----------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------------------
" Một nửa ? Là sao ?" Ron hỏi " Tớ chưa từng nghe tới nó."
" Bởi vì ông ta chưa từng học hành." Ann nói " Đúng là Hogwarts sẽ phát thư thông báo trúng tuyển cho các học sinh nhỏ tuổi, hơn nữa học phí không quá nặng do có quỹ giáo dục lo. Nhưng năm đó, ngành giáo dục của Bộ đã xảy ra một chuyện lớn."
" Vụ việc Nobby Ritchie ?" Hermione lập tức nói.
" Đúng thế, là nó." Ann nói.
Ron và Harry đều ngơ ngác.
" Ầy, đều do hai bồ lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật trong tiết Lịch sử phép thuật, nên chẳng biết cái mô tê gì." Hermione lại tỏ cái vẻ mặt như mọi ngày khi còn ở Hogwarts " Vào năm 1962-1968, Nobby Ritchie, vị bộ trưởng đầu tiên có gốc gác dân Muggle, ông ấy nhậm chức đã khiến cho những người có huyết thống thuần chủng hoảng sợ. Rất nhiều người trong số đó đã nghỉ việc để phản đối. Một ngày chiều của năm 1968, ông ấy tuyên bố đã mắc một căn bệnh quái ác sau đó thì từ chức. Lúc ấy Bộ giáo dục đa phần đều là người do ông ấy đề bạt, nên việc từ chức đã tạo nên một cuộc rung chuyển dữ dội, ba tháng sau đó, Bộ Phép thuật xảy ra bạo loạn và hàng loạt cuộc đình công, bãi chức được diễn ra. Chuyện này được gọi là 'Vụ việc Nobby Ritchie' ! Nghe bảo, rất nhiều phù thủy nhỏ tuổi gốc Muggle vì thế mà không thể nhận được thông báo trúng tuyển, sau đó đã có tiến hành kiểm tra lại, nhưng vẫn còn sót chút ít."
" Tata Misheni không được đến trường, những phép thuật đều do lão phù thủy lang thang kia dạy dỗ cho, sau khi lão ta chết thì ổng cũng tự nhiên nhận được một cây đũa phép. Con đường phép thuật của ông ta cứ thế dừng ở giữa chặng, hoàn toàn yếu thế so với các phù thủy được đào tạo trường lớp chính thống và có hướng đi xác định. Cho nên gọi ông ấy là dân nửa phép, bởi vì thật chất, ông ta chẳng hiểu rõ cách dùng phép là thế nào cả."
" Không được đào tạo bởi các trường phép thuật, đương nhiên những cửa hàng theo thông lệ thường ở Hẻm Xéo cũng sẽ không tuyển ông ấy, mà ông ấy cũng không được phép xin vào làm. Từ nhỏ, ông ta đều lăn lộn sinh sống trong mấy con hẻm, lại có ưu điểm là trí nhớ không tệ, bởi thế nên mới có người đề cử."
" Thế phải trở lại vấn đề vừa rồi của tớ." Vẻ mặt Ann toát ra vẻ kì lạ " Mấy cậu có lẽ biết, thế giới phép thuật hiện tại có rất nhiều đội nhóm đông đảo đi lùng bắt người nhỉ ?"
Cả ba gật đầu.
" Trừ phía chính phủ đại diện là Bộ Phép thuật, có không ít tổ chức tự phát. Thật ra họ không chỉ tìm kiếm Harry mà còn có trách nhiệm lần mò những phù thủy Muggle chạy trốn. Cứ bắt được mỗi phù thủy gốc Muggle giao nộp cho Bộ, sẽ được thưởng 50 Galleons, đây là con số không hề nhỏ. Mà Tata Misheni từ lúc ban đầu đã tham gia đội nhóm này."
" Nhưng ổng là phù thủy gốc Muggle mà ?" Ron nói.
" Cậu nghĩ thử xem, các đội nhóm lùng soát này như chợ đen vậy, một khu vực màu xám không trắng không đen, tự ý thành lập. Không ai rảnh rỗi thật sự đi điều tra xuất thân của từng người, một vài phù thủy lâm vào cảnh khốn cùng chẳng còn đường nào sẽ gia nhập. Họ chỉ có một mục đích mà thôi..." Ann nói " TIỀN ! Chỉ cần có tiền, họ sẽ chẳng buồn để tâm."
" Ừm, tin tức mình dò la được, hắn gia nhập hai đội truy bắt, đã bán đứng tin tức hơn một nửa phù thủy gốc Muggle trong đội."
Hermione thét nhẹ, mặt mày Harry và Ron đều thay đổi, như thể hai người họ vừa nuốt phải một con bọ.
" Tớ..." Harry há hốc miệng.
" Không nghĩ tới có loại người như thế đúng không ?" Ann nói " Thật ra mỗi xã hội đều sẽ có một kim tự tháp, những người sống ở đáy tháp luôn rất đông đảo. Trên thế giới này, có ngưởi sinh sống ngoài ánh sáng tươi đẹp, thì cũng sẽ có người chui rúc trong bóng tối u ám. Nhưng mà, Tata Misheni làm thế đã phá hư quy tắc của thị trường chợ đen, đoán chừng lần này ông ta sẽ bị tóm gọn."
" Chợ đen mà cũng có quy tắc ?" Ron la lên.
" Đương nhiên, nơi nào cũng có quy tắc của nó. Chỉ cần có lợi ích, tiền tài, tranh giành thì đều sẽ có." Ann nói " Chợ đen có vài quy luật không bao giờ đổi, nếu không sao mà luôn bán buôn được chứ. Bán tình báo thế nào cho được."
" Tata Misheni không phải kẻ ngu, ông ta đã phạm quy hai lần theo lí thuyết nên cầm tiền rồi bỏ trốn mới đúng." Xoay nhẹ đồng bạc Sickles trên tay " Chắc là trên đường trốn đã bị bắt lại. Có người định tống hắn vào thẳng ngục Azkaban nữa, ấy chà, lần này Bộ bắt ngoài Tata còn có hơn hai mươi người nữa phải không ? Hừm, không đúng lắm, có lẽ còn có chuyện gì khác. Chỗ này có một nghi vấn, thú vị đây..."
" Thú vị ? Chuyện gì thú vị ?" Ron hoảng sợ hỏi.
" Ở một góc độ nào đó, giải thiết như chúng ta là người làm kinh tế, vậy thì luôn phải tuân thủ theo quy luật nào đó." Trông Ann có vẻ hơi hứng thú " Ý là tối đa hóa lợi ích của bản thân, nói cách khác chính là ích kỉ, vụ lợi. Dựa vào hoàn cảnh của thị trường buôn bán mà kiếm nhiều lợi nhất, điển hình là một thị trường bán buôn tự do như chợ đen, lấy nó làm tiền đề, nếu nghiên cứu quy luật kinh doanh và hành vi mua bán, cậu sẽ phát hiện là..."
" Ấy..." Ann kịp thời dừng lại, ngượng ngùng, tằng hắng giọng " Đây đầu là những học thuyết lí luận khi làm về kinh tế. Không nói chuyện này, tóm lại là Harry, cậu cứu người là không sai. Tata Misheni là loại có thể vì tiền không thèm quan tâm tới mạng sống, lần này cậu xuất hiện bị ông ấy nhận ra. Nhưng hành vi cứu người đó chẳng liên quan gì tới hành động của ông ta cả."
Harry ngồi yên, mắt không chớp, đờ đẫn gật đầu.
" È hem..." Ann nắm tay Hermione đứng dậy " Bữa chiều mình còn chưa ăn đây, đi phòng bếp trước đã, tình huống sơ bộ mình đã nắm rõ, hai cậu nói chuyện trước đi."
Nói rồi, cô dẫn Hermione đi ra ngoài.
Cánh tay của Ron được băng lại treo lửng lơ, cậu chàng nuốt nước miếng, máy móc quay đầu hỏi Harry " Ann vừa rồi nói gì vậy ? Mình nghe không hiểu mô tê gì hết."
" Mình cũng chả biết, nhưng mà lời cuối cùng của cậu ấy muốn nói, mình không có làm sai."
" Ừm, mình có nghe thấy." Ron nói rồi khựng lại một lúc " Đột nhiên mình hiểu, vì sao cụ Dumbledore lại chọn cậu ấy làm hội trưởng Hội Phượng Hoàng rồi."
Đi vào phòng bếp, Ann đúng là đã rất đói, cô nhìn thùng mì gói đặt gần tủ, lập tức cầm lấy hai gói.
" Hermione, đun nước ấm bằng cái nồi trong tay giúp mình được không ?" Ann vừa xé bọc vừa nói.
Hermione làm theo lời. Ann bưng cái tô lớn đi tới bên nồi, chờ nước sôi, bên trong là hai vắt mì sống.
" Ann, lời vừa rồi của cậu là để an ủi Harry hả ? Thật sự không gây ra phiền phức quá lớn sao ?" Hermione đốt lửa nhỏ rồi cất lại đũa phép.
Đậy nắp nồi lại, Ann đem gói dầu đặt lên bên trên, chờ nó chảy ra.
" Đúng là có rắc rối." Ann ăn ngay nói thật " Mình không ngờ tới Harry sẽ cứu một lúc nhiều người tới vậy. Bởi vì do Harry cứu, nên những người này Hội Phượng Hoàng không thể không giúp. Chuyện những thành viên cộm cán trong Hội bị bại lộ, cậu cũng rõ, chuyện này sẽ khiến mọi thứ hơi nháo nhào, nhắc nhở họ phải chú ý an toàn của bản thân, đừng có mà đi lung tung lang bang. Nhưng vài người luôn không nghe khuyên bảo, cứ thích thập thò lén lút."
" Chẳng hạn như ?" Hermione nói.
" Bác Hagrid, bác Weasley..." Ann buột miệng thốt ra, sau đó quay đầu lại " Hermione ?"
" Mình chỉ tò mò hỏi thôi." Hermione nói " Không nói cho Ron và Harry đâu."
" Được rồi." Ann mở nắp ra, đặt hai vắt mì vào nồi, ngó đồng hồ, chỉnh ba phút đếm ngược.
" Nói tới bác Hagrid, mình nghĩ là cậu nên báo cho giáo sư McGonagall, ngoại trừ cụ Dumbledore, bác ấy nghe lời giáo sư nhất. Còn bác Weasley, thì bác gái là một biện pháp không tệ."
" Ừm, đúng thật là mình có lén đưa tin cho giáo sư McGonagall và bác gái Weasley. Nhưng lại sợ bọn họ cãi vã."
" Việc này thiệt là..." Hermione thầm thì.
Ann bỏ gói gia vị vào một tô lớn rồi dùng nĩa khuấy đều. Sau đó, cô lại lấy một cái chén rót nước lạnh vào đặt kế bên nồi. Mở tủ ra, Ann cầm hai cây xúc xích đã hút chân không và lon tôm đóng hộp ra.
Cắt xúc xích thành ba khúc, sau đó cô lại khui lon tôm hộp.
" Xém tí thì quên mất !" Ann nói rồi lấy tháo đồng hồ đưa cho Hermione " Hermione, chút nữa hết thời gian đếm ngược, cậu liền tắt lửa, vớt mì bỏ vào chén nước lạnh giúp mình nhé ?"
" Ừm, được." Hermione gật đầu, cầm lấy đồng hồ.
Ann bước nhanh ra phòng khách, lấy áo trùm và ba lô đang treo trên giá xuống.
Cô mở ra " Túi mua sắm, bay lại !"
Hai cái túi mua sắm từ ba lô bay ra, Ann cầm theo trở về phòng bếp.
Hermione vừa vớt mì ra, Ann đặt túi hàng xuống, đi lên nhận cái nĩa từ chỗ Hermione.
" Hermione, cậu giúp mình lấy đôi đũa trong cái túi nhỏ đằng kia được không ? Ban nãy mình vừa mua đấy." Ann vớt mì ra khỏi chén nước lạnh, bỏ qua bên tô gia vị.
" Đôi đũa ? Ồ, được." Hermione mở túi mua sắm ra xem thử, lục từ bên trong đống rau dưa xanh ngắt tìm thấy một bọc giấy đẹp mắt gói đôi đũa.
" Mở bọc ra giúp mình đi."
Hermione đưa chiếc đũa qua cho Ann, cô trụng vào nồi nước sôi một lúc, rồi dùng thay cho cái nĩa trộn đều gia vị và mì trong tô. Sau khi đảo đều, cô lại đổ nước sôi vào trong, tích tắc toàn bộ phòng bếp đã ngập tràn hương thơm của mì gói.
Đem xúc xích ban nãy cắt và lon tôm hộp bỏ vào bên trong, một tô mì nóng hổi cứ thế được ra lò. Lấy nắp nồi đậy cái tô lại một lát, Ann giải thích " Nấu tí nữa, thì hương vị sẽ đậm đà hơn."
Tầm ba mươi giây, Ann mở nắp nồi ra, bưng tô kê sát mặt, hài lòng gật đầu.
" Không tệ lắm." Ann ngửi một tí rồi dùng đũa gắp sợi mì lên đưa qua cho Hermione như đang tặng một món báu vật " Ăn thử nhé ? Lâu lắm rồi mình không nấu mì, cũng không biết còn ngon nữa không."
Hermione ngẩn ngơ vài giây đồng hồ.
" Ờm, chờ tí." Ann nói rồi lại kéo trở về, thổi thổi " Chắc là còn nóng lắm." Thổi cho sợi mì ấm lại, bốc hơi khói một hồi trên không trung rồi Ann đưa lại cho Hermione, đôi mắt sáng rỡ " Thử xem."
Nhìn đôi mắt màu hổ phách của Ann, Hermione hơi hé miệng, cắn lấy sợi mì.
Ann dễ dàng đút cho Hermione ăn thử, hai mắt híp lại thành một nụ cười.
" Ngon không ?"
Hermione gật đầu, nuốt mì xuống " Ngon lắm."
Ann cầm về, gắp một đũa to, ăn một ngụm thật lớn. Cô gật gù hài lòng, cầm cái tô đi vòng ra sau gian bếp, ở phía dưới cái tủ đựng chén có một hình vuông nhỏ màu đỏ thẫm, có vẻ như là nút ấn.
" Cậu né xa xa tí, lùi về sau mấy bước đi." Ann che mặt nói.
Hermione bước lùi về sau, Ann đá mạnh vào cái nút màu đỏ thẫm, tủ đựng chén bằng gỗ chầm chậm bay lên, cuối cùng khựng lại rồi biến thành một cái bàn nhỏ.
Đặt tô mì lên bàn, Ann lại mở ngăn tủ, lấy hai cái ghế đẩu đang xếp chồng bên trong. Dọn ghế ra xong, cô lại đi qua chỗ túi hàng, lấy một quả dưa nhỏ từ bên trong và con dao, cắt xéo một đường tầm hai centimet, màu ruột đỏ tươi mọng nước lộ ra.
Cắm muỗng bạc vào, Ann vui vẻ cầm qua chỗ Hermione.
" Thắc mắc mùa hè sao lại có dưa hấu hả ? Mình tới phố người Hoa mua đó." Ann nói rồi đặt quả dưa vào tay Hermione, bản thân ngồi lại trên ghế đẩu, ăn tiếp mì gói.'
Hermione ngồi đối diện, nhìn nhìn cái bàn, rồi lại ngó sang quả dưa hấu.
" Có phải là bàn kiểu quầy bar không ?" Hermione hỏi " Mình từng thấy trên TV."
Ann gật gật đầu, hai bên má phồng to " Đặt ở phòng bếp rất thích hợp, vừa chỗ cho hai người."
Hermione cười cười, dùng muỗng múc một miếng dưa.
Ann vội vàng nuốt mì đang ăn xuống, trông mong nhìn Hermione.
Hermione tỏ vẻ biết ngay thế nào cũng thế, đưa muỗng qua, Ann nhanh chóng ăn miếng dưa hấu. Ngọt mịn, mọng nước, tuy trái hơi nhỏ nhưng rất chất lượng. Ann nuốt xong miếng dưa, cười hì hì, nhanh miệng nói " Bạn gái mình đúng là tốt nhất."
Hermione mỉm cười dịu dàng, múc muỗng thứ hai đưa qua.
Cuối cùng, Ann ăn no say rời khỏi phòng bếp. Harry sớm đã không ở trong lều trại, cậu cầm cái ghế xếp nhỏ, đi ra ngoài canh gác.