Hạo Vương Gia

Chương 69: Chương 69




Chương 69: Phu thê tương phùng (tt)
**************
“cộp..cộp..!!”
“tên nhóc chết tiệt! tạo sao lúc nào cũng làm cho mình bận tâm.."
Âu Dương Đình lo lắng cho tính mạng của Dinh Hạo gặp nguy hiểm. Hắn bất chấp chạy nhanh đến giáo trường, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở còn chưa kịp bình ổn, thì lại nghe thấy…
“Ầm..m..!!!”
“Bốp..p..p..!!!”
Tiếng người vật ngã dưới sàn, tiếng quyền cước kịch liệt, tiếng pháo tay giòn giã, và cả những tiếng reo hò của quần chúng xung quanh.
“bốp..bốp..!”
“đánh hay lắm...”
“đánh hay lắm..”
Mọi người hò hét không ngừng, hàng ghế trước mắt hắn lại trống không, tất cả họ đều dồn hết lên phía trước, làm cho Âu Dương Đình không thể nhìn thấy gì, càng thêm lo lắng.
“tránh ra…”
“làm ơn tránh ra…tránh ra..”
Âu Dương Đình lớn tiếng, chen vào đám đông, đẩy hết người này rồi đẩy người kia, len lổi vào trong.
Thì…
“Ầm..m..!!”
Bụi bay mịt mờ, cái mà Âu Dương Đình nhìn thấy là một Dinh Hạo đang “tơi tả” trước mưa đòn, mặt mày bầm dập, đang lăn lộn trên sàn.
"bạch..ch.."
Bụi gổ tung bay, dây trường tiên trong tay Mạc Nhi phóng nhanh ra như một con rắn linh hoạt, quấn chặt lấy Dinh Hạo.
Trong lúc Dinh Hạo đang cố thoát khỏi sự kìm chặt của Mạc Nhi, thì từ phía sau…
“rẹt…t..t !!”
Đạo quang sáng bóng phát ra từ thanh kiếm của Song nhi, âm thanh vi vút trong gió khi thanh kiếm lao thẳng đến người Dinh Hạo.
Dinh Hạo phản ứng nhanh nhẹn, lập tức lộn người dùng chân kẹp chặt lấy thanh kiếm của Song Song, hất mạnh về phía sau.
“vèo…o..!”
Song nhi lập tức phi thân lên đón lấy thanh kiếm trước khi nó chạm sàn.
Còn Dinh Hạo vừa lộn người xong, chân chưa kịp đứng vững trên sàn thì …
“Rầm..m…”
Mạc Nhi giựt mạnh dây trường tiên về phía nàng. Dinh Hạo một lần nữa lại nằm đo ván trên sàn, người còn chưa kịp lật dậy, thì Song Song phía sau đã xoay lưỡi kiếm tấn công.
“xoẹt…xọet..t..t !!”
Trên dưới, trái phải lưỡi kiếm của Song nhi liên tục chém tới, Dinh Hạo né trái né phải, gập trước ngã sau vô cùng gian nan. Nhưng điều làm hắn bận tâm là…
“Á..á…!"
Dinh Hạo hai mắt trợn trắng, hai tay chụp lấy thanh kiếm của Nhan Song Song, nhìn thấy lưỡi kiếm sáng bóng chỉ cách hạ bộ của hắn chưa tới năm phân mà không ngừng nuốt nước bọt.
Chính là bao nhiêu chổ Nhan đại tiểu thư không chọn, cứ me chổ này của hắn chém tới, thật hết cách.
Nếu vừa rồi hắn không nhanh tay, có lẽ tiểu huynh đệ của hắn đã mất mạng oan uổng.
“Nhan đại tiểu thư! chúng ta thương lượng một chút..”
“thượng lượng...” Nhan Song Song có vẽ hiếu kỳ lên tiếng, không biết Dinh Hạo định giở trò gì.
“nàng có thể chọn một vị trí khác…trừ chổ này ra, cái này ta cũng nghĩ cho nàng …” Dinh Hạo vừa nói vừa cúi nhìn xuống tiểu huynh đệ của hắn.
“nghĩ cho ta…” Nhan Song Song khó hiểu nhìn hắn
“đúng vậy…chổ này bị thương thì rất khó lành, nó mà sảy ra chuyện gì, sau này ta làm sao khiến nàng hạnh phúc...” Hắn đẩy nhẹ thanh kiếm của Song Song cách xa tiểu huynh đệ của hắn ra, gượng cười nhìn Nhan Song Song
Dinh Hạo vừa dứt lời, trong khi Nhan Song Song còn chưa kịp phản ứng thì đông đảo khán giả đã cười đến nghiên ngã.
“ha..ha…!!!”
"nói hay lắm.."
Nhan Song Song nhìn bên dưới, rồi lại nhìn sang Dinh Hạo, giận đến đỏ mặt,nàng vun kiếm chém tới tập:
“dâm tặc...bổn cô nương sẽ lấy mạng ngươi..”
Người trước kiềm chặt, người sau tấn công cả hai phối hợp ăn ý, khiến Dinh Hạo cực lực chống đở, bọn họ như vậy mà đã giằng co hơn nửa canh giờ.
Thời gian đã không còn nhiều, Dinh Hạo cảm thấy đùa như vậy cũng đã quá đủ, hắn nên kết thúc trận đấu.
“bặt..t…t…!!”
Dinh Hạo gồng người, dùng hết nội lục hất bung dây trường tiên của Mạc Nhi ra.
“Ầm..m..!!”
Nguồn nội lực cực mạnh phát ra, không chỉ làm cho dây trường tiên trong tay Mạc Nhi đứt thành từng mãnh vụn, mà cả Mạc Nhi và Song Song đều bị văng xuống khán đài.
“Keng..ng…!!!”
Tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên vừa kịp lúc, nối tiếp là một tràn pháo tay từ dưới khán đài.
“Bốp..bốp…!!”
“hoan hô..hoan hô…”
Dương Chính cũng từ dưới khán đài nhảy lên. Vẽ mặt rạng rỡ, bước lại gần Dinh Hạo, phấn khởi tuyên bố người thắng cuộc.
“người thắng cuộc cuối cùng là…Dinh..” nhưng khi hắn quay người lại thì không thấy Dinh Hạo đâu.
Mạc Nhi đang vất vã đứng dậy, khi nàng đang nhích người thì có một bàn tay rắn rỏi kéo nàng đứng dậy.
“Mạc nhi! nàng có sao không…có chổ nào bị thương..” Dinh Hạo lúc này không chỉ đơn giản lo lắng mà còn hoảng sợ, bản thân đả thương Mạc Nhi.
“ta không sao..”
Mạc Nhi qua loa trả lời, sau đó chợt nhớ ra một chuyện khiến nàng không khỏi bận tâm.
“Mạc nhi! hắn vừa gọi mình là gì…” Mạc Nhi sửng sốt, nàng dõi mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Dinh Hạo.
“còn nàng, có chổ nào bị thương, vừ rồi ta không cố ý..” Dinh Hạo cuống cuồng đở lấy Nhan Song Song.
“tránh ra! đừng đụng vào ta, tên dâm tặc đáng ghét, món nợ của Đường đại ca và Minh công tử, ta còn chưa tính với ngươi..”
Song nhi tức giận đẩy hắn ra, nàng vốn định vì Minh Ngọc Tuấn lấy lại chút công đạo nhưng xem ra đã không thể nào. Không ngờ tên dâm tặc này lại khó đối phó đến vậy.
“Nhan đại tiểu thư! nàng có quá vô lý, vừa rồi nàng cũng thấy, người đả thương Đường đại ca của nàng không phải ta…” Dinh Hạo cũng khó chịu, mà lớn tiếng với Song nhi.
Hắn đang nói hăng say thì cảm thấy có vị mặn ở đầu môi, và vẽ mặt kỳ lạ của Nhan Song Song đang nhìn hắn...
“ngươi..ngươi đang chảy máu..” Nhan Song Song hốt hoảng lên tiếng.
“vậy sao…” Dinh Hạo cúi mặt nhìn xuống, từng giọt từng giọt đang chảy xuống sàn đấu.
“chỉ là chút máu, không sao...”
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Song Song, lấy tay lau đi vết máu trên mũi, nhưng càng lau máu chảy càng nhiều hơn.
Sau đó hắn bắt đầu cảm thấy tai ù, xung quanh lắc lư, đầu óc quay cuồng, và cuối cùng điều hắn nhìn thấy là….
“ầm..m..m.”
Trước mặt một mảng tối đen như mực.
***************
Tửu lầu Mạc Tỷ.
Hai ngày sau..
“chịu tĩnh rồi sao..”
Dinh Hạo đầu choáng, mắt hoa, mò mẫm ngồi dậy. Khắp phòng tràn ngập mùi thuốc, đan dược, và kim châm thì đầy rãy trên bàn.
Ánh nắng hoàng hôn đang hắt qua khung cửa sổ, che đi nữa khuôn mặt của nam tử đang đi tới, và hắn dễ dàng nhận ra đó là sư phụ hắn Âu Dương Đình.
“mau uống vào..”
Chỉ là hắn không nghĩ ra, đã sảy ra chuyện gì mà khiến cho một Âu Dương Đình tao nhã ngày thường, thành ra cái bộ dáng dọa người này.
“sư phụ! ta đã hôn mê bao lâu..” Dinh Hạo cầm chén thuốc nóng từ tay của Âu Dương Đình, không vội uống.
“hai ngày ba đêm..” Âu Dương Đình lạnh lùng lên tiếng, cố kìm nén bực tứ trong lòng, không để cho bộc phát.
“lâu như vậy sao..” Dinh Hạo kinh ngạc nhìn Âu Dương Đình.
“còn dám nói lâu…tên chết tiệt nhà ngươi, ta đã dặn bao nhiêu lần, nội lực không thể dùng bừa bãi, ngươi còn đang bị thương, nếu lúc đó không có ta ngươi nghĩ mình còn mạng ngồi đây sao..”
Âu Dương Đình tức giận mắng người, Dinh Hạo nằm trên giường bao nhiêu lâu, thì hắn cũng thức trắng bằng ấy ngày, không ăn không ngủ, ngay cả tắm rữa cũng không có thời gian, hỏi sao không hốc hác tiều tụy, tâm trạng cọc cằn.
“sư phụ! đa tạ người..”
Âu Dương Đình sửng sốt nhìn Dinh Hạo, còn định mắng thêm vài câu nữa, nhưng Dinh Hạo tỏ ra hiểu chuyện như vậy, hắn cũng đành cho qua.
Quay lại vấn đề chính mà Âu Dương Đình hắn đau đầu mấy ngày nay.
“ta đã tìm hết trong tất cả y thư, để khiến một người đang sống chẳng khác nào thây ma biết đi, thì chỉ có độc của huyết sát tử..”
“còn chuyện…trên đời này có tồn tại loại độc hơn hẳn huyết sát tử hay không, trong y thư không hề đề cập, ta cũng hết cách, trừ khi…”
“ngươi tìm được vài người trúng độc về đây, có thể ta sẽ tìm ra manh mối từ trên người họ…”
Nhưng làm sao để tìm ra bọn chúng đây mới là một chuyện, nếu Dinh Hạo hắn một ngày không hiện thân, thì bọn người kia chắc chắn sẽ không tìm đến hắn, vậy phải đi đâu tìm chúng đây…
“ngươi nghĩ ngơi đi, ta về phòng …” Âu Dương Đình mệt mỏi đứng dậy.
“két..t….!”
Trong phòng chỉ còn mỗi Dinh Hạo, nhiều ngày nằm trên giường, xương cốt đều nhức mỏi, nên cũng muốn ra ngoài đi dạo, thư giản gân cốt.
Chỉ là vừa mới ra khỏi phòng, đã có phim hay để xem…
“Ưm..m..!!”
“bốp..bốp..!!”
“buông ..ưm..”
Trước cửa phòng kế bên, đang diển ra một bộ phim tình cảm ướt át...
Một nữ nhân xinh đẹp đang bị một nam nhân đè lên cửa, môi hắn áp sát vào môi nàng hôn “ngấu nghiến”. Bàn tay hắn còn đang "càn quét" khắp cơ thể nàng.
Nữ nhân tay chân vùng vẫy, nhìn sơ cũng biết là nàng bị ép buộc. Dinh Hạo đang do dự không biết có nên bước tới, giúp nàng giải vây hay không, dù sao cũng chuyện nhà của người ta.
“Á..á…!!”

Tiếng kếu thất thanh của Lạc Tư Doanh vang lên, hắn lập tức đẩy Mạc Tuệ Tâm ra.
Mạc Tuệ Tâm tức giận nhìn hắn, liền lấy tay chùi đi vết máu dính trên miệng nàng, đừng hiểu lầm đó chính là máu của Lạc Tư Doanh.
Lạc Tư Doanh cũng không quan tâm đến vết thương trên miệng hắn, chỉ muốn làm rõ một chuyện.
“nàng thay đổi ý định, có phải vì hắn..” Lạc Tư Doanh giận dữ, giơ tay chỉ thẳng về phía Dinh Hạo đang đứng.
Với hắn thì tránh như tránh tà, còn với nam nhân khác thì ân cần săn đón, một vương gia như hắn có chổ nào không bằng tên “quái nhân” đó.
“cái gì nữa đây...” Dinh Hạo trố mắt nhìn Lạc Tư Doanh.
“ngươi lại nổi điên gì vậy, quan hệ của chúng tôi hoàn toàn trong sạch, không giống như ngươi..” Mạc Tuệ Tâm lúng túng quay lưng lại nhìn Dinh Hạo, rồi tức giận lớn tiếng với Lạc Tư Doanh.
Vừa nhìn thấy Lạc Tư Doanh, nàng lại nghĩ ngay đến cái thai của Mạc Thánh Tuyết, thì trong lòng đã cảm thấy tức tối khó chịu.
“như ta thì sao…nàng nói cho rõ ràng, tại sao lại thay đổi quyết định, không phải nàng đã nói sẽ cùng ta về Mạc y quốc, nhưng sáng hôm sau…”
Tối hôm trước bọn còn rất "vui vẽ", sáng hôm sau hắn còn để cho hai tỷ muội họ gặp nhau...
Lạc Tư Doanh đang nói giữa chừng, chợt nghĩ ra trọng điểm, hắn dừng lại nhìn Mạc Tuệ Tấm với ánh mắt dò xét.
“chuyện nàng thay đổi quyết định, có phải liên quan đến Tuyết nhi..”
Không ngoài khả năng này, có lẽ Tuệ Tâm đã nghe được chuyện trước đây hắn từng si tình Mạc Thánh Tuyết, cho nên nàng không tin tưởng hắn.
"một cũng Tuyết nhi, hai cũng Tuyết nhi rõ ràng ngươi thích người ta” Mạc Tuệ Tâm tức giận nhìn hắn, không lên tiếng. Làm cho Lạc Tư Doanh tưởng bản thân đã đoán trúng.
“ta và Tuyết nhi thật không có gì, nàng đừng suy nghĩ lung tung..”
Nhưng không ngờ lời nói này đã khơi dậy sự tức giận cố kìm nén của Mạc Tuệ Tâm, tất cả đều bộc phát…
“không có gì…vậy cái thai của Tuyết tỷ chẳng lẽ tự dưng mà có..”.
“vèo..o..!!”
Thời gian như dừng lại, cả Lạc Tư Doanh và Dinh Hạo đều đứng yên bất động, cảm giác như mọi thứ xung quanh họ đang chuyển động rất chậm.
Một chiếc lá lơ lửng trong gió, từ từ rơi xuống. Khi chiếc lá chạm đất, thì mọi người mới hoàn hồn tỉnh mộng.
“Tuyết nhi có thai, chuyện này… sao có thể..” Lạc Tư Doanh kinh ngạc lên tiếng.
Phu quân mất bảy năm, bây giờ thê tử mới có thai, không phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ. Nhưng Lạc Tư Doanh hắn hiểu rõ Mạc Thánh Tuyết không phải dạng “hồng hạnh vượt tường”, vậy cái thai đó phải giãi thích thế nào đây.
“một tháng trước ngươi và Tuyết tỷ đến Diệp Kỳ quốc…còn cái thai đó cũng đúng một tháng, không phải của người chẳng lẽ của Hạo vương đã chết…”
Dinh Hạo trong phòng nghe không sót một từ, vì vậy có thể giãi thích được sự sững sốt, kinh ngạc trên mặt hắn lúc này.
“Tuyết nhi có thai...hơn một tháng...”
***************
Hạo vương phủ.
Tất cả hao quang của ánh trăng đêm nay đều bị che phủ bởi mây đen, u tối âm u..
Gió hiu hiu thổi, in bóng xuống mặt hồ đang lăn tăng không phải chỉ những tán cây rộng lớn, mà còn có những bóng người thấp thoáng ẩn núp.
"bịch..ch..!" Bọn họ nhanh chống tản ra.
Cũng trong lúc này, lại có một bóng đen khác xuất hiện.
“vèo..o..o..!”
Dinh Hạo nhanh như một ngọn gió, từ trên cây nhảy xuống, biến mất ở cuối hành lang, khi hắn tới gần Tây viện, thì…
“Hạo vương ...”
“Hạo vương....”
Tiếng nói thánh thót cao vút, không biết từ động vọng đến, làm cho Dinh Hạo nửa bước không dám nhúc nhích, hồi hộp đứng yên…
“chẳng lẽ thân phận của mình đã bại lộ..”
Hắn chầm chậm xoay người lại thì nhìn thấy…
“ra là ngươi..”
Dinh Hạo thở dài, lại tức giận. Thì ra người gọi tên hắn chính là Tiểu Yến.
Con vẹt sặc sở năm nào đang hí hửng đập cách, chào đón Dinh Hạo trở về. Bên cạnh nó bây giờ đã có thêm một cô vẹt xinh đẹp nữa, cả hai cùng nhau nói chí chóe, âm vang không hề nhỏ chút nào.
“Hạo vương…Hạo vương..”
“không được kêu! còn kêu, có tin tao đem mày đi nướng..”
Trước lời đe dọa của Dinh Hạo, hai con vẹt vô cùng quật cường, kêu còn quyết liệt hơn khi nãy…
“Phạch..ch..ch..!!”
“Phi Yến xinh đẹp..xinh đẹp…”
“Hạo vương trở về…trở về..”
Dinh Hạo nghe thấy mà hoảng cả hồn, nếu để người khác nghe thấy không kéo đến mới là chuyện lạ.
“cộp..cộp…!!”
Từ xa bóng dáng của Tư Mã Phi Yến đang thấp thoáng, Dinh Hạo lập tức núp ra phía sau.
“Tiểu Yến! chúng ta về phòng thôi..” Tư Mã Phi Yến mỉm cười nhìn con vẹt trong lồng son.
Chỉ là…
“Phạch..ch..ch..!!”
“Phi Yến xinh đẹp..xinh đẹp…”
“Hạo vương trở về…trở về..”
Cái lồng vừa được nhấc lên, không biết phải con vẹt có linh tính, biết Dinh Hạo còn đang ở phía sau, nên phát huy hết sở trường có thể, báo động cho Tư Mã Phi Yến.
Tư Mã Phi Yến nghe xong mà sững sốt nhìn Tiểu Yến, câu nói này nàng dạy nó cách đây bảy năm, khi đó vương gia còn đang lãnh binh đánh Diệp Kỳ quốc, nên ngày nào cũng mong ngóng chàng trở về, nhưng rồi….
Chàng mãi mãi không về.
“Tiểu yến! có phải mày cũng như tao...đều rất nhớ chàng..” Tư Mã Phi Yến mỉm cười vuốt ve con vẹt, hai mắt rưng rưng chuyển màu.
“mày nghĩ ở trên trời chàng có nhìn thấy chúng ta, chàng có biết… tao đã sinh cho chàng hai tiểu quận chúa…”
Những giọt nước mắt lóng lanh như kim cương của Tư Mã Phi Yến, khiến cho Dinh Hạo nhìn thấy mà đau lòng.
“Yến nhi! ta cũng rất nhớ nàng…ta cũng đã gặp chúng, chúng nó rất đáng yêu...”
Dinh Hạo và cả Tư Mã Phi Yến cả hai chỉ đứng cách nhau có một bức tường, cùng ngẩn đầu cùng ngắm chung một ánh trăng và cùng nghĩ về đối phương…
Chỉ tiếc bọn họ không thể đường đường chính chính gặp nhau.
…………………..
Tây viện.
Giữa đêm khuya thanh vắng, thì âm thanh mị hoặc của tiếng đàn như ru hồn người.
“két…t…!!”
Cánh cửa vừa được kéo ra, thì âm thanh của tiếng đàn cũng lịm tắt theo, Hạ Lan vẽ mặt đầy tâm sự, ủ rũ đi vào.
“công chúa! xe ngựa và mọi thứ em đã chuẩn bị xong..
"nhưng mà công chúa, chúng ta phải rời khỏi đây thật sao..” Hạ Lan ấp úng một lúc, rồi cũng lên tiếng,
Công chúa quyết đình rời khỏi Hạo vương phủ cũng được, nhưng cũng không muốn trở về Mạc Y quốc, thì bọn họ còn chổ nào mà đi chứ, nhìn thấy tương lai mịt mờ, hỏi sau nàng không lo lắng.
Thánh Tuyết dừng lại nhìn Hạ Lan, lời nói của Hạ Lan khiến nàng phải đắn đo, nhưng nàng đã không còn lựa chọn.
“em đi ngủ sớm, ngày mai chúng ta lên đường..”
Hài nhi trong bụng nàng vô tội, nàng không muốn hủy hoại đi nó, nếu chuyện nàng mang thai lộ ra, thì làm sao nàng có thể nhìn mặt các tỷ muội trong phủ và đối diện với linh vị của vương gia.
Còn có nhị tỷ, nếu biết nàng đang mang thai con của tỷ phu, thì liệu tỷ ấy sẽ bỏ qua cho nàng sao.
“còn cuộc tỉ thí ngày mai, lỡ như tên Dinh Hạo gì đó phá giãi được thế cờ của vương phi, mọi người khi đó không tìm thấy người thì sao…”
Trước khi nghĩ ra cách để khiến Mạc Thánh Tuyết thay đổi quyết định, thì Hạ Lan hi vọng kéo được ngày nào hay ngày đó.
“chuyện đó sẽ không sảy ra..”
Tuy nàng không phải là một kỳ thủ, nhưng cũng biết thế cờ đó không phải là đơn giản, nếu dễ dàng phá giãi như vậy, thì cả tháng nay tất cả kỳ thủ trong thiên hạ cũng không hội tụ về đây.
“Tuyết nhi! tại sao nàng lại ngốc như vậy...”
Dinh Hạo đang đứng bên ngoài, nóng lòng chỉ muốn đẩy cửa vào, hắn hiểu rõ nguyên nhân khiến Mạc Thánh Tuyết bỏ đi, hắn tin chắc người có thể giữ nàng ở lại cũng chỉ có mình hắn.
Nhưng rồi…
“choang..ng…ng…!”
“choang..ng…ng…!”
Tiếng kẻng từ hậu viện vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, đèn đuốc nhanh chống được thấp lên, và tiếng gào thét của mọi người.
“có thích khách..có thích khách..”
“cộp..cộp…!!”
“mau hộ giá..”
Hậu vệ, binh lính tất cả kều lũ lượt kéo đến Nam viện, nơi ở của Mộ Dung Vân Tịnh. Dinh Hạo hốt hoảng đuổi theo mọi người.
…………….
“Á..á..!!”
Nam viện yên tĩnh hoa lệ ngày thường, bây giờ chẳng khác một bãi chiến trường. Binh lính thì đang nằm la liệt trên đất kêu la, giáo gươm rãi rác khắp nơi. Máu me chảy bê bếch.
Khi Dinh Hạo vừa đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy đám thích khách đang tháo chạy, còn Vô Tình gấp rút đuổi theo. Nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng từ xa, một nơi không ai nhìn thấy mà quan sát…
“Ngạo nhi…Ngạo nhi…”
“Tịnh Tỷ! tỷ đừng lo lắng, nhất định Vô Tình sẽ mang Ngạo nhi về cho tỷ..”
“Ngạo nhi nhất định sẽ không sao..”
Mộ Dung Vân Tịnh thì đau khổ vật vả, Mạc Nhi và cả Song Song thương tích đầy mình, ôm chặt lấy Mộ Dung Vân Tịnh.
“Ngạo nhi bị bắt..”
“vèo..o..!!”
Dinh Hạo lập tức phi thân đi đuổi theo bọn người của Vô Tình, không một chút chần chư.
……………
Ngoại thành 50 dặm
“keng..ng..!!”

“choang…ng..!!”
Quan binh và đám thích khách đang ẩu chiến vô cùng quyết liệt.
Dưới ánh trăng chỉ có những đạo quang lấp lánh, và âm thanh của đao kiếm va chạm, cùng mùi máu tanh phảng phất không trung.
“choang..ng..!!”
“Vô Tình! bọn người này và đám thích khách ở núi Bích Vân có phải là một..” Vệ tổng quản đưa kiếm lên đở lấy một đao của thích khách đang chém tới. Quay sang nhìn Vô Tình.
“Cạch..ch..!!”
“là bọn chúng..”.
Vô Tình hất mạnh lưỡi đao của tên thích khách trước mặt ra khỏi người hắn.
Chỉ mới đuổi theo không lâu, thì quan binh đã chết sạch sẽ dưới lưỡi đao của hắc y nhân, còn bóng dáng của viện binh vẫn không thấy đâu, chỉ có Vô Tình và Vệ tổng quản đơn độc tác chiến.
Đám thích khách này võ nghệ không cao, nhưng để khiến chúng ngừng tay, còn khó hơi lên trời.
Con người bằng xương bằng thịt đánh mãi cũng phải mệt, bị thương sẽ đau, nhưng hai điều này lại chẳng có ý nghĩa gì với chúng, mới là đau đầu.
Cho nên thời gian càng lâu thì người thiệt thòi chỉ có hai người họ.
Vô Tình và Vệ tổng quản sắp sửa không cầm cự nổi, mắt nhìn bọn chúng mang Lăng Thiên Ngạo đi, mà cả hai lại không thể làm được gì.
May mắn thay…
“Vèo..o..!!”
Một đường gươm sáng bóng từ xa phóng tới, nhanh như một tia chớp, máu đỏ phun trào, và thủ cấp của hắc y nhân đã lăn lóc trên đất.
Dinh Hạo phi thân lên đón lấy Lăng Thiên Ngạo từ tay của hắc y nhân, trước khi hắn kịp ngả xuống.
“bịch..ch..!”
Hắc y nhân ngả sập xuống thảm cỏ, máu từ cổ hắn chậm rãi mà chảy ra, màu xanh mướt của cỏ non nhanh chống đều nhuộm đỏ.
Không phải Dinh Hạo hắn tàn nhẫn, nhưng sau nhiều lần chạm mặt, hắn biết đám người này không thể dùng cách thông thường để đối phó. Chỉ có cách này mới có thể cản được chúng, mặc dù có hơi tàn bạo.
“Ngạo nhi.. Ngạo nhi..!”
Dinh Hạo ôm chặt lấy Lăng Thiên Ngạo đang hôn mê, hoang mang lại lo lắng, cái này gọi là huyết mạch tương liên. Hắn không ngừng gọi tên Lăng Thiên Ngạo.
“bịch...ch..!” Vệ tổng quản mạnh tay vừa quật ngã một hắc y nhân xuống đất, nhìn Dinh Hạo với ánh mắt hiếu kỳ.
“hắn ta là ai..”
“bốp..pp..!” Vô Tình tung một cước vào người của hắc y nhân, lắc đầu nhìn Vệ tổng quản
“ta không biết..”
Trước sự xuất hiện và thái độ quá khích của Dinh Hạo giành cho Lăng Thiên Ngạo, khiến cho Vô Tình và Vệ tổng quản không khỏi thắc mắc.
Bất ngờ….
“phía sau…cẩn thận…”
Vô Tình và Vệ tổng quản giựt mình hét lên, không đơn giản là kinh ngạc mà hoảng sợ vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng rùn mình này…
Tên hắc y nhân vừa mới bị Dinh Hạo chém đứt đầu, đang từ từ bò dậy, chuẩn bị cầm đao chém xuống người hắn.
Dinh Hạo nhanh tay cầm lấy thanh đao lên, không cần nhìn đã đâm thẳng ra phía sau.
“roẹt..!!!”
Thanh đao xuyên thẳng qua người hắc y nhân, Dinh Hạo thở phào nhẹ nhỏm, vì tên hắc y nhân đó cuối cùng đã chịu đứng yên.
Dinh Hạo ôm lấy Lăng Thiên Ngạo từ từ đứng dậy. Nhưng đi chưa được hai bước, thì lại nghe thấy những âm thanh rục rịch đáng ngờ, Dinh Hạo ngoảnh đầu lại.
“không phải chứ..” Dinh Hạo dỡ khóc dở cười.
Dù không còn đầu, trước ngực còn có một thanh kiếm xuyên thẳng tim, máu me chảy khắp toàn thân, nhưng tên hắc y nhân vẫn “quơ quào” thanh kiếm về phía Dinh Hạo.
“chết tiệt !”
“Có ai nói cho hắn biết, rốt cuộc bọn người này làm từ cái gì mà ra không…” Dinh Hạo cảm thấy vô cùng đau đầu, tức giận mắng chữi, bây giờ hắn thật đã hết cách.
“cộp..cộp…!”
Đám “thây ma” từng bước, từng bước tiếng lại gần, dồn ba người họ lại. Chuyện đã đến nước này Dinh Hạo đã không còn lựa chọn..
“Vô Tình ! giữ lấy Ngạo nhi..”
Ánh mắt sắc bén, giọng nói băng lãnh và khí thế bức người này, khiến cho Vô Tình như bị thôi miên.
“thật quá giống..” Ngay cả bản thân cũng không biết mình sắp làm gì.
“dạ..! vương gia” Vô Tình cúi người đón lấy Lăng Thiên Ngạo từ tay Dinh Hạo, thái độ tôn kính.
“trời..hắn vừa nói gì..” Vô Tình nói xong lại giựt mình, tại sao hắn có thể lầm tưởng một người xa lạ là chủ tử đã mất nhiều năm.
“…” Vệ Phong giựt nãy người, trố mắt nhìn Vô Tình.
“vèo..o..o..!”
Thời tiết đang êm đềm mát mẽ, thì một cơn lốc xoáy bất ngờ ập đến, cây cối nghiên ngã, mọi thứ đều bị cuốn vào vòng xoáy.
Nhìn thấy Dinh Hạo di chuyển nhanh đến chống mặt, cảnh tượng vô cùng quen thuộc, gợi nhớ một chút hồi ức của Vô Tình và cả Vệ Phong trong quá khứ.
Khi cơn lốc xoay biến mất, thì tất cả hắc y nhân đã đứng yên bất động, chỉ trong nháy mắt Dinh Hạo đã điểm huyệt hết tất cả hắc y nhân.
"bịch.."
Dinh Hạo ngã quỵ xuống đất, sau màn trình diễn đẹp mắt vừa rồi, khắp người hắn đã không còn chút sức lực dư thừa nào.
“Vô Tình! ngươi đưa Ngạo nhi trở về vương phủ, đừng để vương phi phải lo lắng..”
Lần đầu hắn nhìn thấy Tịnh Nhi đau lòng đến như vậy, đủ biết Ngạo nhi quan trọng với nàng như thế nào. Dinh Hạo vừa ra lệnh cho Vô Tình xong, thì liền quay sang nhìn Vệ Phong.
“Vệ Phong! giúp ta trói đám người này lại..”
“xoẹt..!!”
Dinh Hạo bình thản như không có chuyện gì, sau khi nói xong liền xắn tay áo lên bắt tay vào việc. Hắn xé y phục trên người hắc y nhân, làm thành dây thừng, bắt trói từng người một.
Trong lúc đó Vô Tình, Vệ Phong lại ngơ ngác nhìn nhau, không từ ngữ nào có thể hình dung được biểu cảm trên gương mặt họ bây giờ.
“Trên đời này chỉ có một người, mới dùng giọng điệu này ra lệnh cho họ…”
Vệ Phong và Vô Tình cùng nhìn Dinh Hạo, thì...
“sao còn đứng đó..” Dinh Hạo bất ngờ lớn tiếng hét vào mặt họ.
Lúc đầu có phần nghi ngờ, nhưng nhìn thấy thái độ này của Dinh Hạo, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng. Trên đời này quả thật có kỳ tích…
“vương gia…!!!”
Vô Tình và Vệ Phong đồng thanh lên tiếng, chẳng khác nào những nữ nhi thường tình, bọn họ vui mừng đến bật khóc…
“vương gia! thật sự là người sao..” Vô Tình vui mừng lên tiếng.
“có phải thuộc hạ nằm mơ không, người thật sự đã trở về..” Vệ Phong vẫn bàng hoàng không tin.
"Vô Tình, Vệ Phong..bảy năm nay đã khổ cho các ngươi.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn hai người họ.
"vương gia.."
Hai người họ vui mừng còn định chạy đến ôm Dinh Hạo, nhưng đều bị hắn đẩy ra.
“Vệ Phong! không còn nhiều thời gian, mau trối hết đám người này lại..” Dinh Hạo gấp rút lên tiếng.
Huyệt đạo trên người của đám thíc khách này, nữa canh giờ sau sẽ tự động giãi, khi đó hắn không biết bản thân có cầm cự nổi không.
“Vô Tình! còn không mau đưa Ngạo nhi rời khỏi đây..”
“Dạ..ạ..! vương gia...”
Vô Tình, Vệ Phong vô số lần nhận lệnh từ Dinh Hạo, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhận lệnh mà cảm thấy hạnh phúc nhất.
Vô Tình lập tức xoay người, nhảy lên lưng ngựa, có lẽ nóng lòng mang người trở về, nên hắn không hề hay biết….
Lăng Thiên Ngạo từ lâu đã tỉnh dậy, ánh mắt như sao sáng trong đêm đen.
“người đó thật sự là phụ vương sao...”
****************
Tửu lầu Mạc Tỷ.
“ầm…m…!!”
“ầm…m…!!”
Cánh cửa bị gõ đến sắp bung. Nhưng không ai ra mở cửa, có lẽ trong phòng không có ai chăng…
“ây..za…!!!”
Người nằm trên giường nhiều ngày thức trắng, vừa mới chọp mắt không lâu, lại có người đến phá đám, đương nhiên hắn không muốn dậy.
Âu Dương Đình lăn qua lộn lại, bực bội khó chịu, không tài nào ngủ được, bởi vì người bên ngoài rất có kiên nhẫn, đập cửa mãi không chịu đi.
“khốn kiếp..”
Âu Dương Đình tức giận, bật người dậy. Bộ dáng như muốn giết người, đẩy cửa ra.
“là ngươi..”
Nhìn thấy người trước mặt là Dinh Hạo, Âu Dương Đình càng thêm tức giận, chỉ muốn đóng sập cửa lại.
“khoan đã! sư phụ..” Dinh Hạo chen tay vào giữa cửa cản lại.
Âu Dương Đình sần sộ nhìn Dinh Hạo…
“tên nhóc chết tiệt! ngươi nằm trên giường mấy ngày liền không sao, ta vừa mới chọp mắt thì người lại đập cửa ầm ầm…ngươi muốn sao hả..” Âu Dương Đình giận đến nghiến răng.
"ông trời ơi có thiên lý không.." Vì ai mà hắn suốt nhiều ngày không ngủ, vậy mà bây giờ còn vác mặt đến đây phá đám hắn.
“sư phụ! ta có chuyện nhờ người…người xem..” Dinh Hạo gấp rút cắt ngang lôi Âu Dương Đình, thần sắc nghiêm trọng.
“xem cái gì..” Âu Dương Đình gắt gõng lên tiếng.
Lúc Âu Dương Đình xoay người lại thì…
Mấy chục tên hắc y nhân đang được đẩy vào bởi Vệ Phong, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt không cảm xúc, hơi thở lạnh buốt.
“là bọn họ..” Âu Dương Đình lướt qua đám thích khách, rồi lại quay trở lại nhìn Dinh Hạo.

“đúng vậy..”
“sư phụ! lần ta phải nhờ vào người..”
*************
Sáng ngày sau…
Bầu trời trong xanh không gợn bóng mây, xuyên qua mái ngói rực rỡ, đình lớn huy nga là những tia nắng chói mắt.
Măc dù đã vào giờ tỵ, nhưng Hạo vương phủ vẫn yên bình tĩnh lặng khác hẳn mọi khi.
Tây Viện.
Mạc Thánh Tuyết đang một mình thu dọn hành trang, thì có người bất ngờ đẩy cửa vào.
“ầm..m..!”
Cánh cửa vô cớ bị đẩy ra, Mạc Thánh Tuyết hốt hoảng mà đẩy hết hành lý trên bàn xuống đất…
“công chúa! không kịp…không kịp nữa rồi…” Hạ Lan hối hã chạy vào, thở không ra hơi.
“không kịp cái gì, em nói rõ xem…”
“là..là..”
Hạ Lan chưa kịp lên tiếng, thì Nhan Song Song đã đùng đùng bước vào, dáng vẽ rất là tức giận.
“Tuyết tỷ! lần này tỷ phải thay mọi người lấy lại công đạo, tỷ phải làm cho tên dâm tặc đó bẻ mặt xấu hổ, trước mặt mọi người..” Nhan Song Song bực tức nói một hơi dài.
“tên dâm tặc nào..” Mạc Thánh Tuyết khó hiểu nhìn Nhan Song Song, sau đó quay sang nhìn Hạ Lan.
“là tên Dinh Hạo gì đó…hắn ta vừa đến, đã phá ngay được thế cờ của vương phi…”
“sao có thể..”
Mạc Thánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, tất cả kỳ thủ trong thiên hạ, ngày đêm túc trực bên cạnh bàn cờ vẫn không nghĩ ra cách, nhưng tên đó lại dễ dàng phá giãi.
“hắn ta chỉ là may mắn, muội không tin hắn ta lại biết chơi cờ..”
Chắc chắn tên đó chỉ là đánh bừa, nhưng lần này thì khác. Khải đàn không thể dựa vào vận may được. Nàng không tin tên “dâm tặc” mặt mày bậm trợn đó có thể khải ra khúc nhạc động lòng ngươi kia.
“Tuyết tỷ! đi thôi..”
“nhưng mà tỷ..”
Mạc Thánh Tuyết còn đang do dự, thì đã bị người ta kéo ra khỏi cửa, còn chưa kịp dọn gọn đóng quần áo còn đang nằm dưới đất kia.
………..
“bốp…bốp…!”
“bốp…bốp…!”
Mạc Thánh Tuyết vừa rời tay khỏi dây đàn, thì những tràng pháo tay như sấm nổ vang lên bốn phía, từ dưới khán đài.
Không chỉ có nam nhân mà còn có nữ nhân, nếu không là những cầm sư nổi tiếng, thì cũng là những người chơi đàn nổi danh trong thiên hạ. Họ đến đây đơn giản chỉ là hiếu kỳ.
Một tháng rồi, mặc dù nhạc phổ trước mặt, nhưng để đàn được như Mạc Thánh Tuyết vừa rồi, thì không có ai có thể đàn được.
“tên dâm tặc! đến lượt ngươi..” Nhan Song Song lớn tiếng thánh đấu.
Mặc dù nàng không rành về âm luật, cũng không hiểu được đàn khúc vừa rồi đặc sắc thế nào, nhưng nhìn thấy thái độ của mọi người, thì chắc chắn là rất hay.
“xin hỏi có ai bên dưới, có thể cho tại hạ mượn cây đàn..” Dinh Hạo đảo mắt nhìn xung quanh.
Mọi người xung quanh nháo nhào cả lên, lại xầm xì..
“cái gì..hắn không mang đàn sao..”
“huynh nhìn hắn xem, có chổ nào giống người biết đánh đàn..”
“không biết hắn nghĩ gì, đi thi lại không mang đàn, thật ra hắn có nghiêm túc không đây..”
Luyện đàn cũng giống như luyện kiếm, lâu ngày mới quen tay, giữa người và đàn cần có sự gắng bó mật thiết, vậy mà có ngươi đi thi đấu lại quên mang đàn.
“vị huynh đệ! nếu ngươi không chê thì có thể dùng đàn của ta..” Một vị thư sinh bước ra từ giữa đám đông, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
“đa tạ..”
Dinh Hạo cầm lấy cây đàn, rồi nhanh chống về chổ ngồi, đối diện với Mạc Thánh Tuyết.
Bên dưới đang rất ồn ào, bọn họ còn nói rất hăng say. Họ không nghĩ một người có vẽ ngoài “thô kệ” như Dinh Hạo, có thể khải được đàn khúc này, chứ đừng nói đến chuyện phân thắng thua với Mạc Thánh Tuyết.
Nhưng rồi..
Chỉ một chút khúc dạo đầu ngắn ngủi đã dập tắt đi tất cả, sự nghi ngờ của mọi người, tất cả họ đều im lặng hướng mắt nhìn lên khán đài.
Cảm giác như cơ thể đang lâng lâng bay bổng, hơi thở của nắng xuân, sự nhẹ nhàng của gió, ấm áp của khí trời, tất cả họ đều có thể cảm nhận được lúc này, chỉ muốn thả hồn mình đi theo tiếng nhạc.
Qủa là một cầm khúc tuyệt luân, họ cảm thấy thật may mắn khi đên đây.
Trong lúc mọi người còn đang say sưa chìm đắm, chỉ lắng tai nghe tiếng nhạc mà không ai hay biết, Dinh Hạo từ đầu đã không nhìn vào nhạc phổ, chỉ mổi một người là nhận ra điều đó.
“chuyện này.. sao có thể..” Nàng kinh ngạc nhìn Dinh Hạo.
Chỉ có mỗi mình Mạc Thánh Tuyết là hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nàng bàng bàng sửng sốt.
Bởi vì khúc nhạc phổ mà mọi người nhìn thấy đây, thật ra chưa phải là trọn vẹn, đoạn cuối của khúc nhạc nàng đã không thêm vào, và nàng cũng chưa từng đàn cho bất kỳ ai nghe.
Trên đời này chắc chắn không có ai biết đến nữa đoạn sau của khúc nhạc, ngoại trừ một người.
Đôi chân của Mạc Thánh Tuyết gần như trụ không nổi nữa rồi. Nàng muốn chạy, chạy thật nhanh khỏi đây.
“Ẩn sau vết sẹo dài, và râu ria xồm xoàn kia, chính là đôi mắt đó, khuôn mặt đó, mà tại sao tới bây giờ nàng mới nhận ra...”
“bốp…bốp…!”
“hay quá..”
“quá tuyệt..”
Những kẻ xem thường, chế nhạo Dinh Hạo trước đây bây giờ đều vỗ tay tán thưởng.
Nếu so ra thì tiếng vỗ tay vừa rồi còn lớn gấp mấy lần Mạc Thánh Tuyết khi nãy, một người không biết đàn cũng biết nhìn vào cảnh tượng này cũng đã biết ai thắng ai thua.
Nhưng có người vẫn không cam tâm...
“Tuyêt tỷ! có phải hắn ta đàn sai rồi không..”
“Tuyêt tỷ ! tỷ mau nói đi…”
Mạc Thánh Tuyết vẫn bất động nhìn Dinh Hạo, khiến cho Nhan Song Song càng nóng lòng muốn biết.
“bốp…bốp..!”
"đàn rất hay, rất hay..” Mạc Thánh Tuyết đứng dậy mỉm cười về phía Dinh Hạo, lời nói như nghẹn lại.
“Thiếp nằm mơ cũng mong, một ngày nào đó chàng sẽ quay về, nhưng tại sao lại trong hoàn cảnh này” Mạc Thánh Tuyết đặt tay lên bụng nàng, mà cảm thấy đau xót cho bản thân.
“Thiên Hàn! đây là kết cuộc của chúng ta sao, nếu ông trời đã an bài như vậy, thì thiếp chỉ có thể cam chịu ..”
“sao lại như vậy chứ, chắc chắn là ngươi gian lận..”
Ngoại trừ Nhan Song Song đang tức tối ra, thì mỗi người đều có những băng khoăn và suy nghĩ riêng.
Mộ Dung Vân Tịnh luôn không rời mắt khỏi Dinh Hạo.
“đây là lần đâu tiên nàng nhìn thấy người tên “Dinh Hạo” này, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, nàng và hắn đã gặp bao giờ chưa..”
Mạc Nhi lại đang hoài nghi về thân phận của Dinh Hạo.
“gần không biết vô tình hay cố ý hắn luôn xem vào cuộc sống của mọi người, ban đầu cứu Nhã Nhi, rồi tiếp cận với Thừa nhi, bây giờ sắp trở thành phu quân của nàng..”
“thê tử! nàng không thể thua rồi, thì nói người ta gian lận, không sao…nàng không hiểu chuyện, sau này phu quân sẽ từ từ chỉ bảo nàng…” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song, đấu khẩu với nàng cũng là một thú vui, lâu rồi hắn không có cảm giác này.
“ngươi đi chết đi, ai là thê tử của ngươi..”
“ta ba trận thắng cả ba, đương nhiên nàng chính là thê tử của ta…” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song sau đó quay xuống nhìn những người bên dưới.
“lời tiểu đệ nói có đúng không các vị..”
“đúng lắm..”
“nói rất đúng..”
“ha..ha…”
Trăm miêng một lời, tất cả đều ủng hộ Dinh Hạo.
“nàng nghe đó, mọi người đều nói ta nói đúng..”
“ngươi..” Nhan Song Song đuối lý không biết nói làm sao.
“ngày tháng còn dài nàng không tin, không nghĩ ra cách để tên dâm tặc này hưu nàng..”
Nhan Song Song tức giận nhảy khỏi khán đài, Dinh Hạo lúc này mới nhận ra Mạc Thánh Tuyết không biết đã biến mất từ khi nào. Hắn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, nhưng lại không thấy người đâu, trái lại còn có cảm giác đang bị nhìn trộm.
Dinh Hạo xoay người nhìn lên lầu cao, nơi đang phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ…
“Á..a..! núp xuống…núp xuống..”
“sảy ra chuyện gì..”
“phụ vương đang nhìn chúng ta…mau núp xuống..”
Trên lầu cao là bốn tiểu tử nhỏ, tay cầm ống nhòm đang nhóm chân nhìn xuống bên dưới khán đài, vừa chạm thấy ánh mắt của Dinh Hạo, thì liền co đầu rụt cổ.
“nhị ca ! phụ vương đã đi mất rồi…” Lăng Thiên Nhã ló đầu ra ngoài, rồi nhăn nhó mặt mày, quay sang trách cứ Lăng Thiên Thừa.
“muội nói cho muội xem, mà huynh cứ giành, bây giờ thì phụ vương đi mất rồi đó…”
“muội đâu phải chưa bao giờ nhìn thấy phụ vương, muội còn được phụ vương ẩm trên tay..” Lăng Thiên Thừa giọng điệu đố kỵ.
“huynh cũng đã gặp phụ vương, cũng được phụ vương băng bó vết thương, sao còn giành ống nhòm với muội…” Lăng Thiên Nhã thì bực bội không kém.
Mặc cho hai huynh muội đang cãi nhau, thì bên này Lăng Thiên Phụng và Lăng Thiên Ngạo, nhìn hai người họ chỉ biết rầu rĩ, thở dài.
***************
Hạo vương phủ..
“Cộp…cộp..!!”
Dọc theo hành lang, tiếng bước chân ngày một gấp gáp
“Công chúa! muốn đi cũng không cần vội như vậy…đợi nô tì..công chúa..”
Mặc cho Hạ Lan gọi khan cả cổ, Mạc Thánh Tuyết vẫn không hề nghe thấy gì.
“Ầmm…m..!”
Mạc Thánh Tuyết đây mạnh cửa vào, lập tức nhặt y phục rớt dưới đất khi nãy lên, nhanh chống cho vào trong tay nãi. Sau đó quay sang hối thúc Hạ Lan.
“đi thôi..!”
“công chúa ! thật ra đã sảy ra chuyện gì..”
Lúc hai người xoay người lại thì….
Căn phòng bổng dưng trở nên tối hẳn, ánh sáng từ trên cao đang xuyên qua cửa lại bị chắn ngang, in bóng trên sàn là thân ảnh cao lớn của một người nam nhân.
Mạc Thánh Tuyết vừa nhìn thấy hắn, hơi thở của nàng trở nên dồn dập.
“nàng định đi đâu..”
“Quả nhiên hắn đoán không sai, có ngươi định bỏ trốn..” Dinh Hạo lướt nhìn hành lý trên tay của Mạc Thánh Tuyết.
“thiếp..”
Trước đây chỉ cần nhìn thấy chàng là đã khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ niềm hạnh phúc đó lại trở thành nổi tuyệt vọng của nàng.
Hạ Lan cảm thấy nổi bất của Mạc Thánh Tuyết, nếu chỉ vì tên nam nhân trước mặt, thì hắn ta ai chứ có tư cách gì ..
“sao ngươi lại ở đây, có biết đây là đâu, còn dùng thái độ đó nói chuyện với công chúa…ngươi..”
Hạ Lan chưa mắng xong thì đã bị người ta lôi ra khỏi phòng.…
“Vô Tình! ngươi buông tay ra…”
“tại sao ngươi có thể bỏ mặc công chúa với gã nam nhân đó trong phòng, lỡ như hắn làm gì công chúa thì sao…ngươi mau buông ta ra..” Hạ Lan la hét inh ỏi, sắp kinh động hết người trong phủ.
“người đó chắc chắn sẽ không làm vậy..”
“sao ngươi biết..”
Vô Tình hắn đã hết cách, đành phải làm vậy, hi vọng vương gia sẽ không trách tội hắn.
“bởi vì..”
Vô Tình kéo Hạ Lan lại gần, nói nhỏ vào tay nàng. Hạ Lan nghe xong mà hai mắt trợn trắng, miệng há to còn hơn quả trứng gà…

“sao..ngươi nói người đó là vương gia..”
“phải..! nhưng ngươi đừng có la, nếu không sẽ kinh động đến mọi người..”
“xong rồi, vương gia trở về, công chúa lại mang thai với người khác...” Hạ Lan lúc này không muốn kêu gào nữa, mà muốn kêu trời.
Trong phòng…
“Tuyết nhi! ta rất nhớ nàng…” Dinh Hạo bất ngờ chạy tới ôm lấy Mạc Thánh Tuyết.
Mùi hương trên người chàng, hơi thở của chàng tất cả như một độc dược, Mạc Thánh Tuyết đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp như bây giờ.
“Dinh công tử! xin người buông tay…”
“Dinh công tử..” Dinh Hạo có chút kinh ngạc ngoài dự đoán. Hắn buông Mạc Thánh Tuyết ra.
“Tuyết nhi! nàng thật sự không nhận ra ta sao..” Dinh Hạo tiếp tục lên tiếng
“xin lỗi, ta không hiểu người nói gì, mời người ra ngoài..” Mạc Thánh Tuyết xoay người bỏ đi tránh đối diện cùng Dinh Hạo.
“Tuyết nhi! nàng nhìn ta xem, có phải..”
Dinh Hạo hắn không tin Mạc Thánh Tuyết không nhận ra mình, đàn khúc mà hắn đàn khi nãy đã thay hắn nói lên tất cả.
Hắn nắm chặt tay Mạc Thánh Tuyết, kéo nàng xoay người lại, cưỡng ép nàng nhìn hắn, thì mới nhận ra khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết lúc này đã dàn dụa nước mắt.
“sao nàng lại khóc, có phải vừa rồi ta đã làm đau nàng..” Dinh Hạo lo lắng bản thân thô lỗ đang làm bị thương Mạc Thánh Tuyết.
Trước sự ân cần cuả Dinh Hạo, Mạc Thánh Tuyết dù muốn tiếp tục lừa người, nhưng lại không thể lừa dối bản thân.
“Thiên Hàn.." Mạc Thánh Tuyết ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở.
"Tuyết nhi! nàng đừng khóc.." Dinh Hạo cúi người vuốt ve khuôn mặt nàng, và lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mạc Thánh Tuyết.
"không! thiếp muốn khóc, chàng cứ mặc thiếp.." Mạc Thánh Tuyết cự tuyệt đẩy tay hắn ra.
“được..được.., nếu nàng muốn khóc thì cứ khóc..” Dinh Hạo cũng không còn cách nào, hiếp khi thấy Mạc Thánh Tuyết làm nũng, nên hắn cũng chìu theo.
“mình yêu chàng, mình không thể nào không có chàng..”
Chuyện trước sau cũng phải đối mặt, Mạc Thánh Tuyết, ngươi cần phải cam đảm lên.
“Thiên Hàn! thiếp..thiếp.. có lỗi với chàng, nhưng chàng phải tin thiếp, trong lòng thiếp chỉ có mỗi mình chàng, không có bất kỳ người nam nhân nào khác..hu..u…u..thiếp..thiếp.."
“Thiếp mang thai rồi..”
Mạc Thánh Tuyết lấy hết tất cả dũng khí để nói ra, và đang chờ đợi cơn thịnh nộ từ Dinh Hạo, nhưng hoàn toàn trái với suy nghĩ của nàng.
“Ha..a…!!”
Dinh Hạo lại cười đến mức sắp bị nội thương.
.......................
Nữa canh giờ sau..
Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết đang tình tú trên giường, hắn ôm chặt lấy Mạc Thánh Tuyết, bàn tay lại đang xoa nắn cái bụng bằng phẳng của Mạc Thánh Tuyết.
“Tuyết nhi! ta xin lỗi lần trước đã tát nàng..”
“Thiên Hàn! thiếp không trách chàng..”
Nổi vui mừng của Mạc Thánh Tuyết không chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn cả khuôn mặt hạnh phúc của nàng lúc này. Mạc Thánh Tuyết không ngờ Diệp Thiên chính là chàng, quả ông vẫn còn rất ưu ái nàng. Hiện tại nàng còn đang mang thai con của chàng, còn hạnh phúc nào hơn lúc này.
“còn nhị tỷ, chàng và tỷ ấy…”
Dinh Hạo hiểu nổi lo lắng trong lòng của Mạc Thánh Tuyết, hắn cúi người xuống hôn lên tóc nàng.
“ta và Linh nhi chưa từng sảy ra quan hệ gì, hiện tại nàng ta đang ở bên Bích Vũ Hiên..”
“nhị tỷ và Bích Vũ Hiên..” Mạc Thánh Tuyết kinh ngạc lên tiếng.
Khi Mạc Thánh Tuyết ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo, thì liền bị hắn hôn lấy.
“chuyện của họ ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm nàng mà thôi..”
Dinh Hạo xoay người đặt Mạc Thánh Tuyết dưới thân mình, từ từ thưởng thức “gặm nhấm” bờ môi mềm mại của Mạc Thánh Tuyết, môi lưỡi đưa đẩy, sóng tình dào dạt, lửa dục thiêu đốt…
“Ầm..m…!!”
“Tuyết tỷ! tỷ có trong phòng không..”
“Tuyết tỷ..”
Mạc Thánh Tuyết và cả Dinh Hạo đang triền miên trên giường, đều bị giựt cả mình, họ mở mắt ra…
“là Song Song..chàng có muốn gặp muội ấy..”
“vẫn chưa phải lúc…”
Bên ngoài Nhan Song Song đập mãi không ai mở cửa, càng nóng lòng, nàng đang định đập tiếp thì cánh cửa lại được mở ra.
“Song nhi! muội tìm tỷ..”
“Tuyết tỷ! sao mặt tỷ lại đỏ như vậy..”
“Tỷ..tỷ...cảm thấy hơi bị chóng mặt” Mạc Thánh Tuyết ấm úp lên tiếng
“vậy có cần mời đại phu...” Nhan Song Song lo lắng nhìn Mạc Thánh Tuyết,
“không sao, nhưng mà muội tìm tỷ có chuyện gì..
“Tịnh tỷ và mọi người đang đợi tỷ ở đại sảnh, tỳ mau ra đi..”
“ừ! Tỷ biêt rồi..”
“vậy muội đi trước..”
Khi Mạc Thánh Tuyết vừa xoay vào, thì có người lại đè nàng lên cửa, tiếp tục công việc còn đang dang dở trên giường lúc nãy.
"ưm..m. ! chàng buông thiếp ra, các tỷ muội đang đợi thiếp.." Mạc Thánh Tuyết khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn của Dinh Hạo, thì lại bị hắn bồng lên giường.
"bọn họ đợi một chút không sao.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Thánh Tuyết
"chàng..."
****************
Dinh Hạo tâm tình vui vẽ, trở lại Tửu lầu. Lại phát hiện trước cửa tửu đang đang có rất nhiều người vây xung quanh.
Tất cả đều là quan binh triều đình, có kiệu quý phái, còn có…
“ngươi chắc là Dinh Hạo, hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi..”
Quế công công tiến lại gần Dinh Hạo, mỉm cười nhìn hắn.
...........................
Chiêu Dương Cung.
“nô tì xin lỗi…xin lỗi..”
“xin lỗi thì có ích gì, cây trâm Mộc lan đó là thứ nương nương thích nhất, các ngươi mau đi tìm đi..”
Khi Dinh Hạo, cùng Quế công công đến nơi, trước cửa tẩm cung đám nô tì, thái giám đang nháo nhào cả lên. Mọi người tất bật tìm kiếm.
“ngươi là Dinh Hạo…” Tú nương lướt khắp người của Dinh Hạo, nhìn trước nhìn sau đều rất kỹ lưỡng.
“phải..”
“vào thôi, nương nương đang đợi ngươi bên trong…”
Tú nương không phải dạng khinh người, nhưng mà để năm đó hoa xinh đẹp gã cho một gã nam nhân thế này, thật là đáng tiếc…
Bảy năm rồi, nhưng nơi đây vẫn không có gì thay đổi, cũng như mẫu hậu xinh đẹp của hắn vẫn không có nét già đi chút nào..
“gặp nương nương sao không chịu quỳ xuống…” Tú nương lớn tiếng nhìn Dinh Hạo.
“Tú nương! Ngươi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện riêng với hắn..”
“dạ nương nương…”
Đông Phương Thu Khuệ chầm chậm đặt tách trà xuống bàn, cẩn thận quan sát Dinh Hạo từ đầu đến chân…
“Ngươi cũng biết Hạo vương là con ruột của bổn cung, hắn không may vắng số, để lại cô nhi quả phụ, ta cũng nên vì con trai mình lo nghĩ cho tương lai của các nàng ta…”
“năm người họ, cũng giống như nữ nhi của ta sau này ngươi phải đối xử tốt với họ..”
Đông Phương Thu Khuệ vẫn còn nhiều điều muốn nói nhưng mà…
“mẫu hậu..”
“giọng nói này, sao nàng có thể lầm được…” Đông Phương Thu Khuệ không còn giữ được bình tĩnh, nàng đứng dậy, tới gần Dinh Hạo, nhìn vào đôi mắt của hắn.
“ngươi có thể gọi lại một lần nữa không…”Đông Phương Thu Khuê ngẹn ngào lên tiếng.
“mẫu hậu..”
Nước mắt của Đông Phương Thu Khuê tưởng chừng đã khô cạn, nàng không ngờ bản thân lúc này còn có thể khóc được …
“Hàn nhi! thật là con rồi, mẫu thân có nằm mơ không…Hàn nhi...”
“mẫu hậu! là thật…là thật..”
"phật tổ! có phải người đã nghe lời cầu nguyện của con.." Đông Phương Thu Khuê ôm chặt lấy Dinh Hạo, cái cảnh tượng này hàng đêm nàng đều mơ thấy, nhưng bây giờ đã thật sự sảy ra.
“để mẫu hậu nhìn kỹ ngươi xem…” Đông Phương Thu Khuê lau đi nước mắt, nàng đặt Dinh Hạo ngồi xuống ghế.
"sau lại cãi trang thành cái bộ dạng này.." Đông Phương Thu Khuê vuốt ve khuôn mặt hắn, thở dài trách cứ.
Nàng có rất nhiều điều muốn nói, và rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng...
“mẫu hậu! nhi thần có chuyện cần người giúp..”
Nổi vui mừng chưa vơi đi, thì ánh mắt và thần sắc nghiêm nghị này khiến cho Đông Phương Thu Khuê vô cùng bất an.
*************
Đại điện Lăng Thiên quốc…
“hoàng thượng vạn tuế..vạn tuế..vạn vạn tuế..”
“chúng khanh gia bình thân..”
“tạ ơn hoàng thượng..”
Tất cả bá quan văn võ giữa đại điện lần lượt tách ra, buổi thượng trầu mổi sáng đều bắt đầu như vậy.
“khải tấu hoàng thượng, hạ quan…” La đại nhân vừa lên tiếng, thì Lăng Thiên Thần cắt ngang.
“trẫm có chuyện cần tuyên bố, trẫm..quyết định, sắc phong đại thế tử của Hạo vương phủ, Lăng Thiên Ngạo làm thái tử…” ” Lăng Thiên Thần lướt nhìn qua bá quan văn võ trên triều.
Buổi chầu triều diễn ra quá sớm, một số đại thần vẫn còn đang ngáp lên ngáp xuống, nhưng vừa nghe Lăng Thiên Thần nói xong, bọn họ liền tỉnh ngủ, không ít kẻ còn lớn tiếng kịch liệt phản đối.
“hoàng thượng ! thế tử dù thông minh lanh lợi, nhưng chỉ là một đứa trẽ bảy tuổi, sao có thể làm thái tử…xin người suy nghĩ lại..”
“xin người suy nghĩ lại!”
Tất cả bá qua bên phía của Lăng Thiên Phong đều quỳ xuống, còn hắn thì vẫn đứng yên bất động không nói một lời nào.
“phụ hoàng! tại sao người lại bất công như vậy…”
“hoàng thượng! muốn lập thái tử, thì người thích hợp nhất chính là Ninh vương.."
"đúng vậy! Ninh vương trên được bá quan kính nể, dưới được lòng dân dân, xin hoàng thượng suy xét…”
"hoàng thượng suy xét.."
Bọn họ liên tục dập đầu cầu xin, dáng vẽ trung kiên nghĩa đảm như những trung thần yêu nước.
“bộp..! bộp..”
Tiếng pháo tay giòn giã từ phía sau phá ra, khiến mọi người kinh ngạc xoay người lại…
“nói hay lắm…các vị đại nhân đã lâu không gặp..”
Mỹ nam tử chậm rãi đi vào, trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc của mọi người. Dáng vẽ vẫn phóng khoáng ung dung vẫn như trước đây.
“ngài ấy về từ khi nào...sao không nghe ai nói.”
“mấy năm rồi ngài ấy không thượng thượng triều, sao bây giờ lại ở đây..”
Đã nhiều năm hắn không lên triều, bọn người này kinh ngạc không có gì lạ. Lăng Thiên Kỳ hắn hoàn toàn có thể hiểu…
“nhi thần tham kiến phụ hoàng…”
*************hết chương 69***********