[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 44



Đêm ấy.

Harry nằm trên giường không hề buồn ngủ.

Có lại túi dược liệu đã mất này, kế tiếp dù có mua sách hay lấy tiền đi mua dược liệu thì cũng vô tư, cuối cùng thì tạm thời cũng nhẹ nhõm rồi.

Cậu nghiêng mặt, cau mày cầm lấy mảnh giấy có chữ viết qua loa, nhờ ánh trăng đầu giường quan sát kỹ lưỡng.

Thật ra Harry cảm thấy những chữ này có hơi bất thường.

Cậu rất quen với chữ của bản thân, ngày thường thì gầy trường sắc bén, nghiêm túc giống bản thân mình vậy.

Nhưng hôm nay lại viết chữ rất qua loa, giống như đang cố ý làm.

Trong lòng Harry suy đoán vu vơ.

Chẳng lẽ lúc đưa dược liệu Snape không bằng lòng? Hay là hắn muốn mình đoán không ra người đưa là ai?

...... cảm giác như bản thân có gì đó giấu mình.

Harry lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Để mảnh giấy xuống dưới gối đầu, rồi nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

......

Sáng sớm hôm sau, Harry ra khỏi nhà.

Vốn dĩ cậu định mua sách năm 2 sớm một chút, rồi trở về hoàn thành đơn hàng, không ngờ rằng...... Có lẽ chọn sai thời điểm?

"Đúng vậy! Quý ông và quý bà không nghe nhầm đâu, mọi người sẽ tiếp xúc được cái tôi màu nhiệm bằng xương bằng thịt tại trường!" Một giọng nam dạt dào đắc ý vang lên gần đấy, "Lại đây, mỗi người đều sẽ có chữ ký!"

Một người đàn ông bảnh bao đứng ngay cửa tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, lớn tiếng nói, tay phải gã còn đang bê một chồng sách mới cao chót vót.

Người đàn ông với mái tóc vàng kim được vuốt ngược với một lớp keo xịt tóc dày, cười lộ ra hàm răng trắng tinh sáng lóa. Gã ta chỉ vẫy tay đã khiến vô số nữ phù thủy la hét chói tai ầm ĩ, trực tiếp ném chồng sách ấy đi, hiện trường trở nên hỗn loạn.

"Không xong rồi." Harry chắn ghét nói.

Cậu cong eo, rất không kiên nhẫn luồn lách qua một đám người, rất vất vả mới mang những cuốn sách cần mua ra khỏi đám đông ồ ạt trong tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.

- -- không ngờ hôm nay là ngày Gilderoy Lockhart bán lô sách mới kèm chữ ký tại tiệm Phú Quý và Cơ Hàn.

Việc này vẫn còn khá mới mẻ trong ký ức Harry, cậu thật sự không muốn nói chuyện với một tên không có đầu óc.

Nhưng Harry lại không thể ra khỏi phạm vi của tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, trên đường Hẻm Xéo cũng là một nơi hỗn loạn.

Một thân thể cao lớn bỗng chen qua đám người, một người lớn giọng hét: "Mau dừng lại! Arthur --- con trai ông đang nhìn kìa!"

"Này --- ai đánh thế? Dừng lại! Đều dừng lại! Đừng đánh nhau nữa!"Giọng nói quen thuộc ấy tiếp tục la hét.

Mọi người xung quanh sợ hãi, nhìn Hagrid duỗi cánh tay, một trái một phải tách hai nam phù thủy trưởng thành ra.

Arthur Weasley thở phì phò đứng cạnh con mình, biểu tình vẫn tức giận bất bình.

Bên kia, Lucius Malfoy cũng trừng ông như vậy, mái tóc bạch kim dài bị rối tinh rối mù, một con mắt bị đánh bầm đen, hoàn toàn mất đi sự ưu nhã thường ngày.

"Ông cứ tiếp tục u buồn đi Weasley. Tôi chắc rằng cả gia tài nhà ông đến nửa đông Galeon còn không có nhỉ? Chuẩn bị chép tay sách của lũ con nhà ông sao, đồ nghèo nàn?" Hắn ta không chút khách khí lớn giọng trào phúng.



"Nhìn cái đi! Là con gà chọi nào đang nói thế, nói ý tốt với ai đấy!" Arthur Weasley không cam lòng ở thế yếu.

Hai người đỏ mắt đấu với nhau như hai con gà trống, ánh mắt nhìn đối phương như hổ rình mồi.

"Khụ ---"

Harry giả vờ ho một tiếng, thiếu chút nữa là không nhịn được cười.

Có thể nhìn thấy bộ dáng không màng phong độ này của Lucius, ngày hôm nay đến đây cũng đáng.

Chỉ tiếc sau này không thể dùng vụ này cười nhạo hắn.

"Tự coi lại chính mình trước đi!" Malfoy nổi giận đùng đùng huých vào vai Arthur một cái, bước một mạch ra ngoài, còn lãnh đạm quay đầu nói một câu:

"Draco, đi thôi."

Harry lập tức quay đầu, nhìn thấy mặt Draco ngày thường mười phần ngông cuồng nay đã tái nhợt, héo hon đi ra từ rừng người, đuổi theo người cha đã mất hết phong độ.

Harry liền mạng nhịn cười.

Xem ra thằng nhóc Draco đã chịu đả kích từ trận ẩu đả vừa rồi.

"Molly, Ginny, chúng ta đi!" Arthur cũng sửa sang lại cổ áo, xụ mặt đi về hướng khác.

Ánh mắt Harry khựng lại, vội vàng ôm sách tiến lên, trực tiếp đụng ngã cô bé tóc đỏ nhỏ nhất.

"A! Xin lỗi!" Cậu vội vàng nói với vẻ kinh hoàng, nhặt sách trên mặt đất.

"Đây không phải là Harry sao?" Molly bên cạnh vui vẻ reo lên.

Ginny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Harry, gương mặt lập tức đỏ bừng, cắn môi thẹn thùng không nói lời nào.

"Bà là......" Harry ra vẻ mê mang.

"Quên rồi sao? Bác là mẹ của Ron, thằng bé ở nhà nhắc đến cháu nhiều lắm." Molly từ ái nói, "Ron còn đang xếp hàng trong kia, đợi một chút là ra liền."

Cậu nhặt những quyển sách trên mặt đất rồi đưa cho Ginny, lễ phép từ chối: "Ngại quá...... Con còn có việc ạ...... Chờ khi về con sẽ gửi thư cho Ron."

Mục đích của cậu vốn dĩ là đợi Ginny ở đây, mục đích đã đạt được, Harry liền không ở lại lâu, uyển chuyển từ chối vài lời mời nhiệt tình của Molly, rất vất vả ôm sách chạy đến quán Cái Vạc Lủng.

"...... Phụ nữ." Harry nhăn mặt, thở hổn hển nói không ra hơi, còn không thoải mái kéo chiếc ao sơ mi nhăn bèo nhèo.

Thật là, thật là đáng sợ.

Phải biết rằng ban nãy cậu lén cầm đồ đi, mà bị lôi kéo cả ngày trời.

Harry nhìn lướt qua cuốn sách màu đen trong lòng ngực.

- -- vừa rồi cậu hông nhìn lầm, Lucius đã ném thứ này vào vạc của Ginny.

Vậy thì Lucius định làm gì với cái này? Điều gì khiến hắn ta không tiếc hủy đi hình tượng, đấm nhau một trận với Arthur Weasley?

Harry trở về căn phòng ngủ nhỏ, đổ hết thức ăn cú mèo mới mua lên bàn trước, nhìn thấy Hedwig bay lại ăn, cậu mới đặt cuốn sổ màu đen lên bàn.



Hiện tại Harry không thể dùng pháp thuật, nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm thấy cuốn nhật ký này có dao động.

Như là món đồ pháp thuật, nhưng cũng không giống lắm.

Harry nhấp môi, vẫn cẩn thận mang bao tay da rồng --- vì an toàn, cậu còn lấy ra một chiếc nanh rắn từ trong túi, lúc này mới yên tâm mở cuốn sổ.

Bao tay da rồng có thể ngăn chặn ma pháp nguyền rủa và phần lớn tấn công, răng nanh Tử Xà có chất kịch độc, nếu có vấn đề gì, Harry có thể lập tức hủy nó ngay.

"Trống không?"

Tình huống trước mắt có chút ngoài dự đoán của Harry.

Cả cuốn sỏ đều trống rỗng, một chữ cũng không có. Cũng không có lời nguyền rủa hay công kích độc đoán như cậu tưởng tượng.

Harry suy nghĩ một hồi, vẫn cầm cây bút lông chim chấm mực, viết thử trên mặt giấy:

"Thứ ba."

Con chữ thon gầy tinh tế được viết bằng màu mực xanh lục đậm, qua loa độ bản thân Harry cũng nhận không ra. Nhưng rất nhanh sau đó, chữ hoàn toàn biết mất.

Một dòng chữ bỗng xuất hiện trên trang nhật ký trống rỗng:

"Chào cậu?"

Là một kiểu chữ rất mới và xa lạ. Nét chữ đẹp đẽ mang theo sự hoa lệ, một cảnh đẹp ý vui.

Biểu tình Harry bị đình trệ trong chớp mắt, tránh ra xa rồi nhanh chóng lại gần xem lại cuốn nhật ký, mới viết trên mặt giấy một câu:

"Cậu là ai?"

"......"

Dòng chữ xinh đẹp ấy như đang do dự không biết viết thế nào, tạm dừng vài giây rồi mới viết, "Tớ là một linh hồn u sầu bám đầy bụi."

"Thật xin lỗi, tớ thật sự không thể ngừng nói chuyện với cậu. Tớ chỉ là --- tớ chỉ là muốn có một người bạn."

Harry không tỏ ý kiến nhướng mày.

Dường như đoán rằng Harry không tin lắm, cuốn nhật ký rất nhanh có dòng chữ mới. Con chữ giờ đây đã hơi hỗn loạn, cũng rất đồn dập, tựa như người viết đang nôn nóng chứng minh bản thân:

"Thật đó, nếu cậu có gì phiền não thì tớ cũng có thể giúp cậu giải quyết."

"Chỉ là rất lâu rồi chưa có ai nói chuyện với tớ, tớ...... Tớ rất cô độc."

"Tom Riddle, đây là tên tớ. Còn cậu là?"

Harry nhướng mày suy tư, ánh mắt âm u, đầu bút lông chim cũng chậm chạp không đặt xuống.

Trong cuốn nhật ký cũng không có dòng chữ mới, đối phương đang kiên nhẫn đợi cậu.

"......"

Hơn nữa ngày, Harry mới hạ quyết tâm, viết vào cuốn nhật ký, "Abby."

"Tớ là Abby Prince"