Hạo Vương Gia

Chương 13: Chương 13




Chương 13: Trừ bạo thay dân (tt)
*******
Nắng vàng gay gắt, từng đợt nắng ấm đang chiếu rọi khắp mọi nơi...
"tàu hủ thúi đây! ai ăn tàu hủ thúi không"
"đại thẩm! ăn tàu hủ đi"
........
"lê tươi ngon đây, đại thúc mua lê không"
"lê bán sao vậy.."
Đường phố vô cùng huyên náo, tiếng cười nói rộn rã, tiếng ngựa xe trên đường, hòa cùng với tiếng rao hàng của mọi người xung quanh, một cảnh thanh bình thịnh thế, bình yên như chính cái tên gọi của nó.
Trấn An Bình
Tại một tiệm bán trang sức, đang có một vị phụ nhân xinh đẹp, say sưa ngắm nhìn cây trâm ngọc với vẻ mặt háo hức. Đứng đối diện là ông chủ tiệm, hắn nhìn ra được vị phu nhân kia rất yêu thích cây trâm hồng ngọc nên vội lên tiếng.
"phu nhân! đây là hàng mới của tiệm, người xem kiểu dáng rất tinh xảo"
Hắn không biết bản thân đã làm gì mà vừa dứt lời, vị phu nhân kia, lại khó chịu đặt cây trâm vàolại hộp gấm.
"Cạch..!!"
"đúng là rất đẹp, nhưng giá cả có hơi"
Dương thị không muốn bị ông chủ nắm thóp, mặc dù rất ưng ý cây trâm, nhưng lại không muốn bản thân sẽ bị thiệt.
"phu nhân! giá này là rất hợp lý, người xem kỹ lại đi, chất ngọc sáng bóng, sờ vào mát lạnh cả tay, là loại ngọc thượng hạng" Ông chủ mặt mày nhăn nhó, cầm cây trâm đưa lại cho Dương thị
"Vèo..!!"
Nhưng khi Dương thị vừa định chạm tay vào cây trâm, thì liền có một bàn tay khác chen vào trong hộp gấm, cầm cây trâm lên.
"ông chủ! ta lấy cây trâm này"
"vị phu nhân này thật tinh mắt, đây là thứ độc nhất vô nhị, chỉ có tiệm của ta" ông chủ tiệm hớn hở ra mặt.
Đỗ nương không quan tâm đến Dương thị đang đứng bên cạnh, chỉ nhìn thẳng ông chủ tiệm.
"hừm! đương nhiên ta biết nó quý" Đỗ nương mỉm cười lên tiếng, rồi nhìn lướt qua Dương thị nói tiếp
"ngàn vàng khó mua được vật yêu thích, ta nói đúng không ông chủ"
"dạ! phu nhân nói rất đúng" Ông chủ tiệm cười đến típ cả mắt.
"giúp ta chọn một chiếc hộp khác, ta không thích cái hộp này cho lắm"
Đỗ nương đặt cây trâm lại trong hộp gấm, rồi đẩy cái hộp gấm về phía ông chủ tiệm.
"ngươi yên tâm, ta sẽ giúp người chọn một cái hộp thật đẹp, thật tốt" ông chủ tiệm cầm lấy cái hộp gấm, hí hửng đi vào trong, thì Dương thị lên tiếng.
"khoan!"
"Vèo.!!"
"cây trâm này là ta thấy trước" Dương thị tức giận giật lấy cái hộp từ tay ông chủ tiệm.
"không phải hể ai thấy trước là thuộc về người đó, quan trọng là ai chịu ra giá cao hơn"
Đỗ nương liền giật lại cái hộp gấm từ tay Dương thị, mỉm cười quay sang nhìn ông chủ tiệm.
"ta nói đúng không"
"phải! vị phu nhân này nói rất đúng" ông chủ tiệm mỉm cười liên tục gật đầu nhìn Đỗ nương.
"ngươi..." Dương thị trừng mắt nhìn ông chủ tiệm, làm hắn lo sợ mà gục mặt xuống, không dám mở miệng nói tiếp.
Dương thị nhìn thấy Đỗ nương rục rịch, như muốn lấy thứ gì đó ra, cứ nghĩ là ngân lượng, nên nàng ta lập tức có phản ứng, nhanh tay lấy một tờ ngân phiếu đập trên bàn.
"Ầm..m...!!!"
"đây là ngân phiếu 200 lượng, đã đủ chưa"

Ông chủ hai mắt sáng rực, cầm tờ ngân phiếu trong tay, liên tục gật đầu.
"dạ đủ, dạ đủ.."
"hừm! bây giờ nó đã là của ta" Dương thị mỉm cười, rồi giật lại cái hộp từ tay Đỗ nương.
Nàng ta đi lướt qua người Đỗ nương, rời khỏi ngọc bảo trai. Còn Đỗ nương thì đứng đó không hề tức giận mà mỉm cười nhìn theo hướng người rời khỏi, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khắn lụa, lau đi mồ hôi trên trán.
*******
Bạch Thủy đình
Mặt trời dần khuất núi, gió thổi mây nhè nhẹ bay, bầu trời bắt đầu chuyển màu đỏ, cảnh tượng bên ngoài nên thơ trữ tình, thì cảnh tượng trong đình cũng vô cùng lãng mạng.
"cạch..!"
"sáng nay nàng đã đi đâu, sao ta không tìm được nàng" Dinh Hạo đặt quân cờ xuống, vào ngay hững lên tiếng.
Thư báo sáng nay của Diệp Vô Ngần, Mạc Nhi biết được phụ hãn đang trên đường đến Lăng Thiên quốc, hối thúc nàng quay về thảo nguyên, nhưng hiện tại nàng lại không thể xa rời hắn. Vậy phải làm sao đây.
"nô tì...nô tì vào trấn mua một ít son phấn" Mạc Nhi do dự lên tiếng.
"nàng đang có chuyện giấu ta" Dinh Hạo nhận ra được sự lo lắng trong ánh mắt của Mạc Nhi.
"Nô tì làm gì có chuyện giấu vương gia" Mạc Nhi mỉm cười lên tiếng.
"nếu như hắn biết, mục đích ban đầu tiếp cận hắn là muốn giết hắn, liệu hắn có tha thứ cho nàng không" Trong lòng của Mạc nhi vô cùng hoang mang.
"vậy sao..." Dinh Hạo có chút nghi hoặc nhìn Mạc Nhi, rồi mỉm cười nói tiếp
"nếu có cũng chẳng sao" hắn nhìn thẳng vào Mạc nhi không chút nghi kỵ.
"tại sao, không sợ ta sẽ hại người sao" Mạc Nhi bất ngờ đứng dậy, nàng hồi hộp chờ đợi đáp án từ hắn.
"Lăng Thiên Hàn quá xem thường khả năng của nàng hay quá tự tin vào bản thân hắn" nhưng câu trả lời của hắn làm nàng thật rất choáng váng...
"Nàng sẽ không hại ta" Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, tự tin nhìn Mạc Nhi, hắn kéo nàng lại ôm chặt trong lòng, thủ thỉ bên tai nàng.
"vì nàng thích ta"
"ngài tự luyến, sao ta lại thích ngài" Mạc Nhi xấu hổ lên tiếng đẩy hắn ra.
Nàng vừa rời khỏi thì Dinh Hạo liền bắt lấy tay nàng kéo xuống. Mạc Nhi liền ngã lên người hắn, nàng quay người lại trừng mắt nhìn hắn. Đáp lại chính là nụ cười gian xảo của Dinh Hạo, môi hắn lướt nhè nhẹ qua tai Mạc Nhi như trêu đùa.
"thật là không thích ta"
Hơi thở thơm tho của hắn phà vào tai Mạc Nhi, làm cho cả người nàng tê dại, một dòng nhiệt lưu chảy khắp châu thân, nhưng vẫn ương ngạnh lắc đầu.
"không thích"
Môi Dinh Hạo tiếp tục di chuyển xuống chiếc cổ nhỏ xinh xắn của Mạc Nhi.
"vậy thì sao, có thích không"
Hơi thở của hắn, lại một lần nữa lướt qua da thịt mềm mại của Mạc Nhi, cùng giọng điệu lúc trầm lúc bổng, làm cả người Mạc Nhi nóng rực như có lửa đang thiêu đốt, từng tế bào trong người nàng muốn tan chảy.
Mạc Nhi cố sức bình sinh để không khuất phục trước Dinh Hạo, hai tay bấu chặt vào đùi , còn Dinh Hạo thì không chịu buông tha nàng, trừ phi hắn nhận được đáp án mà hắn muốn nghe, cho nên...
Dinh Hạo tiếp tục kéo tuột một bên áo của Mạc Nhi xuống, làm lộ ra bờ vai thon nỏn nà lại trắng muốt, cằm của Dinh Hạo lướt nhè nhẹ qua lại trên vai Mạc Nhi.
"vẫn không chịu thích sao"
"không thích "
Mạc Nhi nhắm chặt hai mặt lại, cương quyết lắc đầu. Dinh Hạo lúc này có chút khó chịu vì sự ương ngạnh của Mạc Nhi, hắn mỉm cười xảo quyệt.
Tay bắt đầu luồng vào bên trong y phục, xuyên qua chiếc yếm mỏng của Mạc Nhi, khóa trụ một bên ngực mềm mại, rồi bắt đầu vuốt ve, xoa nắn.
Cảm nhận được một bên ngực đang nóng dần lên, theo nhịp điệu tay của Dinh Hạo, mà phập phồng lên xuống, lý trí bảo nàng nên đẩy hắn ra, nhưng cả người lại không còn chút sức lực nào, càng khao khát nhiều hơn.
Môi hắn chầm chậm lướt dọc lên theo chiếc cổ trắng của nàng, hơi thở của hắn nhiều lần phà vào tai nàng, bàn tay quái ác lại từ ngực nàng di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại, và hắn thủ thỉ vào tai nàng, giọng điệu lười biếng kéo dài.
"nếu không thích, tại sao chổ này lại đập nhanh như vậy"
Mạc Nhi đang đắm mình hưởng thụ sự ôn nhu vuốt ve của Dinh Hạo, nhưng khi nghe được những lời này của hắn, liền mở mắt ra, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn, mới nhận ra bộ dáng vừa rồi của nàng mất mặt đến mức nào.

Nàng bật người đứng dậy, rồi chỉnh sửa lại y phục, tức giận cùng xấu hổ xen lẫn Mạc Nhi chỉ một cách...
"vương gia! nô tì về trước" Mạc Nhi nói xong, không kịp đợi Dinh Hạo đồng ý, tức giận bước đi.
Hắn luôn thích trêu chọc nàng, nàng càng xấu hổ thì hắn càng vui sao, Mạc Nhi mang trong lòng một cổ tức giận rời khỏi.
"vậy còn ván cờ này thì sao" Dinh Hạo nhìn theo bóng lưng Mạc Nhi lớn tiếng gọi.
"tự người chơi đi..."
"một mình thì làm sao mà chơi"
**********
Bạch Thủy đình- ban đêm
Bầu không khí về đêm vốn dĩ đã rất yên lặng, khắp nơi đều lạnh lão âm u, gió từng cơn thổi qua làm lạnh cả sóng lưng, nhưng cũng không lạnh bằng thái độ của Dinh Hạo lúc này.
"Nói tiếp"
"Vương gia! một tháng trước trấn An Bình có một trận bão lớn, nhà kho của tiệm gạo Vĩnh Phúc cũng vì vậy mà bị sét đánh sập"
"sáng hôm sau khi mọi người phát hiện ra thì tất cả số gạo trong kho đã bị hư" Đỗ Bình dừng lại, ánh mắt do dự nhìn Dinh Hạo, sau đó nói tiếp
"nhưng rất kì lạ, Lương Bá không cho phép mọi người tiếc lộ sự việc này ra bên ngoài, tiệm vẫn mở cửa buôn bán bình thường, xem như chưa có chuyện gì sảy ra"
"Cạch..cạch..!!"
Bầu không khí lại trở nên im lặng, Dinh Hạo lạnh lùng nhìn Đỗ Bình, không nói lời nào .
"số gạo triều đình chuyển đến trấn An Bình cũng bị nước mưa làm cho hỏng, là sự trùng hợp"
"ngươi còn điều tra được gì" Dinh Hạo lên tiếng hỏi.
"vương gia! có một chuyện ta cảm thấy rất kỳ lạ"
"kỳ lạ ở điểm nào" Dinh Hạo có chút hiếu kì nhìn Đỗ Bình.
"vương gia! ta tin chắc loại gạo lần trước Lương Bá bán cho ta là gạo Thanh Lương đặc sản của huyện Lương Thành"
"ngươi dám chắc" Dinh Hạo kinh ngạc nhìn Đỗ Bình.
"Ta là người Lương Thành, nên không còn lạ gì với gạo quê nhà, mọi người đều biết từ trấn An Bình đến huyện Lương Thành rất xa, vậy tại sao Lương Bá phải bỏ công phí sức nhập gạo Thanh Lương về tiệm, cũng không phải là loại gạo ngon nhất, lại thêm phí vận chuyển không phải hắn sẽ thua lỗ sao"
"còn nửa khi thảo dân vừa nhắc đến gạo Thanh Lương vẻ mặt của hắn rất kì lạ ...là lo sợ " Đỗ Bình chầm chậm lý giãi, sau đó dừng lại nhìn Dinh Hạo
Gạo Thanh Lương là loại gạo mà triều đình đã chuyển đến trấn An Bình, như lời Đỗ Bình nói vừa rồi, càng làm cho Dinh Hạo hắn thêm nghi ngờ .
"gạo Thanh Lương đáng lý ra phải ở trong huyện nha, vậy tại sao lại xuất hiện trong tiệm của Lương Bá "
Dinh Hạo bỏ điều đang nghi hoặc lại, chuyển hướng sang người Đỗ Nương, lập tức Đỗ nương lên tiếng.
"Dương thị ngày thường tiêu sài rất cần kiệm, không có gì là hoan phí, chỉ duy nhất một lần nàng ta dùng 200 lượng mua một cây trâm" Đỗ nương dừng lại nhìn Dinh Hạo sau đó nói tiếp
"nhưng Dương thị thường háy lén lút vào phủ của Lương Bá, không biết ả làm gì trong đó, tới mấy canh giờ sau mới bước ra"
Phu thê Đỗ thị sau khi bẩm báo xong chỉ có thể đứng yên, chờ xem phản ứng của Dinh Hạo, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh của cây quạt không ngừng gõ vào mặt bàn.
"cạch! cạch...!!!
Dinh Hạo bổng dừng tay, khóe miệng nhếch lên nhìn ra ngoài đình.
"ngươi ra đi.."
"vèo...!!!"
Vô Tình từ đâu không biết lập tức bay ra, quỳ xuống trước mặt Dinh Hạo lớn tiếng hành lễ.
"thuộc hạ tham kiến vương gia"
"chuyện bổn vương nhờ ngươi điều tra, kết quả ra sao" Dinh Hạo chậm rãi lên tiếng.

"bẩm vương gia, Lương Bá và Dương đúng là có mối quan hệ mờ ám, không dám cho người khác biết"
Vô Tình vừa lên tiếng, thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, chờ hộp chờ nghe. Đặc biệt là phu thê của Đỗ Bình
"vậy thật ra bọn họ có quan hệ gì" Đỗ Bình nóng lòng lên tiếng.
"có phải bọn họ là..." Đỗ Nương phấn khích nhìn Vô Tình, giữa nam và nữ còn có mối quan hệ gì không dám cho người khác biết chứ, hỏi đứa trẻ nó còn có thể trả lời.
Vô Tình hơi sửng sờ, không biết từ đâu xuất hiện ra một đôi phu thê này, nhưng vương gia để họ đứng đây, chắc chắn là người nhà.
"Lương Bá thật ra là....là... tiểu đệ thất lạc nhiều năm của Dương thị"
"Trời..!!!" Đổ nương có chút hụt hẫng, muốn té sau khi nghe Vô Tình nói xong.
"hóa ra là tỷ muội, còn tưởng là phát hiện được đôi gian phu dâm phụ, đúng là phí công rình mò suốt mấy ngày"
"Dương thị rất yêu thương người đệ đệ này, còn vì hắn mà nhiều lần ghánh nợ thay , tháng trước Lương Bá nợ sòng bạc Hắc Long một vạn lượng, nhưng không biết bằng cách nào, hắn đã trả sạch số nợ"
Bây giờ mọi người đã làm xong phần việc của mình, chỉ còn mỗi Dinh Hạo.
"vương gia! tiếp theo chúng ta nên làm sao"
Dinh Hạo mỉm cười lại không nói năng gì ánh mắt toát lên vẽ ngoan độc.
"còn có thể làm gì, nếu không vào hang bắt rắn, thì chờ nó bò ra vậy"
***********
Lương Phủ
Bên ngoài ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng trong phòng vẫn có người vẫn còn ngủ, người nòng nặc mùi rượu, dáng ngủ cực khó coi.
"cốc! cốc...!!!"
Quản gia trong phủ liên tục gõ cửa nhưng không thấy Lương Bá trả lời, vội đẩy cửa bước vào trong.
"Két..t..."
Bước vào phòng, quản gia lập tức chạy thẳng đến đầu giường, kêu gào...
"công tử !"
"vương gia đến rồi, ngươi mau mà tỉnh dậy đi"
"Công tử! công tử"
Nhưng vẫn không thấy Lương Bá có phản ứng, quản gia hết cách đành lôi hắn xuống giường.
"đừng làm ồn ta, vương gia nào chứ, ta làm gì quen ai họ Vương" Lương Bá mơ màng lên tiếng, sau đó giựt mình mở mắt ra nhìn quản gia.
"ngươi nói cái gì" hắn bật người đứng dậy.
"ây za...!!! là Hạo vương, hắn đang ở đại sảnh chờ ngươi"
......................
Trong đại sảnh.
Dinh Hạo vừa ngồi uống trà, vừa quan sát xung quanh, chỉ có thể lắc đầu, mỉm cười.
"nếu đem phủ của Dương Phàm ra so sánh với nơi này, thì chẳng khác nào ổ chó"
"thảo dân tham kiến vương gia"
Lương Bá chạy vào trong dáng vẻ xóc xếch, hài cũng chỉ mang mới có một chiếc, vội vã hành lễ trước Dinh Hạo.
"bình thân" Dinh Hạo đặt tách trà xuống nhìn Lương Bá.
"đa tạ vương gia" Lương Bá run rẩy đứng dậy, rồi nép sang một bên, cúi đầu nhìn xuống.
"không biết vương gia có chuyện gì căn dặn, mà phải đích thân đến đây"
"căn dặn thì không dám, chỉ có chuyện muốn nhờ vã ông chủ Lương" Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, nhìn Lương Bá.
"xin vương gia cứ nói, thảo dân sẽ hết sức phối hợp"
"vậy bổn vương nói thẳng, chắc ông chủ Lương cũng nghe chuyện số gạo mà triều đình chuyển đến trấn An Bình đã bị móc, không đủ gạo tiếp tế cho người dân trong trấn, khiến nhiều người dân di cư phải chịu nhịn đói"
"tại sao lại nói vấn đề này với hắn, chẳng lẽ tên Hạo vương này đã điều tra được gì rồi sao" Lương Bá sắc mặt lo lắng, nhìn Dinh Hạo.
"đúng là có tật giựt mình" Dinh Hạo quan sát vẻ mặt của Lương Bá, cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì, trong bụng mỉm cười, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc, nhìn thẳng vào Lương Bá.
"ta được biết tiệm gạo của ông chủ Lương đây là lớn nhất nhì trấn An Bình, nên muốn ngươi quyên góp một ít gạo cho triều đình giúp đỡ dân tị nạn, ý ngươi như thế nào"
"thì ra là vậy..." Lương Bá sau khi nghe Dinh Hạo nói xong liền thở phào, cả người nhẹ nhõm, còn tưởng chuyện gì ghê ghớm, hại hắn sợ đến run người.
"thảo dân là con dân Lăng Thiên quốc, nếu triều đình cần đến, thảo dân đương nhiên sẳn lòng giúp đỡ" Lương Bá mạnh dạn lên tiếng.

"vậy bổn vương thay mặt triều đình, đa tạ ông chủ Lương" Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng.
"cộp..cộp..!!"
Từ bên ngoài một tì nữ bưng một khây trà tiến vào trong, sau khi dâng trà cho Dinh Hạo cùng Lương Bá thì nhanh chống rời khỏi.
"vương gia đừng quá khách sáo, tất cả là chuyện mà thảo dân nên làm...ha..a..!!!"
"ông chủ Lương cũng là người thuận tay trái"
Lương Bá ngơ ngẩn về sự quan tâm bắt ngờ của Dinh Hạo, khờ khạo mà gậc đầu.
"Dạ..dạ phải"
Lương Bá cầm tách trà lên định uống tiếp, nhưng Dinh Hạo không để yên cho hắn dễ dàng như vậy.
"chuyện này cũng thật trùng hợp, phu nhân của Dương huyện lệnh cũng là người thuận tay trái" Dinh Hạo tỏ vẻ kinh ngạc, dừng lại nhìn Lương Bá, nói tiếp
"nhưng mà... bổn vương càng nhìn thì càng thấy hai người có nhiều điểm rất giống nhau" Dinh Hạo chầm chậm lên tiếng.
"ha..a..!!!"
"chỉ là người giống người...người giống người mà thôi" Lương Bá nắm chặt tách trà, gượng cười lên tiếng.
"vậy sao"
Hắn đưa tách trà lên miệng uống cạn, nhưng Dinh Hạo lại tiếp tục lên tiếng nữa, lần này là nước trà trong miệng hắn cũng muốn phun ra.
"bổn vương lại nghe nói trong tiệm ông chủ Lương có bán gạo Thanh Lương, không biết chuyện này có đúng không" Dinh Hạo vừa nói vừa dò xét sắc mặt của Lương Bá.
"trong tiệm thảo dân làm gì có loại gạo đó, lời đồn đại ở đâu cũng có, vương không nên tin" Lương Bá cố gắng nuốt trà vào miệng, liên tục phủ nhận. Đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận tiệm hắn bán gạo Thanh Lương.
"bổn vương cũng không tin vào lời đồn cho mấy, huyện Lương Thành năm nay ùa màng thất thu, đem tất cả gạo trong huyện dâng lên cho triều đình còn chưa đủ số lượng triều đình yêu cầu, thì làm gì có dư mà xuất hiện trong tiệm ông chủ Lương đây, bổn vương nói có đúng không" Dinh Hạo nhìn Lương Bá mỉm cười chầm chậm lên tiếng.
"Choang...ng...!!"
Tách trà trên tay Lương Bá cuối cùng cũng đã rơi xuống đất. Hắn cũng không bận tâm nhặt lên, hai tay đang run rẫy lau mồ hôi trán.
"chết ! lần này là tiêu thật rồi"
"thảo dân thật thất lễ, làm vương gia chê cười" Lương Bá lo sợ Dinh Hạo nghi ngờ, nên nhanh chống nhặt tách trà lên.
Dinh Hạo cảm thấy rất thích thú, chơi trò mèo vờn chuột với tên này ,vui hơn nhiều so với Dương Phàm.
"nhưng mà người đó cứ khẳng định mấy hôm trước đã mua gạo Thanh Lương ở tiệm ông chủ Lương đây, còn do chính ông chủ Lương bán cho hắn..."
Tay chân Lương Bá bắt đầu run rẩy, may mắn hắn đang ngồi trên ghế nếu không đã ngã từ lâu.
"ha..a..!!!! sao...sao có thể chứ, chắc chắn là hắn đã nhìn lầm thảo dân với người nào đó, không chừng đã đi nhầm tiệm cũng nên" Lương Bá khéo miệng co rút, lời nói trở nên lắp bắp.
"người đó còn đang ở trong ngôi miếu hoang nếu ông chủ Lương không tin, ngày mai ta sẽ dẩn hắn đến đây, biết đâu đúng như lời ông chủ Lương là sự hiểu lầm"
"đúng vậy, chắc chắn là sự hiểu lầm"
Lương Bá bàn tay vô thức mà cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng, định uống nhưng chợt nhận ra bên trong đã không còn trà. Ngại ngùng nhìn Dinh Hạo.
***********
Đêm tối, trăng sáng, cảnh vật yên tĩnh vắng vẽ ...
Lại có một đoàn người ngựa đang lén lút vận chuyển hàng ra khỏi cửa thành. Dẫn đầu là một nam tử trang phục sang trọng.
"nhanh lên! phải xong trước khi trời sáng"
Lương Bá đi trước liên tục hối thúc những người phía sau, không muốn kinh động mọi người xung quanh nên hắn không dám nói lớn tiếng.
Khi Lương Bá đi đến cổng thành thì đã có một đám người chào đón hắn phía trước. Hắn nhìn thấy những người trước mặt, còn tưởng là người mình, vui vẽ đưa tay lên vẩy chào.
"sao các ngươi đến sớm vậy..."
Nhưng họ lại tỏ thái độ rất kì lạ nhìn hắn, ra ám hiệu gì đó. Lương Bá không hiểu sảy ra chuyện gì, vẫn đi về phía trước khi hắn đến nơi thì mới biết.
"Roẹt....roet..!!"
Vô số thanh đao chỉa vào người hắn, bây giờ Lương Bá mới nhận ra hắn đã bị bao vây.
"sao...sao ngươi còn sống" Lương Bá nhìn người trước mặt , khiến hắn bất ngờ nói không thành câu.
Sát thủ của hắn đã phái đến ngôi miếu hoang giải quyết tên này, nhưng tại sao hắn lại còn mạng xuất hiện ở đây.
"trời tối như vậy, không biết ông chủ Lương tại sao lại muốn ra thành" Đỗ Bình dừng lại nhìn lên trời, rồi mỉm cười nhìn Lương Bá
"ta..." Lương Bá chưa kịp mở miêng, thì binh lính đã bao kề đao vào cổ hắn và tịch thu tất cả số gạo.
"bắt hết tất cả họ lại"
*** hết chương 13***