----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------
Amelia Susan Bones đã chết
Giám đốc sở Thi Hành Luật Pháp thuật Amelia Susan Bones đã chết.
Ly nước rơi choảng xuống nền đá, nước chanh bên trong văng tóe lên.
Ann đứng lên, đẩy bật ghế ra, hoảng hốt hỏi Cor " Cor, Diana đâu rồi ? Sao sáng nay dì ấy không ăn sáng ?"
Cor vừa mới dọn dẹp mảnh vỡ rơi trên nền đất, thấy Ann hoảng loạn như thế cũng nhanh chóng trả lời " Cô chủ tối qua không có trở về..."
" Cái gì ?" Tờ «Nhật báo Tiên tri» trên tay bị siết chặt đến méo mó.
Bình tĩnh đã ! Ann thầm nói trong lòng, Bộ Phép thuật xảy ra chuyện lớn đến vậy, Diana nhất định là vì bận rộn quá nên mới không trở về, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hít một hơi thật sâu " Cor, có biện pháp gì để liên lạc với Diana không ?"
" Được, cứ thế đi..." Ann còn chưa dứt lời, lò sưởi trong phòng bếp đã bừng lên ngọn lửa xanh lục, Diana mang vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện.
Đứng còn chưa vững, đã bị Ann ôm chầm lấy.
Diana cong môi cười, xoa xoa mái tóc của cô, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, rất ít khi Ann chủ động ôm cô ấy " Làm sao thế, Annie ?"
Ann buông lỏng vòng tay, giơ tờ báo lên " Con lo lắng cho người, không phải Bộ đã phái tất cả Thần Sáng đi lục tìm Tử thần Thực tử và kẻ-ai-cũng-biết-là-ai sao ? Vì sao lại còn để một Giám đốc bị như thế ?"
Diana thở một hơi dài " Trong Bộ cũng vì chuyện này mà làm lòng người hoảng sợ...Con cũng biết đó, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cùng thuộc hạ của hắn dễ bị tìm ra như thế, thì làm sao người ta còn sợ hãi như vậy..."
Ann đẩy Diana qua bàn ăn, Cor rất nhanh chóng dọn thêm một phần ăn sáng.
" Giờ ăn cũng không muộn." Ann ngồi xuống ghế, mới sáng sớm ngó vài tờ báo đã hết cả hồn, trước đây cô chưa từng nghĩ tới, quan chức cấp cao của Bộ sẽ xảy ra chuyện không may.
" Gần đây Giám ngục cũng có những hành vi khác lạ ạ ?" Ann dò hỏi, trên «Nhật báo Tiên tri» không có viết, nhưng gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, cô đọc trên «The Times» và «The Daily Telegraph» thấy khắp thành London đều có người dân Muggle gặp rắc rối. Đây là mùa, mà thời tiết ở London đã âm u hơn mười ngày, trước giờ chưa từng có chuyện này.
Diana lại thở dài " Đúng vậy, hành vi của Giám ngục càng ngày quá đáng, gần đây bọn chúng tụ tập ở ngoại thành London, lại còn không ngừng gia tăng, tạo thành bọc sương mù dày đặc, vốn dĩ nhân lực ban đầu đã không đủ, giờ còn phải phân lực lượng ra ngoài đó."
" Trụ sở của Bộ có Thần Sáng thì còn tương đối an toàn, nhưng trong chính nhà của mình, không phải phù thủy nào cũng thích kẻ khác tiến vào nhà họ.... Hơn nữa, lần này nếu nói là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ra tay, thì ta nghĩ thêm mấy Thần Sáng nữa cũng không phải đối thủ đâu."
Ann nhíu chặt mày, nếu nói thế, so với phán đoán của cô thế lực của Voldemort còn mạnh mẽ hơn nhiều, rốt cuộc bọn chúng cũng núp trong bóng tối, còn họ lại nằm ngoài ánh sáng.
Có lẽ không muốn tiếp tục đề tài này, Diana hỏi ngược lại cô " Annie, mấy ngày nữa con phải đến Trung Quốc, đã chuẩn bị xong chưa ?"
" Vâng ạ, không có gì khác thì tài liệu con đã xem xong rồi. Tình huống buôn bán ở Ấn Độ cũng nắm bắt đôi chút, tình hình thương mại gần đây tương đối hiểu rõ." Ann nói " Báo cáo liên quan con đã chỉnh sửa xong, đặt trên bàn làm việc của người."
Diana cười cười " Annie trước giờ quả nhiên chưa làm ta thất vọng."
Ann cong miệng cười, đứng dậy đi qua chỗ Diana giúp đối phương xoa bóp vai " Đương nhiên rồi, cũng phải xem con là đứa nhỏ nhà ai chứ..."
Đợi Diana dùng bữa sáng xong, cô liền thúc giục dì ấy lên phòng ngủ bù.
Đóng cánh cửa phòng Diana lại, vẻ mặt Ann không còn thoải mái như ban nãy, cái chết của Amelia Bones như cảnh tỉnh cho cô. Diana không chắc chắn sẽ luôn giữ được an toàn, giờ đây họ đã bước vào giai đoạn khủng hoảng, nguy cơ bốn phía đều ập tới.
Bất quá, Voldemort không giống một kẻ nóng nảy, trận đại chiến lần trước với Bộ Phép thuật, rất nhiều thuộc hạ đắc lực của hắn đều bị cụ Dumbledore tống vào ngục Azkaban. Vậy vì sao hắn phải đích thân đi gϊếŧ Amelia Bones ? Cho dù có phép thuật mạnh mẽ, nhưng rõ ràng hắn không dám đối đầu trực diện với Bộ, mà sau lưng chính là cụ Dumbledore.
Nói đến cụ ấy, sau lần trước nói với cô đi điều tra sự việc, không biết kết quả ra sao rồi ? Đối đầu với Voldemort, cụ ấy có tính toán gì ? Cô giờ đã là người trong cuộc, sẽ có ảnh hưởng gì đây ?
Ann đang suy tư, thì Cor đột nhiên xuất hiện, tay cầm một bức thư đưa cho Ann " Cô chủ nhỏ, Makling có đem thư tới..."
Makling ?
Ann nhận lấy, trên mặt phong bì chỉ ghi mỗi gửi cho Ann Roland
" Ừm, cám ơn ngươi." Nghe Ann nói, Cor nhanh chóng biến mất. Mang theo nghi hoặc Ann mở thư, lấy tấm giấy da bên trong ra, trên mặt giấy là dòng chữ tiếng Anh được viết rất cẩn thận.
Gửi Ann thân ái,
Để thuận tiện, chiều nay lúc 2 giờ ta sẽ đến phía ngoài trang viên Roland, không biết có làm phiền khi nhờ con bảo gia tinh đến đón ta, dù sao tự ý xâm nhập trang viên của một gia tộc phù thủy cổ xưa có chút không được lễ phép.
Về chuyện lần trước, đã có vài tiến triển, tình hình cụ thể đợi gặp mặt sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Người đáng tin cậy,
Albus Dumbledore.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới
Hai giờ chiều, cực kì chuẩn xác, bóng dáng Dumbledore liền xuất hiện bên rìa phạm vi phòng vệ của trang viên Roland, Ann nhờ Cor mang cô độn thổ đi qua.
Vóc người cao gầy, mái tóc và chùm râu bạc rũ lất phất ngang hông. Cặp kính hình bán nguyệt kê ngay sống mũi, một thân dài phủ áo choàng đen, đội mũ vành rộng. Cụ đang đứng cạnh một cây cổ thụ lớn ở ngay ngã rẽ được lát bằng bê tông, cách đó là biển đá ghi 'Khu vực tư nhân, xin đừng bước vào'
" Ồ Ann, buổi chiều tốt lành, hi vọng là ta đã không làm phiền đến kì nghỉ hè vui vẻ này của con." Cụ Dumbledore nhiệt tình chào hỏi.
" Cũng chỉ là hi vọng..." Ann nhún vai " Bất quá không sao cả, con đã có chuẩn bị tâm lí..."
Cụ nhìn chăm chăm vào tảng đá làm cột mốc ranh giới ven đường, như thể nó là hòn đá quý giá, sau đó quay lại hiền từ nói " Nơi này thật thú vị..."
" Thầy phát hiện ra ạ ?" Ann cũng liếc mắt nhìn cột đá làm mốc " Khả năng quan sát thật tinh tường. Quý ngài Albus Dumbledore, trang viên Roland rất hoan nghênh sự hiện diện của ngài, hãy theo chân tôi nào."
Lời nói của cô như mở ra một ổ khóa ma thuật, tảng đá đặt làm mốc biên giới ẩn hiện mơ hồ biểu tượng của gia tộc Roland.
Cụ Dumbledore tiến về trước một bước, đi vào lãnh thổ bên trong.
" Thực lấy làm vinh hạnh." Đôi mắt xanh ngọc bích sáng lấp lánh dưới cặp kính bán nguyệt.
Sau đó Ann nhờ Cor giới thiệu một lượt cho cụ Dumbledore, đi dọc theo lát bê tông trải sẵn, hai người cùng giao lưu, trò chuyện về phong cảnh xung quanh lâu đài, dường như cụ chỉ là một vị khách đến tham quan mà thôi.
Tận cho đến lúc vào phòng làm việc của Ann, mọi cửa nẻo đều bị Cor đóng kín lại.
" Thầy ? Chẳng phải con từng nhắc người..." Chờ cửa đóng kín lại, Ann liền đặt câu hỏi, cô nhìn chăm chăm vào bàn tay đang bưng tách trà của cụ Dumbledore, nó đã xơ xác cháy đen trụi, giống như toàn bộ da thịt đều bị thiêu cháy.
" Việc này kể ra thì quá dài, ta thấy nên uống một tách trà sữa thơm ngon rồi mới kể cũng không quá tệ nhỉ ?" Cụ rất bình tĩnh, thong dong uống ngụm trà.
Uống xong, cụ Dumbledore ngó quanh phòng làm việc " Đây là một căn phòng rất tuyệt vời, ta nghĩ nếu vào thời còn trẻ có được một căn phòng như này thì sẽ rất vui sướng..."
Ann cùng nhìn theo ánh mặt cụ lướt dọc khắp căn phòng " Con cũng rất thích cuộc sống hiện tại..."
Mắt cụ dời về phía cây đàn dương cầm trong góc " Nếu ta nhớ không lầm, loại nhạc cụ này được gọi là dương cầm phải không ? Nó có danh xưng là 'Vua của các loại nhạc cụ', một phát minh tuyệt vời của Muggle người Ý."
Ann nhướng mày, có chút kinh ngạc " Con còn nghĩ, thầy chỉ am hiểu đối với thế giới phép thuật..."
" Gần đây ta có đọc báo chí Muggle, còn đi nghe vài lần mấy buổi biểu diễn nhạc giao hưởng. Con biết không, giai điệu tuyệt vời của âm nhạc là cảm xúc thoái mái nhất với con người..."
Ann cong môi cười, ngả người ra ghế trở nên thả lỏng hơn " Đúng vậy, âm nhạc luôn có thể làm dịu tâm trạng của mỗi người..."
" Không biết, ta có cơ hội nghe Ann đàn một khúc không nhỉ ?" Nhìn dáng vẻ của cụ, có vẻ rất hứng thú với vấn đề này.
Ann cũng không từ chối, gật đầu đi qua cây đàn dương cầm, nghiêng đầu hỏi cụ Dumbledore " Thầy muốn nghe bài gì ?"
" Tùy ý con." Cụ nói xong lại tự rót thêm trà sữa cho mình.
" Được ạ." Ann hơi nghĩ ngợi, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên, nốt thứ nhất, nốt thứ hai, tiết tấu nhẹ nhàng rồi chuyển nhanh dần, mỗi lúc một nhanh hơn, đôi tay múa lượn trên phím đàn dương cầm, hầu như không thể nhìn rõ cô vừa ấn phím đen hay phím trắng.
Kết thúc bản nhạc, Ann thở phào nhẹ nhõm, đã thật lâu rồi cô không đàn một bản nhạc nhanh như thế.
Bốp, bốp, bốp, cụ Dumbledore vỗ tay khen ngợi " Một khúc nhạc rất tuyệt vời, giai điệu rất sôi nổi, tên của nó là gì ?"
" «Croatia Rhapsody»." Ann nói " Năm 2003 nó được phát hành, xuất phát từ một nhà soạn nhạc người Croatia, mô tả lại hình ảnh rửa tội của người nơi đây sau cuộc chiến tranh khốc liệt."
Cụ Dumbledore vẫn điềm tĩnh như mọi lần " Hóa ra là thế, từ trong ca khúc này, ta nghe được niềm hi vọng sẽ được tái sinh từ sau chiến tranh..."
" Mỗi người đều có lí giải khác biệt về âm nhạc..." Ann tùy tiện nói, xoay người nhìn qua cụ " Hiện giờ có thể nói rồi chứ ạ, thầy tới tìm em là có việc gì sao ? Ngay lúc này ?"