Hạo Vương Gia

Chương 29: Chương 29




Chương 29: Thị tẩm vương phi
**********
Ninh Thọ cung .
“Tham kiến hoàng thái hậu…!!!”
“Hoàng thái hậu… thiên tuế! thiên thiên…”
“thiên thiên tuế…!!!”
Tiếng tung hô như sấm không ngừng vang vọng khắp hoàng cung, khiến trong và ngoài hoàng thành gần như đều nghe ra.
Ninh Thọ cung, lúc này rất náo nhiệt, xanh đỏ tím vàng đủ loại màu sắc sặc sở, trên có hoàng thượng cùng phi tần lục cung, dưới có vương gia và vương phi đều hội tụ đông đủ, xếp hàng dài quỳ gối trước hoàng thái hậu, chật kín cả lối đi.
“Bình thân..!” Giọng nói trầm ấm uy nghiêm của hoàng thái hậu vang lên, bà lướt nhìn lần lượt từng người bên dưới.
“đa tạ! hoàng thái thái hậu…”
Đông người thì ồn ào, điều này không phải là không đúng…mông còn chưa chạm ghế thì đã có những tiếng xầm xì to nhỏ vang lên.
“Mẫu hậu! khi nghe tin người bị bắt, nhi thần ăn không ngon, ngủ không yên, ốm đi không ít người xem…” Như Phi giọng điệu rất ủy khuất hướng hoàng thái hậu kễ lễ.
"thật vậy sao…vậy tội cho ngươi …” Hoàng thái hậu khóe miệng nhếch lên, cầm tách trà lên, nhè nhẹ thổi.
“Mẫu hậu! còn nhi thần ngày nào cũng đến Linh Thiên tự cầu bình an cho người, đúng là phật tổ đã nghe được lời thỉnh cầu của nhi thần…” Đức Phi đương nhiên không muốn bản thân thua thiệt Như phi, gấp rút lên tiếng.
“ai gia không biết, Đức phi ngươi lại là ngươi sùng phật..” Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn Đức phi, bà vốn không định cười nhưng cái người này đúng là không có gì thay đổi, nói năng đều không nghĩ trước, nói dối thì củng phải để cho người ta tin, đằng này…
“Đức phi! không phải mỗi lần nghe thấy tiếng tụng kinh niệm phật, muội đều than nhức đầu, từ khi nào đã thích đi lễ phật, còn không rủ tỷ đi cùng…” Ngọc Phi mỉm cười nhìn Đức Phi ra vẻ rất thân thiết, nhưng ai cũng rõ đằng sau nụ cười đó là kiếm đao gươm giáo.
Hoàng cung vốn là vậy những cuộc tranh đấu không ngừng sảy ra, giả giả thật thật, thiện ác khó phân, trước mặt tình nồng tỷ muội, sau lưng âm thầm hãm hại lẫn nhau.
Mộ Dung Vân Tịnh khóe mỉm cười, nhìn đám phi tần hậu cung.
“ngũ muội! tỷ nghe nói Hạo vương vừa nạp thêm một vị trắc phi, còn rất xinh đẹp” Tống Lệ Tình mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, vẽ mặt rất hào hứng phấn khởi.
Nàng đương nhiên rất vui mừng, mong Hạo vương càng nhiều thê thiếp càng tốt, tốt nhất những thê thiếp này thật dữ dằn, thật lợi hại, khiến cho Mộ Dung Vân Tịnh mất ăn mất ngủ, xanh xao gầy còm Tống Lệ Tình nàng càng thích.
“nàng ta là quận chúa Đông Lộ tên gọi Kỳ Giai Mạc Nhi, nếu có cơ hội, muội sẽ bảo Mạc Nhi ra mắt nhị tỷ” Mộ Dung Vân Tịnh điềm tĩnh đáp trả Tống Lệ Tình, bộ dáng thanh tao, khí chất tôn quý không hổ danh nhất phẩm vương phi.
Tống Lệ Tình ghét nhất là khuôn mặt lặng băng không cảm xúc, luôn tỏ ra là mình cao quý hơn người, còn có bộ dáng bình tĩnh, thái độ hờ hững này của Mộ Dung Vân Tịnh.
Trong lòng không ngừng mắng chữi Mộ Dung Vân Tịnh “tiện nhân ngươi làm cho ai xem đây”, thật muốn chạy đến xé rách cái bộ mặt giả tạo này ra, nàng không hiểu sao nam nhân nào cũng bị mê hoặc bởi cái bộ dáng này của ả, ngay cả người đó cũng không ngoại lệ.
Tống Lệ Tình quay sang nhìn phu quân Lăng Thiên Phong, hai mắt liền trở nên sáng rực, biết ngay sẽ là như vậy.
Lăng Thiên Phong từ khi bước vào ánh mắt si mê không hề rời khỏi người Mộ Dung Vân Tịnh, ngôn hành cữ chỉ của nàng đều ưu nhã xinh đẹp, một cái chóp mắt, một cái nhếch môi cũng diễm lệ vô cùng, làm xao xuyến lòng người, trên đời này làm sao tìm được người nữ nhi nào hoàn hảo hơn nàng, hỏi sao hắn không mê muội .
Lăng Thiên Phong bất ngờ cảm nhận được, ánh mắt nóng hơn lữa của Tống Lệ Tình đang nhìn hắn, đương nhiên hiểu vì sao Tống Lệ Tình có thái độ này, hắn liền quay mặt đi chổ khác, còn lập tức chuyển đề tài.
“Ngũ đệ! Đệ thật sự không nhìn thấy diện mạo của bọn cướp” Lăng Thiên Phong bất ngờ lên tiếng.
“không nhìn ra” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, giọng điệu rất bình thản, hắn định cầm tách trà lên.
Nhưng khổ một nổi tách trà đã dâng lên tới miệng, mà vẫn có người chạy ra phá đám, uống một tách trà khó đến vậy sao.
“một chút cũng không nhận ra” Lăng Thiên Lạc giọng điệu nghi ngờ, pha chút đố kỵ.
"nhưng đệ là người đuổi theo bọn chúng, còn cứu thoát hoàng tổ mẫu "
Không giết được Lăng Thiên Hàn đã là một sai lầm, còn để hắn một lần nữa lập công trước mặt phụ hoàng, khiến Lăng Thiên Lạc rất khó chịu, còn đám sát thủ hắn phái đi cũng không thấy ai quay về, đúng là một lũ ăn hại.
Lăng Thiên Lạc nghiến răng bóp chặt tách trà trong tay
"thứ chúng cần là ngân lượng, nếu lúc đó huynh không tự dưng nhảy ra, thì đệ cũng không ông cần phải đuổi theo” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên mỉm cười nhìn Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc cảm thấy ánh mắt mọi người đang đỗ dồn lên hắn, đầy nghi kỵ , nhất là ánh mắt của phụ hoàng đang nhìn hắn, vội vàng đứng ra chữa cháy:
“ngũ đệ! đệ còn trách huynh sao, lúc đó khoảng cách quá xa, huynh nhìn không rõ, còn tưởng đệ bị bọn cướp phát hiện ra, mới xuất binh cứu đệ ”
“vậy… đệ phải đa tạ đại hoàng huynh đây” Dinh Hạo môi mỏng nhếch lên.
Lăng Thiên Lạc đương nhiên nhân ra sự mĩa mai trong lời nói của Dinh Hạo, còn Dinh Hạo cũng nhận ra sự dối trá của hắn, hai người mặt đối mặt, bốn mắt trừng nhau, những tia lữa điện không ngừng được phóng ra…
“Thiên Hàn! Lần này ngươi lại lập được đại công, nói đi, muốn phụ hoàng ban thưởng gì” Lăng Thiên Thần vừa dứt lời thì có người lập tức chen vào.
“ngũ ca! huynh mau nói đi, khó có lúc phụ hoàng hào phòng như vậy, huynh phải đòi cho thiệt nhiều vào” Lăng Thiên Tâm đang ngồi bên cạnh Đông Phương Thu Khuê, bất ngờ bật dậy, giọng điệu rất hào hứng.

“nàng xem,con tiểu a đầu này, ngày thường trẫm bạc đãi nó sao” Lăng Thiên Thần khó chịu quay sang nhìn Đông Phương Thu Khuê.
Đông Phương Thu Khuê không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn Lăng Thiên Thần, sau đó quay sang nhìn Dinh Hạo, nàng cũng muốn biết Hàn nhi của nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì.
"Thiên Hàn! nói đi, ngươi muốn phụ hoàng ban thưởng gì cho ngươi "Lăng Thiên Thần nhìn thấy Lăng Thiên Tâm đang níu lấy tay áo Dinh Hạo mà khó chịu hối thúc, hắn không muốn có người nói hắn là lão già keo kiệt.
“phụ hoàng ! lúc này nhi thần vẫn chưa nghï ra, đợi sau khi nhi thần nghĩ ra, sẽ nói cho người biết” Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng.
“vậy cũng được, khi nào ngươi…” Lăng Thiên Thần vừa lên tiếng thì nghe thấy.
“Rầm….!!!!!”
Mọi người đều hướng ra cửa, chỉ thấy Quế công công đang nằm dài trên đất, bộ dáng rất khó coi.
Quế công công từ bên ngoài gấp rút chạy vào, lại vướn vào cánh cửa Ninh Thọ cung, té nhào xuống đất, khó khắn lắm lão mới bò dậy.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu, hoàng…” Quế công công chưa kịp hành lễ với tất cả mọi người thì, Lăng Thiên Thần đã lên tiếng.
“Quế công công! Có chuyện gì”
Lăng Thiên Thần hình thấy những giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán lão, mà lo lắng thay, trong Ninh Thọ cung lúc này có bao nhiêu chủ tử, nếu hành lễ với từng người, không phải lấy mạng già lão sao.
“bẩm hoàng thượng! Đoan Mộc đại nhân có chuyện muốn khải tấu, đang đợi người ở Dưỡng Tâm điện” Quế công công hổn hểnh thở, lên tiếng.
“ừm ! trẫm biết rồi”
Lăng Thiên Thần đứng lên phủi lấy tay áo, quay sang nhìn hoàng thái hậu cung kinh: “mẫu hậu! nhi thần có chuyện xin cáo lui trước”
“quốc sự quan trọng, không cần bận tâm đến bà lão này” Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thần, nhưng ai cũng nghe ra giọng điệu trách hờn trong lời nói của bà, mà không khỏi buồn cười.
Lăng Thiên Thần cảm thấy rất khổ não lại giận, mẫu hậu hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, một chút lại giận, một chút lại hờn, tại sao không hiểu cho hắn chứ.
“Thiên Lạc, Thiên Phong, Thiên Kỳ, Thiên Hàn, theo phụ hoàng đến Dưỡng Tâm điện …”
“dạ ! phụ hoàng…”
Lăng Thiên Bảo ngơ ngác nhìn phụ hoàng và các hoàng huynh đang lần lượt rời khỏi “hắn thì sao”, không nghe phụ hoàng nhắc đến, mặc kệ vậy…
“đợi đệ với”
………..
Nửa canh giờ sau
“mẫu hậu! nhi thần nhớ còn chuyện chưa làm, xin phép được về trước” Đức phi đứng dậy lên tiếng
“mẫu hậu! nhi thần cảm thấy không được khỏe, xin phép về cung để nghỉ ngơi” nối bước Đức phi, thỉ Như phi cũng lên tiếng cáo từ.
“mẫu hậu! nhi thần cũng xin cáo lui” Như phi lên tiếng, rồi đi đến chổ của Tống Lệ Tình đang ngồi: “Tình nhi! trước khi xuất cung nhớ đến chổ ta, có chuyện muốn nói với ngươi”
“Dạ! mẫu phi” Tống Lệ Tình lập tức đứng dậy, ra dáng một nàng dâu ngoan trước mặt mẹ chồng.
Sau khi Lăng Thiên Thần rời khỏi, thì lần lượt các phi tử hậu cung cũng đi theo, họ đương nhiên không ai thật tâm lo lắng cho an nguy của hoàng thái hậu, tất cả chỉ là diễn kịch cho Lăng Thiên Thần xem, khán giã đi rồi, họ cần gì phải ở lại đây diễn trò.
“người xem! Bọn họ …” Hoàng thái hậu nhìn đám phi tử rời khỏi mà tức giận, quay sang nhìn Đông Phương Thu Khuê.
“ụa! ụa!!!”
Bất ngờ từ phía dưới vang lên tiếng nôn mữa của Đoan Mộc Thanh.
“Tứ tẩu! tỷ không sao chứ” Mộ Dung Vân Tịnh lo lắng vỗ vào vai của Đoan Mộc Thanh.
“Thanh nhi! ngươi không khỏe sao, có cần tổ mẫu gọi ngự y” Hoàng thái hậu lo lắng hình Đoan Mộc Thanh.
“Hoàng tổ mẫu! người mới về nên không biết, tứ tẩu sắp làm mẫu thân rồi” Lăng Thiên Tâm lên tiếng cắt ngang .
“thật sao” Hoàng thái hậu liếc nhìn qua lại giữa Lăng Thiên Tâm và Đoan Mộc Thanh.
Chỉ thấy Đoan Mộc Thanh e lệ gậc đầu, rồi xấu hổ cúi mặt xuống.
“thật quá tốt! Thanh nhi lại đây với tổ mẫu” Hoàng thái hậu đưa tay đón lấy Đoan Mộc Thanh.
“ngươi phải tẩm bổ cho nhiều vào, sinh ra một hoàng tôn khỏe mạnh cho ai gia” Hoàng thái hậu vuốt ve cái bụng của Đoan Mộc Thanh.
“Dạ! Thanh nhi biết”
“Tịnh nhi! còn ngươi thì sao, khi nào mới sinh hoàng tôn cho ai gia” ánh mắt của Hoàng thái hậu bất ngờ chuyển sang người Mộ Dung Vân Tịnh.
“Tỗ mẫu! người thật làm khó cho ngũ muội, muốn mang thai đâu phải chỉ riêng ngũ muội muốn là được, còn tùy thuộc vào ngũ đệ, với lại …”

Tống Lệ Tình dừng lại quay sang nhìn Mộ Dung Vân Tịnh mỉm mai, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Lăng Thiên Phong mà lữa nóng dâng tràn : “ngũ đệ thê thiếp nhiều như vậy, cũng không tới phiên ngũ muội mang thai”
“vậy còn nhị tẩu, không phải nhị ca chỉ có mỗi một vị vương phi là tẩu” Lăng Thiên Tâm khó chịu lên tiếng, nàng trước giờ luôn nói thẳng, người trong hoàng cung ai cũng đã quen.
“muội…” Tống Lệ Tình tức giận nhìn Lăng Thiên Tâm, dù không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của Lăng Thiên Tâm ai cũng nghe ra.
Hai người đưng dậy trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí Ninh Thọ cũng vì vậy mà bắt đầu u ám.
“tránh ra…!!”
“tránh ra…!!!”
Tuyết phi từ bên ngoài bưng vào một cái bát rất to còn đang bốc khói hừng hực, hối hã chạy vào trong, Lăng Thiên Tâm và Tống Lệ Tình đành nép sang một bên nhường đường cho Tuyết phi.
“rầm….!!!!” tô canh bất ngờ đặt mạnh xuống bàn, khiến nước canh trong tô bị tràn ra ngoài.
“a..! nóng quá”
“Tuyết phi ! cái thứ đen thui này là gì vậy” Lăng Thiên Tâm bước lại gần, liếc nhìn tô canh trước mặt.
“cái gì mà đen thui khó nghe như vậy, đây là thuốc bổ” Tuyết phi khó chịu lên tiếng, sau đó quay sang mỉm cười nhìn Đoan Mộc Thanh, còn liên tục vẫy gọi.
“Thanh nhi ! qua đây”
“Mẩu phi ! cái đó…” Đoan Mộc Thanh vẽ mặt nhăn nhóc đến thật khó coi, hai chân như đang lôi theo tản đá ngàn cân, cứ nhích từng bước lại từng bước.
Mặc dù chưa nhìn thấy thứ trong tô, nhưng ngữi thôi nàng cũng biết đó là cái gì, từ lúc nàng mang thai, mẫu phi ngày nào cũng viện cớ đến phủ,còn ép nàng uống cái thứ thuốc bổ đó.
Người nói khi mang thai tướng công, tất cả đều nhờ vào nó cho nên, tướng công mới anh tuấn bất phàm tài giỏi hơn người, vì vậy một mực bắt nàng uống. Đoan Mộc Thanh cố hết sức, nhắm mắt, bịt mũi, một hơi uống cạn tô cạnh.
“ực…ực…ực….”
“giỏi lắm”
Tuyết phi vui vẽ ngồi xuống ghế, bỗng nhiên nhớ ra chuyện quan trọng cần nói, liền quay sang hoàng thái hậu:
“mẫu hậu ! lời của Lệ Tình không phải là vô lý, mang thai đâu phải là chuyện của một mình Vân Tịnh, có khi nào là Thiên Hàn có vấn đề”
Tuyết phi không hề kiên dè, một mực nói ra suy nghĩ của mình trước mặt nhiều người, nhưng lập tức liền bị một người bác bỏ không thương tiếc.
“bậy.. bậy.. Hàn nhi của tỷ làm gì có vấn đề, người có vấn đề là muội mới đúng” Đông Phương Thu Khuê tức giận lên tiếng.
“tỷ khoan hãy giận đã, tỷ nghĩ xem, Hàn nhi của tỷ thành thân cũng gần một năm, nếu một người không nói đằng này cả đám thê thiếp, không phải lạ sao”.
Lời của Tuyết phi, càng nghĩ họ càng cảm thấy có lý, cái mà họ sợ nhất chính là có lý này, nếu vậy không phải đã thừa nhận Hàn nhi của họ có vấn đề, họ phải làm sao đây. Hoàng thái hậu và Đông Phương Thu Khuê vẽ mặt hiện rõ lên sự lo lắng, bất an.
“có gì lạ chứ, vương gia có khi nào qua đêm ở chổ họ, mà bảo họ mang thai” Xuân Trúc bĩu môi lên tiếng, nhưng không ngờ nói nhỏ như vậy cũng đến tai người khác.
“sao…”
Hoàng thái hậu và Đông Phương Thu Khuê kinh ngạc hét lên. Còn những người khác thì trố mắt nhìn XuânTrúc.
“Xuân Trúc ! Câm miệng”
“dạ! tiểu thư” Xuân Trúc trong lòng ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn nép vào trong.
Những lời vửa rồi của Xuân Trúc, đã khiến cho Hoàng thái hậu phải bận tâm tính kế, bà thở dài quay sang nhìn Tú Nương:
“Tú nương! Ngươi đi gọi Quế công công cho ai gia, bảo hắn lập tức đến Ninh Thọ cung ”
*************
Hai ngày sau
Hạo vương phủ
Trong phòng Kỳ Giai Mạc Nhi, đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, quét nhìn người hắc y nhân bên dưới.
“đã biết lai lịch của bọn sát thủ chưa ”
“bẩm quận chúa! Họ là người của Thần Long môn” tên hắc nhân vẫn đang còn quỳ trên đất, giọng điệu dứt khoát rõ ràng.
“người thuê bọn chúng là ai” Mạc Nhi chầm chậm đưa tách trà lên miệng, nhưng không vội uống, nàng xoay tròn tách trà trên tay.
“là Tề vương…”

Mạc Nhi xiết chặt tách trà trong tay, điều này vốn đã nằm trong dự đoán của nàng.
“Còn chuyện, ta nhờ ngươi điều tra”
“bẩm quận chúa! việc rèn binh khí cho triều đình trước nay đều là bí mật quốc gia, thật rất khó để điều tra ra” Tên hắc y nhân do dự ngập ngừng nhìn Mạc Nhi.
“tiếp tục điều tra, ta muốn biết binh khí trước giờ của triều đình do ai cung cấp”
“Dạ! quận chúa" tên hắc y nhân vừa đinh đứng dây, nhưng lại nhớ ra có chuyện vẫn chưa nói:
“còn đám sát thủ chúng ta đang bắt giữ”
“ngươi nghĩ nên làm gì với chúng ” Mạc Nhi cười như không cười nhìn tên hắc y nhân, giọng nói lạnh lùng vô cảm, mang theo mùi vị chết chóc.
Những ai làm thương tổn những người thân yêu của nàng, nàng sẽ không bao giờ tha thứ, Thiên Hàn đổ một giọt máu thì họ phải đổi bằng cả mạng sống.
“thuộc hạ đã biết phải làm sao”
…………..
Trong đêm tối tĩnh lặng vắng vẽ, lại có một bóng đen lén lút từ phòng Mạc Nhi nhảy ra, bay thẳng lên nóc nhà, rồi đi ra khỏi Hạo vương phủ. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ Mạc Nhi của hắn có gian phu. Rất may người nhìn thấy là Dinh Hạo hắn đây, Dinh Hạo thở dài đẩy cửa vào trong.
“két..két..!”
Mạc Nhi vừa nhìn thấy Dinh Hạo, liền trở nên dịu dàng đáng yêu hơn, khác xa với vẽ mặt lạnh lùng khi nãy, như là hai con người hoàn toàn khác nhau.
“Thiên Hàn! chàng về rồi sao, có mệt không” Mạc Nhi vui mừng nhào vào lòng Dinh Hạo, như một con mèo nhỏ vùi ngọ nguậy trong long hắn.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, hai tay đón lấy Mạc Nhi, dọc từ eo xuống xoa xoa cái mông tròn trịa của Mạc Nhi lưu luyến không buông, dùng sức hất bổng Mạc Nhi lên, rồi ôm nàng đi đến cái bàn phía trước.
Hắn nhẹ nhàng đặt Mạc Nhi lên bàn, âu yếm nhìn nàng
“Mạc Nhi! bảo thuộc hạ của nàng đường đường chính chính xuất hiện, không cần trèo tường vất vã như vậy, còn nữa, không nên tiếp họ vào ban đêm” Dinh Hạo khó chịu nhìn Mạc Nhi.
“Chàng ghen…” Mạc Nhi mỉm cươi nhìn Dinh Hạo, rồi như con mèo nhỏ thủ thỉ bên tai hắn.
Bất ngờ nàng cắn nhẹ lên vành tai Dinh Hạo một cái, dù có hơi đau nhưng Dinh Hạo không hề tức giận, Mạc nhi của hắn thật đáng yêu. Hắn không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, mùi vị ghen tuông đúng là thật khó chịu.
Dinh Hạo bất ngờ đè Mạc Nhi xuống bàn, dùng thân thể nam nhân rắn chắc phủ lên người nàng, không cho nàng một cơ hội để kháng cự, hai tay hắn vuốt ve khuôn mặt của Mạc Nhi.
“phải! ta ghen đó thì sao” Lưỡi hắn vòng quanh tai của Mạc Nhi, không ngừng liếm mút, hơi thở nam tính không ngừng thổi vào tai nàng, khiến cho Mạc Nhi run lên còn phát ra những âm thanh yêu kiều ma mị
"bởi vì nàng rất xinh đẹp " Môi hắn chầm chậm di chuyển dọc lên trán nàng, lượn lờ để lại những ấn ký, rồi dọc xuống chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng cắn nhẹ một cái, tà mị lên tiếng.
Giọng điệu ma mị quyến rũ và mùi hương trên người hắn khiến nàng bị mê hoặc, chìm đắm trong sự vuốt ve của hắn, nàng chỉ muốn tận hưởng sự khoái cảm này.
Môi hắn bắt đầu di chuyển xuống chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, ngón tay hắn chạm nhẹ vào hai cánh môi mềm mại, mỉm cười nhìn nàng.
"chổ này cũng đẹp…”
Mặc dù cảm giác sờ vào khá tốt, nhưng hắn vẫn muốn dùng một phương thức khác để cảm nhận vẽ đẹp của nàng, môi hắn từ từ bao phủ lấy hai cánh môi của nàng, len lỗi vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi của nàng bắt đầu trêu đùa. Cho đến khi hai người gần như không thờ nổi hắn mới chịu buông tha.
Trong lúc Mạc Nhi vẫn còn đang thở hồng hộc, thì Dinh Hạo lại dùng hai tay bóp mạnh vào ngực Mạc Nhi : “chổ này lại càng đẹp…”
“á…!!” Mạc Nhi vì đau mà hét lên, sự mê muội vừa rồi đều bị đánh tan, nàng trừng mắt nhìn Dinh Hạo.
Khuôn mặt thì đỏ ửng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, đôi môi vì bị hắn hôn qua mà ướt át mê người, hai quả tuyết lê còn không ngừng nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của Mạc Nhi.
Hắn thật sự không thể nhịn được nửa, hắn phải…
“Cốc! cốc…!!!”
“chết tiệt” trong lúc cao trào như vậy, tai sao luôn có người xuất hiện.
“ai đó…”Dinh Hạo lớn tiếng quát tháo.
“dạ! là… lão nô” Quế công công nghe thấy tiếng quát tháo của Dinh Hạo ấp úng không nói nên lời.
“Chết! là Quế công công”
Dinh Hạo bất ngờ buông Mạc Nhi ra, tại sao hắn lại quên chứ, hôm nay là….
“ta ra ngay” Dinh Hạo vừa xoay lưng đi thì Mạc Nhi kéo lại
“Thiên Hàn ! chàng phải đi sao” Mạc Nhi lưu luyến nắm lấy tay Dinh Hạo
“Mạc Nhi ! nàng hiểu mà…” Dinh Hạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhi, nhưng chỉ là chạm nhẹ, rồi lập tức lao ra khỏi phòng.
“hừm..!!! Chàng đi thị tẩm nữ nhân khác, mà bảo thiếp hiểu”
*****************
Nam viện
Dinh Hạo dù đã đứng trước của nhưng vẫn lưỡng lự không bước vào, đây coi như là lần thứ ba hắn đến phòng Mộ Dung Vân Tịnh, nếu chỉ đơn thuần là đến thì thôi, nhưng lần này …
Cái gì là nghĩ cho hoàng thất, giúp hoàng gia khai chi tán nghiệp, thật ra là muốn ẩm cháu đến phát điên rồi, nghĩ tới thôi mà tâm can hắn rối bời.
Còn nói nếu họ không mang thai, thì hắn phải nạp thêm thiếp. Đây mới chính là vấn đề trọng điểm, chuyện này mà đến tai hoàng đế nhạc phụ, hắn chắc chắc sống không yên.
"vương gia! chúng ta vào đi,k vương phi đã đợi người rất lâu” Quế công công ở phía sau lên tiếng hối thúc.

“Két…tt”
“tham kiến vương gia” Xuân Trúc vừa nhìn thấy Dinh Hạo lập tức nghiên người cúi đầu hành lễ
Dinh Hạo không nói gì, hắn giơ cây quạt ra hiệu XuânTrúc đứng dậy, rồi đi thẳng vào trong khuê phòng của Mộ Dung Vân Tịnh.
Mộ Dung Vân Tịnh đang ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là Tú Nương.
“Tham kiến vương gia” Tú Nương nghiên người cúi chào Dinh Hạo.
Dinh Hạo biết vương phi của hắn vốn đã rất xinh đẹp, nhưng khi nàng trang điểm lại càng diễm lệ vô cùng, hắn tin chắc trên đời này không có ai xinh đẹp hơn nàng.
Dinh Hạo nhìn mà ngẩn cả người, quên luôn Tú Nương vẫn còn đang đứng đó.
Sóng mắt long lanh như mặt nước hồ thu trong đêm trăng, hai hàng mi đen cong lượn, chiếc mũi thon nhỏ đầy kiêu ngạo và đôi môi căng mọng , tất cả đều đẹp đến say đắm lòng người.
Tóc đen dài óng mượt như thác nước, được xỏa một cách tự nhiên, càng làm bật lên làn da tuyết trắng không tì vết của Mộ Dung Vân Tịnh, nàng lúc này trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc yếm đỏ và chiếc váy lụa màu hồng mõng manh, thật rất gợi tình.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nếp, Dinh Hạo dù không muốn nhìn nhưng những đường cong quyến rũ trên người của Mộ Dung Vân Tịnh vẫn hiện rõ trước mắt hắn, theo từng cái giơ tay, cái xoay người của nàng.
“Tham kiến vương gia” Tú Nương một lần nữa lớn tiếng gọi.
“bình Thân” Dinh Hạo nhanh chống lại hình tượng, điều chỉnh lại thái độ, quay sang nhìn Tú Nương
Mộ Dung Vân Tịnh chầm chậm đi tới bên Dinh Hạo, vạt váy lay động uyển chuyển như đang nhãy múa theo từng cái nhấc chân của nàng.
“mọi người ra ngoài hết đi” Mộ Dung Vân Tịnh lên tiếng
“dạ! vương phi..”
Tú Nương và Xuân Trúc sau khi hành lễ với hai người Dinh Hạo và Mộ Dung Vân, thì lập tức cáo lui.
Những vẫn không dám rời khỏi phòng của Mộ Dung Vân Tịnh, chỉ là tránh mặt đi chỗ khác, không phải họ tò mò muốn rình xem trộm, mà đây là lệnh của hoàng thái hậu.
Dinh Hạo mặc cho Mộ Dung Vân Tịnh giúp hắn cởi y phục, hắn vẫn đứng yên, nhắm mắt lại thưởng thức mùi hương hoa mộc lan trên người nàng.
“vương gia! chúng ta...chúng ta lên giường thôi ”
Câu nói của Mộ Dung Vân Tịnh, giống như một tia sét khiến hắn giật mình, hắn mở mắt ra đối diện với khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, không biết do họ tạo ra hay do khí trời về đêm đã thay đổi, mà hắn cảm thấy trong phòng không khí đang nóng dần lên.
Mộ Dung Vân Tịnh điềm tĩnh lạnh lùng của mọi ngày, khi đứng trước Dinh Hạo, nàng không thể suy nghĩ gì hơn, càng cố tỏ ra bình tĩnh thì lại càng bối rối. Chỉ là một câu nói đơn giản cũng khiến nàng phải đỏ mặt.
Dinh Hạo chầm chậm nâng khuốn mặt của Mộ Dung Vân Tịnh lên, đề nàng có thể nhìn thẳng vào hắn, còn hắn thì lại muốn nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng xinh đẹp của nàng.
“nàng đang run”
“thiếp không run”
“vậy được”
Dinh Hạo bất ngờ hai tay hất bổng Mộ Dung Vân Tịnh, rồi ẩm nàng đi đến bên giường, đặt nàng nằm dưới thân hắn.
Họ bốn mắt nhìn nhau, còn thân thể hai người thì dính chặt không kẻ hở, đến mức họ dễ dàng nhận ra được những biến đổi nhỏ trên cơ thể của đối phương.
Dinh Hạo từ từ cúi người xuống, mũi hắn chạm nhẹ vào mũi nàng, xoay tròn vuốt ve lên xuống, sau đó vươn lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm mút cánh môi trên của Mộ Dung Vân Tịnh, rồi dọc xuống cánh môi dưới, sau cùng là chui vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng không buông.
Bàn tay bắt đầu di chuyển, xúc cảm trơn mượt mềm mại dưới tay, khiến hắn lưu luyến không thôi, tay hắn cứ thế mà vuốt ve lên xuống dọc theo đôi chân thon của Mộ Dung Vân Tịnh.
“ưmm..mm”
Dinh Hạo xem như đã thành công phá vỡ bức tường phòng vệ cuối cùng của Mộ Dung Vân Tịnh, sự bình tĩnh giả tạo ban đầu nàng cố tạo ra đã không còn, thay vào bằng những tiếng yêu kiều làm say lòng người.
“thoải mái không " Dinh Hạo xấu xa mỉm cười nhìn nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Dinh Hạo thích ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng nằm dưới thân hắn, ngày thường nàng quá lạnh lùng rất giỏi che đậy cảm xúc.
Nhưng hiện tại lại khác, cảm xúc của nàng lúc này rất chân thật, ít nhất hắn cũng hiểu rõ nàng đang rất cần hắn.
Mộ Dung Vân Tịnh vô cùng thấy hổ, lần trước là tác dụng của thuốc xem như không tính, nhưng tiếng lẵng lơ vừa rồi là gì, tệ nhất là cơ thể nàng, không cưỡng lại được sự vuốt ve của hắn.
Bàn tay Dinh Hao vuốt ve từ mặt nàng, di chuyển dọc xuống cổ, từ từ tháo đi dây yếm trên vai Mộ Dung Vân Tịnh, ném mạnh xuống đất.
Cảnh xuân tươi đẹp hiện ra trước mắt, hắn cúi người xuống, vùi mặt sâu vào bộ ngực mềm mại của Mộ Dung Vân Tịnh.
Cảm giác mềm mại co dãn khiến hắn phát điên lên.
“Tịnh nhi ! ta có thể chứ…”
Mộ Dung Vân Tịnh mơ màng gật đậu, trước mắt nàng là sương mờ giăng phủ.
Dinh Hạo tâm trạng hớn hở, lập tức cởi áo không cần nhìn đã ném thẳng xuống đất, sau đó là đến thắt lưng cũng bị hắn tháo ra, tiếp đến…
“Rầm…m.mm!!!!”
Từ trên nóc nhà rơi xuống một vật gì đó, nằm lăn lốc trước mặt Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh.
Bụi cát tứ tung mờ mịt, gạch ngói bễ nát nằm ngỗn ngang trên mặt đất…
“có thích khách….”
*****hết chương 29*****