[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 30



Lúc rời khỏi phòng học Độc Dược, vẻ mặt Harry mờ mịt, ánh mắt có chút lơ mơ.

Snape ở đằng sau nhìn cậu bé nghiêng ngã lảo đảo, như một hồn ma đi ngày càng xa, đôi mắt đen càng thêm ủ dột.

...... Chỉ một câu 'ta biết' mà đã khiến Potter cao hứng đến thế sao?

Hắn trầm mặc một lát, sau đó thu mắt lại, tiếp tục thu dọn dược liệu.

Harry vì phải dọn dẹp phòng học nên bị trì hoãn một lúc lâu, trên đường đến đại sảnh thì lại liên tục suy nghĩ về ý nghĩ câu nói ấy, nên khi đến nơi thì mọi người gần như đã dùng xong bữa.

"Harry! Chỗ này! Tụi mình có chừa cho bồ một ít thức ăn nè." Lúc Ron thấy cậu đến gần dãy bàn Gryffindor thì chạy nhanh đến nói.

"Giáo sư Snape nói gì với bồ sao?" Hermione thấy Harry ngồi xuống rồi mới hạ giọng hỏi.



Cô nàng nhìn Harry từ trên xuống dưới, đột nhiên lo lắng:

"Harry? Bồ làm sao vậy? Bồ nhìn như là...... Đã gặp chuyện gì rất đáng sợ."

Ron cũng nhăn mặt lo lắng, lặng lẽ đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Harry.

Lúc này Harry chả còn tâm trạng thưởng thức, trong đầu cậu chỉ toàn là suy nghĩ về phản ứng khó thể hiểu được của chính mình vừa rồi, tại sao hắn ta lại không trừ điểm mình?

Nếu mình vẫn chưa nghĩ ra, chi bằng thử hỏi hai người họ xem sao --- Harry không thể phủ nhận rằng Hermione rất thông minh, còn Ron thì cũng nhanh trí, nói không chwungf có thể giúp cậu.

"...... Mọi chuyện là như vậy đó." Cậu trần thuật mọi việc vừa xảy ra một cách tỉ mỉ, bao gồm cả phản ứng của mình khi nói chuyện.

"Giáo sư Snape thật sự phản ứng như vậy sao?" Hermione xác nhận lần nữa, cô nàng cùng Ron nhìn nhau, biểu tình càng trở nên kì lạ.

"Có chuyện gì sao?" Harry nhích mày lên, chờ giải thích.

"Harry...... có thể giáo sư Snape đã chấp nhận bồ rồi!" Hermione vui sướng, nhưng vẻ mặt không thể tin được vẫn hiện rõ.

"Chấp nhận...... Gì cơ?" Mạch não cậu bị khựng nữa nhịp.

"Chấp nhận tình cảm của bồ đó!" Ron dồn dập bổ sung, "Không phải bồ vừa nói rằng Snape không chán ghét, không nỗi giận, chỉ bình tĩnh nói với bồ rằng hắn ta biết, đây chính là một sự đột phá vượt trội! Nói không chừng chỉ cần bồ cố gắng thêm chút nữa là hắn sẽ thích bồ ngay!!"



"Chuyện này không thể xảy ra!" Harry lập tức phản bác, "Có lẽ thầy ấy nghĩ đến việc nên đày đọa mình như thế nào, có lẽ thầy ấy thấy mình phiền nên mới nói như vậy, nhưng chắc chắn một điều rằng thầy ấy không thể thích mình!"

"Khoan đã Harry ---" Hermione không nghĩ rằng bạn thân của mình lại tụ ti đến như vậy, muốn khuyên một câu.

"Đừng nói nữa. giáo sư Snape chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận hoặc thích mình!" Harry nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Cậu bắt đầu lấy bánh mì và thịt trong đĩa, uống ngụm nước bí đỏ rồi dùng bữa.

Ron và Hermione ngồi hai bên trái phải liếc nhau, cả hai đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Thái độ lúc trước của Snape đối với Harry quá hà khắc, tuy Harry thích giáo sư Snape, như tự ti đến độ như thế này, cậu ấy căn bản không tin rằng giáo sư Snape sẽ rung động. Hai người bọn họ...... Thật là chỉ biết làm người ta đau đầu.

Harry cảm nhận được hai người bạn thân đang bí mật trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nhưng cậu vẫn thờ ơ tiếp tục dùng bữa.

- -- thật ra, sau khi nghe hai người họ phân tích, trong mắt cậu liền lóe lên tia nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ ấy đã bị cậu dập tắt ngay lập tức.

Đùa cái gì đấy? Cậu là người hiểu rõ chính bản thân nhất, Snape ghét Potter bao nhiêu...... Sao cậu không biết được?

Snape đang bắt đầu chấp nhận Potter, và có khả năng sẽ thích Potter một ngày nào đó? Chỉ cần suy nghĩ này vừa xuất hiện là đã khiến Harry buốn nôn rồi!

Cho dù hiện tại cậu là Potter, niềm tin của cậu về điều này vẫn sẽ vững hơn núi!

Thật ra Harry đang khẳng định chắc chắn rằng Snape có phản ứng kỳ lạ như vậy, không chừng là do hắn đang suy nghĩ cách để đối phó mình, vì thế trong khoảng thời gian này cậu phải cảnh giác cao độ, các biện pháp ngày thường hay dùng cũng phải thay đổi.

Vậy thì tiếp đến cậu nên làm gì đây?

Harry suy nghĩ nửa ngày.

Có lẽ...... Trước mắt cậu nên đi tìm Phòng chứa Bí mật? Dù sao thì đây cũng là một nhân tố bất ổn ở Hogwarts, tìm thấy sớm một chút cũng tốt. Đúng lúc có thể phân tán một chút tinh lực.