Vốn hắn sống không quá tốt trong cô nhi hiện, rồi ngày kia, có một thanh niên tóc đỏ bước vào, sau đó nhận nuôi hắn.
Đoán đúng rồi, là Albus Dumbledore đấy.
Albus dạy hắn mọi thứ, dạy hắn biết thận trọng với linh hồn của mình. Bởi vì người có thể sa đọa, nhưng linh hồn thì không; người có thể có thương tích, thân mang tật nguyền, nhưng linh hồn bắt buộc phải hoàn chỉnh.
Albus dạy hắn phép thuật trắng và phép thuật đen, lại muốn cắm rễ sự thiện lương vào lòng hắn.
Đáng tiếc, Tom mãi mãi không phải người như vậy.
Nhưng hắn cũng vĩnh viễn nhớ rõ Albus đối xử tốt với hắn thế nào, nhớ biểu cảm của Albus khi nói cho hắn biết hắn không phải quái vật, mà là phù thuỷ.
Tom có thể cảm giác được, Albus muốn thay đổi nhiều thứ, như Grindelwald khơi mào chiến tranh, như lần đầu giới Phù thủy Anh quốc hỗn loạn,......như thay đổi hắn.
Cho dù Albus che giấu rất tốt, nhưng Tom lại rất nhạy bén, hắn không biết Albus che giấu cái gì, nhưng hắn biết Albus có chuyện giấu hắn.
Mà vào đến giới Phù thuỷ, về Xà khẩu trời sinh chỉ có một khả năng, Tom dựa theo manh mối này, tra ra thân thế của mình.
Sau đó hắn gặp qua nhà Riddle bạc tình, rồi lúc gặp qua thành viên cuối cùng của nhà Gaunt, đồng thời là thân nhân cuối cùng của hắn, Tom quyết định đổi tên.
Khi đó Albus cực kỳ phản đối, cho rằng tên họ do cha mẹ đặt của một người là quan trọng nhất, nhưng hắn không nghĩ vậy.
Đây là mâu thuẫn đầu tiên giữa bọn họ, cuối cùng hắn thắng, nên giờ tên hắn là Lord Voldemort (Ludder Wardmont).
Rồi, hắn nhặt được một con rắn, đặt tên là "Nagini".
Nhờ Albus, Wardmont không có cực đoan, nhưng giữa những mâu thuẫn, hắn phát hiện Albus hơi kỳ lạ, cũng không tin tưởng hắn.
Đi học ở Hogwarts, trên thư gửi cho hắn không ghi "Tom · Riddle" mà là "Ludder Wardmont", Albus có vẻ rất kinh ngạc, nhưng Wardmont nói, mỗi người đều có quyền lựa chọn tên của mình.
Muốn tên có hiệu lực, chỉ cần đến bộ pháp thuật một chuyến.
Ở Hogwarts, hắn có mọi thứ dễ dàng, trên được học trưởng và giáo sư yêu mến, dưới được tân sinh hâm mộ.......
Nếu coi cuộc đời là trò chơi, mọi người đều là người chơi nói, chắc chắn đối với đa số người, trò chơi này cực kỳ gian nan. Đối với Wardmont thì lại cực kỳ dễ dàng.
Cho nên hắn cảm thấy xã hội này thật tẻ nhạt.
Hết thảy đều dễ như trở bàn tay, bởi vậy hắn cũng không quá quý trọng.
Mà lúc đối mặt với đám động vật nhỏ thiên chán vô tà ở trường hắn mới miễn cưỡng thương hại một chút.
Vì thế sau 4-5 năm du lịch bên ngoài,dưới ánh mắt hoài nghi của Albus, Wardmont nhận lời Amando dạy lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Amando tuyển hắn, lúc sau mấy năm, viện trưởng Slytherin, Horace Slughorn về hưu, hắn còn trẻ đã nhậm chức viện trưởng.
Không bao lâu, thân thể Amando không tốt, giao chức hiệu trưởng cho Albus. Sau đó Wardmont liền tìm hiểu rõ hơn về Albus, hai người thử nhau đến mười mấy năm.
Nhưng Albus tìm không thấy một sai lầm của hắn, hắn lại càng không có hứng thú phạm tội -- lại vì sống quá dễ dàng, nên hắn bắt đầu lục đục, nắm luôn ghế bộ trưởng bộ pháp thuật,hắn vẫn chẳng cảm thấy thành công hay tự hào gì cả.
Đáng tiếc, nhận thức của Albus đối với hắn như là với ai đó khác. Cho nên Albus không biết con người thật của hắn là thế nào, không ngừng nghi ngờ hành động của hắn.
Thêm cả việc Wardmont kiêu ngạo, không thèm giải thích, cứ để mặc Albus hoài nghi. Bởi vậy quan điểm hai người ngày càng khác nhau. n dưỡng dục, Wardmont luôn nhớ kỹ, còn Albus thì như chẳng nhớ gì về quá khứ.
Cho đến khi......thanh niên tóc vàng bất thình lình xâm nhập vào cuộc sống của họ.
Wardmont biết hắn, Grindelwald. Người vốn nên ở ngục giam, Grindelwald, lại công khai xuất hiện trước mắt bọn họ, mặt dày theo đuổi Albus. Xem hoạt động của hai người kia, cuối cùng Wardmont cũng tìm được gì đó thú vị rồi.
Đương nhiên, không phải việc của mình-- sống quá dễ dàng -- Wardmont rất thích xem diễn.
Sống tới bây giờ, hắn vẫn chưa gặp được người khiến hắn nảy sinh cảm giác "yêu".
Không thể không nói, sự xuất hiện của Grindelwald thật sự thay đổi cuộc sống của bọn họ, lần đầu tiên Albus nhìn thẳng vào "hắn" thật sự -- Ludder Wardmont, mà không phải một Tom Riddle theo phán đoán.
Mãi mới yên lòng, lại không có biện pháp thoát khỏi Grindelwald, Albus nhường vị trí hiệu trưởng cho Wardmont, rời đi theo Grindelwald.
Từ đây, bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại Nagini.
Sinh hoạt hàng ngày từ giây phút đó lại còn chán hơn.
Trải qua cuộc sống không thú vị như vậy, biết bao nhiêu ngày sau, cuối cùng cũng có gì đó khác biệt xuất hiện.
Wardmont không nghĩ rằng mình sẽ thấy hứng thú với một tân sinh mới nhập học.
Một cô nhi......À, không phải, so với Severus, Wardmont còn hiểu rõ thân thế của hắn hơn chính hắn, cơ mà Wardmont chưa bao giờ định nói cho Severus.
Thái độ của Harry Prince với hắn lại giống như Albus lúc trước, bởi thế, Wardmont mơ hồ nhận ra gì đó. Nhưng Wardmont không có ý định tìm ra đáp án từ Harry, y là người giống Albus, thủ đoạn dùng cho bọn họ không thể giống nhau, chỉ cần sai một li là đi một dặm, ngọc nát đá tan.
Lại nói, hắn không có hứng thú huỷ hoại học sinh của mình.
Ngay lúc này, Severus lọt vào tầm mắt hắn.
Đúng là kẻ có thể làm hắn hưng phấn, lâu rồi mới có người không khiến hắn thấy nhàm chán.
Cho dù bản thân Severus không thú vị, lại làm hắn cảm thấy thích thú, giống như trời sinh ma lực gây nghiện vậy.
Wardmont sống nhiều năm như vậy, người trẻ trung đẹp đẽ, thông minh cơ trí, xấu ma chê quỷ hờn, ngu xuẩn như lợn,......có loại người nào mà hắn chưa gặp qua, nhưng hắn chưa từng thích thú như thế.
Đã có hứng thú, hắn liền buông thả, không ngừng trêu cợt Severus, luôn muốn nhìn các biểu cảm đặc sắc của Severus......mà lúc nhàn rỗi, hắn cũng cho Severus ích lợi. Như thế là "Đôi bên cùng có lợi", Severus không thể hoàn toàn trở mặt với hắn, mà hắn cũng có thể thuận lý thành chương mà nhìn Severus.
Abraxas nói trạng thái như vậy rất nguy hiểm, nếu hắn thật sự yêu Severus Prince làm sao bây giờ?
"Yêu" với hắn mà nói là quá xa vời.
Cùng lắm là thấy thú vị mà thôi.
Vậy nên hắn sẽ không vì bất cứ ai mà chịu ràng buộc, không trả giá vì ai, cũng không muốn độc chiếm ai.
Trên thế giới này, hắn lựa chọn làm quần chúng hoặc người qua đường.
Dù tên nhóc kia định chơi trò yêu đương gì đó với Harry Prince, hắn có thể thờ ơ.
Chỉ cần tên nhóc đó ở trong tầm mắt hắn là được.
Vậy là đủ rồi.
HOÀN TOÀN VĂN
- ------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua xem bình luận khu có người đọc 『 lười chết ở trong nhà 』 minh xác điểm cái phiên ngoại, cho nên liền viết.
Cho nên về phiên ngoại, đại gia muốn nhìn vẫn là thuyết minh xác điểm đi.