Tử Vân Tử trở về phòng, tìm kiếm dòng chữ trên Message.
Trương Thời Khuynh chưa huỷ kết bạn với cô.
Sau khi nhắm chặt mắt cô mới ấn dòng tin nhắn: [Anh đang giữ nhật ký của em à?]
Trương Thời Khuynh hơi ngả người ra sau, tựa vào thành giường.
Rất nhanh trả lời cô: [Ừ]
Tử Vân Tử xem và soạn tin trả lời.
[Anh đọc rồi à?]
Cô gái nhỏ lắc đầu xoá đi nhấn lại: [Anh đừng có đọc]
“Có phải kiêu quá rồi không?”
Tử Vân Tử nghĩ ngợi một lung lại chọn cách xoá tin nhắn.
Trương Thời Khuynh vẫn trong hội thoại, nhìn cô viết lại xoá, viết lại xóa rồi thôi hẳn.
Vẫn là anh chủ động nhắn tiếp: [Ngày mai rảnh không? Tôi đến trả em?]
Tử Vân Tử từ chối: [Không cần, nhà anh ở đâu em tiện đi làm về rồi qua lấy luôn]
Trương Thời Khuynh xác định vị trí rồi chụp gửi cho cô.
Tử Vân Tử nhăn mặt nhìn vị trí quen thuộc này.
Căn nhà này, Sở Chính Thành nói sẽ sớm thuộc về cô cơ mà? Tại sao lại thành nhà Trương Thời Khuynh rồi?
[Anh tìm nhà cũng chọn được vị trí tốt quá nhỉ?]
Trương Thời Khuynh tất nhiên không hiểu cô ám chỉ điều gì. Anh thành thật trả lời.
[Rất gần bệnh viện tôi sắp làm]
Tử Vân Tử hừ một tiếng, cô không tính toán với anh.
Không tính toán với Trương Thời Khuynh được thì tất nhiên cô phải hỏi người còn lại rồi!
Tử Vân Tử ấn gọi Sở Chính Thành.
Anh đang cạo râu nghe tiếng cô hét qua loa mà giật cả mình. Dao cạo làm xượt chảy máu, may chỉ là vết nhỏ không đáng kể.
“Anh dám bán đứng em hả!?”
Sở Chính Thành rửa qua vết thương, nói chuyện qua loa ngoài.
“Có phải lý do Trương Thời Khuynh đá em vì cách nói chuyện doạ người này không?”
Tử Vân Tử hít vào thở ra cho thật bình tĩnh, “Anh lại bán căn nhà đó cho Trương Thời Khuynh? Em đặt cọc trước với anh cơ mà?”
Sở Chính Thành đành thoả thuận với cô: “Anh tìm cho em căn nhà cũng gần đó được chưa? Cũng đẹp không kém gì đâu để anh gửi địa chỉ, hình ảnh cho mà xem”
“Tại sao anh có thể duy trì điều hành công ty theo cách này nhỉ? Có phải khách hàng như em quá dễ tính rồi không?”
Sở Chính Thành cười cười, chẳng giấu giếm gì mà nói thẳng luôn: “Nơi quen biết anh mày mới dám làm thế chứ ai man muội lao đầu vào nguy hiểm”
Tử Vân Tử lớn tiếng: “Làm sao mà anh…”
Sở Chính Thành nhanh chóng đàm phán với cô: “Cũng cùng một khu mà, khác gì đâu. Ngày mai là chuyển đến được rồi đó”
Tử Vân Tử không biết nuốt giận đi đâu cho hết, lớn tiếng qua điện thoại:”Anh làm ăn kiểu gì vậy hả? Bây giờ vợ anh là Kỳ Kỳ nhưng đổi sang người khác anh cũng phải gọi là vợ thì anh có chịu được không?”
Cô biết điểm yếu của Sở Chính Thành là Dương La Kỳ nên hở ra lại lấy dẫn chứng so sánh cho anh biết mặt mới thôi.
“Sao em lại nói thế? Anh mà ngoại tình…”
Bíp bíp bíp…
Cô cúp máy rồi?
Dương La Kỳ vừa đi vào nghe thấp thoáng cái gì mà ngoại tình liên nổi sinh nghi ngờ.
Sở Chính Thành vừa bị em họ hành không ra gì. Chưa gì đã chuyển sang kiếp nạn tiếp theo.
Dương La Kỳ hiểu lầm anh ngoại tình mất rồi!
“Vợ à không phải…”
Rầm!
Sở Chính Thành đuổi theo Dương La kỳ không thành, cô nhốt anh bên ngoài.
Sở Chính Thành khổ sở nhắn tin nài nỉ Dương La Kỳ: [Vợ ơi em về phòng đi mà! Đừng ngủ lại phòng con được không?]
[Không phải nói ngoại tình là anh ngoại tình đâu] - không gửi được.
Dòng chữ chặn đỏ chót làm Sở Chính Thành đổ mồ hôi hột, đúng câu giải thích cô lại không chặn mất tiêu.
Nếu phòng không cách âm thì anh đã giải thích được rồi, có làm gì cũng không giải thích với cô được…
Nửa đêm, Dương La Kỳ mở cửa phòng ra ngoài tìm nước uống.
Thứ dưới đất làm cô giật nảy mình.
Sở Chính Thành ngủ bên ngoài cửa, vừa dậy đã thấy vợ mừng như chó thấy chủ nhân.
Dương La Kỳ ngứa mắt đá anh một cái không ngờ anh lại dùng cách kéo cô nằm xuống sàn.
“Không tin thì em hỏi nhóc Tử xem! Con bé mang vợ anh so sánh với đổi nhà nên anh định nói không bao giờ có chuyện ngoại tình.
“Chứ anh làm sao có thể làm chuyện dơ bẩn đó được!”
Dương La Kỳ nhăn mặt.
Sở Chính Thành nghĩ cô không tin tiếp tục đính chính:”Anh mở lịch sử gọi…”
Hắt xì!
Cô nhăn mặt vì buồn hắt xì thế mà anh tưởng…
“Em biết rồi anh đi ra”
Sở Chính Thành dùng con mắt long lanh giữ cô lại: “Không, nhỡ em lừa anh thì sao? Em lại bỏ anh một mình rồi ngủ với con để anh mất ngủ cả đêm à?”
Dương La Kỳ cộc đầu mình vào chán anh hả hoả: “Anh vừa ngủ ngon lành còn gì nữa! Lý do lý trấu kiểu gì không biết!
“Đi ra em xuống uống nước!”
Thế là hai vợ chồng rủ nhau xuống bếp uống nước.
Dương La Kỳ được giải khát, quay đầu về phòng.
Vừa chạm tay vào nắm cửa phòng Sở Nhi, Dương La Kỳ đã không còn có cơ hội mở cửa.