Harry đã lê bước qua nhiều con đường, cuối cùng gục xuống bên bức tường thấp ở đường Magnolia, thở hổn hển vì đã dốc sức kéo cái rương khổng lồ. Nó ngồi yên một lát, lắng nghe tiếng đập điên cuồng của trái tim mình, nỗi phẫn uất vẫn trào dâng trong cơ thể.
Nhưng sau 10 phút ngồi một mình trên đường khuya vắng lặng tối đen, một cảm xúc mới xâm chiếm Harry, đó là: hoảng loạn. Nó thấy mình chưa từng rơi vào một tình thế gay go tồi tệ hơn thế này bao giờ. Nó đã bị mắc kẹt rồi, một thân một mình mà thôi, trong cái thế giới Muggle tối tăm, tuyện nhiên không có chỗ nào để mà đi tới. Nhưng bi đát nhứt trong tình huống của Harry hiện nay là nó đã làm một phép thuật nghiêm trọng, nghĩa là nó gần như chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts. Nó đã vi phạm quá tệ Đạo luật Giới hạn Phù thuỷ Vị thành niên, và hiện giờ nó còn ngạc nhiên là vì sao đại diện Bộ Pháp thuật vẫn chưa nhào xuống bắt nó, ngay tại chỗ nó đang ngồi đây.
Harry rùng mình nhìn lên rồi ngó xuống con đường Magnolia Crescent. Chuyện gì rồi sẽ xảy ra cho nó đây? Nó có bị bắt không? Hay là nó chỉ đơn giản bị đặt ra ngoài vòng pháp luật trong thế giới Phù Thuỷ? Nghĩ đến Ron và Hermione, trái tim nó càng lúc càng chùng xuống. Harry biết chắc rằng dù nó có là tội phạm hay không thì Ron và Hermione vẫn sẵn sàng giúp đỡ nó vào lúc này. Nhưng hiện giờ cả hai bạn ấy đều đang ở nước ngoài, mà con Hedwig thì cũng đã được gởi đi rồi, Harry không còn phương tiện nào khác để liên lạc với bạn bè nó nữa.
Harry cũng không có đồng xu tiền Muggle nào. Trong túi tiền của nó nằm dưới đáy rương bây giờ chỉ có một ít tiền phù thuỷ, nhưng toàn bộ tài sản mà ba má nó để lại cho nó đều được cất giữ ở kho bạc của ngân hàng phù thuỷ Gringotts ở Luân Đôn. Nó làm sao có thể kéo lê cái rương nặng ịch này đi suốt quãng đường từ đây đến Luân Đôn? Trừ khi...
Harry nhìn xuống cây đũa phép mà nó vẫn còn nắm chặt trong tay. Nếu như nó bị đuổi học (trái tim nó lại đập dồn một cách nhức nhối), thì làm thêm một tý phép thuật nữa cũng không hại gì thêm. Nó lại có tấm Áo khoác Tàng hình được thừa hưởng từ ba nó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó phù phép làm cho cái rương nhẹ tựa chiếc lông, để cài được vô cán chổi thần, trùm tấm Áo khoác Tàng hình lên mình, và bay tới Luân Đôn?
Lúc đó nó sẽ lấy ra hết tất cả số tiền vàng có được trong kho bạc của mình ở ngân hàng phù thuỷ Gringotts và... bắt đầu sống một cuộc đời của một người bị xã hội ruồng bỏ. Đó là một viễn cảnh khủng khiếp, nhưng nó không thể cứ ngồi lỳ ở đây hoài. Thế nào rồi cũng sẽ có một ông cảnh sát Muggle đến và nó sẽ phải giải thích tại sao mà giữa đêm hôm khuya khoắt nó lại ở ngoài đường với một cái rương đầy những sách bùa chú cùng với một cây chổi.
Harry mở cái rương ra, dồn các thứ bên trong sang một bên để lục lọi tìm tấm Áo khoác Tàng hình. Nhưng chưa kịp tìm thấy thì nó đã thình lình bật đứng dậy, nhìn quanh quất một lần nữa.
Có một cảm giác nhột nhạt tức cười ở sau gáy Harry, khiến nó có cảm tưởng như đang bị ai đó quan sát. Nhưng đường phố hoàn toàn vắng lặng, không một tia sáng phát ra từ bất kỳ ngôi nhà to lớn vuông vức nào ở chung quanh.
Harry tiếp tục cúi xuống cái rương, nhưng lại bật thẳng dậy ngay tức thì một lần nữa, tay nắm chặt cây đũa phép. Nó không nghe thấy nhưng nó cảm nhận được: có ai đó, hay cái gì đó, đang đứng đâu đó ở cái khoảng hẹp giữa nhà để xe và dãy hàng rào ngay đằng sau lưng Harry. Harry liếc mắt về phía con hẻm nhỏ tối đen. Giá mà cái đó nhúc nhích thì Harry mới có thể biết được rằng đó chỉ là một con mèo hoang hay lại chỉ là một cái gì khác.
Harry lẩm bẩm:
"Lumos"
Một đốm sáng xuất hiện ở đầu cây đũa phép, làm cho Harry muốn lòa cả mắt. Nó giơ cây đũa phép lên cao quá đầu, và những bức tường tô đá rửa của ngôi nhà số Hai thình lình xẹt lửa. Cánh cửa nhà để xe ngời sáng và Harry nhìn thấy, rất rõ ràng, ngay giữa bức tường và nhà để xe là hình dáng lù lù của một cái gì đó vĩ đại, với những con mắt phát sáng chói lóa.
Harry lùi lại. Chân nó vấp phải cái rương và trượt té. Cây đũa phép văng ra khi nó xoạc cánh tay chống đỡ lúc té xuống. Nó té mạnh, trúng vô ống máng xối.
Một tiếng "ĐÙNG" điếc tai nổ ra và Harry phải đưa hai tay bịt chặt mắt mình lại để tránh một luồng ánh sáng chói lọi thình lình bật ra. Cùng lúc, Harry la lên một tiếng, lộn mèo trên mặt đường. Chỉ một giây sau đó, một luồng sáng đèn pha và một cặp bánh xe bành ki tô lăn sát tới và thắng rít lại, đúng ngay tại chỗ mà nó vừa nằm tức thì. Harry ngóc đầu lên nhìn và thấy cặp bánh xe đó là của một chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lọi, có vẻ như vừa từ trong không khí hiện ra. Trên tấm kiếng chắn gió của cái xe có mấy chữ vàng: Xe đò Hiệp sĩ.
Trong tích tắc, Harry tự hỏi không lẽ mình bị mụ người đi vì té đau quá? Nhưng lúc đó một người lơ xe mặc đồng phục màu tía nhảy ra khỏi chiếc xe và bắt đầu rao to trong đêm:
"Chào mừng quí khách đi xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho những phù thuỷ và pháp sư bị lâm vào thế kẹt. Chỉ cần giơ tay cầm đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quí khách đến bất cứ nơi nào quí khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi sẽ là lơ xe của chuyến xe đêm nay..."
Anh lơ xe chợt ngừng nói ngang xương, vì anh vừa nhìn thấy Harry - nó vẫn còn ngồi bệt trên lề đường. Harry lượm lại cây đũa phép của mình, cố gắng gượng đứng lên. Nhìn gần hơn, Harry nhận thấy Stan Shumpike chỉ lớn hơn nó vài tuổi, mười tám hay mười chín là cùng, có hai cái tai to vểnh ra và một cái mặt lấm chấm mụn cám.
Stan bỏ thái độ lơ xe chuyên nghiệp, tò mò hỏi:
"Chú mày làm trò gì ở đây vậy?"
Harry đáp:
"Té."
Stan cười khúc khích:
"Mày té làm chi vậy?"
Harry hơi khó chịu.
"Tôi đâu có cố ý té."
Một trong hai cái ống quần bò của Harry bị rách ở đầu gối, và bàn tay mà nó xoạc ra để chống đỡ khi té bị chảy mái. Nó bỗng nhớ ra tại sao nó té. Nó lập tức quay lại nhìn cái hẻm nhỏ giữa nhà để xe và cái hàng rào. Đèn pha của chiếc xe đò Hiệp sĩ rọi sáng trưng vùng đó, nhưng chỗ đó hoàn toàn trống không.
Stan lại hỏi:
"Chú mày ngó cái gì vậy?"
Harry chỉ tay mơ hồ vô cái khoảng không đó:
"Hồi nãy có một cái gì đen thui bự lắm, giống như một con chó... nhưng mà bự khủng khiếp lắm..."
Harry quay lại nhìn Stan. Miệng Stan hơi hé ra. Mắt Stan dò lên vết thẹo trên trán Harry, làm cho nó cảm thấy khó chịu. Stan đột ngột hỏi:
"Trên trán chú mày có cái gì vậy?"
Harry vuốt tóc mình xuống che phủ vết thẹo, cố đáp tỉnh bơ:
"Có gì đâu."
Nó nghĩ nếu đây quả thật là Bộ Pháp thuật đang lùng kiếm nó thì nó cũng không nên tạo cho họ điều kiện tìm bắt nó một cách quá dễ dàng.
Stan vẫn cứ nằng nặc hỏi:
"Chú mày tên gì?"
"Neville Longbottom."
Harry buột miệng nói ngay cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nó. Rồi nó nói tiếp thật nhanh, mong đánh trống lảng với Stan:
"Vậy ra chiếc xe này... Anh nói là nó có thể chạy đến bất cứ nơi đâu à?"
"Đúng vậy!"
Stan nói với vẻ tự hào:
"Đến bất cứ đâu mà chú mày muốn, miễn sao nơi đó còn trên mặt đất. Xe đò không thể lặn xuống nước được."
Nhưng Stan lại tò mò nữa:
"Này, có phải chú mày đã ngoắc xe xuống, phải không? Chính chú mày đã giơ đũa phép lên ngoắc xe hả?"
Harry nói ngay:
"Phải. Anh cho hỏi, đi Luân Đôn tốn bao nhiêu tiền?"
Stan đáp:
"Mười một Sickles. Nhưng nếu trả mười ba thì được phục vụ sô-cô-la, và với mười lăm Sickles thì có thêm chai nước nóng và bàn chải đánh răng có màu tuỳ chọn."
Harry lại cắm đầu vô cái rương của nó lúi húi lục lọi, moi ra cái túi đựng tiền, trút ra mấy đồng cắc bằng bạc đưa cho Stan. Sau đó Stan và Harry cùng khiêng cái rương to tổ nái của nó lên bậc tam cấp của xe. Cái chuồng của Hedwig cũng được yên vị ngay ngắn trên nắp rương.
Trên xe không có ghế ngồi. Nhưng thay vào đó, có nửa tá khung giường bằng đồng thau đặt sát những cửa sổ buông rèm. Trên cái kệ đặt bên mỗi chiếc giường đều có thắp đèn cầy lung linh chiếu sáng những tấm vách ốp gỗ. Một phù thủy nhỏ thó bận đồ ngủ, trùm nón ngủ, nằm ở cuối xe lầm bầm:
"Cám ơn, không phải lúc này. Tôi đang ngâm dấm bọn ốc sên."
Rồi lão cuộn tròn trong giấc ngủ say sưa.
Stan thì thầm:
"Cái giường này của chú mày."
Anh ta đẩy cái rương của Harry xuống dưới gầm chiếc giường ngay phía sau ghế tài xế. Người tài xế ngồi trên cái ghế ngay phía sau tay lái được Stan giới thiệu là:
"Anh Ernie Prang, người cầm lái của chúng ta. Anh Ernie, đây là Neville Longbottom."
Ernie Prang là một phù thủy lớn tuổi đeo mắt kiếng dày cui. Ông gật đầu chào Harry lo lắng vuốt mớ tóc đen phủ xuống trán rồi ngồi xuống chiếc giường.
Stan ngồi xuống chiếc ghế cạnh tài xế, bảo:
"Cho xe chạy đi, anh Ernie."
Một tiếng "ĐÙNG" khổng lồ lại nổ vang, Harry thấy mình bị đà lao tới quá nhanh quá mạnh của chiếc xe đò Hiệp sĩ làm cho té lăn ra giường nằm bẹp dí. Gượng ngồi dậy, Harry nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ tối đen và thấy chiếc xe đang chạy dọc một con đường hoàn toàn khác. Stan quan sát gương mặt thộn ra của Harry một cách vô cùng khoái chí. Anh ta nói:
"Đây là đường hồi nãy tụi này đang chạy thì bị chú mày ngoắc xuống. Anh Ernie, chúng ta đang ở chỗ nào rồi, đâu đó ở xứ Wales hả?"
Ernie nói:
"Ờ."
Harry thắc mắc:
"Làm sao mà dân Muggle không nghe không thấy gì hết chiếc xe đò này?"
Stan đáp với giọng khinh khỉnh:
"Bọn họ ư? Họ đâu có biết nghe một cách đúng đắn, phải không? Họ cũng không biết nhìn một cách đúng đắn. Họ chẳng để ý cái gì ra hồn cả."
Ernie nói:
"Stan à, tốt nhứt là nên đi đánh thức bà Marsh. Chừng một phút nữa là chúng ta đến Abergavenny rồi."
Stan đi ngang giường của Harry và leo biến lên một cầu thang gỗ hẹp tí. Harry vẫn nhìn qua cửa sổ, càng lúc càng cảm thấy lo âu hơn. Ernie không có vẻ gì là am hiểu thấu đáo cách điều hành một cái tay lái. Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ chạy lấn lên lề đường hoài, nhưng may mà nó không đụng trúng cái gì hết. Những cột đèn đường, hộp thư, rào chắn, thùng rác... chỉ việc nhảy ra khỏi chỗ để tránh đường mỗi khi chiếc xe trờ tới. Rồi khi chiếc xe chạy qua, chúng lại nhảy trở về vị trí cũ.
Stan leo trở xuống cầu thang, đi theo anh là một bà phù thuỷ xanh lè, quấn mình trong tấm áo khoác lữ hành.
Khi Ernie đạp thắng và mấy cái giường chúi tới trước ba bốn tấc, thì Stan vui vẻ nói:
"Tới nơi rồi, bà Marsh."
Bà Marsh nhét cái khăn tay vô miệng, ngậm chặt nó, tay chân lập cập leo xuống xe đò. Stan thảy các túi xách của bà xuống theo, rồi đóng sập cửa lại. Và lại một tiếng "ĐÙNG" kinh thiên động địa khác nổ ra, rồi chiếc xe đò Hiệp sĩ lại phóng xuống con đường quê nhỏ hẹp, khiến cây cối hai bên lề phải liên tiếp nhảy bật ra mà tránh đường.
Harry không thể nào chợp mắt được. Không phải vì nó đang du hành trên một chiếc xe cứ nổ đùng đùng và mỗi lần phóng một cái là nhảy qua hàng trăm dặm dài. Mà ở đây, bao tử nó cứ quặn lên mỗi khi nghĩ không biết điều gì sắp sửa xảy ra, và liệu ở nhà Dursley, dì dượng nó có xoay sở được cách nào để đem cô Marge xuống đất hay chưa.
Stan đang mở tờ Nhật báo Tiên tri ra và chăm chú đọc với cái lưỡi thè ra giữa hai hàm răng. Một tấm hình to tướng trên trang nhứt của một người đàn ông có gương mặt hốc hác với đầu tóc dài rối nùi khẽ chớp mắt với Harry. Người đàn ông này Harry ngó thấy hết sức quen.
Harry quên đi rắc rối đời nó trong chốc lát, thốt lên:
"Cái ông đó! Bản tin thời sự của dân Muggle cũng có nói về ổng."
Stan lật qua trang nhứt xem và lộ vẻ khoái trá:
"Đây là Sirius Black. Dĩ nhiên là hắn phải xuất hiện trong bản tin của dân Muggle rồi, Neville à. Chú mày mới ở cung trăng rớt xuống hả?"
Stan biểu lộ một vẻ khoái trá bề trên trước vẻ mặt ngơ ngáo của Harry. Anh rút trang bìa của tờ báo đưa cho Harry.
"Chú mày phải chịu khó đọc báo nhiều hơn nữa, Neville à."
Harry đưa tờ báo ra dưới ánh sáng đèn cầy mà đọc:
BLACK ĐANG BỊ TRUY LÙNG
Sirius Black, có lẽ là tù nhân khét tiếng nhứt xưa nay từng bị giam cầm trong nhà tù Azkaban, hiện vẫn còn đang lẩn tránh cuộc lùng bắt, Bộ Pháp thuật đã khẳng định như vậy vào ngày hôm nay.
"Chúng tôi đang làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm để bắt lại Black." Ông Bộ trưởng Pháp thuật Cornelius Fudge nói vào sáng nay. "Và chúng tôi xin cộng đồng pháp thuật hãy giữ bình tĩnh."
Ông Fudge đã bị một số thành viên của Liên đoàn Ngăn chiến Quốc tế chỉ trích vì đã thông báo cho Thủ tướng dân Muggle biết về cơn khủng hoảng này. Ông Fudge bực bội nói:
"Vâng, quả thực là tôi phải làm như vậy, quí vị có hiểu không? Black là đồ điên. Hắn nguy hiểm cho bất cứ ai xui xẻo gặp phải hắn, dù là dân phù thủy hay dân Muggle. Tôi đã được ông Thủ tướng Muggle cam đoan là ông sẽ không hé một lời nào với bất cứ ai về lý lịch thật của Black. Và bây giờ thì tất cả chúng ta hãy đối mặt với chuyện này - bởi nếu ông ta tiết lộ thì còn ai tin ông ta nữa chứ?"
Trong khi dân Muggle được cảnh báo rằng Black có mang một cây súng (một loại đũa phép bằng kim loại mà dân Muggle dùng để giết lẫn nhau), thì cộng đồng phù thủy sống trong nỗi phập phồng lo sợ một cuộc thảm sát như cuộc thảm sát từng xảy ra cách đây mười hai năm. Lúc ấy, Black đã giết một lúc mười ba người, chỉ bằng một lời nguyền."
Harry nhìn vào đôi mắt âm u của Sirius Black, đó là phần duy nhứt của gương mặt hốc hác có vẻ sống động. Harry chưa từng gặp một con ma cà rồng, nhưng nó từng nhìn thấy hình ảnh của chúng trong lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Tên Black này, với làn da trắng bệch như sáp, trông giống y chang một con ma cà rồng.
Stan nãy giờ vẫn quan sát Harry đọc báo, bây giờ lên tiếng hỏi:
"Hắn ngó thấy ghê quá hả?"
Harry đưa trả tờ báo cho Stan.
"Ổng đã giết mười ba người chỉ bằng một lời nguyền hả?"
Stan nói:
"Ừ. Trước mắt các nhân chứng và trước mặt mọi người. Giữa ban ngày ban mặt. Một vụ chấn động, anh Ernie hén?"
"Ờ."
Ernie trả lời. Hai tay bắt chéo sau lưng, Stan xoay mình trên chiếc ghế để có tư thế nhìn Harry tốt hơn. Anh nói:
"Black vốn là tay chân thân cận của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy."
Harry thốt lên mà không kịp suy nghĩ gì cả:
"Cái gì? Voldemort hả?"
Mấy mụn trứng cá hồng hồng của Stan trắng bệch đi. Ernie thình lình giật mạnh tay lái đến nỗi cả một ngôi nhà trang trại phải nhảy qua một bên để né chiếc xe.
Stan kêu oai oái:
"Chú mày mất trí rồi sao? Kêu tên hắn làm gì vậy?"
Harry lúng túng:
"Tôi xin lỗi. Xin lỗi, tôi... tôi quên mất."
"Quên!"
Stan thốt lên yếu ớt:
"Chèn ơi, tim tôi muốn nhảy ra khỏi ngực..."
Harry nói tiếp với vẻ hối lỗi:
"Vậy ra... vậy ra... Black là tay chân của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy hả?"
Stan vừa xoa xoa ngực mình vừa nói:
"Đúng vậy. Ờ, đúng vậy. Tay chân rất thân cận của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Người ta nói... Nhưng dù sao thì khi anh nhỏ Harry Potter thanh toán ân oán với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy..."
Harry lại bối rối vuốt mớ tóc đen che phủ vết thẹo trên trán.
"... thì tất cả đám tay chân của hắn đều bị truy ra, phải không anh Ernie? Đa số bọn họ biết vậy là xong rồi, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy mà tiêu tùng rồi thì họ khôn hồn nên im hơi lặng tiếng. Nhưng tên Sirius Black này thì không. Tôi nghe nói hắn tưởng hắn sẽ là phó thủ lãnh một khi Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nắm quyền bá chủ.
"Rồi, người ta dồn Black tới giữa đường đầy dân Muggle. Hắn đã rút ra cây đũa phép và làm nổ tung một nửa con đường, khiến ột phù thủy bị toi mạng, và mười hai dân Muggle khác xui xẻo bị vạ lây. Dễ sợ há? Vậy mà chú mày có biết lúc đó Black làm gì không?"
Stan thì thào với Harry bằng giọng đầy kịch tính. Harry hỏi:
"Làm gì?"
"Cười!"
Stan đáp:
"Hắn chỉ đứng đó mà cười. Và khi nhân viên công lực của Bộ Pháp thuật đến hiện trường, hắn chỉ lặng lẽ đi theo họ như một thằng ngốc, vẫn cười như điên như khùng. Tại hắn điên mà, phải không anh Ernie? Hắn điên mà, phải không?"
Ernie thong thả nói:
"Nếu lúc hắn vô nhà ngục Azkaban mà hắn chưa điên, thì bây giờ hắn cũng phát điên được rồi. Tôi thà tự nó nổ tung mình còn hơn phải bước chân vô nhà ngục đó. Kể ra, hắn cũng đáng bị tống vô đó... vì những gì hắn đã làm..."
Stan nói tiếp:
"Người ta phải ra sức bưng bít vụ đó đi, anh Ernie há? Cả một con đường nổ tung với một đám Muggle chết. Sau đó họ nói chuyện gì đã xảy ra hả anh Ernie?"
Ernie làu bàu:
"Nói ống dẫn ga nổ."
Stan lại săm xoi bức chân dung hốc hác của Black đăng trên báo:
"Và bây giờ hắn lại đang tung hoành bên ngoài. Trước nay chưa bao giờ có một vụ phá ngục nào ở Azkaban, phải không Ernie? Chịu chết, không hiểu nổi sao hắn làm được điều đó. Dễ sợ thiệt há. Thiệt tình tôi không thể nào tưởng tượng nổi làm sao hắn lại có thể qua mặt được mấy tên cai ngục Azkaban!"
Ernie chợt rùng mình:
"Nói chuyện khác đi Stan, xe có một cậu bé ngoan đấy. Bọn cai ngục Azkaban làm cho tôi nổi gai ốc cùng mình đây nè."
Stan bất đắc dĩ đặt tờ báo xuống và Harry tựa người vào cửa sổ của chuyến xe Hiệp sĩ, cảm thấy khốn khổ hơn bao giờ hết. Nó không thể nào không tưởng tượng đến điều mà sau này Stan sẽ kể cho những hành khách khác nghe:
"Có nghe nói về Harry Potter chưa? Nó làm nổ tung bà cô của nó! Chúng tôi chở nó trên chiếc xe đò Hiệp sĩ này, đúng hôn, anh Ernie? Lúc đó nó toan tìm đường đào tẩu..."
Nó, Harry, đã phạm luật phù thủy, có khác gì Sirius Black đâu? Không biết làm nổ tung cô Marge có phải là trọng tội đủ để tống nó vô nhà ngục Azkaban không? Harry không biết gì hết về nhà tù phù thủy, mặc dù tất cả những người mà nó từng nghe đều nói đến nhà ngục đó với một giọng sợ sệt chết người. Lão Hagrid, người giữ khóa của trường Hogwarts, đã từng ở đó hai tháng, mới niên học trước thôi. Harry vẫn chưa thể nào quên được vẻ kinh hoàng trên gương mặt lão Hagrid khi người ta nói cho lão biết lão sẽ bị đem đi đâu. Ấy là lão Hagrid đã là một trong những người dũng cảm nhứt mà Harry từng biết đến đấy!
Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ xuyên suốt bóng đêm, làm dạt tán loạn ra khỏi lộ trình của nó những bụi cây, cột mốc, hộp thư, cây cối... Và Harry, với tâm trạng bồn chồn lo âu và khốn khổ, cứ nằm thao thức trên cái giường lót lông chim.
Một lát sau, Stan sực nhớ ra rằng Harry có trả tiền ột ly sô-cô-la nóng. Nhưng khi anh ta rót sô-cô-la cho Harry thì sô-cô-la đổ hết vô gối của Harry, vì đúng lúc ấy, chiếc xe phóng một cái "rét" từ Angelsea đến Aberdeen. Từng người một. Quí hành khách phù thủy và pháp sư trong những bộ đồ ngủ và mang dép lê, trèo xuống tầng dưới của chiếc xe đò để xuống mặt đường. Trông họ đều hết sức hài lòng khi được ra khỏi chiếc xe.
Cuối cùng chỉ còn Harry là hành khách duy nhứt trên xe. Stan vỗ tay hỏi:
"Bây giờ đến chú mày, Neville, chú mày muốn tới chỗ nào ở Luân Đôn?"
Harry đáp ngay:
"Hẻm Xéo."
Stan nói:
"Ngồi yên nha. Tới luôn bác tài!"
ĐÙNG!
Xe chạy đùng đùng dọc đường Charing Cross. Harry ngồi dậy, nhìn những tòa nhà và những băng ghế phải ẹo mình đi, thóp hình lại để né chiếc xe chạy bất kể trời bất kể đất này. Bầu này lúc này đã rạng dần. Nó sẽ kiếm chỗ ẩn mình vài tiếng đồng hồ, rồi đi tới ngân hàng phù thủy Gringotts ngay khi ngân hàng vừa mở cửa, sau đó đi ra - đi đâu, nó cũng chưa biết.
Ernie đạp thắng và chiếc xe trượt bánh thẳng tới trước một cái quán rượu nhỏ bề ngoài vô cùng nhếch nhác - quán Cái Vạc Lủng. Phía sau quán này có một cánh cổng huyền bí để vào Hẻm Xéo. Harry nói với Ernie:
"Cám ơn anh."
Harry nhảy xuống bậc tam cấp ở cửa xe, giúp Stan hạ cái rương của nó và cái chuồng của con Hedwig xuống lề đường.
Harry nói:
"Thôi, tạm biệt anh nhé."
Nhưng Stan không chú ý đến lời từ biệt của Harry. Anh ta vẫn đứng trên bậc lên xuống của xe mà trợn tròn mắt nhình cái cổng âm u của quán Cái Vạc Lủng.
Một giọng nói vang lên:
"Cháu đây rồi, Harry."
Trước khi Harry quay đầu lại, nó đã cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Cùng lúc, Stan hét toáng lên:
"Chèn ơi! Anh Ernie lại đây mà coi! Lại đây coi nè, anh Ernie!"
Harry ngước nhìn lên chủ nhân của bàn tay đang đặt trên vai mình. Nó bỗng có cảm giác như vừa bị một xô nước đá xối xuống gan ruột: nó đụng đầu ngay chính ông Bộ trưởng Pháp thuật - ông Cornellius Fudge.
Stan đã nhảy xuống lề đường, đứng cạnh họ. Anh ta háo hức hỏi:
"Thưa ông Bộ trưởng, ông vừa gọi Neville là gì?"
Ông Cornelius Fudge là một người đàn ông nhỏ con nhưng béo tốt, mặc một cái áo khoác dài có sọc nhỏ. Trông ông ta có vẻ lạnh cóng và kiệt sức. Ông nói bằng giọng nghiêm trang:
"Neville nào? Đây là Harry Potter."
Stan hét lên vui sướng tột cùng:
"Ernie! Ernie! Anh đoán coi Neville là ai? Chính là Harry Potter đó! Tôi nhìn thấy cả vết thẹo mà!"
Ông Cornelius Fudge hơi bực mình:
"Hừm. Thôi thì tôi cũng mừng là Xe đò Hiệp sĩ đã đón Harry đến đây, nhưng bây giờ cậu ấy và tôi cần phải vào trong quán Cái Vạc Lủng này cái đã..."
Bàn tay của ông Cornelius Fudge càng nắm chặt vai Harry hơn, và Harry thấy mình bị đẩy vào quán Cái Quán Lủng.
Một bóng người khòm nhom cầm một cái đèn lồng đi qua cánh cửa đằng sau quầy rượu. Đó là ông Tom, ông chủ khô quắt và sún răng của quán. Ông Tom nói:
"Thưa ông Bộ trưởng, ông đã tìm ra thằng bé! Ông có muốn dùng chi không? Rượu hay bia?"
Ông Cornelius Fudge nói:
"Có lẽ một ấm trà là đủ rồi."
Ông Bộ trưởng Pháp thuật ấy vẫn chưa buông bàn tay ra khỏi vai Harry.
Đằng sau họ vang lên tiếng lịch kịch và hơi thở phì phò. Stan và Ernie xuất hiện. Cả hai khiêng cái rương và cái chuồng của Hedwig vô trong quán, nhìn quanh với vẻ phấn khích:
"Sao mà chú mày không chịu nói cho tụi anh biết chú mày là ai hở Neville?"
Stan hỏi Harry, mặt mày rạng rỡ, trong khi gương mặt tinh ranh của Ernie cũng nhóng qua vai Stan mà ngó Harry một cách thích thú.
Ông Cornelius Fudge bèn nói thêm với ông chủ quán:
"Và làm ơn cho tôi một phòng riêng tư một chút để nói chuyện, Tom à."
Harry khổ sở nói với Stan và Ernie:
"Tạm biệt hai anh."
rồi theo ông Cornelius Fudge dưới sự chỉ đường của ông Tom đi qua lối đi từ quầy rượu.
Stan gọi vói theo:
"Tạm biệt, Neville!"
Ông Cornelius Fudge kèm Harry đi theo ngọn đèn lồng trong tay ông Tom qua một hành lang hẹp đến một phòng ăn nhỏ. Ông Tom búng tay một cái, một ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi. Ông lễ phép cúi chào rồi đi ra khỏi phòng.
Ông Cornelius Fudge chỉ một cái ghế cạnh lò sưởi, bảo Harry:
"Ngồi xuống đi, Harry."
Harry ngồi xuống, cảm thấy da gà da ngỗng nổi lên khắp cánh tay, bất chấp ngọn lửa vẫn đang sáng bập bùng. Ông Cornelius Fudge cởi tấm áo khoác sọc của ông ra rồi vắt nó qua một bên. Ông kéo cho thẳng hai ống quần của bộ đồ xanh ve chai mà ông đang mặc, và ngồi xuống đối diện Harry.
"Cậu Harry à, tôi là Cornelius Fudge, Bộ trưởng Pháp thuật."
Dĩ nhiên là Harry đã biết điều này rồi. Nó đã nhìn thấy ông Cornelius Fudge một lần, trước đây, nhưng lúc đó nó đang khoác tấm Áo khoác Tàng hình nên ông Cornelius Fudge không thể nhìn thấy nó, và do đó ông không biết là nó biết ông.
Ông Tom chủ quán lại tái xuất hiện, đeo một tấm tạp dề bên ngoài cái áo ngủ, tay bưng một khay trà và bánh xốp. Ông đặt cái khay trên bàn, giữa Harry và ông Cornelius Fudge, rồi ông đi ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại.
Ông Cornelius Fudge rót trà vô tách và nói:
"Vậy đó, Harry. Cậu làm cho tất cả chúng tôi lo sốt vó lên; tôi không ngại gì mà nói với cậu điều này. Cậu chạy trốn khỏi nhà dì dượng cậu như vậy đó! Tôi bắt đầu lo là... nhưng mà thôi, cậu đã an toàn, đó mới là điều quan trọng."
Ông Cornelius Fudge trét bơ lên một miếng bánh xốp ình, và đẩy cái dĩa về phía Harry:
"Ăn đi, Harry. Trông cậu đờ đẫn cả người rồi. Bây giờ thì thế này... Cậu sẽ vui mừng mà nghe tin này: chúng tôi đã giải quyết xong tai nạn không may đã làm trương phình cô Marge Dursley. Hai chuyên viên của bộ phận Vãn hồi Tai nạn Pháp thuật đã được đặc phái đến đường Privet Drive cách đây vài tiếng đồng hồ. Cô Marge đã được châm xì hơi và điều chỉnh lại trí nhớ. Cô sẽ không nhớ gì hết về tai nạn vừa xảy ra. Vậy đó, và không có di hại gì cả."
Ông Cornelius Fudge mỉm cười với Harry, miệng ông ghé sát miệng cái tách trà. Trông ông giống như một ông bác đang thăm dò thằng cháu trai mà ông yêu thích. Harry không thể nào tin được vào tai mình. Nó há miệng định nói, nhưng lại không nghĩ ra điều gì để nói, nên ngậm miệng lại.
Ông Cornelius Fudge bèn nói:
"À, chắc là cháu đang lo lắng về phản ứng của dì và dượng của cháu hả? Thế này, tôi không chối là họ cực kỳ tức giận, Harry à, nhưng họ đã được chuẩn bị để vẫn tiếp nhận cháu trở về vào mùa hè tới, miễn là cháu ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh."
Harry đằng hắng lấy giọng:
"Cháu luôn luôn ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh. Và cháu không bao giờ muốn trở lại Privet Drive."
Ông Cornelius Fudge vội nói với giọng lo lắng:
"Thôi, thôi, tôi bảo đảm là cậu sẽ có cảm giác khác, một khi cậu đã bình tĩnh lại. Nói cho cùng, đó là gia đình của cháu, và tôi chắc chắn là mọi người trong gia đình yêu mến lẫn nhau... ờ... từ tận đáy lòng."
Harry không bận tâm lắm đến chuyện gia đính chánh suy nghĩ của ông Cornelius Fudge, nó đang lo lắng chờ đợi nghe cái điều sắp xảy ra cho nó đây.
Ông Cornelius Fudge lại trét bơ lên miếng bánh xốp thứ nhì:
"Thành ra tất cả vấn đề còn lại là quyết định xem cháu sẽ ở đâu trong hai tuần lễ còn lại của mùa hè này. Tôi đề nghị cháu hãy ở lại đây, thuê một phòng trọ trong quán Cái Vạc Lủng này, và..."
Harry buột miệng:
"Khoan đã, còn hình phạt của cháu thì sao?"
Ông Cornelius Fudge chớp mắt:
"Hình phạt gì?"
Harry đau khổ nói:
"Cháu đã vi phạm luật - Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên!"
"Ôi, con trai của ta ơi, chúng ta đâu nỡ trừng phạt con vì một chuyện cỏn con như thế."
Ông Cornelius Fudge kêu lên, tay vung vẩy miếng bánh xốp một cách nôn nóng:
"Đó chỉ là một tai nạn. Chúng tôi không tống giam người ta vô ngục Azkaban vì tội thổi phù to một bà cô bao giờ."
Nhưng điều này không giải tỏa được nỗi ám ảnh của Harry về vụ lôi thôi trong quá khứ của nó với Bộ Pháp thuật. Nó cau mày, nói:
"Năm ngoái, cháu nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng cháu! Bộ Pháp thuật nói là cháu sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts nếu còn để xảy ra phép thuật gì nữa trong ngôi nhà đó."
Không lẽ đôi mắt của Harry đánh lừa nó, chứ rõ ràng nó thấy ông Bộ trưởng Pháp thuật bỗng nhiên đâm lúng túng hết sức:
"Tình thế đã thay đổi, Harry à... Chúng ta nên lưu tâm tới... trong không khí hiện nay... mà chắc chắn là cháu đâu có muốn bị đuổi hả?"
"Dĩ nhiên là không ạ."
Harry nói ngay. Và ông Cornelius Fudge cười vui vẻ:
"Vậy thì, làm cho om xòm nhặng xị lên mà làm gì? Thôi, ăn một cái bánh xốp đi Harry, trong khi tôi đi dàn xếp với Tom một căn phòng trọ cho cháu."
oOo
Ông Cornelius Fudge sải bước ra khỏi căn phòng khách nhỏ, Harry ngồi tại chỗ trố mắt nhìn theo. Có một chuyện gì đó cực kỳ kỳ cục đang diễn ra. Ông Cornelius Fudge đứng chờ nó ở trước cửa quán Cái Vạc Lủng để làm gì nếu không phải để trừng phạt nó vì những điều nó đã làm? Và bây giờ Harry bắt đầu nghĩ là khi đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật phải xử lý những vấn đề pháp thuật vị thành niên thì nhứt định không phải là chuyện bình thường lắm.
Ông Cornelius Fudge trở lại cùng với ông Tom chủ quán.
Ông Fudge nói:
"Phòng mười một đang trống, Harry à. Tôi nghĩ cháu sẽ ở đây thoải mái thôi. Chỉ có một điều mà tôi chắc là cháu cũng hiểu: tôi không muốn cháu đi lang thang trong thành phố Luân Đôn của dân Muggle, được chứ? Đi lại trong phạm vi Hẻm Xéo mà thôi. Và cháu phải trở về đây trước khi đêm xuống vào mỗi tối. Chắc chắn là cháu hiểu mà, phải không? Ông Tom sẽ để mắt trông nom cháu giùm tôi."
Harry nói chầm chậm:
"Dạ được, nhưng mà tại sao..."
Ông Cornelius Fudge nói trong tiếng cười thân mật:
"Chúng tôi đâu có muốn lại thất lạc cháu một lần nữa. Không, không... Tốt nhứt là chúng tôi phải biết rõ cháu ở đâu... Nghĩa là..."
Ông Cornelius Fudge tằng hắng giọng một cách ồn ào, rồi cầm cái áo khoác sọc của ông lên:
"Thôi, tôi phải đi đây, cháu biết đấy, còn nhiều việc phải làm lắm."
Harry hỏi:
"Liệu vụ Black có tìm ra không bác?"
Ngón tay của ông Cornelius Fudge trượt khỏi cái nút bạc trên chiếc áo khoác mà ông đang gài.
"Cái gì cơ? Thì ra, cháu đã biết tin. Chà, không, chưa, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Những người gác ngục Azkaban chưa bao giờ thất bại trong việc truy lùng kẻ đào tẩu... Mà họ lúc này đang giận điên lên, tôi chưa từng thấy họ giận như thế bao giờ."
Ông khẽ nhún vai.
"Thôi, tạm biệt nhé."
Ông giơ tay ra, Harry bắt tay ông, và nó sực nảy ra một ý tưởng vĩ đại:
"Ơ... thưa ông Bộ trưởng, cháu hỏi ông một việc có được không ạ?"
Ông Cornelius Fudge mỉm cười:
"Được chứ."
"Thưa ông, học sinh năm thứ ba trường Hogwarts được phép đi thăm làng Hogsmeade, nhưng mà dì dượng của cháu không chịu ký tên vào tờ đơn cho phép. Ông ký vô dùm cháu được không ạ?"
Ông Cornelius Fudge không được thoải mái lắm:
"À, không. Không được đâu. Tôi rất tiếc, Harry à, nhưng tôi không phải là cha mẹ hay người bảo hộ của cháu."
Harry năn nỉ:
"Nhưng ông là Bộ trưởng pháp thuật kia mà. Nếu ông cho phép..."
Ông Cornelius lạnh lùng cắt lời Harry:
"Không, tôi rất tiếc, Harry à, nhưng mà luật lệ là luật lệ. Cậu có thể đi thăm làng Hogsmeade vào niên học tới nữa cũng được. Thật ra, tôi nghĩ tốt nhứt là cậu đừng... Ừ, thôi, tôi phải đi đây. Ở lại đây vui vẻ nhé, Harry."
Tặng cho Harry nụ cười cuối cùng và bắt tay nó lần chót, ông Cornelius Fudge ra khỏi căn phòng. Bây giờ ông chủ quán Tom mới tươi cười đi lại gần Harry:
"Mời cậu đi theo tôi, cậu Potter. Tôi đã đưa mọi thứ đồ đạc của cậu lên phòng rồi."
Harry đi theo ông Tom lên một cái cầu thang xinh đẹp bằng gỗ đến căn phòng có số mười một bằng đồng trên cánh cửa. Ông Tom mở khóa và đẩy cửa ra cho Harry bước vào.
Bên trong phòng có một cái giường trông có vẻ êm ái, một số bàn ghế bằng gỗ sồi được đánh bóng láng e, và một ngọn lửa đang bí bép reo vui trong lò sưởi. Và trên đầu tủ quần áo là:
"Hedwig!"
Harry há hốc miệng.
Con cú lông trắng như tuyết chíp chíp mỏ và vỗ cánh bay sà vào cánh tay của Harry.
Ông Tom cười hì hì:
"Cậu có một con cú thiệt là thông minh. Cậu vừa đến được năm phút là nó cũng bay đến. Cậu đừng có ngại gọi tôi nhé, cậu Potter, nếu cậu thấy cần bất cứ điều gì."
Ông cúi chào lần nữa rồi đi ra.
Harry ngồi yên trên giường một lúc lâu, vuốt ve con Hedwig một cách lơ đãng. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng đổi từ màu xanh nhung thăm thẳm sang màu xám thép lạnh tanh, và rồi một cách ung dung từ tốn, những tia nắng hồng ửng chuyển thành màu vàng kim.
Harry thật khó mà tin được nó chỉ vừa mới rời ngôi nhà trên đường Privet Drive cách đây vài tiếng đồng hồ. Và nó không bị đuổi học. Và từ hôm nay nó sẽ hưởng trọn hai tuần lễ hoàn toàn không bị gia đình Dursley hành hạ.
Nó ngáp một cái, nói với Hedwig:
"Tao vừa qua một đêm quái đản chưa từng thấy, Hedwig à."
Nó nằm lăn xuống đống gối chăn, không buồn tháo cặp mắt kiếng ra, nhắm mắt ngủ luôn.