Trương Thời Khuynh để cô đánh chán chê xong mới hỏi: “Em đánh đủ chưa?”
Tử Vân Tử muốn đánh thêm lại không nỡ, tự nhiên sinh ra đau lòng.
“Đợi khi nào lại đánh tiếp”
Trương Thời Khuynh lau nước mắt giúp cô, anh khẽ nhướng mày hỏi han : “Hở ra lại khóc, tôi chiều em chưa đủ hay sao?”
Tử Vân Tử gạt tay anh ra một bên, mạnh miệng tuyên ngôn : “Anh toàn làm em tổn thương chứ chiều nỗi gì?”
Trương Thời Khuynh nhíu mày, gõ đầu cô một cái cho chừa.
“Nói kiểu gì thế hả?”
Tử Vân Tử trút giận lên từng câu nói : “Anh làm gì một tuần qua, gọi điện nhắn tin không được? Anh cố tình ngó lơ em phải không?”
“Ừ”
Tử Vân Tử nóng nảy lườm anh, cô sẵn sàng đánh anh thêm một trận nữa vì tội lỗi anh gây ra còn thản nhiên tự nhận.
Trương Thời Khuynh chủ động ôm cô, biến tưởng tượng của mình thành sự thật cho dù cô đang giãy dụa đòi buông.
“Anh muốn làm em bất ngờ!”
Bất ngờ con khỉ!
Bất ngờ này sưng mắt quá đi?
“Anh học đâu mấy cái trò này vậy? Không dành cho người yếu tim như em”
Trương Thời Khuynh bị Tử Vân Tử chọc cười, đổi lại cô đã bình tĩnh lại, coi như cô đã hết giận anh?
“Từ Vân Tử?”
Cô gái nhỏ rúc đâu nhìn lên đáp lại một tiếng : “Hả?”
Trương Thời Khuynh tự động cười trên khoé môi, chầm chậm thông báo với cô : “Lời cầu nguyện của em thành hiện thực rồi”
Tử Vân Tử suy nghĩ một lát sau mới hỏi anh : “Lời cầu nguyện thứ hai?”
Trương Thời Khuynh khẽ lắc đầu, cô gái nhỏ vừa vui mừng vừa bất ngờ đẩy anh ra nói chuyện cho rõ ràng : “Không lẽ là cái thứ nhất? Bác gái…mẹ anh tỉnh lại rồi?”
Anh ôm cô trả lời : “Ừ, bà ấy về đây cùng anh. Vô cùng khoẻ mạnh!”
Tử Vân Tử phấn khích nhảy cẫng cả lên, cô vui sướng đến tột độ : “Vậy sau này em có thể thấy anh hạnh phúc thật nhiều rồi! Điều thứ hai cũng đã thành hiện thực!”
Trương Thời Khuynh gục đầu xuống vai cô, nói chuyện đủ nghe : “Anh và em cũng không phải xa nhau”
Từ Hoạ Vân một lòng muốn về nước, quãng đời còn lại bà muốn sống nơi cội nguồn. Còn anh cũng sẽ trở về nước, tự do yêu đương với cô và theo đuổi ngành bác sĩ ở quê nhà.
Trương Dĩ Nhan từ đầu chỉ muốn tốt cho mẹ con anh nhưng không nghĩ rằng quyết định của họ mới quan trọng. Sau cùng bà vẫn luôn ủng hộ ý kiến của anh và mẹ.
Dù xa cách về địa lý nhưng chỉ cần muốn gặp thì chẳng có gì có thể ngăn cản. Mỗi năm trở về thăm nhà cũng là một trải nghiệm.
Tử Vân Tử đột nhiên đón một lượt dòng tin bất ngờ, ồ ạt đến vỡ oà trong hạnh phúc.
“Em…em…”
Trương Thời Khuynh muốn chờ cô nói lại thành hỏi cô : “Ừ?”
Cô gái nhỏ nhìn xuống tay với tờ giấy ghi chú Trần Vỹ đưa, nói ra việc chính cần giải quyết.
“Em phải đi chợ”
Nếu để bà đợi lâu quá chắc cô phải nghe bà mắng cả buổi.
…
Trương Thời Khuynh nắm tay Tử Vân Tử đi bộ trên con đường thấp thoáng nắng vàng.
Đi được một đoạn, cô quay sang hỏi anh : “Mà làm sao anh biết nhà em ở đó mà tìm tới vậy?”
Trương Thời Khuynh đung đưa tay theo nhịp của cô, “Mỗi khi em ở nhà lại chụp ảnh gia đình còn gắn vị trí, anh không muốn biết cũng khó”
Tử Vân Tử khúc khích cười, cô đăng lên Facebook cho vui vậy thôi thế mà anh lại để ý…
“Mà khoan…anh mới dùng Facebook lại à? Anh tên gì để em kết bạn?”
Trương Thời Khuynh cảm thấy buồn cười vì cô ngốc nghếch chưa nhận ra.
“Gấu trúc”
Tử Vân Tử suy nghĩ một hồi chợt nhớ ra. Ngày mà cô về nước có chấp nhận một người tên gấu trúc trên Facebook. Vì tên dễ thương nên cô đồng ý, mới cả trong trang cá nhân không có gì nên cũng chẳng có hại.
Hoá ra anh âm thầm theo dõi cô từ ngày đầu tiên rồi! Nhắn tin gọi điện kia cũng đừng mong tới lượt!
Cô chỉ có một thắc mắc : “Tại sao anh lại đặt tên gấu trúc?”
Trương Thời Khuynh xoa đầu cô, “Chủ động tìm hiểu một chút”
Tử Vân Tử mặt dày nói đùa với mục đích trêu chọc anh : “Có liên quan đến em không?”
Anh không phủ nhận, ngược lại còn gật đầu.
Cô hỏi chơi thành ra đau đầu suy nghĩ.
Đến chợ rồi mà cô gái nhỏ còn để tâm chuyện kia, buộc phải nhờ anh trợ giúp : “Em không nghĩ ra, anh không thể nói em biết à?”
Cô không có sở thích về gấu trúc, tên cô càng không đồng âm, nhịp điệu với từ gấu trúc, có thể là gì mới được?
Trương Thời Khuynh khẽ cười nhìn cô đăm chiêu : “Suy nghĩ logic một chút cũng tốt”