[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 39



Sắc trời nhanh chóng ảm đạm khi chạng vạng, đền đuốc nhà nhà đều sáng trưng, căn bếp toát ra mùi đồ ăn mê người.

Harry chậm rãi bước xuống lầu, khi bước qua phòng khách, phòng khách phát ra tiếng TV ầm ĩ, còn có thằng nhóc to con ngu xuẩn cười to tiếng ngã trước ngã sau.

"--- mày định đi đâu đó? Sắp đến bữa tối rồi, còn không qua đây phụ bếp!" Dì Petunia nhạy bén đi từ phòng bếp ra ngoài liếc cậu một cái, rất không vui nhìn chằm chằm Harry.

"Bận rồi." Harry nhàn nhạt nói, "Đừng xen vào việc của con."

Cậu bước tới cửa, khom lưng mang giày, cái áo to lớn lộ ra cái tui, trong túi dường như đựng những chiếc bình thủy tinh chứa thứ chất lỏng gì đó.

Ông dượng ngồi đọc báo trong phòng khách quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ chạm vào ánh mắt của dì, đứng lên. Thân thể to béo đi đến trước mặt như một ngọn núi, Vernon cau mày uy hiếp nói:

"Thằng nhóc kia! Đừng nghĩ rằng mày học được mấy thứ kỳ lạ cổ quái thì mày đã đủ lông đủ cánh rồi! Tốt nhất mày ném hết đống đồ đáng chết đó đi, thành thật ---"

"Con nói con có việc ra ngoài." Giọng nói Harry trúc trắc, ngẩng đầu, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, "Nếu --- lỗ tai mấy người không bị gì thì đừng để con lặp lại một lần nữa, con sẽ trở về trước giờ ngủ, không cần đợi con vào giờ cơm."

Bây giờ trên người cậu chỉ có độc dược, còn chưa kịp đổi thành tiền Muggle, cho nên vào lúc này dù có nói cái gì với cái nhà này thì cũng vô nghĩa, lãng phí công sức.

Harry cũng không định giải thích.

"Mày!" Lần đầu Petunia bị Harry chống đối như vậy, kinh sợ lại tức giận: "Mày muốn đi đâu?!"

- -- đôi mắt xanh biếc giống như em gái bà lại cố tình nhìn bà một cách âm u, không khí đáng sợ quái lạ, khiến những lời trách cứ đều nghẹn trong cố họng.

Harry không kiên nhẫn cau mày lại, xoay người mở cửa, không hề trả lời.

"Thằng nhóc kia! Quay lại!" Vernon tức giận rít gào một hơi, Harry lại nhắm mắt làm ngơ đi ra ngoài.

Sắc mặt Vernon nháy mắt tím lại, chắc là lâu lắm rồi chưa có ai dám lơ mình như vậy.

"Nếu mày muốn đi khoe khoang mấy món đồ chơi buồn cười đó --- biến trứng ếch xanh thành thỏ, hay là làm khùng làm điên cùng đám bạn lạ lùng cổ quái của mày! Tao cảnh cáo mày! Tao quyết không cho phép --- quyết không cho phép mày bước ra khỏi cánh cửa này!"

Vernon dùng cơ thể không thích hợp nhanh nhẹn vọt qua, một tiếng 'cạch' đóng cửa lại, bỗng nhiên cao giọng bùng nổ rít gào,

"Mày đúng là cái đồ vô ơn! Bọn tao chứa chấp mày nhiều năm như vậy mà cả ngày chỉ biết gây chuyện! Dù có đánh mày thì tao cũng phải tống hết mấy thứ trên người mày ra ngoài, mày đúng là hư hỏng từ bên trong! Ngày mai tao chỉ cần nghe được bên hàng xóm có bất kỳ lời đồn đãi kỳ quái nào, thì cả kỳ nghỉ hè này mày cứ ở trong phòng xép không được ra ngoài!"

Gã ngồi phệch bậc thang ngoài cửa, thở phì phò hồng hộc, mặt nhanh chóng đen đi. Hiển nhiên một hơi nói nhiều như vậy hẳn là rất cố sức. Petunia vội vàng lấy một bình rượu Brandy lại đưa cho gã.

"Đừng có giận như vậy, giận vì nó không đáng." Bà nhỏ giọng khuyên.

Phòng xép.

Harry như suy nghĩ gì đó rồi nhìn vào cánh cửa nhỏ dưới gầm cầu thang, ánh mắt lạnh hơn.

Vernon thở phì hò ngẩng đầu làm mấy ngụm, hơn phân nữa rượu đều đổ lên bộ râu, rượu lại dọc chảy dọc theo cái cổ ngắn ngủn mà vào trong áo. Ông trừng Harry như trông thấy kẻ thù, xem ra muốn chặn cánh cửa, quyết tâm không cho Harry đi ra.

Tiếng TV trong phòng khách dần nhỏ lại, Dulley nhìn TV, mắt nhìn Harry phản chiếu trên màn hình, tâm trạng có chút vui sướng cùng đắc ý vô cùng khi có người gặp chuyện, giống như đang xem một vở kịch.

"Nói xong chưa?" Harry đợi một lát rồi mặt vô biểu tình hỏi lại, nhích một bên mày.

Mặt cậu thật bình tĩnh, ánh mắt nặng nề nhìn Vernon và Petunia, cả người không có một tí tính công kích nào, nhưng trong lòng hai người lại có một sự lạnh lẽo từ trong xương tủy.

"......"

Vernon kinh nghi bất định thở hổn hển vài hơi, trong lúc nhất thời lại cầm bình rượu làm thêm mấy ngụm. Chờ khi chất lỏng ấm nóng chảy qua yết hầu gã mới thấy khá hơn, "Tao, tao cảnh cáo mày, ta mặc kệ mày muốn thế nào thì đều phải thành thật ở trong phòng, không cho phép mày có tâm tư vớ vẩn nào."

Những lời Petunia chuẩn bị nói ra đều nghẹn hết trong cổ họng, khí thế hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể nép nữa người vào vVernon, nhỏ giọng bén nhọn, "...... Mày giống y như mẹ của mày."

Không khí trong phòng khách vốn như một trận bão tố ầm ầm đột nhiên đọng lại, biểu tình của Harry cũng hoàn toàn đình trệ. Trực giác báo cho cậu rằng những lời Petunia sắp nói không phải loại lời hay ý đẹp gì, nhưng những lời này...... chắc là sẽ liên quan đến họ.

Tầm mắt harry lướt qua Petunia, âm trầm nhìn Vernon, làm như không nghe thấy câu vừa rồi, lạnh giọng:

"Con khuyên mấy người tốt nhất tránh sang một bên, nếu mấy người còn muốn một chút phí nuôi dưỡng."

"Nuôi --- phí gì chứ?" Vernon thoạt nhìn có chút hồ đồ.

"Phí nuôi dưỡng." Harry cười nhưng tâm không cười, nhích khóe miệng, "Tuy trong mười một năm qua con hoàn toàn có thể lấy phí lao động trẻ em nếu thích. Nhưng để tiện cho sau này, con quyết định sẽ trả cho mấy người một khoản phí nuôi dưỡng, coi như con ở đây lâu như vậy là thuê nhà."

"Mười một năm, tính theo giá cả thị trường hiện tại, có ý kiến không?" Harry cười cười lướt qua hai người họ, kéo dài giọng châm chọc, "Cảm ơn dì dượng đã cho con...... Sinh hoạt thoải mái."

Tuy cậu không biết trước kia Harry Potter sinh hoạt ra sao, nhưng khi tắm rửa trên người lại lộ ra nhiều vết sẹo xâu xí như vậy, cậu cũng đại khái đoán được một ít.

Như đang nghĩ đến gì đó, Vernon và Petunia cảm thấy có chút mất tự nhiên.

"Mày đừng cói gạt tụi tao! Làm sao mày có thể có.... Nhiều tiền như thế?" Vernon bán tính bán nghi, lớn tiếng hỏi, "Hơn nữa lúc này ngân hàng đã sớm tan tầm!"

"Thật đáng thương." Harry cười nhạo khinh miệt một tiếng," Người vô tri đến nổi làm con xấu hổ đến nóng mặt."

Cậu thu nụ cười lạnh, nhấc chận bước xuống bậc thang, lập tức lách qua người Vernon, mở cửa.

Giống như Harry nghĩ, lúc này Vernon không có cản cậu lại, mà là trừng mắt nhìn cậu, thở phì phò như đang chờ một lời giải thích từ cậu.

"Ngân hàng phù thủy mở cửa cả ngày." Harry quay đầu tốt tính bổ sung, "Mà ông nếu chịu dùng cái đầu to kia để ngẫm lại...... Nên hiểu rõ rằng đến trường học dạy con tri thức, không phải như thằng con trai cưng của ông nuôi mỡ."

- -- Tiếng cười Dulley đột nhiên im bặt.

"Ở trường học có dạy kiến thức về bản lĩnh kiếm tiền, sử dụng tri thức để giải quyết khó khăn không?" Cuối cùng Harry chậm rãi nghiêng đầu, lười biếng ôn nhu hỏi.

"...... Không có."

Vernon cố gắng nuốt nước bọt, ngơ ngác nói. Gã có cảm giác nguy hiểm đến mức lông tơ ở cổ dựng hết cả lên.

"Rất tốt." Harry vừa lòng gật đầu, " Vậy thì đợi con con trở lại thanh toán xong phí nuôi dưỡng, về sau mỗi năm đưa tiền thuê nhà, thêm vào đó mấy người không được quản chuyện của con, dù sao con thuê phòng đó, có thể xảy ra chuyện gì được?"

"Nhưng mà mày là --- mày không thể ----" Petunia đột nhiên phát ra nửa câu, rồi lại im lặng không nói.

Bà tựa hồ muốn nói gì nữa, nhưng lại không nói ra.

Harry nhạy cảm hiểu được điều bà muốn nói, nhích một bên mày châm chọc: "Nếu người thật sự muốn nói những lời này, ngược lại con sẽ rất tôn trọng người, bởi vì ---"

Đuôi mắt cậu đột nhiên lướt ra ngoài cửa, có hơi ngoài ý muốn, lời trong miệng cũng nuốt xuống rồi tùy ý sửa lại một lý do thoái thác: "Vì lòng tốt của người."

Biểu tình Petunia cứng lại, ánh mắt hơi hồ đồ.

Harry đứng ở cửa không nhúc nhích, chỉ là giọng châm chọc từ ý thức Snape đã trở lại thành ý thức vững vàng của Harry, thậm chí có chút yếu ớt.

Cậu nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, vì lòng tốt của người. Cho con ở phòng xép vì nó gần căn bếp nhất, tiện cho những lúc con đói không chịu nổi có thể lén đi tìm thức ăn. Bắt con làm việc nhà là vì muốn rèn luyện sức khỏe của con, cho dù vì điều gì mà chọc giận mọi người để bị đánh đến cả người toàn là sẹo thì cũng là do con sai,rốt cuộc thì ai bảo con là quái vật chứ?"

Cậu nói rồi rũ mi xuống, che đi ánh mắt lạnh băng.

Như vậy tao ngộ của Harry Potter và cậu quả thật có chút giống nhau. Trước kia người khác cũng chửi cậu là 'con quái vật của Spinner's End', cậu cũng ở trong một căn phòng nhỏ cũ nát lạnh băng, thường xuyên bị đói đến không chịu được mà phải ra ngoài tìm thứ gì đó lấp đầy dạ dày. Rất hay bị người đàn ông say rượu kia đánh không lý do.

"Xem ra ta đến thật không đúng lúc." Một âm thanh lạnh băng quen thuộc vang lên ngoài cửa.

Người đàn ông áo đen từ trên cao nhìn xuống bậc thang ngay cửa, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Harry và dượng của cậu chăm chú, trên mặt đột nhiên xuất hiện một biểu cảm Harry thấy rất quen thuộc.

- -- đó là nét cậu quen thuộc nhất, nụ cười lạnh do áp lực tức giận.

"Ta quấy rầy mấy người tậm sự với nhau rồi ư, quý ngài Potter?"
— QUẢNG CÁO —