[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 196: Như chưa có gì xảy ra (Phần 1)



----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

Sáng hôm sau, Hermione đã tỉnh dậy trước Ann. Thực tế là cả tối qua, nàng cũng không thể nào ngủ yên. Hermione biết, đến tận khuya Ann mới ngủ được, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Hermione không kiềm được, duỗi tay xoa đôi mày của cô.

Hơi thở sâu đầy chậm rãi, có lẽ cô vẫn còn say ngủ. Tối qua Hermione đã cố ý kéo kín rèm cửa, dù bên ngoài trời nắng sáng thế nào thì trong phòng vẫn là một màu u tối.

Hiện giờ nhớ lại thời điểm tức giận đêm qua của Ann, chỉ chạm nhẹ cô cũng sẽ nổi cơn như bé mèo nhỏ bị chọc giận. Có một quãng thời gian Crookshanks cũng như thế, nghĩ tới đây Hermione không khỏi bật cười, cũng còn may là không phát ra âm thanh nào.

Có lẽ bị đụng chạm nên hơi ngứa ngáy, Ann nhăn mũi lại, Hermione lập tức dừng mọi động tác, sợ là đánh thức cô.


Tiếng hít thở vẫn rất sâu, Ann không có tỉnh giấc.

Nhìn Ann, lại nhớ đến hình ảnh bật khóc nói hết những lời trong lòng đêm qua, nàng đau thắt lại. Nhưng lời này, có lẽ Ann đã giấu thật sau trong lòng, rõ ràng lần này nàng đã sai. Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, tối qua, nhất định cô đã rất đau khổ.

Không nên, vốn không nên như thế.

Đợi một lúc, khi Ann không còn cựa nguậy nữa, Hermione cẩn thận lấy bàn tay đang đặt trên hông mình của Ann ra, rón rén bước đi, rời khỏi giường. Chỉnh chăn lại cho Ann, sau đó Hermione để hai chân trần bước vòng qua bên kia giường.

Tới trước giá treo áo choàng và ba lô của Ann, Hermione khe khẽ mở ba lô ra, dùng đũa phép lấy ra một phần tài liệu của Hội Phượng Hoàng.

Nàng lập tức lật thẳng ra cuối trang, ở chỗ chữ kí hội trưởng, là Skool. Nó rất khác với chữ viết của Ann mà Hermione quen thuộc, nét chữ của Skool có tí gì đấy phóng khoáng và qua loa hơn.


Hermione không phát ra tiếng động, niệm bùa chú là thành một sấp giấy y hệt. Tạo thành hai bản như nhau, nhưng tiếc là khi sao chép thì con dấu đỏ của Hội đã bị biến mất.

Đem tư liệu thả lại vào ba lô, Hermione nghĩ ngợi rồi lại đọc bùa chú Accio lần nữa, mấy tờ giấy ghi chú nhỏ lẻ lần lượt bay ra.

Đây là thói quen của Ann, thường xuyên ghi chú những chi tiết cần thiết, không bao giờ thay đổi.

Hermione cũng làm tương tự, sao chép những bản ghi chú này thêm một phần y hệt, trước khi kéo khóa đóng ba lô lại, nàng đột nhiên phát ra một ý tưởng, chỉa đũa phép vào ba lô, nhỏ giọng niệm chú " Sách nấu ăn, bay đến."

Quả nhiên, thực sự có hai cuốn sách bay ra.

Một là tiếng Anh, một là tiếng Trung. Lật lật xem thử, hình ảnh thì cả hai bên không khác gì cả, Hermione quay đầu nhìn Ann đang ngủ say.


Không phải là những lúc buồn chán, cô đã đối chiếu bản tiếng Anh để học tiếng Trung chứ nhỉ ? Mà chuyện này hẳn là việc Ann có thể làm ra, Hermione cười cười, đặt lại bản tiếng Trung vào trong.

Kéo khóa ba lô lên, Hermione thay một bộ đồ thoải mái, bước ra ngoài.

--- --- --- --- ---

Ann bị tiếng chuông đồng hồ reo đánh thức, dùng chăn che kín đầu, lăn vài vòng trên giường rồi mới chịu duỗi tay tắt đồng hồ. Mắt cô vẫn chưa mở, phải nỗ lực lắm Ann mới có thể he hé nhìn giờ.

6 giờ 50 phút.

Đưa tay xoa nhẹ mắt, Ann ôm chăn ngồi dậy, những chuyện xảy ra đêm qua lần nữa tràn vào trí óc cô.

" Ầy..."

Ann rêи ɾỉ, một lần nữa nằm lăn lê trên giường.

Hồi lâu sau, cô ngồi dậy, sợ gì chứ, đâu phải là cô sai.

Đúng thế, cô không sai.

Xốc tấm chăn ra, Ann bước xuống giường.

Bước vào nhà vệ sinh, Ann nhìn vào gương soi, hất nước lạnh lên mặt, sau đó lại ngẩng đầu, viền quanh mắt vẫn còn sưng đỏ.
Thật là...

Không còn cách nào khác, cô đành dùng đũa phép làm đông cứng ly nước, rồi bọc khăn lông quanh ly, đắp lên mắt.

Đeo mắt kính lên, con ngươi hổ phách đã chuyển sang màu đen láy, viền mắt sưng đỏ xung quanh cũng biến mất. Ann thở nhẹ, bước ra ngoài.

Trong phòng khách không có ai, âm thanh truyền đến từ bếp ăn. Bước nhẹ tới phòng bếp, sau đó chân Ann khựng lại, xoay người, xốc tấm rèm che, bước ra ngoài lều trại.

Harry đang ngồi phía trước, nghịch trái Snitch, nhìn thấy Ann bước ra cậu chàng lập tức đứng dậy.

" Buổi sáng tốt lành, Ann."

Ann liếc mắt nhìn mặt cỏ, thảm và gối nằm không thấy đâu, ban nãy cô liếc sơ ngoài phòng khách cũng không thấy gì cả.

" Chào buổi sáng." Ann nói " Cậu ngủ đi, để tớ canh cho."

" Không sao đâu !" Harry vội bỏ trái Snitch vào túi " Tớ không buồn ngủ, có chuyện đang muốn cùng cậu nói."
" Chuyện gì ?"

" Ờm, tối qua, với cả sáng nay nữa, vết sẹo lại nhói lên."

" Cậu thấy gì ?"

" V..."

" Chờ đã." Ann cắt ngang lời Harry " Tối qua quên nói cùng mấy cậu, đừng gọi thẳng tên kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai."

" Vì sao ? Cụ Dumbledore bảo...."

" Tớ biết, nhưng có tin bảo hắn đã ếm một bùa chú đặc biệt lên cái tên này. Tóm lại đừng gọi thẳng ra, chuyện này tớ cần phải điều tra thêm, nên cẩn thận chút, đừng để sai sót."

" Được." Harry nói " Vậy phải kêu thế nào đây ?"

" Chúa tể Hắc ám, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, kẻ-chớ-gọi-tên-ra, kẻ thù, đối thủ, người mặc áo đen...Tùy cậu."

" Ann ?" Giọng Hermione vang lên, tiếp theo sau là tiếng lật màn che của lều trại, gương mặt nàng lộ ra. Nhìn thấy Ann đang đứng đối diện Harry, Hermione thở phào nhẹ nhõm.

Ann mấp máy miệng, nhưng cũng không xoay người mà nói tiếp với Harry " Tiếp tục kể đi."
Harry nhìn Ann rồi lại nhìn Hermione.

Hermione gật nhẹ với cậu rồi bước ra trước.

" Được rồi, tối qua tớ đã thấy hắn, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã tìm ra Gregorovitch. Hắn nhốt lão ấy ở một căn phòng và tra khảo để tìm món đồ nào đấy. Nhưng tớ không rõ lắm nó là gì, chỉ nghe Gregorovitch bảo rằng rất lâu trước đây, nó đã bị trộm mất. Sau đó tớ đã nhìn thấy những hình ảnh, có lẽ là kí ức của Gregorovitch. Một người thanh niên tóc vàng đã trộm mất nó. Hắn hỏi kẻ đó là ai ? Nhưng Gregorovitch không biết, tiếp theo đó, một tia sáng xanh lục phát ra."

" Cậu có thấy, thanh niên tóc vàng cầm cái gì không ?" Ann nghiêng đầu hỏi, tuy thế nhưng khóe mắt cô vẫn nhận ra Hermione đang chăm chú nhìn mình.

" Không, nhưng chắc là khá nhỏ."

" Nói thế có nghĩa là, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không phải muốn tìm Gregorovitch, mà là thông qua ông ta để lấy món đồ kia." Ann phân tích.
" Hắn muốn lấy nó để chế tạo thêm Trường sinh Linh Giá hả ?"

" Không phải." Hermione trả lời " Volde..."

" Hermione, đừng gọi cái tên đó ra." Harry thấy Ann nhăn mày, nhìn chăm chăm mình thì vội lên tiếng nhắc nhở " Ách...Ann vừa mới nói với tớ, tối hôm qua có tin là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã ếm một bùa chú đặc biệt lên cái tên của hắn. Tuy còn chưa xác nhận kĩ, nhưng cần phải cẩn thận."

" Ờm, kẻ... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biết rõ sự nguy hiểm của việc tàn phá linh hồn, điều đó đã là cực hạn, nếu tiếp tục làm thêm một cái, tương đương với việc phải đối đầu với nguy hiểm. Mình nghĩ, hiện tại hắn sẽ không mong linh hồn có chút tổn thương nào." Hermione miệng thì giải thích, mắt thì nhìn Ann.

" Tớ sẽ cho người trong Hội dò xét, kiểm tra tình hình gần đây của Gregorovitch và coi xem ông ta có cất chứa món bảo vật nào quý giá hay không. Còn gì nữa không ?"
Harry lắc đầu.

" Được." Lúc xoay người, Ann liếc mắt nhìn qua Hermione, thì thấy đối phương chăm chú nhìn cô.

Hơi ngẩn ra một lúc, sau đó hành động lại nhanh hơn lí trí. Ann kéo cánh tay Hermione lại, còn nhìn thấy rõ tia mừng rõ trong đôi mắt nàng.

Mấp máy môi nhưng không nói lời nào, Ann dẫn Hermione vào phòng ngủ.

Buông tay nàng ra, cô đi vào nhà vệ sinh rồi trở ra với viên đá được bọc quanh khăn lông.

" Nhắm mắt lại."

Hermione nghe lời nhắm mắt, khi cảm giác mát lạnh dễ chịu bao trùm đôi mắt, nàng không kiềm được mỉm cười, dựa theo cảm giác, duỗi tay quấn lấy vòng eo của Ann.

Chườm khăn lạnh một lúc, khi Ann lấy ra, đôi mắt sưng đỏ của Hermione đã giảm bớt hơn trước.

" Thật ra sáng nay mình đã có chườm sơ." Hermione thỏ thẻ nói.

" Ừm."

Một bàn tay đặt lên mắt Hermione, nơi mí mắt lạnh băng chạm vào da thịt ấm áp khiến cho lông mi nàng run nhẹ. Sau khi đôi mắt ấm trở lại, cô đặt tay xuống, lấy khăn lông đắp lên.
Cứ như thế, lặp lại vài ba lần, đôi mắt đã bớt sưng hẳn.

" Buông tay được không ?"

" Không." Hermione mở mắt, siết chặt vòng tay đang ôm Ann.

Ann hé miệng, sau đó lại thở dài, đưa tay tháo mắt kính xuống, đeo lên cho Hermione. Con ngươi nâu sẫm đã chuyển sang màu đen.

Hermione chớp chớp mắt.

" Để mình đi lấy một cặp kính dự phòng khác, được không ?" Ann nói, tuy cô không cười nhưng giọng rất dịu dàng.

" Cậu cũng đắp một tí đi." Hermione lấy khăn lông trên tay Ann.

Cô nhắm mắt lại.

Mát lạnh, mềm mại.

Hermione chăm sóc Ann như ban nãy đối phương làm cho mình, đắp qua đắp lại vài lần.

" Tốt rồi." Hermione lên tiếng.

Ann mở mắt ra, thấy đối phương vui vẻ mỉm cười nhìn cô.

Bốn mắt chăm chú nhìn nhau.

Kiềm không được, Ann hôn nhẹ.

Một nụ hôn không quá dài, không quá nồng nhiệt, động tác của cả hai rất nhẹ nhàng thậm chí là cẩn thẩn. Nhưng không biết vì sao lại mang tới cho Ann một cảm giác, tựa như máy điều hòa thổi trong ngày hè oi bức, mồ hôi tuôn nhẹ, mở cửa tủ lạnh vừa lúc tìm thấy một cây kem, mở bọc kem ra thì vừa lúc lại là hương vị thảo mộc mà cô thích nhất.
Cắn một ngụm, lành lạnh, vị thảo mộc tràn ngập khoang miệng.

Trán tựa trán, hai ánh mắt mơ màng, lấp lánh nhìn nhau.

" Đoán là mình không 'cứu' được nữa." Ann nhìn Hermione nói.

" Nếu đã thế..." Hermione nhìn Ann " Mình cùng cậu, Ann."

Mấp máy môi, nhưng Ann không thể nói thành lời.

Cóc, cóc, cóc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

" Cậu mở cửa đi, mình lấy mắt kính đã."

Nhìn thấy Ann đeo mắt kính lên xong, Hermione mới mở cửa ra.

Không nghĩ đến, người đứng bên ngoài là Ron, cậu chàng đang đỡ cánh tay bị thương, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều rồi.

" Sao thế ?" Hermione hỏi " Chỗ bị thương của bồ lại đau hả ?"

" Không, đỡ lắm rồi." Ron hơi khựng lại, nhìn thấy Hermione đeo mắt kính cậu có chút không quen lắm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện đó là hai người này lại bày trò chơi gì nữa sao ?

" Mình tới là muốn hỏi, bữa sáng đã xong chưa ? Còn Harry thì muốn hỏi là, có thể đem Trường sinh Linh Giá phá hủy hay không ?"
Ann đeo ba lô lên lưng, mặc áo choàng.

" Mấy cậu muốn phá hủy khi nào cũng được, cách mở mình đã nói cho Harry nghe." Ann đáp.

" Harry đề nghị để cậu phá hủy cái Trường sinh Linh Giá này." Ron nói " Tớ cũng thấy chủ ý này khá tuyệt."

" Mình đồng ý !" Hermione nói.

Ann bước ra khỏi phòng ngủ, xoay đầu nhìn ba người họ " Không cần, vẫn là ba người mấy cậu làm đi. Tìm Trường sinh Linh Giá rồi phá hủy nó, Gryffindor vẫn thích hợp hơn mình." Ann ngưng lại một chút, rồi bổ sung thêm " Cái này không liên quan đến chuyện tối qua, cứ xem như là lời dặn của cụ Dumbledore đi."

" Ann..." Hermione bước lên phía trước.

Ann không nhúc nhích " Mình nghiêm túc, hơn nữa..." Cô lắc đầu nói tiếp " Mình cũng không có khả năng phá hủy, thanh gươm Gryffindor là do yêu tinh đúc thành, từ lúc mình nhận nó từ cụ Dumbledore cũng chỉ tiếp xúc qua chiếc hộp thôi. Mình cũng không rõ bản thân có thể cầm thanh gươm đó lên không nữa."
Hermione nhíu mày, cố gắng tìm từ ngữ để phản bác lại lời nói của cô.

" Được rồi, Hermione." Ann cong khóe miệng mỉm cười " Việc này không có gì để phản bác cả, mình đói lắm, đi ăn sáng nhé ?"

" Nhưng mà Ann, bọn tớ có thể thuận lợi tìm được Trường sinh Linh Giá có phần lớn công là nhờ vào cậu." Ron nói.

" Mấy cậu biết là tốt rồi." Ann ngó mắt nhìn đồng hồ " Đi qua phòng bếp thôi, mình có việc cần nhắc nhở."

" Để mình dọn bữa sáng."

Trong phòng ăn, Hermoine và Ron đặt cái Tắt sáng lên bàn, mở ra, để Harry vào trong.

Bốn dĩa đồ ăn được bày lên bàn, mà dĩa của Ann phong phú hơn hẳn so với Ron và Harry. Một miếng dưa hấu nằm gọn trong dĩa của Ann, ngoài ra còn có thêm salad rau củ. Sandwich thì ngoài trứng, xà lách và thịt xông khói còn được bỏ thêm thịt đóng hộp. Cả chén khoai tây nghiền của Ann cũng nhiều hơn hai người họ.
Lớp bánh sandwich bên ngoài, Hermione còn dùng sốt cà chua vẻ mặt cười, chiêu này cô đã từng dùng lúc Hermione thi đậu ở kì thì OWLs thì phải ?

Thật là...

Ann nhịn không được bật cười, nhưng một lát sau, cô sờ sống mũi, dưới cái nhìn chăm chú của Hermione phía đối diện, kéo ghế ngồi xuống " Mấy cậu đã kiểm tra phạm vi của Tắt sáng rồi nhỉ ? Đại khái xa được bao nhiêu ?"

" Lấy Tắt sáng làm trung tâm, tầm 150 mét." Hermione đáp lời " Nếu có người đến, chúng ta đại khái có khoảng một đến ba phút để tranh thủ thời gian."

Ann gật đầu " Thân phận giả và thuốc Đa Dịch Quả đâu ? Có mang theo không ? Nhớ mỗi ngày đều kiểm tra cẩn thận."

Ba người gật đầu.

Ăn một miếng khoai tây nghiền, tỉ lệ bơ, tiêu, muối đều cho rất chuẩn, Ann ngẩng đầu, quả nhiên Hermione vẫn đang chăm chú nhìn cô.
" Ờm, ăn ngon lắm." Nghe Ann nói, Hermione cong khóe miệng mỉm cười.

Ron và Harry nhìn nhau, nhanh chóng cúi sát đầu vội vàng ăn, cố nhịn cười, bộ dáng này của Hermione họ thật sự hiếm khi thấy.

Ăn xong một miếng dưa hấu, Ann nói tiếp " Mình có hai chuyện muốn nhắc nhở mấy cậu, thứ nhất, từ giờ trở đi, bắt đầu con đường trốn chạy, mỗi địa điểm không được ở quá bảy mươi hai giờ. Hạn chế đến các thành phố lớn, buổi tối trở về, mình sẽ đưa bản đồ thêm cho mấy cậu."

Ann tiếp tục ăn một muỗng khoai tây nghiền, rồi nói " Cố gắng tìm tới những khu vực màu đỏ trên bản đồ. Chuyện thứ hai, mấy cậu nên bắt đầu kế hoạch đến thung lũng Godric."

Harry, Ron và Hermione liếc mắt nhìn nhau.

" À, còn nữa..." Ann lấy từ trong ba lô một cái radio cỡ bằng lòng bàn tay, đặt lên bàn, dùng đũa phép dò kênh " Về sau, ngoại trừ việc đem Nhật báo Tiên tri và Tuần san Phù Thủy tới, mấy cậu có thể nghe radio để biết thêm tin tức về thế giới phép thuật."
Cô mỉm cười lộ chiếc răng khểnh " Vì an toàn, nên cửa hàng quậy phá của Fred và George phải tạm đóng cửa. Hai người họ đang muốn quảng cáo một kênh riêng cho Hội Phượng Hoàng để nhiều người biết đến hơn, mình đã đồng ý. Sáng nay là buổi trò chuyện đầu tiên, ám hiệu là 'Hội Phượng Hoàng'."

Lời vừa nói xong, radio liền bắt được sóng, tiếng rè rè phát từ trong loa ra.

" Tốt rồi đó, 8 giờ sẽ bắt đầu." Ann ngó nhìn đồng hồ " Buổi sáng sẽ nói tầm 20 phút và 10 giờ tối thì nói tầm 30 phút."

" Nhưng trò chuyện về cái gì ?" Harry hỏi.

" Mỗi thứ đều tám nhảm một chút, nhiều nhất có lẽ là những tin tức mà Hội nhận được nhưng không có mấy tác dụng, ngược lại đối với vài phù thủy gốc Muggle đang lẩn trốn và các phù thủy bị đuổi bắt thì khá có ích. Chẳng hạn như lấy đồ ăn miễn phí mà không cần tiết lộ thân phận."
" Hửm ? Có nơi như thế nữa hả ?" Ron nhanh chóng hỏi " Ở đâu vậy ?"

Ann cắn miếng sandwich, không nhanh không chậm nuốt đồ ăn xuống rồi mới nói " Gần các khách sạn và siêu thị trong thành phố, thùng rác của người Muggle, cậu muốn hả ?"

Ron bị dọa hết hồn, cắn cứng ngắc cái muỗng trong miệng, nuốt nước miếng nói " Ann, cậu đang giỡn hả ?"

" Ở thế giới Muggle, có rất nhiều người vô gia cư dựa vào thùng rác quanh siêu thị và khách sạn để sinh sống qua ngày, những phù thủy bị truy đuổi có gì cao quý hơn hả ? Chẳng lẽ thể diện còn quan trọng hơn mạng sống ? Mundungus sở dĩ có thể trốn lâu đến vậy cũng là dựa vào điều này, hắn đã trà trộn vào những người vô gia cư sống dưới gầm cầu. Cậu có biết đây là một trong những nơi ném xác chết lí tưởng của dân Muggle không hửm ?"
Ron bị dọa đến khờ căm, cái muỗng múc khoai tây nghiền được một nửa rớt lạch cạch.

Ann cúi đầu điều chỉnh tâm trạng, rồi ngẩng đầu lên, thoải mái nói " Xin lỗi, chỉ giỡn thôi. Nhưng đương nhiên là Hội Phượng Hoàng luôn có người hoặc cất giấu vài bảng Anh ở ga tàu, bến xe, quảng trường ở khắp các thành phố trên nước Anh. Tuy không quá nhiều, nhưng nếu những phù thủy lẩn trốn tìm được cũng có thể ăn no được nửa tháng. Đám thuộc hạ của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy luôn cho rằng phù thủy là tối cao, khinh thường nhúng chàm vào những chuyện này, cơ bản sẽ không thèm đi điều tra. Mà những người kia chỉ cần cầm tiền là có thể đến cửa hàng ở thế giới Muggle mua đồ ăn, không lo sợ như thế giới phép thuật hiện tại, đi đâu cũng cần giấy chứng minh dòng máu."
" Ồ, vậy cũng tốt lắm." Ron nhét muỗng khoai tây vào miệng.

Từ hai bên loa của Radio truyền tới âm thanh " E...E...Xin chào..? Có nghe thấy rõ không ?"

Là giọng của George, anh ấy né xa micro, lớn tiếng nói " Bé A, anh có nghe rõ không ?"

" Đừng gọi bé A này A nọ ! Nghe thấy rồi..." Giọng Fred từ xa truyền tới.

" Hehe, tốt lắm ! Xin chào các bạn khán thính giả...Bây giờ là thời gian thử mic...Hiện tại bé A và bé B chúng tôi đang ở một địa điểm tuyệt mật, sẽ mang đến cho quý vị những món quà khó tưởng..."

Ann liếc mắt nhìn đồng hồ, 7 giờ 47 phút. Hai người này thật là...sớm như vậy mà kêu là thử mic ?

" Thời tiết London hôm nay tốt quá nhỉ ? Đúng không bé A ? Vừa sáng sớm mở cửa đã thấy một cơn mưa rào..."

" Đã bảo đừng có kêu bé A này nọ cơ mà. Xin chào quý vị khán thính giả, tôi là người sắp sửa lưa danh sử sách phép thuật hiện đại, mọi người có thể gọi tôi là Little Plum, quý ngài London."
Ron và Harry không khỏi bật cười, Ann cũng cười theo, Hermione nhìn cô.

" Anh mà cũng tự nhận là quý ngài ?" George cười ha hả.

" Quý vị đừng quan tâm thằng khờ này cười cợt...Tôi bảo đảm tôi không giống anh ta đâu."

" Mình ăn xong rồi." Ann đặt muỗng lên khay thức ăn, nhìn sang đồng hồ rồi đẩy ghế ra " Mấy cậu tiếp tục đi, mình đi trước. Buổi tối tầm 10 giờ mình sẽ về, không cần chừa bữa chiều."

Hermione nhìn thấy Ann đặt muỗng xuống, thì gần như đứng lên cùng lúc với cô, bước ra bên ngoài.

" Họ sao thế ?" Ron chờ Hermione đi khỏi thì nhỏ giọng hỏi Harry.

" Tối qua cãi nhau." Harry giảm nhỏ âm lượng, đặt radio sang một bên.

" Lại cãi ?" Ron nói " Con gái thật khó hiểu mà, rồi sao mà họ cãi ?"

Harry lắc đầu " Không biết, hơn nữa mình thấy hai đứa mình tốt nhất đừng hỏi."

" Ờ, duyệt." Ron gật đầu rồi lại cắm cúi ăn tiếp.
Vừa rời khỏi nhà ăn không được bao lâu, Hermione đã ôm lấy Ann. Cô dừng bước, nắm tay Hermione, xoay người lại, ôm lấy eo nàng.

" Sao vậy ?" Ann hỏi.

" Ann, buổi tối về ăn nhé ?"

" Hửm ?" Ann do dự, nhưng vẫn cười cười gật đầu " Được rồi, mình sẽ về ăn." Nói xong cô lại chọc ghẹo " Cho nên, cậu đây là...mình chưa rời đi đã bắt đầu nhớ ?"

" Đúng đó." Hermione đáp.