------------------------------------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
Vài lời của Editor: Xin lỗi vì cái sự ngựa bà này, nhưng do làm biếng chỉnh beta bên bhttvn.com quá nên đăng hết lên đây luôn cho lẹ. Ai cần lấy bộ này thì nhắn mình 1 tiếng là được.
------------------------------------------------------------------------------------
Chạng vạng, mặt trời đã lặn hẳn sau dãy núi, vương vẩn vài tia nắng nhạt màu ở góc tây bầu trời, khu nhà kính bên ngoài lâu đài đã ánh lên màu cam nhạt.
" Chào buổi tối, giáo sư Sprout." Ann dọc theo con đường nhỏ, nhanh chân bước tới, phẩy tay với giáo sư Sprout đang đứng ngoài nhà kính, đối phương thấy cô cũng mau chóng cởi bỏ bao tay, chào hỏi lại.
" Buổi tốt tốt lành, Ann, mấy bánh quy bơ phết mứt mâm xôi con gửi vào kì nghỉ hè rất ngon." Giáo sư Sprout cười nói.
Giáo sư Sprout nhận lấy " Vậy thì tốt quá, mai ta sẽ thử xem. À, bàn làm việc của con đã dọn qua phòng thí nghiệm rồi, cụ Dumbledore còn giúp đỡ bố trí một vài bùa chú phòng ngự đơn giản nữa."
" Thế thì tuyệt quá." Ann hào hứng nói, vén tay áo lên đeo găng tay vào " Đợi chút nữa con sẽ ghé sang xem thử, giờ thì con giúp người chăm sóc mấy chậu cây nhỏ này trước đã."
Sau khi giúp giáo sư Sprout cắt tỉa, xới đất, xếp lại mấy chậu cây thì Ann đi tới căn nhà nhỏ gần nhà kính.
Bên trong căn nhà gỗ có bốn gian phòng, trước đây đều đặt các công cụ, phân bón và chậu cây trang trí của giáo sư Sprout, nhưng giờ căn phòng lớn nhất đã được sửa sang thành phòng thí nghiệm cho Ann.
Bàn thí nghiệm có ba cái vạc lớn, hai cán cân, và đầy đủ các loại ống nghiệm, chai lọ từ to đến nhỏ, xấp giấy da chưa dùng tới được đặt trên kệ sách rỗng.
Nhìn về hai cái rương gỗ lớn ngay góc phòng, Ann rút đũa phép chỉ về chúng. Khóa văng ra một bên, nắp rương bật mở từng cuốn sách cũ kĩ hay mới tinh đều lần lượt bay lên.
Chúng bay qua trước mắt Ann, xếp ngay ngắn trên từng kệ sách.
Hai rương lớn, có khoảng chừng hơn bốn mươi cuốn sách, sau khi được sắp lên kệ hết thì rương gỗ tự động khép lại. Nhìn dàn sách, Ann không khỏi thầm thì cảm thán " Bộ sách sưu tầm trong lĩnh vực này của thầy ấy quá xịn xò, có lẽ cô nên tận dụng hết cỡ ? Dù sao về sau cũng không cần khó khăn tìm kiếm nữa."
Đem mấy cuốn sách trong túi đặt lên chung với kệ sách, lại tiếp tục thu dọn điều chỉnh bàn thí nghiệm cho phù hợp với thói quen mọi ngày, đang phân loại giấy tờ trong ngăn kéo thì tiếng cửa đẩy cọt kẹt vang lên.
" Ann, chiều nay tiết Độc dược Harry không phải do may mắn, cậu ấy nhặt được cuốn sách giáo khoa..."
Hermone nói được một nửa, đã bị Ann khóa môi lại. Cô lấy tay nâng cổ nàng, dứt khoát đặt xuống một nụ hôn, Hermione có chút sửng sốt nhưng sau đó cũng đáp trả.
Đầu lưỡi lướt nhẹ vành môi đối phương, đụng vào hàm răng, đẩy mở khớp hàm.
Cho đến tận lúc giọng của Fanny vang lên " Là gian phòng này phải không ạ ? À vâng, cám ơn người, giáo sư."
Hermione vội vàng khắc chế suy nghĩ tiếp tục nụ hôn này trong đầu, gương mặt ửng hồng, định đẩy Ann ra.
Cuối cùng, Ann miết nhẹ môi của nàng một lần nữa, mới chịu buông ra, liếm đầu môi, bàn tay vẫn nắm chặt không chịu rời.
Tiếng gõ cửa vang lên " Ann ? Cậu có bên trong không ? Tiện vào chứ ?"
Ann cười cười dưới ánh mắt liếc nhìn của Hermione, cố ý nâng cao giọng " Có thể, vào đi, cửa không khóa."
Fanny đẩy cửa tiến vào, thấy Hermione cũng không có gì kinh ngạc, cười hì hì xấu xa chào hỏi đối phương. Nhìn chung quanh gian phòng, cảm thán " Chà, phòng thí nghiệm này của cậu thật không tệ..." Cô nàng cố ý liếc mắt về hai người họ " Xem ra sau này, cơ hội gặp mặt cậu ở kí túc không nhiều lắm..."
" Ngủ nghỉ cũng là chuyện rất quan trọng nha." Ann nói " Đúng rồi, tay cậu cầm gì vậy ?"
" À." Fanny giơ cuộn giấy da có buộc nơ màu tím lên " Đây là lí do tới tìm cậu, thiệp mời của giáo sư Slughorn."
" Lại nữa ?" Ann nhận lấy tấm giấy da, mở ra, bên trong là dòng chữ tiếng Anh nắn nót.
" Thứ bảy tuần sau ? Thầy ấy gửi thiệp sớm thế để làm gì ?" Ann thầm thì.
Fanny giơ giơ tấm thiệp khác có đề tên cô nàng " Có lẽ là muốn hẹn trước ? Nhưng chẳng ảnh hưởng gì, cậu có đi không ?"
Ann nghiêng đầu nhìn qua Hermione, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nàng nhìn cô.
" Hermione đi thì tớ đi."
" Nhưng mình..."
" Tớ thấy Harry ở nhà ăn cầm hai tấm thiệp mời." Fanny nói " Đoán hẳn là cậu có một tấm...Vậy Hermione cậu đi chứ ?"
Ann nháy mắt với Hermione " Có đồ ăn ngon đó..."
Hermione cười cười liếc mắt nhìn cô " Đi chứ, nhưng mà tớ không giống ai đó, không vì chuyện ăn uống..."
Fanny bật cười khanh khách, hiếm khi mới nghe thấy Hermione cất giọng trêu đùa.
Ann không bày tỏ ý kiến, nhún vai quay sang hỏi Hermione " À đúng rồi, trước đó cậu vội vàng tới tìm mình là có chuyện gì ?"
Vẻ mặt Hermione trở nên nghiêm trọng hơn hẳn " Buổi chiều tiết Độc dược, Harry biểu hiện tốt đến vậy, mấy cậu không thấy có gì kì quái sao ?"
" Kì quái ? Có chuyện gì đã xảy ra à ?" Fanny nhanh chóng hỏi.
" Không phải Harry không có sách sao ? Giáo sư Slughorn đã đưa cho Harry một cuốn sách cũ, nhưng mà nó có vấn đề, nội dung bên trong ghi chép chằng chịt sửa lỗi các câu chữ. Harry dựa theo chỉ dẫn trên đó mới giành được thắng lợi trong lần thi bào chế."
Fanny nhìn qua Ann.
" Mình nghĩ, buổi tối dùng bữa xong, cậu đã thử dùng bùa chú kiểm tra quyển sách kia rồi ?" Ann hỏi.
Hermione nhíu mày " Mình đã dùng bùa chú tiết lộ để kiểm tra nó..."
" Nhưng không phát hiện gì cả ?"
Hermione gật đầu " Điều này cũng không có nghĩa nó đã an toàn..."
Ann lắc đầu " Hermione, đừng quá lo lắng, tuy rằng tình hình hiện nay bên ngoài không được tốt lắm, nhưng bên trong trường học vẫn rất an toàn. Harry có lẽ chỉ là vô tình cầm được một cuốn sách của vị học bá nào trước đó ở Hogwarts mà thôi."
--- --- --- -- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Hai tiết học cuối tuần này, Harry dựa vào sách của Hoàng Tử Lai đã nhận được lời khen ngợi từ giáo sư Slughorn.
Đối với chuyện này, Hermione vẫn có chút không vui, thế là Ann mang theo nàng tới phòng thí nghiệm làm thử vài lần thực nghiệm thay đổi cách thức điều chế.
" Cậu xem, nếu tụi mình bỏ bớt bước này, bởi vì đặc tính của hoa phong lan tím, nên tính chất của nước thuốc sẽ thay đổi..." Ann cực kì kiên nhẫn giảng giải cho Hermione " Kì thật, đây là một kiểu tư duy đổi ngược, những nhà điều chế độc dược có thành tựu to lớn đều trải qua khởi đầu như chúng ta. Bọn họ cần hiểu rõ những đặc tính bất đồng của thực vật, nguyên liệu và tính chất của nó, bào chế độc dược tùy theo nhu cầu họ muốn..."
" Tất cả lí thuyết, đều được nảy sinh từ vấn đề thực tế. Khi mình đọc sách thấy được, ờm, là sách của thế giới Muggle đã đọc được điều này, liền áp dụng vào tri thức của thế giới phép thuật."
Bởi vì bài tập năm sáu rất nhiều, Hermione còn đặc biệt học tới mười một môn. Ann cực kì quý thời gian có thể ở riêng lẻ với Hermione, mặc kệ là thư viện, hay là phòng thí nghiệm.
Chiều thứ bảy, phòng sinh hoạt chung Slytherin.
" Ôi Merlin, tớ không nhìn lầm chứ..." Fanny cầm hai cuốn sách ngồi xuống cạnh Ann " Thế mà lại có thể nhìn thấy cậu có mặt ở phòng sinh hoạt chung."
Ann phồng má, thầm thì " Không còn cách nào khác, thư viện đóng cửa, bên ngoài gió quá lớn, Hermione dùng bữa xong liền trở về tòa tháp Gryffindor, cậu ấy bảo chiều còn phải làm xong bài tập Thiên văn học."
Fanny bộ dáng hiểu rõ " Biết ngay mà..."
" Nhưng mà mấy phòng học trống không bị khóa thì cũng bị đóng cửa, câu lạc bộ của tớ không có chỗ để sinh hoạt..." Fanny cũng nhỏ giọng nói.
" Câu lạc bộ ?" Ann ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách " Ý cậu nói câu lạc bộ truyền cảm hứng mà cậu tham gia năm kia ? Tớ còn tưởng là cậu đã rời khỏi rồi..."
" Không nha, tuy là năm trước mọi câu lạc bộ đều bị bắt giải tán, tụi mình vội vàng thi cử không tổ chức lại, nhưng năm nay cụ Dumbledore trở về tụi mình đã thành lập lại."
" Ra là vậy..." Ann nói rồi lại tiếp tục xem sách.
Buổi tối thứ bảy, 7 giờ 50 phút.
Ann đeo túi xách tàn tàn bước lên tầng tám, đứng trước cánh cửa có tượng con quái thú thì dừng lại.
" Soda chanh." Ann dứt lời, con quái thú nhảy sang một bên, vách tường đằng sau tách ra làm đôi, lộ một cầu thang xoắn ốc.
Ann nhìn trái ngó phải rồi đi lên.
Gõ gõ cửa phòng, giọng cụ Dumbledore sau cánh cửa vang lên " Mời vào."
" Buổi tối tốt lành, thưa thầy." Ann nói rồi bước lại cái ghế đối diện cụ ngồi xuống.
" Chào buổi tối, Ann." Cụ Dumbledore ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô " Tuần đầu tiên của năm học mới thế nào ?"
" So với trước đây cũng không khác mấy, chỉ là bài tập quá nhiều, mặc dù còn nhiều vấn đề..." Ann nói " À đúng rồi, vì sao học kì này giáo sư Snape đặc biệt quan tâm con thế ?"
" Chuyện lần đó ta đã nói riêng với thầy ấy, không có gì to tát đâu." Dumbledore nói " Còn mặt khác, ta cũng định nói cho con hay."
Ann híp mắt lại.
" Thân phận của con ta chưa nói ra, cứ yên tâm, hiệp nghị đó ta sẽ không quên. Lúc khai giảng năm học, ta dặn thầy ấy trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám 'chăm sóc' con. Con cũng biết, Snape đối với phép thuật Hắc ám hiểu biết rất sâu rộng, ta mong con sẽ hiểu rõ hơn về mặt này."
Ann bĩu môi, đặt vấn đề này qua một bên, dù sao nếu cụ Dumbledore không làm vậy cô cũng sẽ có tính toán đấy " Được rồi, lời thầy nói con cũng từng nghĩ đến sẽ làm thế, Harry khi nào thì tới đây ạ ?"
Cụ nheo mắt nhìn đồng hồ trên tường " 8 giờ...'
" Vậy thì con đi thay quần áo đây." Ann lấy từ túi đeo áo choàng xám tro, mắt kính và khẩu trang " À, thiếu chút nữa thì quên, cám ơn thầy về mấy cuốn sách, không thể không nói rằng chúng nó rất hữu ích."
" Không cần khách sáo, ta nhớ người phương Đông có một câu nói, chúng ta hiện giờ đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng ?"
" Hehe, câu này cũng đúng lắm."
Tiếng gõ cửa vang lên, Harry bước vào văn phòng, cụ Dumbledore đang chờ cậu ở đây, mà người bên cạnh cụ không ngoài dự đoán là một người mặc áo xám tro.
" Buổi tối tốt lành, thưa thầy, Skool." Harry nói.
Cụ Dumbledore mỉm cười gật đầu " Chào con Harry, ngồi xuống đi nào. Ta mong là con đã có một tuần lễ đầu tiên thật thú vị sau khi trở lại trường ?"
" Vâng ạ, cám ơn thầy."
Cụ Dumbledore ngồi xuống ghế, người mặc áo choàng xám vẫn cứ đứng bất động như pho tượng. Bất quá Harry có thể thấy được ánh mắt đen láy, đầy sắc bén của người nọ.
Có lẽ người này rất có trách nhiệm và nghiêm nghị nhỉ ? Harry nghĩ thế, bằng không cụ Dumbledore cũng sẽ không giao vị trí quan trọng này cho người kia. Nhưng khiến Harry càng thêm thắc mắc hơn là không rõ rốt cuộc cụ Dumbledore muốn cậu học khóa gì ?
" Ta nghĩ là..." Cụ Dumbledore cất lời " Chắc con cảm thấy khó chịu lắm, ta dự định sẽ làm gì với con ? Thầy muốn cái gì ? Đi học gì đây ?"
" Dạ thưa thầy, phải ạ."
" Thế này, ta đã quyết định là đã đến lúc con cần biết một số thông tin, cái gì khiến Chúa tể Voldemort cố tìm cách gϊếŧ con cách đây mười lăm năm.." Cụ ngưng một lúc.
" Thầy nói vào cuối năm học vừa rồi rằng thầy sẽ nói với con mọi điều." Harry nói.
" Và ta đã làm như vậy." Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói " Ta đã nói với con mọi điều ta biết. Từ thời điểm này trở đi, chúng ta sẽ không chỉ là đối mặt với sự thật mà còn cùng nhau du hành, băng qua bãi lầy tăm tối của kí ức để tiến vào rừng rậm của những giả thuyết rối rắm nhất. Tìm thử, trong đó đã có những gì xảy ra ? Harry à, bắt đầu ngay lúc này đây, ta cũng có thể phạm những sai lầm khủng khϊếp..."
" Nhưng thầy tin là thầy đúng chứ ?" Harry nói.
" Đương nhiên là tin, nhưng như ta đã chứng minh cho con thấy, ta cũng phạm sai lầm như mọi người bình thường. Thực ra, bởi vì có trí thông minh hơn nhiều người, sai lầm của ta càng lớn hơn nhiều."
" Thưa thầy..." Harry ngập ngừng nói " Điều thầy sắp nói với con có liên quan gì tới lời Tiên tri không ? Điều đó có giúp cho con... sống sót không ?"
" Nó liên quan rất nhiều đến lời Tiên tri..." Cụ Dumbledore nói, thản nhiên như thể Harry mới hỏi cụ về thời tiết những ngày sắp tới " Và ta đương nhiên là hi vọng rằng nó sẽ giúp con sống sót."
Cụ Dumbledore đứng dậy và đi vòng quanh cái bàn làm việc, ngang qua Harry, cậu bồn chồn xoay mình trên ghế để nhìn theo cụ đang cúi xuống một cái tủ phía sau cánh cửa. Khi cụ Dumbledore đứng thẳng dậy, cụ cầm một cái chậu nông quen thuộc bằng đá có mấy dấu chạm khắc kì quái quanh miệng. Cụ đặt chậu Tưởng kí lên bàn trước mặt Harry.
" Trông con có vẻ lo lắng."
" Dạ..." Harry nói " Còn đã thử vào vài lần, cảm giác không tốt là mấy."
Cụ hiểu cảm nhận ấy, gật đầu " Ta đồng cảm với con, nhưng lần này sẽ khác, chúng ta cùng nhau vào chậu Tưởng kí, con được cho phép làm điều đó."
" Chúng ta ?" Harry liếc mắt nhìn người mặc áo choàng xám.
Cụ cười gật đầu " Skool sẽ hỗ trợ chúng ta nhiều lắm, sau này mấy đứa còn cần hợp tác nhiều lần với nhau."
" Vâng ạ, chúng ta đi đâu thế, thưa thầy ?"
" Một chuyến du ngoạn xuống con đường mòn kí ức của Bob Ogden..." Cụ Dumbledore nói, vừa lấy trong túi ra một cái chai bằng pha lê chứa một chất màu trắng ánh bạc có xoáy.
" Bob Ogden là ai ạ ?"
" Ông ấy làm việc cho Bộ thi hành Luật Pháp thuật." Cụ Dumbledore nói " Ông ấy mất cách đây ít lâu sau khi ta tìm ra tung tích ông ấy và thuyết phục ông giải bày những hồi ức. Chúng ta sẽ tháp tùng ông ấy trong một vụ thăm viếng mà ông ấy đã thực hiện khi thi hành công vụ. Harry à, nếu con đứng..."
Harry đứng lên, cụ Dumbledore chĩa cây đũa phép của mình vào cái chai và cái nút bật ra ngay.
Nhìn những ngón tay thâm đen nổi bật lên dưới lớp áo choàng trắng, Harry không kiềm được hỏi thăm " Thưa thầy... làm sao mà bàn tay của thầy bị thương vậy ?"
" Bây giờ không phải lúc kể câu chuyện đó rồi Harry à. Chưa đến lúc. Chúng ta có hẹn với Bob Ogden."
Cụ Dumbledore rót cái chất óng ánh bạc trong chai vô cái Tưởng kí, cái chất ấy không ra lỏng mà cũng chẳng phải khí, vừa xoắn tít vừa lung linh hư ảo.
" Con vào trước đi." Cụ chỉ vào chậu Tưởng kí.
Harry cúi khom tới trước, hít một hơi thở sâu, sâu, và nhúng cái mặt mình vô trong cái chất óng ánh bạc đó.
" Con đi cuối hả ?"
" Vâng ạ." Giọng người mặc áo choàng xám trầm khàn nghèn nghẹt.
Bọn họ đang đứng trên một con đường ở thôn quê, hai bên đường là những giậu cây cao xum xuê, dưới vòm trời mùa hạ sáng trong và xanh như sắc hoa xin-đừng-quên-tôi.
Đứng phía trước ba người, cách chừng ba thước, là một người đàn ông lùn và mập đeo một cặp kính dày cui thật to khiến cho đôi mắt ông ta nhỏ lại như hai đốm mắt ruồi. Ông ta đang xem một cột gỗ chỉ đường được cắm nhô ra khỏi bụi cây gai ở phía tay trái của con đường.
Ông ấy mặc cái kiểu quần áo kì cục: một cái áo khoác thầy tu và một đôi giày bệt bên ngoài một cái áo bơi một mảnh, bước đi thật nhanh xuống con đường nhỏ.
Họ đi theo, khi ngang qua một tấm bảng gỗ chỉ đường, Harry nhìn lên hai mũi tên chỉ dẫn. Một cái chỉ ngược hướng con đường họ vừa đi qua có ghi "Hangleton Lớn, 5 dặm". Mũi tên kia chỉ theo sau lưng ông Ogden có ghi "Hangleton Nhỏ, 1 dặm".
Ba người đi bộ qua một quãng đường ngắn mà không thấy gì cả ngoại trừ mấy bụi cây bên đường, bầu trời xanh trên đỉnh đầu và cái dáng khoác áo thầy tu 'bảnh bao' phía trước. Quẹo khúc cua bên trái, chạy xuống một sườn đồi rất dốc, khiến cho ba người bỗng đứng ngẩn ngơ, đầy bất ngờ trước một cảnh trí của một thung lũng nằm phía trước. Harry nhìn thấy một ngôi làng, chắc chắn là làng Hangleton Nhỏ, nép mình giữa hai ngọn đồi cao, có thể thấy rõ cả nhà thờ và nghĩa địa của làng. Bên kia thung lũng, nằm trên sườn đồi đối diện, là một biệt thự xinh xắn, chung quanh có những thảm cỏ trải rộng xanh mượt như nhung.
Con đường uốn cong về bên phải và khi vòng qua khúc quanh rồi, chỉ kịp nhìn thấy một góc vạt áo thầy tu của ông Ogden biến mất trong một khe hở của giàn cây
Ba người đi theo ông ta vào một con đường đất hẹp chạy giữa những hàng cây cao hơn, dày hơn. Con đường khúc khuỷu, gồ ghề, lởm chởm đá và đầy ổ gà, chạy xuống dốc đồi như con đường lúc nãy, và dường như dẫn đến một lùm cây âm u lui xuống phía dưới một chút. Quả nhiên, chẳng mấy chốc mở ra một khu đất trồng cây, ông Odgen đã đứng yên và rút ra cây đũa phép, ba người cũng dừng lại phía sau ông ta.
Mặc cho bầu trời không một áng mây, đám cây già trước mặt vẫn tỏa bóng râm âm u, sâu và mát, và chỉ cần vài giây mắt Harry đã phân biệt được một tòa nhà nửa ẩn nửa hiện giữa những thân cây mọc lộn xộn.
Ông Ogden lặng lẽ di chuyển về phía trước, và dường như hơi thận trọng quá mức. Khi bóng cây âm u đã che phủ lên người, ông ta lại dừng chân, đăm đăm nhìn vào cửa chính, trên cánh cửa đó ai đã đóng đinh một con rắn chết.
Chợt có tiếng sột soạt và một tiếng nổ giòn, rồi một người đàn ông mặc toàn giẻ rách rớt xuống từ trên một ngọn cây gần đó, đáp xuống trên đất bằng hai chân ngay trước mặt ông Ogden. Ông Ogden nhảy lùi ra sau nhanh đến nỗi giẫm lên đuôi vạt áo khoác của chính mình và té bổ ngửa.
Sau một phen làm khó làm dễ, ông Odgen đi theo Gaunt vào căn nhà rách tung tóe.
" Tôi đến đây để gặp con trai ông, Gaunt à." Odgen nói " Đây hẳn là Morfin ?"
Người đàn ông trẻ ăn mặc rách rưới đứng sau Gaunt liếc nhìn về phía Odgen.
" Ừ, đó là Morfin." Lão già đáp giọng dửng dưng " Ông có thuần huyết không ?" Lão ta hỏi, bỗng nhiên có thái độ hung hăng, dữ tợn.
" Điều đó không quan trọng," Ogden lạnh lùng nói " Thưa ông Gaunt. Tôi vừa mới nói với ông. Tôi đến đây về chuyện Morfin. Chúng tôi đã gửi một cú..."
" Tôi không xài cú." Gaunt nói " Tôi không bao giờ mở thư."
" Vậy thì ông khó lòng mà phàn nàn khi chẳng được báo trước về việc khách viếng thăm." Ogden nói một cách đanh thép. Đúng lúc này, một cô gái bước ra từ cánh cửa gỗ khác dẫn thông với căn phòng.
Cô gái mặc một cái áo đầm tả tơi màu xám y như màu bức tường đá đầy bụi bặm sau lưng, mái tóc buông rũ xuống, xơ xác, và khuôn mặt hơi nặng nề, tái nhợt, đầy u sầu.
" Con gái tôi, Merope." Gaunt miễn cưỡng giới thiệu, khi ông Ogden tò mò nhìn về phía cô gái.
" Chào cô." Ogden nói.
Cô gái không đáp lại, nhưng sợ sệt liếc cha mình một cái rồi quay lưng lại với mọi người và tiếp tục khuấy cái nồi trên cái kệ đằng sau lưng.
" Thế này, ông Gaunt à." Ogden nói " Đi thẳng vào vấn đề, chúng tôi có lý do để tin là con trai ông, Morfin, đã biểu diễn phép thuật trước mặt một Muggle hồi khuya hôm qua."
Một tiếng xoảng điếc lỗ tai vang lên. Merope vừa làm rớt một trong mấy cái nồi.
" Lượm nó lên !" Gaunt gầm lên với cô gái " Sao lại bừa bãi trên sàn như mấy tên Muggle bẩn thỉu, cây đũa phép của mày dùng để làm gì hả, cái đồ rác rưởi vô tích sự ?"
" Ông Gaunt, xin đừng làm thế !" Ogden nói với giọng bị sốc, sau khi Merope đã lượm cái nồi lên, mặt hoảng sợ đến tím tái, lại buông tay để rớt cái nồi xuống một lần nữa, run rẫy rút cây đũa phép của cô ra khỏi túi, chỉ vào cái nồi, lầm bầm một câu thần chú líu ríu không ai nghe được, khiến cái nồi bay vọt ngang căn phòng, tông vô bức tường đối diện, bể làm hai.
Morfin phát ra một trận cười điên dại. Gaunt gào lên " Gắn lại, đồ cặn bã vô dụng, gán nó lại !"
Merope luýnh quýnh trượt ngã, nhưng trước khi cô ta kịp giơ cây đũa phép của mình lên, Ogden nhanh tay làm điều đó trước lẩm bẩm niệm bùa chú, cái nồi tự liền lại tức thì.
Gaunt quay qua giễu cợt con gái của mình " Hên cho mày là cái ông tử tế của Bộ đang ở đây. Có thể ông ta sẽ đem mày thoát khỏi tay tao, có thể ông ta không chê thứ á phù thủy nhớp nhúa..."
Không nhìn ai mà cũng không cảm ơn Ogden, Merope lượm cái nồi lên, rồi đặt nó trở lại trên kệ bằng đôi tay run rẩy. Xong cô ta đứng thật yên lặng, lưng dựa vào bức tường giữa cái cửa sổ cáu bẩn và cái bếp lò, như thể cô chẳng mong ước gì hơn là lún vào trong bức tường đá đó mà biến mất cho rồi.
" Ông Gaunt à." Ogden lại bắt đầu nói " Như tôi đã nói, lí do việc thăm viếng của tôi là..."
" Tôi nghe ông nói lần đầu rồi !" Gaunt nạt ngang " Vậy thì sao ? Morfin tiện tay quay một tên Muggle một tí... vậy thì sao nào ?"
" Morfin đã vi phạm Luật Pháp thuật." Ogden nghiêm nghị nói.
" Morfin đã vi phạm Luật Pháp thuật..." Gaunt nhại lại giọng Ogden, làm cho nó trịnh trọng và ngân nga. Morfin lại cười khằng khặc " Nó đã dạy cho tên Muggle bẩn thỉu một bài học, chuyện đó bây giờ là bất hợp pháp à ?"
" Vâng." Ogden nói " Tôi e là như vậy."
Ông rút từ túi áo trong ra một cuộn giấy da và mở ra.
" Vậy thì, cái gì đó, bản án của nó đó hả ?" Gaunt nói, giọng điệu cất cao giận dữ.
" Đây là giấy gọi hầu tòa của Bộ..."
" Giấy triệu tập ! Gọi hầu tòa ? Ông tưởng ông là ai mà dám đòi bắt con trai tôi đi bất cứ đâu hả ?"
" Tôi là Trưởng Đội Thi hành Luật Pháp thuật." Ogden nói.
" Và ông tưởng bọn ta là đồ cặn bã hả ?" Lão Gaunt gào lên, chĩa một ngón tay có móng vàng khè vào ngực Odgen " Đồ cặn bã chạy quắn đít lên khi Bộ ra lệnh à ? Ông có biết ông đang nói chuyện với ai đây không, hả đồ Máu Bùn nhãi nhép bẩn thỉu ?"
" Tôi có cảm giác là mình đang nói chuyện với ông Gaunt." Ogden nói, có vẻ đề phòng, nhưng vẫn kiên quyết.
" Đúng vậy !" Lão Gaunt rống lên, giơ cho Ogden xem một chiếc nhẫn khảm đá đen xấu xí mà lão đeo ở ngón tay giữa, quơ quơ ngón tay đeo nhẫn trước mắt ông Ogden " Thấy cái này không ? Thấy không ? Biết là cái gì không ? Biết xuất xứ của nó không ? Nó thuộc về gia đình tôi hàng thế kỉ rồi, gia đình chúng tôi lâu đời như thế đó, và hoàn toàn thuần huyết suốt từ xưa đến nay ! Biết người ta từng ra giá với tôi bao nhiêu cho cái này không, với huy hiệu dòng họ Peverell khắc trên mặt đá đen ?"
" Tôi không biết." Ogden nói, chớp chớp mắt khi chiếc nhẫn được dí vô sát mũi ông chừng ba phân " Và chuyện đó đi lạc đề khá xa, ông Gaunt à. Con trai ông đã phạm..."
Hét lên một tiếng giận dữ, Gaunt chạy về phía cô con gái, vung tay bóp nghẹt cổ họng Merope như thể muốn siết chết cô, lôi về phía Ogden bằng một sợi dây chuyền vàng đeo quanh cổ cô.
" Thấy cái này không ?" Lão ta gầm lên với Ogden, lắc lắc một cái mề đay vàng khá nặng vào mặt ông, trong khi Merope ú a ú ớ, miệng mồm há hốc ra để thở.
" Tôi thấy, tôi thấy !" Ogden vội vàng nói.
" Của Slytherin !" Lão Gaunt gào lên " Của Salazar Slytherin ! Chúng tôi là cháu chắt thừa kế chính thống của cụ, ông nói sao về chuyện này hả ?"
" Ông Gaunt, con gái của ông kìa !" ông Ogden lo lắng nhắc chừng, nhưng lão Gaunt đã buông Merope ra, cô bèn lê lết tránh xa ông bố, quay trở lại cái góc của mình, xoa xoa cái cổ và hớp lấy hớp để không khí.
" Thế đấy !" Lão Gaunt nói giọng đắc thắng, như thể vừa chứng minh xong một điểm mấu chốt phức tạp vượt xa tất cả mọi tranh luận " Ông liệu hồn đừng có mà đi nói chuyện với chúng tôi như thể chúng tôi là bùn đất dính dưới giày của ông ! Hàng bao thế hệ thuần huyết, tất cả đều là phù thủy... Tôi dám nói là nhiều hơn số ông tính ra !"
Lão giẫm giẫm cái sàn chỗ ông Ogden đứng. Morfin bật cười sằng sặc. Merope không nói gì, chỉ co rúc bên cạnh cửa sổ, đầu cúi gục và gương mặt giấu trong mái tóc rũ xuống.
" Ông Gaunt à..." Ogden kiên trì nói " Tôi e là cả tổ tiên của ông lẫn tổ tiên tôi không liên quan gì tới vấn đề trước mắt. Tôi đến đây bởi vì Morfin, Morfin và người Muggle mà cậu ấy trù ẻo hồi khuya hôm qua. Theo thông tin của chúng tôi..." Ogden liếc nhìn xuống cuộn giấy da của mình " Thì Morfin đã ếm một bùa hay ngải lên người Muggle nói trên, khiến người đó phát ban vô cùng đau đớn."
Morfin cười hinh hích.
" Im đi, con." Gaunt gầm gừ bằng Xà ngữ, và Morfin lại nín câm.
" Nếu nó có làm vậy thì đã sao nào ?" Gaunt ngang ngược nói với Ogden " Tôi đoán ông đã chùi dùm cái mặt dơ của tên Muggle đó rồi chứ, và cả trí nhớ của thằng đó để tống..."
" Đó đâu phải là vấn đề phải không ông Gaunt ?" Ogden nói " Đây là một cuộc tấn công không do khiêu khích trong một trường hợp không có sự phòng vệ..."
" Hừ, tôi đã thấy rõ ông là một kẻ khoái Muggle ngay từ lúc mới gặp ông," Gaunt khinh khỉnh nói, và lại giẫm giẫm lên sàn nhà một lần nữa.
" Cuộc tranh luận này chẳng đưa chúng ta tới đâu cả." Ogden quả quyết nói " Có thể thấy rõ ràng qua thái độ của con trai ông là cậu ta không hề cảm thấy hối hận về hành động của mình." Ông liếc xuống cuộn giấy da một lần nữa " Morfin sẽ ra tòa vào ngày mười bốn tháng chín để trả lời về sự cáo buộc đã dùng pháp thuật trước mặt một Muggle và khiến cho Muggle đó bị tổn thương và đau khổ..."
Ogden ngừng lại. Có tiếng vó ngựa lọc cọc, nhạc ngựa leng keng, và tiếng cười to vọng vào khuôn cửa sổ mở. Dường như con đường quanh co dẫn vào làng chạy rất sát chòm cây bao bọc ngôi nhà. Lão Gaunt đứng bất động, lắng nghe, hai mắt lão mở to. Morfin rít lên và quay mặt về phía phát ra âm thanh, có vẻ thèm thuồng. Merope ngẩng đầu lên, gương mặt cô ta trắng như bột.
" Chao ôi, một cảnh ngứa mắt gì đâu !" Giọng một cô gái vang lên, nghe rõ qua khung cửa sổ mở như thể cô ta đang đứng trong cùng một căn phòng với họ " Ba anh không thể cho dọn dẹp cái chòi nát đó sao, Tom ?"
" Cái đó đâu phải của nhà anh." Giọng một chàng trai trẻ " Mọi thứ bên kia thung lũng đều thuộc về gia đình anh, nhưng cái chòi đó thuộc về một lão bá dơ tên là Gaunt và con cái lão. Thằng con khùng lắm, chắc em có nghe mấy chuyện người ta đồn đãi trong làng..."
Cô gái phá ra cười. Tiếng nhạc ngựa leng keng và tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên càng lúc càng to hơn. Morfin làm như thể muốn nhảy ra khỏi cái ghế bành nó đang ngồi.
" Ngồi yên !" Cha nó nói bằng Xà ngữ, giọng điệu răn đe.
" Tom à," Cô gái lại vang lên, bây giờ nghe rõ đến nỗi hẳn là họ đang ở bên cạnh căn nhà " Có thể em nhầm... Nhưng có ai đó đã đóng đinh một con rắn lên cửa, phải không ?"
" Ồ em nói đúng !" Giọng chàng trai cất lên " Chắc là thằng con trai, anh đã nói với em là thằng đó khùng mà. Đừng nhìn nó, Cecilia, bé cưng của anh."
Tiếng nhạc ngựa leng keng và tiếng vó ngựa lộc cộc bây giờ lại nghe nhỏ dần.
" Bé cưng của anh." Morfin thì thầm bằng Xà ngữ, nhìn cô em gái " Hắn gọi con đó là 'Bé cưng của anh' Vậy là đằng nào đi nữa hắn cũng không thèm mày."
Merope trắng nhợt đến nỗi gần như sắp xỉu.
" Chuyện gì hả ?" Lão Gaunt nói sẵng giọng, cũng bằng Xà ngữ, hết nhìn con trai tới nhìn sang con gái. " Mày nói cái gì hả, Morfin ?"
" Nó khoái thằng ngố Muggle đó." Morfin nói, một vẻ đồi bại hiện ra trên gương mặt khi hắn nhìn chòng chọc cô em gái, cô ta tỏ ra khϊếp sợ cực kì " Luôn luôn ở trong vườn mỗi khi thằng ấy đi ngang, dòm hắn qua bụi cây, có phải không ? Và tối hôm qua..."
Merope lắc đầu vẻ nài nỉ, van xin, nhưng Morfin vẫn nói tiếp một cách tàn nhẫn " Đeo dính ở cửa sổ chờ hắn đánh xe ngựa về nhà chứ gì ?"
" Đeo ở cửa sổ để ngóng một thằng Muggle à ?" Gaunt rít lên trong miệng.
Cả ba cha con nhà Gaunt hầu như quên béng sự có mặt của Ogden.
" Có đúng không ?" Lão Gaunt hỏi bằng một giọng lạnh băng, tiến một hai bước về phía cô con gái đang khϊếp đảm " Con gái của ta, dòng dõi thuần khiết của Salazar Slytherin, mà si mê một thằng Muggle máu bùn nhơ nhuốc à ?"
Merope lắc đầu như điên, ép sát mình vào tường, dường như không thể thốt nên lời.
" Nhưng mà con trị hắn rồi, bố !" Morfin cười khằng khặc " Con đã trị hắn khi hắn đi ngang qua đây và hắn hết còn đẹp trai khi ban cua nổi khắp mình mẩy, há Merope ?"
" Mày, đồ á phù thủy nhãi ranh gớm ghiếc, đồ phản bội huyết thống, đồ bẩn thỉu !" Lão Gaunt rống lên, mất hết bình tĩnh, và hai bàn tay lão siết quanh cổ họng cô con gái.
Ogden cùng lúc hét to " Đừng !" Ông giơ cây đũa phép lên và hô " Buông ra !"
Lão Gaunt bị văng ngược ra sau, cách xa cô con gái. Lão ta vấp vào một cái ghế và té chỏng gọng. Rống lên một tiếng giận dữ, Morfin nhảy bật ra khỏi ghế nhào vô Ogden, vung vẩy con dao đẫm máu trong tay và phóng bừa bãi bùa phép từ cây đũa phép của gã.
Ông Ogden chạy trối chết, cụ Dumbledore ra dấu bảo họ chạy theo sau, tiếng gào thét của Merope còn vang vọng khắp nơi.
Ogden chạy khỏi con đường mòn, hai tay vòng lên che đầu, và phóng ra con đường chính, đâm sầm vô một con ngựa nâu lông mượt do một chàng trẻ tuổi tóc đen đẹp trai cưỡi. Hắn và cô gái xinh đẹp bên cạnh đều phá ra cười ngặt nghẽo trước cảnh tượng Ogden đâm sầm vô hông con ngựa rồi lồm cồm đứng dậy chạy bán mạng ngược lên con đường, cái áo khoác thầy tu phất phơ che trùm từ đầu đến chân.
" Ta nghĩ điều đó là đủ rồi, Harry à." Cụ Dumbledore nói. Rồi khung cảnh xung quanh mờ ảo hẳn đi và lát sau ba người đã trở lại văn phòng hiệu trưởng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một vài lời của Editor:
Aparecium (Bùa tiết lộ): Bùa chú này Hermione đã từng dùng trong phần hai Phòng chứa Bí mật để kiểm tra nhật kí của Tom.