[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 180: Đám cưới (Phần 1)



-------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

--------------------------------------

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Harry, Ron, Fred và George đang đứng bên ngoài cái sạp cưới to đùng màu trắng trong sân vườn, chờ khách dự đám cưới đến. Harry đã uống một liều lớn thuốc Đa Quả Dịch và giờ đây trở thành một bản sao của anh chàng Muggle tóc đỏ sống ở làng này, Ottery St. Catchpole. Fred đã dùng phép triệu hồi để chôm tóc anh ta. Kế hoạch là giới thiệu Harry như 'em họ Barny' và hi vọng số lượng bà con đông đúc của dòng họ Weasley sẽ giúp cậu chàng giấu được gốc tích.

Từng hàng, từng hàng những chiếc ghế mảnh khảnh vàng choé được sắp dọc hai bên tấm thảm dài màu tím. Hoa vàng, hoa trắng quấn quanh những cây cột chống sạp. Fred và George đã cột một chùm to những bong bóng ngay bên trên vị trí mà lát nữa Bill và Fleur sẽ cử hành nghi thức kết đôi nên vợ thành chồng. Bên ngoài ong bướm đang lượn lờ trên đám cỏ và hàng giậu.


Những hình dáng màu sắc rực rỡ đang hiện ra, từng bóng một, đột ngột, ở ranh giới xa xa của khu vườn. Trong một thoáng, họ hình thành một đàn bắt đầu rồng rắn kéo nhau qua khu vườn về phía sạp cưới. Muôn vàn loài hoa và chim thú quý hiếm được ếm bùa chấp chới bay trên nón các nữ phù thuỷ, trong khi những viên ngọc quý lấp lánh chiếu ra từ cà vạt các pháp sư, tiếng trò chuyện râm ran hào hứng càng lúc càng to, át hết tiếng bầy ong, khi đám rước đến gần sạp.

" Đó là ?" Harry nhìn những nữ phù thủy.

" Là Tiên nữ." Giọng Skool vang lên, cô vẫn như cũ khoác tấm áo choàng xám tro và cái kính râm.

" Quá đã, tôi nghĩ tôi thấy mấy cô em họ Tiên nữ rồi." George nói, nhóng cổ cò lên để nhìn rõ hơn " Các em ấy cần được giúp đỡ để hiểu phong tục Ăng-lê của nhà mình, tui sẽ chăm sóc các ẻm..."


" Nè, anh cũng đi nữa." Fred với theo " Mấy ngày nay anh chăm học tiếng Pháp lắm, vừa lúc có tác dụng."

" Còn tưởng 'anh' sẽ đổi một bộ quần áo mới chứ, hôm nay là đám cưới đó." Ron đi tới, nhìn lướt qua Skool.

" Nếu cậu biết giá cả của tấm áo choàng này, thì sẽ không cảm thất lễ nữa đâu." Skool nói, thoáng nhìn qua phía bên kia của sạp, nhưng không thấy bóng dáng người muốn tìm.

" Còn đang ở trong phòng, giúp Ginny chỉnh sửa trang phục phụ dâu." Ron nói " Thật phiền phức mà, mấy người họ đã sửa soạn ba tiếng hơn rồi."

Harry và Skool đồng thời liếc ánh nhìn không mấy vui vẻ qua chỗ Ron.

" Hơ..." Ron sờ sờ cái mũi " Tớ đi tiếp khách đây." Lời còn chưa dứt, cậu liền chạy lại tiếp đón một đoàn nữ phù thủy đứng tuổi.

" Được rồi, tớ ngồi chỗ nào vậy ?" Skool huơ huơ tấm thiệp mời.


" Ồ, để tớ nhìn thử..." Harry lật xem số ghế " Tìm được rồi, ở đó."

Harry chỉ tay vào góc bên của sạp " Bên cạnh thầy Lupin."

" Kín đáo, ít người, tốt lắm." Skool nói rồi cất bước đi qua. Còn cách chỗ ngồi tầm hai bước chân, đã bị một người vàng chóe đụng trúng.

" Ầy, cẩn thận..." Skool theo bản năng đỡ người sắp té ngã.

" Ồ, cám ơn." Luna chống lấy tay Skool, giữ vững thân người.

Cô bé hôm nay mặc một tấm áo màu vàng, trên mái tóc còn gắn một bông hoa hướng dương lớn. Muốn bao nhiêu bắt mắt thì có đủ bấy nhiêu, nhưng rất hợp với bộ dáng mơ màng của cô bé, đoán chừng sẽ chẳng mấy ai chủ động bắt chuyện.

" Đá Obsidian ?" Luna không buông tay Skool " Thật hiếm thấy, ngươi có biết..." Cô bé ngẩng đầu, thoáng nhìn qua Skool, rồi nhăn mũi hít hít, ngửi ngửi. Không tí nào ý thức được hành vi của bản thân với một người lần đầu gặp như thế là có bao nhiêu bất lịch sự. Ngửi một hồi, hai mắt cô bé sáng rực " Có phải chúng ta quen biết nhau ?"
" Thật ngại, quý cô, tôi nghĩ là không." Skool nói " Có thể buông tay tôi ra chứ ?"

" Ờm." Luna gật đầu, buông bàn tay nắm chặt Skool ra. Skool chú ý tới ngón trỏ trên bàn tay trái của con bé có một vết sướt hơi tướm máu, nhìn trông như bị cái gì đó cắn.

" Con quỷ lùn." Luna giơ ngón tay lên " Tôi không ngờ tới sân vườn nhà Ron lại có nhiều quỷ lùn đến vậy, đỉnh thật."

" Em không cần bôi thuốc à ?" Skool thọt tay vào túi áo choàng, lùi về sau một bước.

" Không sao đâu." Luna nói, như thể nó bình thường, y như mọi lần cô bé ngủ rồi mút ngón tay, nhìn Skool một lượt từ trên xuống dưới " Anh thật giống một người bạn tốt của tôi, chị ấy sinh nhật vào tháng năm, tôi có gửi quà tặng, nhưng không biết chị ấy có thích không nữa."

" Quà của bạn tốt, nhất định sẽ thích." Skool nói rồi đi lại chỗ ngồi của mình.
" Thế thì hay quá." Luna cười nói " Anh biết Đá Obsidian còn có một cái tên khác không, là 'Nước mắt Apache', trước khi nó được khảm trên nhẫn ?"

" Nè, Luna !"

Hermione mặc một chiếc váy dài mỏng, màu tím, chân mang một đôi giày cao gót, mái tóc suôn dài xõa trên bả vai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mặt như giọt nước, tổng thể chói lọi, làm say lòng người.

" Đây là Viktor..." Hermione cười tươi rói, kéo người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh bước lên, đúng là Krum " Chị nghĩ em còn nhớ anh ấy, năm thứ tư ảnh có tham gia thi đấu Tam Pháp thuật."

" Vâng, chào anh." Luna nói, Krum có vẻ lơ mơ gật đầu chào lại cô bé " Chào em."

" Skool ?" Hermione như là mới vừa thấy Skool đứng bên cạnh " Chào 'anh'. Luna, hai người vừa rồi nói gì đấy ?"

" Tên lạ lùng thật." Luna dời mắt nhìn Skool, hiếu kì đánh giá đối phương " Tụi em vừa nói về chiếc nhẫn khảm Đá Obsidian của Skool."
" Hửm ? Phải không ?" Hermione cười nhìn qua Skool, giọng nói tràn ngập tò mò " Chị cũng có để ý thấy, nhưng không biết thì ra nó gọi là 'Đá Obsidian' nha..."

Ba chữ Đá Obsidian được nhấn mạnh đặc biệt.

Vẻ mặt Krum vẫn lớ ngớ, anh ta còn chưa nhìn rõ mặt Hermione, thì nàng không nói lời nào đã kéo anh thẳng tới đây.

Skool cong khóe môi cười, giọng vẫn trầm khàn như cũ nhưng sự lạnh nhạt lại được thay thế bằng chút ít dịu dàng " Thực ra là, tôi vốn định tặng chiếc nhẫn này cho người nào đó."

Nói đến đây, Skool cũng không nhìn ai, chỉ hơi cúi thấp đầu, bàn tay vân vê chiếc nhẫn đang mang, trên đó được khắc cổ ngữ Runes và những kí hiệu phức tạp tựa như một dòng nước chảy.

" Nước mắt Apache là tên gọi khác của Đá Obsidian. Trong truyền thuyết của người Ấn Độ, một đội quân Apache bị kẻ thù mai phục, trúng kế, toàn đội bị gϊếŧ sạch. Tin dữ truyền đi, vợ của họ đều khóc thảm thương, nước mắt rơi đầy mặt đất, nó lập tức biến thành những viên đá màu đen nhỏ. Nó cũng được gọi với cái tên khác là viên đá không biết khóc, ai có được viên đá đen tuyền này, sẽ mãi không bao giờ khóc. Bởi vì các cô gái Apache đã khóc cạn nước mắt. Đem tặng Đá Obsidian cho người mình thích, ngụ ý chính là không còn khóc nữa, sẽ mãi vui vẻ, hạnh phúc."
Lỗ tai Hermione lập tức đỏ ửng, Luna và Krum đều nhìn sang Skool.

" Nhưng mà, tôi lại quyết định lấy nó làm nhẫn đeo là bởi vì nó có thể chứa được những bùa chú phép thuật cao cấp. Được rồi, chuyện xưa đã kể xong." Skool ngẩng đầu lên, trên môi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt " Hai quý cô xinh đẹp, thong thả trò chuyện nhé. Tôi đi chào hỏi vài người quen đã."

Nói xong, Skool liền đi tới chỗ Lupin, bên cạnh thầy ấy là Tonks.

" Em cứ cảm thấy Skool rất giống Ann, Hermione, chị thấy sao ?" Luna nhìn chăm chăm bóng dáng Skool rời đi.

" Sao thế được." Hermione nhanh chóng đáp lời " Ann hiện đang ở Trung Quốc, hôm qua chị vừa gọi điện với cậu ấy mà."

" Trung Quốc ?" Luna nghiêng đầu lầm bầm, đôi mắt chợt nhìn ra cổng sáng bừng lên " Ba em tới rồi, em đi qua kể về chuyện bị con quỷ lùn cắn đã. Bảo đảm ông ấy sẽ rất vui, hẹn gặp lại, Hermione."
" Hẹn gặp lại." Hermione nói.

" Harmyne..." Krum vẫn như cũ không gọi được đúng tên của Hermione, anh suy tư nói " Viên đá kia..."

" Hửm ?" Hermione đứng cạnh, đối mặt với Krum, nhưng khóe mắt đều chú ý đến góc bên của sạp cưới, Lupin đang nói chuyện với Skool.

" Đá Obsidian." Krum nói " Nếu em thích, anh có thể tặng cho em một viên."

" Hả ?" Hermione thu hồi tầm mắt, Krum đang nhìn nàng, dưới hàng lông mày rậm rạp lộ ra tí ngượng ngùng và dò hỏi.

" Ờm, cám ơn anh." Hermione nói " Nhưng Viktor, không cần đâu ạ."

" Làm sao vậy ?" Krum hỏi " Em không thích hả ?"

" Không, không phải lí do này. Cám ơn anh, Viktor, hôm nay gặp lại anh em rất vui. Để em dẫn anh tới chỗ ngồi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi."

Mọi người trong sạp cưới đều đã ngồi xuống, cả bầu không khí trở nên náo nức chờ đợi và đầy ấm cúng. Trong tiếng thì thầm chung chung thỉnh thoảng òa ra tiếng cười to sôi nổi. Ông bà Weasley đi lên lối đi giữa hai dãy ghế, mỉm cười và vẫy tay chào mọi người. Bà Weasley mặc một bộ áo đầm mới toanh màu thạch anh tím và đội một cái nón cùng màu.
Một lát sau, Bill và Charlie ra đứng ở phía đầu sạp cưới, cả hai đều mặc áo choàng sang trọng, cài những bông hồng trắng rất to ở khuy áo. Fred huýt sáo và tiếng cười khúc khích vang lên trong đám các cô em họ Tiên nữ. Bỗng nhiên đám đông nín lặng khi nghe âm nhạc trỗi lên từ những cái trông như bong bóng vàng chóe.

" Ồ !" " Chà..." Một loạt tiếng la kinh ngạc, cả đám người đồng loạt nhìn vào cổng ra vào.

Ông Delacour nhẹ nhàng dắt Fleur ra. Fleur đi như nhẹ nhàng uyển chuyển, còn ông Delacour vừa tươi cười vừa nhún nhảy. Chị ấy mặc một chiếc áo đầm trắng rất đơn giản và dường như phát tiết ra một vầng hào quang rạng rỡ óng ánh bạc. Thường ngày vẻ rực rỡ vẫn làm lu mờ những người khác, thì hôm nay hào quang của chị ấy lại tôn lên vẻ đẹp của bất cứ ai được nó toả chiếu vào. Ginny và Gabrielle, cả hai đều mặc áo đầm vàng rực, trông xinh đẹp hơn hẳn ngày thường.
Fleur tới trước mặt Bill, chị cười mỉm, nhìn anh chăm chú. Bill như một quý ông lịch lãm, đón lấy bàn tay của Fleur từ ông Delacour.

" Thưa quý vị." Một giọng ngân nga nhẹ nhàng vang lên, một lão phù thuỷ nhỏ con đứng trước Bill và Fleur " Chúng ta họp mặt tại đây hôm nay để đánh dấu sự hợp nhất của hai tâm hồn thuỷ chung..."

Skool vân vê chiếc nhẫn, lơ đễnh nhìn chăm chú tấm lưng của Hermione, nàng như thể nhận ra, quay đầu mỉm cười nhìn Skool, một nụ cười trong trẻo.

Skool không kiềm được cong khóe miệng mỉm cười, đến khi ý thức được quay đầu đi thì lỗ tai đã ửng đỏ.

Hermione che miệng cười hì hì. Mà Ron ngồi bên cạnh nàng đang định xoay đầu kể khổ với Harry, thì mới phát hiện ra cậu chàng đang mê mẩn nhìn Ginny.

Ron lắc đầu ngán ngẩm, vẻ mặt tui đây còn có thể nói cái gì nữa, quay đầu tiếp tục quan sát lễ cưới.
" William Arthur Weasley, anh có đồng ý nhận cô Fleur Isabelle Delacour làm...?"

Ở hàng ghế đầu, bà Weasley và bà Delacour đều sụt sịt khóc khe khẽ trông mớ dải ren rua, che mặt. Âm thanh như tiếng kèn đồng vọng lên từ cuối sạp, mọi người biết rằng bác Hagrid đã rút chiếc khăn tay bự bằng khăn trải bàn ra. Trong mắt những vị khách mời đều lấp lánh nước mắt.

"... Vậy ta tuyên bố hai con ràng buộc nhau suốt đời."

Lão pháp sư tóc rậm vẩy cây đũa phép trên đầu Bill và Fleur, một đám mưa những ngôi sao bạc rơi xuống trên đầu hai người, rồi cuốn xoáy ốc quanh hai thân hình giờ đã quấn lấy nhau của họ. Khi Fred và George khởi xướng một trận vỗ tay, mấy cái bong bóng vàng kim trên đầu họ bùng nổ. Bầy chim thiên đàng và những cái chuông vàng tí hon bay lượn ra khỏi những cái bong bóng đó, góp thêm tiếng hót và tiếng chuông rung vào tiếng ầm ĩ điếc tai.
" Thưa quý vị." Lão pháp sư tóc hoa râm lên tiếng " Mời quý vị đứng dậy."

Mọi người đều đứng lên, lão pháp sư vẩy cây đũa phép một lần nữa. Những chiếc ghế mà mọi người đang ngồi bỗng bay lơ lửng lên, trong khi tấm bạt căng vách rạp biến mất, khiến cho họ đứng dưới một cái tán được chống đỡ dưới những cái trụ bằng vàng, chung quanh là cảnh trí bằng rực rỡ của đồng quê và vườn cây ăn trái đầy nắng.

Tiếp theo một cái đồng hồ vàng từ trung tâm sạp trải ra thành một sàn nhảy lấp lánh, đám ghế bay bỗng tự ý xếp quanh những cái bàn nhỏ trải khăn trắng, rồi những cái bàn này lại quay trở lại mặt đất một cách trang nhã quanh sàn nhảy, và cái ban nhạc mặc tây trang vàng kéo nguyên băng đi về phía một cái bục.

" Không tệ." Skool nhìn mọi diễn biến rồi nói. Những phục vụ đi ra từ bốn phía, nâng những khay nước màu bạc, bên trên là nước bí đỏ, bia bơ và Whiskey lửa, một số khác thì cầm những mâm bánh ngọt và sandwich nhẹ.
Skool đi dọc đến lấy một ly nước bí đỏ, rồi qua chỗ Eren và Diana.

" Nhìn thêm mấy lần, vẫn thật không quen mắt." Diana cầm ly Whiskey lửa, lắc lắc đầu.

Skool xấu hổ xoa sống mũi, Eren đứng một bên cười cười.

" Nếu cô nhìn thấy vẻ mặt cau mày răn dạy người khác của Skool lúc mở họp, sẽ càng kinh ngạc hơn." Eren nói.

" Khụ... Con đã giải thích rồi mà, bởi vì do ếm bùa chú nên giọng nói và cơ mặt có tí thay đổi. Nếu không cau mày, thì làm sao đè ép được bọn họ. Mỗi lần nhìn qua giáo sư McGonagall vẫn có chút run rẩy." Skool nhỏ giọng thầm thì, kết hợp với tông giọng trầm khàn nghe cứ dị hợm làm sao đấy.

" Rồi, không chọc ghẹo con nữa." Diana nhấp miếng rượu " Ở bên ngoài có quen không ? Có yêu cầu gì thì bảo Cor đem lại."

" Mọi thứ đều tốt." Skool nói " Đừng quá lo lắng, con biết tự chăm sóc bản thân. Không chỉ lo cho mình, con còn muốn bảo vệ hai người."
Diana và Eren cong khóe môi mỉm cười.

Ban nhạc đã bắt đầu chơi, Bill và Fleur là cặp đầu tiên ra sàn nhảy trong tiếng vỗ tay vang như sấm rền. Một lát sau ông Weasley đưa bà Delacour lên sàn, theo sau là bà Weasley cùng ông Delacour.

Diana cầm ly rượu, híp mắt nhìn tay chơi đàn Cell phía trên, trông có vẻ đã nhớ nhung về kí ức xưa cũ. Skool liếc nhìn Eren dò hỏi, chú chắc cũng đã nhận ra Diana có chút kì lạ.

Eren lắc đầu, ý bảo đừng hỏi thêm. Skool gật đầu.

" Đã lâu rồi không tham gia tiệc cưới." Diana uống một hơi sạch ly rượu " Hai quý ông đây, ai mời ta khiêu vũ trước ?"

Skool vẻ mặt khó xử, cô cũng muốn lắm, nhưng mà...

Eren kịp thời lấy ly rượu trên tay Diana, rồi như một quý ông lịch lãm đưa tay mời gọi, Diana cũng không nói gì, đặt tay lên đáp lời.

Hermione lúc này đã kéo Ron từ từ đi lại, Skool ngó nghiêng trái phải, đa phần mọi người đều vây quanh sàn nhảy.
Cô né người đi lại phía sau cái cột bằng vàng, xung quanh nó là những tấm rèm trắng, lén che hai người cũng không thành vấn đề.

" Cậu có thể độn thổ trong Hang Sóc không ?" Hermione vừa chui vào liền hỏi.

Skool mới vừa gật đầu, cánh tay đã bị Hermione chụp lấy " Cửa thang lầu ba của Hang Sóc, hiện tại mình đang ở đó."

Trên tầng ba không một bóng người, bụp một tiếng, Hermione và Skool xuất hiện trước bậc thang.

Kéo Skool tới căn phòng thứ nhất phía bên tay trái, vừa vào cửa, Hermione liền vẩy đũa phép khóa chốt lại. Túi đeo luôn mang bên người cũng thả xuống sàn, tiếng vang phát ra cùng thể tích cái túi hoàn toàn trái ngược.

" Có chuyện gì vậy..."

Skool vừa mới cởi nhẫn ra, Hermione đã vươn tay hoàn tất việc tháo bông tai và kính râm xuống. Quấn lấy cổ, Hermione trực tiếp đặt một nụ hôn.
" Ưʍ..." Ann lui một bước về phía sau, lưng tựa vào tủ quần áo. Miệng Hermione tràn ngập mùi rượu, nhưng cô hoàn toàn không có tí cảm giác khó chịu, đôi tay ôm lấy eo nàng, chiếc váy lụa mỏng manh đến khó tin, Ann có thể cảm nhận rõ hơi nóng ấm từ tấm lưng của Hermione qua miếng vải.

Một luồng khí nóng bỏng nhanh chóng chiếm giữ lồng ngực và đầu óc Ann. Một tay khiến nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, một tay nhanh chóng tháo khuy của tấm áo choàng xám tro. Cởϊ áσ choàng ra, bên trong chỉ là chiếc áo sơ mi trắng, tay ngắn đơn giản và quần tây lửng, Ann tháo hai khuy trên cùng của cái áo sơ mi, ba lô đeo sau lưng cũng rơi bịch xuống sàn.

Mắt kính, bông tai, nhẫn, đũa phép, đồng hồ, tất cả đều rớt hết xuống sàn nhà, nhưng hai người đều không thèm để tâm tới.

Không hay từ lúc nào, hai người cứ thế ôm hôn đi tới bên mép giường.
Ánh chiều tà hoàng hôn phảng phất xuyên qua cửa sổ, toàn bộ bên trong căn phòng phủ một màu vàng cam ấm cúng, nhìn lướt qua cả thân người Hermione như được bao phủ một vầng sáng nhạt màu. Một bên dây vai của chiếc áo dài đã trệ xuống cánh tay. Ôm lấy Hermione, giờ phút này cô chỉ cảm thấy nàng đặc biệt 'ngon miệng'.

Nhìn ánh mắt hổ phách của Ann rọi lên hình bóng của bản thân, Hermione nở nụ cười yêu kiều, duỗi tay câu lấy cổ Ann, ngã về phía sau. Hai người cứ thế ngã lên chiếc giường mềm mại, khăn ga màu trắng tản nhẹ ánh vàng từ mặt trời chiều.

Mùi hương trên người Hermione là nước hoa violet Ann đã tặng. Không hề nồng nặc, thoang thoảng dịu nhẹ, chỉ kê sát vào cần cổ mới có thể ngửi được. Ann không kiềm được, như bị cuốn hút vùi đầu vào cổ Hermione hít một hơi thật sâu.
Hermione cười hì hì hai tiếng, cảm xúc dâng trào vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai cô, một cánh tay vẫn như cũ quấn lấy cổ Ann, một tay khác chạm vào tấm áo sơ mi mát lạnh của cô, ý định cởi bỏ khuy áo thứ ba.