Tử Vân Tử gật đầu, ly nước trên mặt bàn cô đã uống cạn từ lâu.
Nói chuyện qua màn hình điện thoại, Dương La Kỳ hiểu ra ít nhiều vấn đề.
Đoạn video tối qua Tử Vân Tử quay lại dính giọng của anh và cô.
Dương La Kỳ xem video nên vô tình nghe được, ngay lập tức gọi điện đến tra khảo.
Cũng tại vì Tử Vân Tử sơ suất chưa kịp chỉnh video, xoá âm thanh đã gửi cho Dương La Kỳ, ngay lập tức bị phát hiện.
Chuyện nói rất nhiều, chiều muộn lắm rồi hai người mới cúp máy, tạm biệt.
Tử Vân Tử thịnh soạn bày đồ ăn trên bàn, Trương Thời Khuynh mới về vào ngồi ăn ngay.
Cô hôm nay chẳng chuyện trò, cúi gằm mặt dùng tốc độ để ăn.
Trương Thời Khuynh mới chạm vài miếng, cô đã ăn xong chạy tót vào phòng.
Anh phát hiện điểm kỳ lạ của cô liền nảy sinh nghi ngờ, cô nhóc này chắc chắn có vấn đề!
Tử Vân Tử gội đầu hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa ra ngoài. Xà bông ngập đầu thế rồi mà vòi nước chẳng miếng nước nào.
Nhà tắm phòng cô không hiểu hỏng chỗ nào lại hết nước. Lúc sáng chảy chậm cô nghĩ là do hết nước nên có bơm sẵn, nãy xả ra bình thường bây giờ nhỏ giọt rồi hết nước, y như lúc sáng.
Cô đang đấu tranh tư tưởng nên gặp Trương Thời Khuynh thế nào. Chỉ có nhà tắm phòng anh nếu có nước may ra cứu được cô lúc này.
Tử Vân Tử đánh liều gõ cửa phòng Trương Thời Khuynh.
Anh mở cửa nhìn xuống thấy cô túm tóc đầy bọt trắng, mặt mũi dùng tóc che đi mất, chẳng nhìn ra thế nào.
“Em dùng nhà tắm của anh được không? Bên kia hình như hỏng rồi”
Trương Thời Khuynh gật đầu, nhường đường cho cô vào.
Cô đóng cửa nhốt mình trong nhà tắm, anh bên ngoài gọi thợ đến sửa.
Ngày mai họ mới tới, từ giờ đến lúc đó cô phải dùng nhà tắm bên này.
Tử Vân Tử tắm gội sạch sẽ đi ra.
Anh ngồi ngay đầu giường xem điện thoại, cô tính bỏ chạy trong âm thầm lại không thành.