----------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------------
Vừa tới cửa nhà ăn, Fanny liền chạy tới, đặt hàng loạt câu hỏi " Ann, cậu đi đâu vậy ? Sáng nay tớ còn tưởng cậu đang ngủ, ai ngờ 10 giờ mấy mới phát hiện cả đêm qua cậu không về. Cụ Dumbledore đã trở về rồi, bài báo sáng nay của Nhật báo Tiên tri, cậu đọc chưa ?"
" Tớ đói quá, ăn trước đã." Ann nói.
" Được rồi." Fanny đi cùng Ann tới bàn ăn " Tớ chừa nhiều món cho cậu lắm, biết ngay cậu không thể nào bỏ cơm trưa mà."
" Ừm, ừm, tuyệt vời." Ann ngồi vào bàn, hai mắt sáng rực.
" Ầy, thỏa mãn quá..." Ann sờ bụng " Cảm giác được ăn no thật tốt."
Cô nở nụ cười tươi tắn, bĩnh tĩnh nói " Tớ muốn thổ lộ với Hermione."
" Trời ạ !" Fanny kinh ngạc la lên, vài người còn ở lại nhà ăn đều quay sang nhìn, nhưng cô nàng cũng chả thèm để ý hình tượng bản thân, vẻ mặt hưng phấn đầy kích động " Ôi Merlin ! Cậu rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi hả ?"
" Bình tĩnh ! Bình tĩnh nào Fanny." Ann ngó xung quanh nhà ăn " Cậu trước ngồi xuống đã, rồi tớ kể cho."
" Khụ..." Fanny ngồi xuống " Được rồi, nhưng cậu phải nói chi tiết rõ ràng đấy nhé."
" Khụ, hôm nay không được. Chút nữa tớ về kí túc tắm rửa cái đã, ba giờ còn phải đến văn phòng cụ Dumbledore." Ann nói " Khụ, khụ, cậu đừng có nhìn với ánh mắt đó, trước tiên để kể cho cậu tối qua tớ đi đâu đã..."
" Chính là thế đấy, hiện tại tớ mới trở lại. Tiêu đề của Nhật báo Tiên tri sáng nay, có lẽ liên quan tới chuyện đêm qua của bọn Harry..."
" Ra là thế..." Fanny nói " Nhưng chuyện chính là, cậu còn chưa kể cho tớ, làm sao mà đầu óc cậu lại đột nhiên thông suốt rồi ?"
" Hơn nữa..." Giọng Ann càng trở nên dịu dàng hơn " Gần đây tớ mới ý thức được một vấn đề quan trọng, bất luận tớ có tình nguyện hay không, thì cũng đã hòa nhập với thế giới phép thuật này rồi, về sau cũng khó mà vứt bỏ."
Ann nhìn khắp nhà ăn " Hogwarts là một nơi rất tuyệt vời, nếu có người nào mang ý định phá hủy nó, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn."
" Còn nữa..." Khóe miệng Ann lộ ra ý cười " Cứ cho là tớ vẫn tiếp tục trốn chạy, thì mãi cũng không thể thoát khỏi cảm xúc sợ hãi từ tận sâu trong lòng, nhưng nơi này..." Cô chỉ chỉ vào trái tim " Sự ấm áp đã lấp đầy nó, trước kia chỗ này luôn có một thanh âm nói chuyện, tớ luôn cố ý lướt qua nó, kiềm nén nó. Nhưng gần đây nó càng trở nên mạnh mẽ hơn, nói với tớ rất nhiều thứ."
Fanny sửng sốt hồi lâu, rồi cười cười nói " Ann, cậu không giống trước đây."
" Có lẽ thế..." Ann nói " Dù sao ngày hôm qua, tớ cũng đã có một sinh nhật thật ấn tượng và khó quên, thu hoạch được vô số lời chúc phúc."
Fanny hỏi " Vậy cậu đã suy nghĩ thử khi nào thì thổ lộ và thổ lộ ở đâu chưa ? Thời gian và địa điểm rất quan trọng nha."
Ann sửng sốt " Ầy..." Cô quyết định không nói cho Fanny biết ý định của mình, là chờ Hermione tỉnh lại liền tỏ tình, nhưng tiếc là đã ngủ quên mất " Còn chưa nghĩ tới."
" Tớ thấy phải làm càng nhanh càng tốt..." Fanny trêu chọc " Cô nàng hạng nhất toàn khối nhà Gryffindor nhất định đã trông ngóng rất lâu rồi..."
" Sẽ nhanh thôi." Ann nói rồi ngó đồng hồ " Phải trở về kí túc rồi."
Thay bộ quần áo sạch sẽ, Ann thở dài một hơi, cô cảm thấy không nhẹ nhõm hơn là bao, chiều nay có cuộc nói chuyện với cụ Dumbledore, Ann cần chấn chỉnh lại tinh thần một chút.
Đúng thế, đây là lựa chọn của cô, một quyết định trọng đại, Nếu nói trong thế giới phép thuật này, người nào vừa muốn loại trừ Voldemort lại còn đại diện cho sức mạnh to lớn của phe chính nghĩa, thì chính là cụ Dumbledore.
Trước kia, Ann không muốn tiếp xúc với cụ quá nhiều, chủ yếu là vì sợ bị bại lộ bí mật, nhưng hiện tại cô muốn thay đổi hướng đi.
Chuyện đã quyết, phải kiên định. Đây là quy tắc thứ năm của gia tộc Roland.
" Nước chanh mật ong." Ann nhìn con quái vật bằng đá trấn giữ trước văn phòng hiệu trưởng nói. Con quái vật lập tức nhảy sang một bên, vách tường phía sau chia làm hai nửa, lộ ra một cầu thang hình xoắn ốc. Ann đi lên, theo từng bậc từng bậc xoay tròn mà lên càng cao hơn.
Cuối cùng, Ann đi tới trước cánh cửa bằng đồng của văn phòng, gõ gõ rồi đẩy cửa bước vào.
So với lần trước Ann đã từng đến thì cũng không có gì khác biệt mấy, lúc đi ngang qua bức chân dung trên vách tường treo hình các vị hiệu trưởng vẫn còn đó.
" Chà, một học sinh Slytherin ? Thật hiếm thấy." Một bức tranh lên tiếng.
Cụ Dumbledore đang ngồi trên bàn làm việc viết cái gì đó, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên đôi mắt thông qua cặp kính bán nguyệt nhìn Ann " Trò Stokes ? Đã đến rồi sao, mời ngồi."
Ann nhìn miếng gỗ treo gần cửa sổ, có một con chim con xấu xí, trụi nhũi lông, cô biết đây là con phượng hoàng, vật nuôi của cụ, Fawkes.
" Con cám ơn ạ." Ann ngồi vào đối diện cụ.
Cụ Dumbledore buông bút lông ngỗng xuống, đẩy tệp văn kiện ra góc bàn, dùng đôi mắt xanh thẫm nhìn Ann.
" Thưa cụ..." Ann nói " Chắc thầy cảm thấy rất kì lạ, vì sao hôm nay con lại muốn gặp thầy. Lại còn nhấn mạnh không dùng bất kì thân phận nào."
" Đúng là ta có chút nghi hoặc."
" Thầy chắc cũng phát hiện, trong năm năm học tại trường, con vẫn luôn tránh không có cùng thầy hay giáo sư Snape tiếp xúc quá nhiều, thậm chí có thể nói là kháng cự."
Cụ Dumbledore gật đầu.
" Là có lí do..." Ann nói " Bởi vì cả hai người đều có khả năng đọc được suy nghĩ trong nội tâm người khác, cho nên con chưa từng nói dối với hai người, cũng không tình nguyện tiếp xúc quá nhiều."
Đôi mắt cụ hơi nheo lại.
Ann nhìn xung quanh văn phòng " Chỗ này hình như có Chậu Tưởng Ký phải không ạ ? À, là chỗ đó."
Cô đứng lên, nói một cách bình tĩnh " Thưa cụ, những lời kế tiếp con muốn nói, có lẽ thầy sẽ khó mà tưởng tượng được, mà con cũng không biết diễn tả bằng ngôn ngữ thế nào để biểu đạt một cách chuẩn xác nhất chuyện này, cho nên, con muốn thầy nhìn xem kí ức của con."
" Đây là một kí ức về quá khứ, nhưng chắc chắn rằng nó có ảnh hưởng rất lớn tới hiện tại và tương lai." Ann nói chắc nịch.
Cụ Dumbledore đứng lên đi qua.
Ann đi tới Chậu Tưởng Ký, rút đũa phép chỉ vào huyệt thái dương, chầm chậm rút ra sợi chỉ bạc trong đầu, bỏ vào trong đó. Một thứ bạc sáng trắng, chuyển động không ngừng. Bề mặt của nó xôn xao như mặt nước gợn sóng, rồi lại trôi nổi tản ra.
" Đây là rạp chiếu phim...Nói đúng hơn thì là rạp chiếu phim năm 2007." Ann nói rồi nhìn ngó xung quanh " Thật thần kì, con không ngờ tới kí ức rút ra từ trong đầu lại hiện lên như thế."
Ngay sau đó, cô lại nhìn thấy quá khứ của chính mình, đang ngồi ở cái ghế giữa hàng thứ sáu, đang cười đùa cùng người bạn bên cạnh. Ann vội quay đầu ngó ra chỗ khác, sống mũi có hơi chua xót.
" À, thầy có thể nghe hiểu tiếng Trung không ạ..." Ann đang nói, thì đột nhiên lúc này màn hình hiện lên logo của hãng phim Warner Bros.
" Ầy, con quên mất." Ann vỗ đầu " Bộ này là tiếng Anh, phụ đề mới có tiếng Trung."
" Năm 2007 ?" Dumbledore nhíu chặt lông mày.
" Vâng, đúng thế ạ, thầy chắc cũng nhìn ra được em không nói dối, đương nhiên là cũng không bị điên khùng." Ann cười cười nói tiếp " Bộ phim sắp chiếu tiếp theo đây là tên là «Harry Potter và Hội Phượng Hoàng», đừng bất ngờ, sau khi xem xong thầy sẽ còn nhiều kinh ngạc hơn nữa ạ. Con cũng không chắc bản thân còn nhớ được bao nhiêu."
Ann ngồi xuống bậc thềm, đưa tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh " Cho đến bây giờ, con vẫn luôn cảm thán thế giới phép thuật thật diệu kì, đã làm thay đổi hoàn toàn thế giới quan của con."
" Thầy cũng đừng đứng thế nữa ạ, ngồi xuống xem phim đi." Cô kéo kéo áo choàng của cụ.
Cụ Dumbledore ngồi xuống cạnh Ann, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn ảnh, tên của bộ phim đang hiện lên «Harry Potter và Hội Phượng Hoàng»
" Con có vặn óc suy nghĩ, chắc cũng không thể ngờ được có ngày lại ngồi ở rạp chiếu phim, cùng cụ Dumbledore xem phần năm của bộ Harry Potter." Giọng của Ann buồn bã lạ thường.
Các cảnh của bộ phim khá mạch lạc, nhưng phần lớn đều chuyển cảnh khá đột ngột, trắng đen mơ hồ, thậm chí còn có vài khung cảnh khác xen kẽ với bộ phim.
Khi bài hát kết thúc vang lên, ánh đèn chiếu rạp cũng bật sáng, cảnh vật xung quanh mờ ảo dần, rồi thu nhỏ thành quả bóng và bụp biến mất.
Ann và cụ Dumbledore trở lại văn phòng hiệu trưởng.
" Có nhiều chi tiết con nhớ không rõ lắm, nhưng không ngờ vẫn còn lưu giữ được khá nhiều, đó là tiềm thức ạ ?" Ann thầm thì nhìn cụ.
Trên mặt cụ Dumbledore là vẻ nghiêm túc mà trước giờ Ann chưa từng thấy qua, cụ vẫn còn nhìn chăm chăm vào Chậu Tưởng Ký.
" È hem, thầy đừng nghiêm trọng như thế, mảnh kí ức này con có thể để lại cho người lưu giữ." Ann nói " Còn có hai sợi cũng tương tự thế ạ."
Đôi mắt cụ dời qua nhìn về Ann, trong đấy lộ ra tia sắc bén xen lẫn chút cảm xúc gì đấy rất phức tạp.
Ann dùng đũa phép, lấy sợi kí ức trong Chậu Tưởng ký bỏ vào trong một lọ thủy tinh, sau đó lại chỉ vào thái dương lấy thêm một sợi kí ức khác.
" Đây là phần mà con có ấn tượng sâu sắc nhất, hẳn là sẽ có ích đối với thầy." Ann nói.
Lại là một rạp chiếu phim khác, Ann thong thả kiếm một bậc thềm ngồi xuống, bộ phim bắt đầu chiếu rồi.
Sau khi đoạn phim kết thúc, gương mặt cụ đã giãn hơn rất nhiều.
" Kí ức này con cũng để lại cho thầy." Ann nói, rồi dùng đũa phép tiếp tục lấy sợi kí ức thả vào lọ thủy tinh.
" Vẫn còn một phần nữa, nhưng con phải nói trước là nó chỉ có nửa đoạn thôi ạ." Ann nói rồi thả một sợi kí ức khác vào Chậu Tưởng Ký.
Đoạn phim lần này chỉ là những phân cảnh ngắn, có thể nói gần như là những hình ảnh nhỏ ghép thành.
Trở về văn phòng lần nữa, Ann đem sợi kí ức bỏ vào cái lọ thứ ba.
" Còn cái nào khác không ? Chẳng hạn như phần bốn ?" Cụ Dumbledore hỏi.
" Có ạ, nhưng thời gian quá lâu rồi so với ba bộ trước thì không nhớ mấy." Ann nói " Thầy muốn xem ạ ?"
Cụ Dumbledore gật đầu.
" Đó chính là những gì thầy nhìn thấy, vậy nên con nói nó rất khó diễn tả được." Ann tiếp tục đưa tới cái lọ thứ sáu, thứ bảy.
" Con không biết phải nói ra thế nào..." Cô lấy đồng vàng Galleon trong túi ra đùa nghịch " Vốn dĩ thế giới này trong mắt con chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi. Vừa rồi cái thầy nhìn thấy là bộ phim điện ảnh cải biên từ tập truyện Harry Potter, tổng cộng có bảy cuốn sách nhưng đã làm thành tám phần phim. Cuốn cuối cùng đã chuyển thể thành hai bộ điện ảnh, mà phần phim cuối con không có xem."
Dumbledore nhạy bén phát hiện " Cải biên ?"
" Vâng ạ, là cải biên." Ann gật đầu " Nói cách khác, là dựa trên cuốn tiểu thuyết, tổng thể về cốt truyện không có gì thay đổi lắm."
" Vậy kết cục cuối cùng là gì ?" Cụ hỏi.
Ann cười cười " Tuy rằng con không xem phần cuối, nhưng cũng biết kết cục ra sao, cuối cùng Harry sẽ chiến thắng Voldemort, sau đó Bộ Phép thuật sẽ chào đón một thời đại hòa bình, phát triển."
" Nhưng ta có chú ý tới..." Cụ Dumbledore nói " Trong đó, chưa từng đề cập về trò và gia tộc Roland."
" Đúng vậy." Ann xoay xoay đồng xu, nở nụ cười tinh nghịch " Bởi vì, con vốn không nên tồn tại... Hoặc nên nói rằng, thế giới này không hề tồn tại một cách chân thật."
" Nhưng mà..." Ann lại nói thêm " Sự thật là con đang đứng ở đây, cùng thầy trò chuyện, hơn nữa đã trải qua rất nhiều thứ. Mà theo tương lai kế tiếp, sẽ còn phải ở đây sinh sống nhiều năm nữa, một nơi có phép thuật, và những điều diệu kì."
Ann ngẩng đầu lên, nhìn cụ một cách chăm chú " Con đã từng nghĩ, nếu đây chỉ là giấc mơ, hoặc là cái gì đấy đại loại như «The Matrix» hay «Inception», thì trong lòng con đây cũng là một giấc mơ rất đẹp, con không muốn phải tỉnh giấc."
" Lúc này đây, giờ khắc này, nơi đây đối với con là quan trọng nhất, không phải sao ?" Ann nói " Hơn nữa, thế giới này thật sự có hồn ma, có những linh hồn tồn tại, vậy nên nói như kiểu đầu thai chuyển thế, có lẽ bây giờ con cũng tin một phần."
Cụ Dumbledore nhìn Ann, đôi mắt xanh thẫm nhấp nháy ý cười " Trước đây, chắc là con chưa từng nghĩ đến chuyện nói với ta vấn đề này."
Ann thẳng thắn gật đầu " Đúng vậy, bởi vì con không muốn để lộ bí mật này ra, và con cũng thật lòng không tin tưởng thầy lắm. Nhưng trải qua quá trình sinh sống, con đã quen biết rất nhiều người, bọn họ không phải nhân vật một chiều từ phim điển ảnh, mà là những con người sống sờ sờ ở bên cạnh cùng con. Con biết lòng người phức tạp, nên tốt nhất là giữ nó thành bí mật chỉ riêng mình biết."
" Bất quá, cũng vì nguyên nhân này..." Ann nói " Con quen biết rất nhiều người, số ít trong họ đã thay đổi con."
Cụ nhìn Ann cười " Trò Granger sẽ rất sẵn lòng khi nghe được lời nói này."
" È hem..." Mặt Ann đỏ hồng lên " Cũng không phải chỉ mình cậu ấy, còn có Eren, Diana, Fanny, Jill và nhiều nhiều người khác. Vậy nên, nếu thật sự có người tính phá hủy mọi thứ, con sẽ lựa chọn đối đầu với hắn."
" Đây cũng là lí do căn bản khi con tìm đến thầy. Con nghĩ, lựa chọn tốt nhất, là đem nói hết những gì con biết cho thầy, hơn nữa con có chút hi vọng, sẽ học được Bế quan Bí thuật từ thầy.
Dumbledore gật đầu " Tốt lắm, ta rất vui khi thấy con tin tưởng ta, nhưng vẫn còn vài vấn đề."
" Đương nhiên là thầy còn rất nhiều nghi vấn, con sẽ nói hết những gì con biết ra ạ."
" Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống rồi nói, đây có lẽ là một cuộc trò chuyện dài." Cụ Dumbledore đề nghị.
" Vâng ạ, nếu có thể thêm chút trà, hoặc nước chanh ướp lạnh thì càng tốt ạ." Ann cười cười.
" Ta cũng có ý này."
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần lặng xuống, ánh đèn phép thuật trên trần nhà sáng lên, trong văn phòng, Dumbledore và Ann đang bàn luận rất chú tâm, khi đụng phải vài vấn đề về thời gian, cô còn vẽ cột mốc ra để đối chiếu.
" Vậy nên, linh hồn của Voldemort đã phân chia bảy lần và thành tám mảnh ghép nhỏ, sáu trong đó tạo thành các Trường sinh Linh Giá, một cái là trong Harry và còn lại của chính cơ thể hắn." Ann xoa xoa thái dương, cuộc thảo luận này của hai người đã diễn ra thật lâu mới có thể đưa ra một kết luận thống nhất " Sáu cái Trường sinh Linh Giá, lần lượt là con rắn, vòng Nguyệt quế của Ravenclaw, chiếc cúp của Hufflepuff, mề đay của Salazar Slytherin, cuốn Nhật ký của Tom Riddle, và một cái nhẫn..."
" Nhẫn của Marvolo Gaunt." Cụ Dumbledore nói " Ta biết nó ở đâu."
" Thầy phải cẩn thận điểm này, sức mạnh của chiếc nhẫn đó rất khủng khϊếp. Đừng quên là, trong bộ phim thầy đã chết như thế nào..." Ann nói rồi khựng lại, sau đó nở nụ cười " Loại cảm giác này thật kì lạ, phải không ạ ?"
Cụ Dumbledore cũng mỉm cười.
Ann cầm lấy tờ giấy da có viết cái Trường sinh Linh Giá " Phiền phức kế tiếp chính là, đời trước, con chỉ mới xem phần đầu của bộ Harry Potter và Bảo bối Tử thần, không có xem đoạn sau. Cho nên vòng Nguyệt quế của Ravenclaw, chiếc cúp của Hufflepuff, hai cái này con không có manh mối nào hết."
" Nhưng cái mề đay của Salazar Slytherin, trong phần thứ sáu thì nó nằm trong một hang động, nhưng hang động này ở đâu thì con không biết. Với lại, căn cứ theo tình tiết sau đó, thì cái đó là đồ giả, vậy cái thật nằm trong tay ai ?" Ann chà chà tay lên mặt giấy da.
Phần sáu là đoạn phim mà cô nhớ nhất, nhưng bộ khác thì rất mơ hồ, hình ảnh cứ ngắt quãng, chưa kể đến khung cảnh của những bộ phim khác sẽ đột ngột được lồng vào đó.
Cụ Dumbledore bảo chuyện đấy là rất thường tình, dù sao những kí ức trước đó của Ann cũng là trí não của người Muggle, so với tư duy và trí nhớ của phù thủy thì có khác biệt rất lớn.
Ann cũng nói thêm với cụ về khả năng nhớ được các từ ngữ vừa gặp của mình, trông cụ cũng không kinh ngạc lắm " Theo ta được biết, không ít phù thủy cũng có khả năng như thế, huống chi, gia tộc Roland luôn có những bí ẩn."
Ann đem tờ giấy da để sang một bên, nâng tách trà uống một miếng, kéo tay áo xuống nhìn vào chiếc đồng hồ, đã 10 giờ 50 phút.
Sắc mặt lập tức biến đối, kinh ngạc la lên " Không ổn !"
Cụ Dumbledore đang xem giấy da cũng ngước lên nhìn.
Ann đứng dậy, nôn nóng nói " Xin lỗi thưa cụ, hôm nay chỉ sợ đến đây là phải kết thúc. Ngày mai con lại đến ạ, thời gian vẫn như cũ."
" Được." Cụ Dumbledore nói " Nhưng ngày mai là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè."
" Con chưa về ạ, ít nhất phải thêm mấy ngày nữa." Ann nói rất vội vã rồi lập tức rời khỏi văn phòng.
Bức tranh chân dung trên tường chặc lưỡi " Ta không nghĩ ra, có cái gì so với chuyện này còn quan trọng hơn..."
" Tất nhiên là có rồi..." Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn bóng dáng chạy gấp rút ra ngoài của Ann.
Cánh cửa gỗ của bệnh viện chỉ mới khép hờ, lộ ra một khe hở, ánh đuốc vàng nhẹ lọt qua khe cửa, chiếu rọi dài sượt trên mặt hành lang.
Ann thở phì phò, đẩy cửa ra, vừa vặn gặp phải ánh nhìn của Hermione, nàng đang nằm trên giường, trong tay vẫn còn cầm cuốn sách, mỉm cười nhìn Ann đang đứng bên ngoài cửa.
Ann tiến lại mép giường Hermione, cùi đầu " Rất xin lỗi... thực ra... cậu hẳn là nên đi ngủ sớm một chút."
" Mình biết cậu sẽ đến."
" Lỡ như mình quên ?"
Hermione lắc đầu, cười cười " Còn chưa tới 12 giờ mà."
Ann ngẩng đầu nhìn nàng " Nhưng, đã khuya rồi..."
" Khuya thì cũng còn là buổi tối."
Ann liếc qua văn phòng bà Pomfrey, ánh sáng bên trong vừa tắt ngỏm.
" Bà Pomfrey chắc sẽ không hài lòng."
Hermione rụt cổ lại " Bà ấy quả thật có chút tức giận."
Ann cười cười, cô rất rõ giọng điệu và thái độ của bà Pomfrey khi gặp những bệnh nhân không chịu nghe lời.
"Ann ?" "Hermione" Hai người đột nhiên nói cùng lúc.
" Cậu nói trước..." Lời cũng chẳng khác gì nhau.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau.
" Ann, cậu nói trước đi." Hermione nói rồi đặt cuốn sách qua kệ tủ.
" Ờm..." Ann ngồi lên cái ghế cạnh giường bệnh " Cậu, ờm, bà Pomfrey có bảo khi nào cậu được xuất viện không ?"
" Ba ngày." Hermione rầu rĩ, nhăn nhó khổ sở " Nước thuốc khó uống quá..."
Ann gật đầu " Bà Pomfrey luôn cố ý điều chế thuốc rất khó uống, mình đã từng hỏi thử, bà ấy bảo hi vọng các học sinh biết thuốc khó uống, về sau sẽ không dám tới bệnh viện nữa, à hôm nay bà ấy...Khụ, thuốc của cậu ngày mai có lẽ sẽ còn kinh hơn hôm nay nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Ann vội nói thêm " Mai mình đem bánh ngọt tới cho cậu nhé."
Hai mắt Hermione sáng rực " Bánh Mousse ?"
" Được chứ." Ann nhìn Hermione, yết hầu bắt đầu động đậy " Thật ra, mình muốn nói..."
" Hửm ?" Hermione rất chăm chú nhìn Ann.
" Cậu có nguyện ý..." Mặt Ann bắt đầu nóng lên " Ờm thì...Hè này ghé qua trang viên của gia tộc Roland chơi chứ ?"
" Được a !" Hermione kích động " Ưm-" Bởi vì quá phấn khích, nàng không cẩn thận, lỡ va phải vết thương.
Ann nhanh chóng kề sát lại người nàng " Không sao chứ ? Phải cẩn thận chút chứ, có bị gì không ? Để mình đi..."
Hermione kéo Ann lại, mỉm cười rạng rỡ " Ann, mình không sao đâu, chỉ là quá vui mừng..."
Ann nhìn Hermione, trong đầu nhớ lại câu nói của Fanny " Càng nhanh càng tốt, cô bạn hạng nhất khối nhà Gryffindor đã trông ngóng lâu lắm rồi."
Vì thế nên, Ann không đứng dậy, mà ngược lại chống đôi tay lên giường bệnh, bây giờ khuôn mặt của hai người cách nhau cũng không quá một nắm tay, Hermione nhích về sau, sau lưng nàng là gối tựa đầu, vừa lúc chống đỡ thân thể đang đầy bối rối.
" Ann, cậu-"
" Hermione." Ann mở miệng, giọng nói đầy nghiêm túc mà trước giờ nàng chưa từng nghe tới " Ngay từ ban đầu, mình đã muốn nói, thực ra, mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé ?"
Hermione có chút sửng sốt.
" Cậu, cậu không muốn hả ?" Ann hoảng loạn hỏi.
" Không." Hermione vội vàng đáp lại " Mình rất muốn...từ lâu rồi."
Trong nháy mắt, Ann cảm thấy bệnh viện là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới này.