài, cũng không phải mỗi năm đều thích hợp sản xuất sâm banh, chỉ ở một năm nào đấy, gió, sương, mưa, tuyết, ánh mặt trời, cùng với điều kiện hoàn cảnh địa lý cho phép, chuyên gia chưng cất rượu hàng đầu nhìn thấy quả nho trưởng thành và mùi vị ổn định nhất mới chấp nhận, nhưng những năm sau này chờ đợi quá khó khăn, năm nay nước mưa nhiều một chút, sang năm gió tuyết hơi lớn, qua một năm nữa, vào sáng sớm mới phát hiện sương giá gần như phá hủy cả vườn nho, gần hai mươi năm qua, ánh mặt trời sung túc nhất, tốt đẹp nhất, thành phần đường cao nhất trong rượu sâm banh, thật ra cũng chỉ có bốn năm 1988, 1989, 1990, 1996. . . . . ."

Mọi người khiếp sợ nhìn Tiểu Nhu, vẻ mặt thấp thỏm, trong miệng lẩm bẩm nhớ tới đáp án, hơn nữa những đáp án kia quả thật vô cùng chính xác!

Tào Anh Kiệt vươn tay, kéo kéo một góc ống tay áo Trần Mạn Hồng, khe khẽ nói: "Này! ! Có phải con bé này bị quỷ nhập vào người rồi phải không!"

Trần Mạn Hồng ngơ ngác nhìn Tiểu Nhu bình thường ngốc nghếch, giống như vào lúc này biến thành người khác vậy, trả lời những vấn đề này, vô cùng không sai lệch!

Laurence hơi giật mình nhìn cô gái trước mặt, nói: "Cô đi tới. . . . . . Cho tôi nhìn cô một chút. . . . . ."

Tiểu Nhu hoảng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cất bước đi đến trước mặt của Laurence, hỏi khẽ: "Ngài có gì căn dặn?"

Laurence nhìn kỹ cô gái trước mặt, ánh mắt rất căng thẳng và hoảng sợ, vẻ mặt hiện lên đè nén, cũng không có nhìn ra bất kỳ sức đột phá nào, ông ta thật sự không thể tin được, nở nụ cười, hơi nghiêng người vươn tay lắc nhẹ chai sanh banh đặt ở khu trên kệ rượu, tiếp tục hỏi: "Một chút nữa ăn với trứng cá muối, cô cảm thấy nên kết hợp với sâm banh năm nào thì tốt?"

Tiểu Nhu chớp mắt một cái, tức khắc luống cuống, ngẩng đầu nhìn sâm banh trước mặt, nằm yên ở nơi đó, có lâu năm, không có năm, xanh đậm, xanh nhạt, vàng, hồng nhạt, còn có lam nhạt . . . . . . Cô khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, không biết nên đáp làm sao?

Tất cả mọi người đang im lặng chờ cô. . . . . .

Nét mặt Trần Mạn Hồng đang nghiên cứu nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút để ý, từ nghiêng mặt nhìn cô gái trước mặt. . . . . .

Giọng nói của Đường Khả Hinh chậm rãi truyền đến: "Trứng cá muối sơ chế, nếu như có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây, như vậy món ăn khai vị này mùi vị vô cùng sinh động, Laurence tiên sinh chú trọng cân bằng thực phẩm, vậy đề nghị ngài lựa chọn sâm banh năm 1996 của nhà máy rượu Tây Á, bởi vì nhà máy rượu Tây Á thành tựu trăm năm, thời tiết hoàn mỹ nhất! Từng năm có mưa nhẹ, ánh mặt trời đầy đủ, lượng đường vào thân cây, quả nho đầu tiên bắt đầu chậm rãi rơi xuống, cả vườn nho đều sinh động và tươi tốt, có chứa mùi vị ngọt ngào của gió, một ngày nào đó, quả nho trương thành như mong đợi thì chuyên gia chưng cất rượu hái xuống quả nho đầu tiên, bỏ vào trong miệng thưởng thức, rốt cuộc nở nụ cười rất vừa ý! Hơn nữa, một chút nữa ngài uống sâm banh không cần ướp lạnh quá 30 phút, bởi vì trứng cá muối ướp lạnh đã giảm không ít nhiệt độ thức ăn, cho nên thời gian ướp lạnh sâm banh 25 phút là tốt nhất. . . . . ."

Lần này mọi người hoàn toàn kinh hãi!

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt trừng lớn con ngươi, rốt cuộc nhìn con bé trước mặt không thể tin nổi! !

Laurence giống như phát hiện vùng đất mới nhìn Tiểu Nhu, cười vui vẻ.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Tiểu Nhu, ánh mắt càng ngày càng chăm chú! !

"Quản lý Trần! Giám đốc Tào!" Laurence không khỏi cảm thán quay lại nhìn hai người Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, tán thưởng cười nói: "Không nghĩ tới, phòng ăn Ngự Tôn rất nhiều nhân tài, một nhân viên ở hầm rượu có thể hiểu biết sâu sắc đối với sâm banh và thức ăn! Xem ra quả nhiên các người có cách quản lý, không hổ là nhà hàng tây điển hình a! Hôm nay kiểm tra một lần mới phát hiện Khách sạn Á Châu của chúng ta thật là ẩn chứa nhiều nhân tài a!"

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, xoay người nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, hơi hài lòng nói: "Làm tốt lắm!"

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt giống như lượm vé số trúng độc đắc, rất hả hê nở nụ cười nói: "Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ!"

"Không thể chỉ khích lệ. . . . . ." Laurence mỉm cười nói: "Tôi đã đồng ý đáp đúng có thưởng!"

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Một nhân viên ưu tú cũng phải phối hợp với đồng nghiệp và cách lãnh đạo của cấp trên, bắt đầu tháng này, phòng ăn Ngự Tôn ăn mỗi người tăng lương 10%, mà trong tháng này nhân viên được tăng ngày nghỉ năm ngày, xem như khích lệ!"