Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 17: Xuất viện về nhà



Mặc kệ thái độ Vân Dật Bạch đối với Thi Tĩnh là như thế nào, cuối cùng hắn còn quyết định đồng ý ý kiến thi tĩnh, đem mẹ đón về nhà.

Trước đem mẹ đặt ở viện dưỡng lão thứ nhất là bởi vì lúc trước người bảo hộ nhìn hắn bận với công việc không để ý, ngược đãi qua mẹ của hắn. Dĩ nhiên, cái này trông chừng kết quả cuối cùng dĩ nhiên là cũng đã không thể từ chuyện có liên quan chữa bệnh và chăm sóc công việc.

Thứ hai là, hắn tin tưởng Thi Tĩnh sẽ không đối với mẹ mình như vậy. Buông hợp đồng ra không nói, chỉ riêng quan hệ cô và Dật Thanh , cô cũng sẽ không đối với mẹ mình không tốt. Giao cho Thi Tĩnh, hắn có thể hoàn toàn yên tâm. Về phần nguyên nhân, hắn không muốn suy tư nhiều.

Còn lại là, hắn cũng không có thời gian dư thừa mỗi lần gọi về viện dưỡng lão, ở bên cạnh, hắn cũng có thể bất cứ lúc nào nghe ngóng.

Suy nghĩ nửa tháng sau, hắn liền đem mẹ đón trở về.

Vân Gia

Quản gia Hoàng bá nhận được tin tức sau trong lòng cũng rất kích động. Ba năm, sau khi thiếu gia Dật Thanh rời đi, thần trí phu nhân mơ hồ bị đưa vào viện dưỡng lão. Đại Thiếu Gia vốn không ở đây, cả ngôi nhà rộng lớn, trong nháy mắt trống không. Lưu ông lại cùng một bà nấu cơm với một tài xế và cô gái quét dọn, những người khác đã rời đi rồi.

Ba năm qua, trong nhà này càng ngày càng vắng lạnh. Nơi này vốn là tràn đầy cười vui trong đại trạch, bởi vì thiếu gia Dật Thanh rời khỏi, hoàn toàn thay đổi.

Hoàng bá đã ba năm chưa từng thấy qua Đại Thiếu Gia rồi !

Hoàng bá nước mắt vui mừng nhìn xe dừng lại phía trước đại trạch. Vân Dật Bạch qua đầu xe mở cửa xe đỡ mẹ xuống xe. Hoàng bá lập tức tiến lên đỡ đã lâu không gặp phu nhân. Giọng của ông có chút run rẩy "Phu nhân ——"

Vân Mẫu thấy người quen rất vui vẻ, mặc dù rất lâu không có gặp nửa đời lão Hoàng vì nhà bọn họ phục vụ, bà rất tự nhiên chào hỏi "Lão Hoàng, thấy ông rất vui vẻ!"

"Phu nhân —— người không sao?" Lão Hoàng kích động nói. Bây giờ bộ dáng bà thoạt nhìn cùng người bình thường không có gì khác nhau.

Vân Dật Bạch lạnh nhạt liếc mắt lão Hoàng, lên tiếng "Cầm hành lý!"

Lão Hoàng lập tức kích động lau lau nước mắt đi giúp Thi Tĩnh mang hành lý.

Hành lý ba năm nói cũng không ít, Thi Tĩnh và lão Hoàng chạy hai lần lúc này mới cầm xong. Cất xong hành lý, Thi Tĩnh bây giờ mới có cơ hội quan sát cảnh vật nơi này.

Ba năm chủ nhân chưa từng có về nhà phòng được bao bọc bằng mền, xem ra mới vừa cái đó lão bá quản gia đã đem người chăm sóc trong nhà tốt.

Đi vào phòng khách, trên bàn nho nhỏ để hình hai anh em chụp chung, thoạt nhìn là hình khi còn bé.

Là Vân Dật Bạch và Dật Thanh!

Cô cong môi cười một tiếng, cầm hình lên cúi đầu nhìn, mặt hai bé trai gần như giống nhau như đúc, làm cho người ta không phân biệt sở rốt cuộc là ai.

"Đây là hình Đại Thiếu Gia và Nhị thiếu gia l thời điểm ên cấp 3. Nhị thiếu gia kiên trì muốn bày ra , cậu ấy nói như vậy mới có mùi nhà!" Bên tai chợt truyền đến giọn g lão Hoàng, Thi Tĩnh vội vàng đem hình buông xuống , khẩn trương nhìn lão nhân này.

Lão Hoàng khẽ mỉm cười, bày lại hình "Thi tiểu thư, tôi là lão Hoàng, cô có thể gọi tôi là Hoàng bá. Đại Thiếu Gia đã phân phó xuống rồi, cô về sau chăm sóc phu nhân. Có chuyện gì có thể dặn lão Hoàng!"

"Cám ơn Hoàng bá!" Thi Tĩnh khiêm tốn nói. Vân Dật Bạch phân phó c ái này xuống rồi hả ?

"Vân Dật —— Ặc, Đại Thiếu Gia người đâu?" Để cho cô đối với Vân Dật Bạch gọi Đại Thiếu Gia, cô thấy thật vẫn kỳ cục!

"Đại Thiếu Gia đã rời đi rồi." Lão Hoàng đã sớm quen thuộc. Cũng không còn cảm thấy có vấn đề gì.

Nhanh như vậy? ! Thi Tĩnh mồm có chút há hốc , căn bản cô không có nhìn thấu hắn xuống lầu. Càng làm cho cô cảm thấy ngoài ý là thấy cô, hắn hôm nay thế nhưng không nói gì? Này hoàn toàn không giống như là phong cách Vân Dật Bạch a!

Thi Tĩnh đang âm thầm thở nhẹ một hơi đồng thời một câu Hoàng bá nói khiến cho cô lạnh sống lưng cả người.

"Đại Thiếu Gia nói, buổi tối chuyển về ở!"
— QUẢNG CÁO —