Thiên Kỳ một mình trở về phòng ngủ trong tháp Gryffindor, quả nhiên tìm được Neville vẫn còn mặc đồ ngủ, đang ngồi trên bệ cửa sổ cùng con cóc Trevor ngồi cạnh.
"Cậu không định ăn sáng sao?" Thiên Kỳ tiến tới ngồi xuống giường của Neville, đặt mấy cái bánh mì và ly sữa trước mặt cậu ta.
"Ừ, tớ và Chi đều không sao cả. Harry đã nói với cậu rồi mà đúng không, tai nạn này xảy ra là do lỗi của cậu ấy."
"Nó là do tớ gây ra, tớ biết rõ như vậy. Tại tớ không điều khiển được cây chổi, và nếu lúc ấy tớ không té khỏi chổi, cậu cũng không bị thương. Là tại tớ luôn làm hỏng chuyện, tại tớ nhát gan!" Neville lớn tiếng nói ra, sau đó nấc một tiếng lớn và úp mặt lên đầu gối.
Thiên Kỳ thở dài, vỗ vỗ vai Neville: "Có thể là cậu không nhanh nhẹn và khéo léo, nhưng đó không phải lỗi của cậu. Đâu có ai trách cậu, cho nên đừng tự trách mình như vậy. Tớ biết cậu đã luôn nỗ lực."
Neville nức nở vài tiếng, khổ sở nói: "Phải chi tớ có được một chút tài năng của các cậu, dù chỉ chút ít thôi, cuộc sống sẽ dễ dàng biết bao."
Thiên Kỳ bật cười: "Này, cậu nghĩ như vậy là lầm to nhé. Nếu cậu đi hỏi bất cứ ai rằng cuộc sống có dễ dàng với họ không, cho dù người cậu hỏi là Chi, Hermione, thậm chí là cô McGonagall hay cụ Dumbledore thì câu trả lời chắc chắn luôn là không. Cuộc sống không dễ dàng với ai cả Neville, cho dù là với những người tài năng nhất."
"Thật sao?" Neville yếu ớt hỏi lại.
"Dĩ nhiên rồi." Thiên Kỳ ôm con Trevor lên vuốt ve cái lưng xù xì của nó: "Chỉ có những người không thật sự đang sống mới cảm thấy cuộc sống thật dễ dàng, những người giỏi hơn sẽ đương đầu với những vấn đề phức tạp hơn, và với ai thì điều đó cũng khó khăn cả."
"Nhưng với tớ nó khó khăn hơn nhiều, cho dù chỉ là những việc nhỏ nhất." Neville thút thít nói.
"Ừ, với cậu nó khó khăn hơn nhiều." Thiên Kỳ gật đầu, dịu dàng nói: "Tớ biết với cậu thật là bất công, nhưng mà Neville, rồi cậu sẽ biết có những bất công mà tài năng không giúp ích được gì cả. Tớ có thể nói với cậu, tớ rất sẵn lòng đổi tất cả tài năng của mình để có một người bà như bà của cậu vậy, tớ cá là Harry cũng sẽ có ý tưởng như vậy."
"Bà cậu mất rồi sao?" Neville hỏi lại.
"Không, hai người bà của tớ đều còn, nhưng họ chẳng muốn đứa cháu như tớ đâu." Thiên Kỳ thản nhiên nói.
"Tại sao?" Neville khó hiểu.
Thiên Kỳ lắc đầu không đáp mà đưa một cái bánh mì cho Neville, còn mình thì xé một miếng nhỏ đút cho Trevor. Neville không biết nên nói gì nên đánh cầm lấy bánh cắn một miếng.
Im lặng một lúc, Thiên Kỳ điều chỉnh được cảm xúc rồi mới lên tiếng: "Ăn xong thì thay đồng phục đi học nhé."
Neville bẽn lẽn gật đầu.
Thiên Kỳ thấy vậy tươi cười nói: "Không cần xấu hổ, chúng ta đang ở trường học đúng không nào? Ở chỗ này, cậu còn có quyền phạm sai lầm, nhưng đừng bỏ cuộc, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tiến bộ mà."
Lúc này thì Neville đã có thể nhoẻn miệng cười đáp lại: "Tớ hiểu, cám ơn cậu."
* * *
Thứ ba tuần tiếp theo, lúc Harry đang chịu phạt trong phòng sinh hoạt chung, cậu phát hiện một thứ không hề ngờ tới. Một chiếc huy chương Quidditch đề tên cha cậu, Jame Potter, được trưng bày ở đó. Harry đứng đó ngắm nhìn nó hồi lâu, lòng tràn đầy ấm áp. Thì ra cha cậu cũng là một tầm thủ cừ khôi, và năng khiếu đó đã truyền lại cho cậu.
"Mày đang làm gì đó? Nhanh tay lên đi, và không được dùng ma pháp, nhớ không?"
Giọng ông Filch vang lên gần đó đè tâm trạng của Harry trở xuống, cậu bực bội tiếp tục dùng giẻ lau đánh bóng mấy cái huy chương. Hóa ra cái chú ngữ cậu mất công luyện tập mấy bữa nay không có gì dùng, ông Filch không cho cậu xài ma pháp.
Đúng lúc này bà Noris, con mèo của ông Filch chạy tới và kêu lên một tiếng, ông liền đi theo nó, trước khi rời khỏi phòng còn không quên cảnh cáo Harry không được lười biếng.
Harry bĩu môi, đợi một người một mèo hoàn toàn đi khỏi lập tức vứt giẻ lao đi, rút đũa phép ra và niệm Scourgify, lập tức mấy cái cúp và huy chương sáng bóng lên ngay.
Harry hí hửng đem những cái đã làm sạch đặt lại quầy trưng bày.
"Ồ Potter, mày làm việc rất nhanh đó, loại công việc của người hầu này coi bộ hợp với mày hén." Một lần nữa, âm thanh mà Harry cực kỳ ghét lại vang lên sau lưng, Draco Malfoy không biết làm gì lại xuất hiện ở chỗ này.
"Câm miệng, Malfoy." Harry rít lên và quay lại nhìn, nhưng lập tức hoảng sợ gào lên: "Mày làm gì đó? Buông nó ra!"
Malfoy đang cầm tấm huy chương đề tên Jame Potter thảy lên thảy xuống trên tay, cười khinh khỉnh nói: "Chu choa, hóa ra gia đình mày cũng có chút ít vinh quang đấy chứ, nó có làm mày sung sướng phát khóc không Potter?"
"Tao cảnh cáo mày, bỏ nó xuống!" Harry tức tối quát.
Malfoy dừng động tác trên tay, nhưng gương mặt nó lại giãn ra một nụ cười khiến Harry đoán ngay là nó chuẩn bị làm một điều tồi tệ.
Quả nhiên, Malfoy xoay người, đem tấm huy chương ném mạnh vào một tủ kính đựng những chiếc cúp bạc và vàng gần cửa vào, tấm kính vỡ toang và một chiếc cúp trong đó ngã ngang, xô đẩy mấy chiếc kế bên làm chúng cũng ngã ào ào ra.
"Malfoy!" Harry điên tiết, lập tức rút đũa phép chỉ vào nó và niệm: "Stupefy."
Trong điều kiện bình thường Harry vẫn chưa hoàn toàn làm được thần chú này, nhưng bùa phép đánh trúng vai Malfoy vẫn làm nó tê rần. Malfoy lập tức kinh sợ, quay lưng liền chạy khỏi phòng. Harry không nghĩ nhiều lập tức rượt theo.
Biết Malfoy sợ bùa choáng, Harry vừa đuổi theo vừa phóng bùa phép về phía nó mỗi khi cậu có cơ hội, khiến cho nó khinh hoàng đâm đầu chạy loạn. Lúc này đã gần đến giờ cấm đi lại ban đêm, khu vực này lại không có phòng học nên không ai phát hiện cuộc truy đuổi này.
Rồi, trong lúc không hề hay biết, hai đứa chạy đến hành lang lầu ba.
Harry đột nhiên dừng lại, vì cậu vừa nhìn thấy một vạt áo chùng biến mất sau góc tường tầng trên, dáng vẻ người kia vội vã không khác bộ dạng Malfoy chạy trối chết phía trước làm Harry để ý. Cậu chỉ vừa lần khần hai giây, hành lang phía trước lại truyền đến tiếng Malfoy hét lên sợ hãi.
Harry vội chạy tới, tông mở cánh cửa truyền ra âm thanh và kinh ngạc nhìn thấy một con quái vật hình chó ba đầu lù lù đứng trong góc, mà Malfoy thì ngã ngồi trước mặt nó, sợ hãi đến không thể cử động.
Con chó hẳn là rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Malfoy cho nên chỉ trừng mắt nhìn, nhưng nó cũng rất nhanh phản ứng lại, gầm gừ tiến đến gần, cái đầu chính giữa há cái miệng khổng lồ ra chuẩn bị táp kẻ xâm nhập đứt làm đôi.
"Protego." Harry lập tức dùng ra chú ngữ thuần thục nhất của mình, và trong khi con chó thoáng bị lớp chắn ngăn cản, cậu nhanh nhẹn túm lấy cổ áo Malfoy và dùng hết sức bình sinh lôi nó ra cửa, sau đó đóng sầm cửa lại và chốt khóa.
Harry thở phì phò, vì vừa chạy một quãng đường không ngắn, vì cảm xúc kích động trong lòng, cũng là vì sợ hãi khi đối mặt nguy hiểm, mà Malfoy vẫn còn xụi lơ trên đất, không thốt nổi nên lời.
Nhìn thằng đó, Harry nhớ tới mình vì cái gì đuổi theo đến đây, cơn giận dữ lại lần nữa bùng lên phủ qua lí trí, Harry nhét đũa phép vào túi, siết nắm tay nhào lên. Vào lúc này, chỉ có loại công kích nguyên thủy nhất mới bình ổn được ngọn lửa trong lòng cậu.
Malfoy hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng giơ tay lên đỡ đòn, bị động chịu đựng trận ẩu đả của Harry.
"Potter, dừng tay." Tiếng thầy Snape vang lên từ xa xa sau lưng, nhưng Harry không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Thầy Snape chạy tới, lôi cậu ra khỏi Malfoy và quát: "Ta bảo dừng lại, Potter!"
Lúc này Harry mới dừng tay, thở hổn hển và hung tợn trừng Malfoy, mà thằng kia đã co rúm trên đất khóc nức nở.
Thầy Snape dựng Malfoy dậy, ra lệnh: "Cả hai trò, đi theo ta."
Harry đi theo sau lưng thầy Snape, cơn phẫn nộ chưa tan khiến cậu không hề sợ hãi hay lo lắng. Cậu không hối hận khi nện thằng Malfoy một trận, dù cho có bị đuổi học đi chăng nữa.
Thầy Snape dẫn hai đứa quay lại phòng truyền thống, rất bất ngờ là cụ Dumbledore cũng có mặt ở đây, cùng với ông Filch. Cái tủ kính bị vỡ đã lành lặn trở lại, mấy chiếc cúp nghiêng ngã cũng quay về vị trí ngay ngắn, chiếc huy chương của cha Harry thì đang được cụ Dumbledore cầm trên tay.
"Chào giáo sư." Harry lên tiếng chào hỏi rồi im lặng nhìn cái huy chương trên tay cụ Dumbledore, không để ý ánh mắt giao lưu của cụ và thầy Snape.
Cụ Dumbledore cúi xuống nhìn tấm huy chương, vuốt ve nó vài cái rồi mang nó đến quầy trưng bày, đặt nó lên cùng huy chương của những thành viên khác trong đội bóng năm đó. Trong lúc cụ làm như vậy, ánh mắt của Harry vẫn dán vào tấm huy chương.
Cất xong tấm huy chương, cụ Dumbledore mới từ tốn nói: "Vậy Harry, con đã đủ bình tĩnh để trò chuyện chưa? Và cả Draco nữa, hai trò có thể cho thầy biết là chuyện gì đã xảy ra hay không?"
Harry bước tới đứng cạnh quầy trưng bày để cúi đầu nhìn tấm huy chương, mở miệng nói: "Malfoy dùng tấm huy chương ném vỡ tủ kính."
"Nó ném chú ngữ vào con." Malfoy cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, nghẹn ngào tố cáo.
"Vậy mày muốn tao làm thế nào? Để cho mày chạy, chờ ông Filch trở lại và bị phạt thêm lần nữa?" Harry cãi lại.
Malfoy liền ngậm miệng.
"Hãy bình tĩnh, Harry, thầy có thể hiểu tâm tình của con lúc đó." Cụ Dumbledore trấn an Harry, sau đó quay sang hỏi học sinh còn lại: "Vậy Draco, con đã chạy thẳng đến hành lang lầu ba?"
"Con làm sao biết mình chạy đi đâu chứ? Potter đuổi sát ở phía sau và nó luôn phóng chú ngữ. Con suýt nữa bị con quái vật kia cắn chết!" Malfoy tức tưởi cãi.
"Con quái vật? Con đã nhìn thấy nó?" Cụ Dumbledore nhíu mày hỏi lại.
"Đúng vậy, một con chó ba đầu. Nếu không phải.. nếu không phải.." Malfoy dừng lại nửa chừng, liếc nhìn sang Harry.
Harry không lên tiếng, cũng không quay lại nhìn Malfoy, ánh mắt cậu vẫn luôn dán vào tấm huy chương có tên cha mình. Cụ Dumbledore nhìn phản ứng của hai đứa, không hỏi xem phần phía sau mà Malfoy bỏ dở là cái gì mà hỏi: "Lúc con xông vào, căn phòng không bị khóa sao?"
"Không có, nó chỉ khép hờ thôi." Malfoy lắc đầu đáp.
Harry chợt lên tiếng: "Có ai ở đó trước khi tụi con đến, con có thấy một bóng người chạy lên lầu bốn."
"Con có nhận ra đó là ai không?" Cụ Dum quay sang hỏi Harry.
"Không ạ, con chỉ thấy một vạt áo chùng màu đen." Harry lắc đầu.
Cụ Dumbledore gật đầu, không hỏi gì nữa mà bảo thầy Snape đưa Malfoy đi bệnh thất và cho Harry trở về ký túc xá.
Khi chậm rãi đi trên những hành lang trống trải, cảm xúc của Harry mới dần dần bình ổn xuống, và cậu bắt đầu suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Cậu đã tẩn Draco Malfoy một trận ra trò, chuyện này thật đáng vui vẻ.
Bùa khiên của cậu chặn được con chó ba đầu, thật không bõ công rèn luyện. Truyện Linh Dị
Hóa ra hành lang tầng ba bị cấm vì chỗ đó có con chó ba đầu.
Theo lời cụ Dumbledore nói thì cửa phòng hẳn là bị khóa, nhưng lúc Malfoy chạy tới nó lại bị ai đó mở ra sẵn, và có lẽ Harry đã nhìn thấy kẻ đó vội vã chạy mất.
Con chó ở đó để làm gì? Vì sao lại có người lén lút đến gần chỗ đó?
Harry vừa đi vừa suy nghĩ, không bao lâu đã về đến tháp Gryffindor. Đám con trai trong ký túc xá đều còn ngồi ở phòng sinh hoạt chung làm bài tập, Hermione cũng ở đây nhưng không thấy Chi.
"Chi phải ngủ sớm nên về phòng rồi." Thiên Kỳ thấy Harry nhìn quanh liền biết cậu tìm cái gì, chủ động nói.
Harry gật đầu, ngồi xuống kế bên Ron, nhỏ giọng kể cho đám bạn nghe chuyện cậu vừa trải qua.
"Cậu đã cứu mạng Malfoy?" Lúc Harry kể đến chỗ con chó ba đầu, trong khi Ron, Hermione và Neville kinh ngạc lo lắng thì Thiên Kỳ lại chú ý một điểm khác.
Harry dừng lại một chút, chớp chớp mắt: "Ừ, đúng không? Tớ không để ý, thật sự, lúc ấy tớ không nghĩ đến chuyện đó, tớ chỉ muốn dần nó một trận thôi."
Mấy đứa còn lại cười vang.
"Draco Malfoy nợ cậu một mạng, cái này đủ để cậu châm biếm nó suốt một năm đấy." Ron khoái chí nói.
"Nghe hay đấy." Harry nhe răng cười.
"Vậy con chó ở đó để làm gì? Trong phòng có cái gì không?" Hermione hỏi.
"Có thể là để canh giữ cái gì đó, nếu không cụ Dumbledore bỏ một con vật nguy hiểm như vậy trong trường làm gì?" Thiên Kỳ đáp.
Harry cố nhớ lại, nói: "Căn phòng hoàn toàn trống rỗng, nhưng cũng không chắc lắm, vì con chó quá bự, có lẽ thứ đó không lớn nên bị nó che mất. Khoan đã, hình như tớ có thấy gì đó ở ngay dưới chân con chó, một thứ vuông vuông."
"Trên sàn nhà? Cửa sập?" Ron hỏi.
Harry gật đầu: "Nhìn giống thế, hình như còn có một sợi dây, tớ không nhìn rõ."
"Các cậu nghĩ nó đang canh cái gì?" Thiên Kỳ hỏi.
Harry lập tức nói ra suy luận của mình: "Tớ đoán là cái gói đồ bác Hagrid đã lấy từ Gringotts, có kẻ đã toan trộm nó nhớ không?"
"Hợp lý đấy. Nó có thể là một món đồ rất quý." Ron gật gù tán thành.
"Vấn đề là, nếu thật sự có kẻ đang cố trộm món đồ đó, thì hắn vào lâu đài bằng cách nào?" Hermione dùng ngữ điệu nghiêm túc nói.
Thiên Kỳ nhướng mày: "Không thể xâm nhập Hogwarts theo kiểu thông thường đúng không? Hơn nữa theo lời Harry thì cụ Dumbledore cũng bất ngờ với việc cánh cửa bị mở. Cụ ấy có thể phát hiện ngay khi có hai học trò rượt đuổi nhau đến gần vùng cấm, nhưng lại không phát hiện có kẻ khả nghi chạy tới đó mở cửa. Cho nên.."
"Cho nên kẻ trộm vốn là người trong lâu đài, cho nên mới đi lại khu đó mà không bị nghi ngờ?" Harry chen vào.
"Chắc là giáo viên, hoặc nhân viên nhà trường, cũng có thể là một học sinh lớp lớn." Thiên Kỳ bổ sung.
Neville nãy giờ vẫn im lặng ngồi nghe mấy đứa khác nói lúc này mới rụt rè phát biểu ý kiến: "Cái gói đồ ấy là do bác Hagrid lấy về trường đúng không? Như vậy chắc là bác ấy biết nó là cái gì, nếu biết nó là gì có lẽ chúng ta sẽ đoán được ai muốn lấy nó."
"Rất có lý nha, sao tớ không nghĩ tới chứ. Thứ sáu này tụi mình đi thăm bác Hagrid đi." Thiên Kỳ tán thưởng giơ ngón cái với Neville, đề nghị.
Hermione nhún nhún vai, quay lại bài tập lịch sử của mình và nói: "Cũng được, nhưng nói thật tớ không thấy chuyện này liên quan gì đến tụi mình. Nếu có kẻ muốn trộm đồ của Hogwarts thì đó là việc của cụ Dumbledore và các giáo sư."
"Chỉ là tò mò thôi mà, cậu không muốn biết toàn bộ chân tướng sao?" Ron hỏi vặn.
Hermione làm một động tác tỏ ý sao cũng được, tiếp tục làm bài của mình. Neville cũng đang làm bài tập môn độc dược, Harry thấy vậy liền chạy về phòng lấy đồ dùng xuống cùng làm bài độc dược với cậu ta. Ron và Thiên Kỳ thì chơi cờ, Thiên Kỳ đang dạy Ron chơi cờ vây.