------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------
Ann mơ màng nhìn thấy trần nhà màu trắng, đây là đâu ? Cô chống người ngồi dậy, toàn bộ xung quanh đều rất mơ hồ không rõ nét, căn phòng tối đen ánh vài tia sáng trắng, trước mắt cô là một mảng sương mù dày đặc trắng lóa, bức tường trắng, ga trải giường cũng là một màu trắng. Loạng choạng từ trên giường bước xuống, Ann giữ chặt thanh sắt ở trên giường để tránh bị té ngã, nhìn xung quanh một vòng, cô phát hiện có một lối ra, cái cửa gỗ sơn màu trắng, trên cửa gắn một lớp kính trong suốt, từ lớp kính có thể nhìn thấy hai bóng người, âm thanh quen thuộc cũng đồng thời truyền tới.
Cô nhíu mày, giọng nói này rất quen, người này cô có quen biết ư ? Cô nhích đôi chân không có tí sức lực nào của mình từ từ tiến tới, chống vào bước tường trắng gạch men sứ, từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi lại gần.
Cách cửa càng gần, âm thành nghe rõ hơn rất nhiều, là một giọng đàn ông và người phụ nữ đang khóc nức nở.
" Lão Phương, ông không thể nhẫn tâm như vậy... Tiểu An con bé ..." Giọng người phụ nữ nức nở nghẹn ngào.
Giọng người đàn ông không lớn lắm, nhưng có thể cảm nhận được là đã mất hết kiên nhẫn " Mẹ nó, bà cho rằng tôi không muốn cứu Tiểu An ? Nhưng chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền cho chỗ này rồi ? Cuộc sống này có khác gì lúc ban đầu không ?"
" Có thể ..." Tiếng khóc càng lớn dần lên.
" Khóc khóc khóc.... Lúc nào bà cũng khóc... Chúng ta không phải chỉ có Tiểu An... Còn có Tiểu Cẩn nữa.... Tiếp tục như vậy chả khác gì quăng tiền đổ sông đổ biển hết."
" Chúng ta còn một căn nhà... Lão Phương.... Chúng ta có thể đem nó ...."
Giọng nam mang theo chút tàn nhẫn, lạnh nhạt nói lớn " Không được ! Căn nhà đó là mua để Tiểu Cẩn sau này đọc sách, học tập.... Hơn nữa hiện tại giá nhà ở thành phố H đều đang tăng cao... Bán sẽ không thể mua lại..."
Bóng dáng kia cũng không đánh trả, người đàn ông thở dài một hơi, giọng nói bất đắc dĩ " Mẹ nó à, bà thấy đấy bệnh tình này của Tiểu An trông không có vẻ gì là tốt lên... Đừng trách mấy lời thật lòng của tôi, cuộc sống của Tiểu Cẩn sau này còn rất dài.... Bà đã lãng phí hơn nửa tài sản trên người Tiểu An rồi cũng chả được cái gì .... Bà suy nghĩ cho tiểu Cẩn một chút đi.... Nó dù sao cũng gọi bà là mẹ..."
Bóng dáng người phụ nữ dùng tay che miệng lại, tiếng khóc dần trở nên nghẹn ngào.
" Mẹ nó, bác sĩ cũng nói rồi, ngày kia Tiểu An phẩu thuật tỉ lệ thành công không cao...Ngày mai nộp đi... nộp đi coi như số tiền cuối cùng của chúng ta... Nếu...Nếu Tiểu An con bé...." Giọng người đàn ông dừng lại một chút, nhẫn tâm nói " Con bé chết rồi... Chúng ta coi như cũng t..."
" Ai...." Bóng người đàn ông hơi sửng sốt, cũng không nói gì châm một điếu thuốc, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn từ cửa sổ ngó về phía bầu trời, hắn xoay người nhìn về cánh cửa, giọng điệu âm trầm nói " Tiểu An, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm.... Mấy tháng này thật sự đã hành hạ chúng ta.... Nghĩ đến cuộc sống sau này....Ai...Muốn trách thì trách....Cuộc đời của con số đã không tốt..." Nói xong câu đó, bóng người đàn ông cũng xoay đi.
Ann dựa vào vách tường lạnh băng, chỉ cảm thấy cả cơ thể lạnh ngắt...Bọn họ đang nói ai ? Là ai.... Không phải cô đúng không ? Haha, chắc chắn không phải cô đâu...
Khi cô còn nhỏ, cha thường cõng cô ngồi lên vai, mùa đông năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện đi ra bờ sông bắt cá, ngày đông lạnh giá như vậy cha còn cởϊ áσ khoác của chính mình bọc lên người cô, cõng cô chạy về nhà.
Năm sinh nhật 8 tuổi của cô, ông ấy còn dùng hết cả tháng tiền lương của mình mua quà cho cô, nói với cô rằng tiểu An cho dù con muốn ánh sao trên trời cha cũng sẽ tìm mọi cách lấy xuống cho con.... Năm cấp hai lấy được giải thưởng trong cuộc thi dương cầm, ông ấy đã nói Tiểu An, cha mẹ cả đời này tự hào, kiêu ngạo nhất là con....
Nhưng người đó là ai ?.... Còn bóng dáng kia nữa là ai ?.... Vì sao không mắng chửi cái người nói những lời tàn độc ? ....Không thể là mẹ của cô được....
Mẹ thương nhất là cô...Khi còn nhỏ, anh trai hàng xóm bắt nạt cô lấy món đồ chơi yêu thích của cô, bà ấy đã làm món ăn ngon dụ dỗ cô, ôm cô dỗ dành an ủi.
Khi lớn rồi không còn kiên nhẫn học đàn, mẹ tận tay làm đồ ăn cho cô, dỗ dành khuyên nhủ Tiểu An cố gắng một chút nữa, món này rất ngon nha ...
Người ngoài cửa là ai ? Ann che miệng, lưng tựa vào vách tường từ từ trượt xuống.
....Hức..hức...Con sợ...Con sợ....Cha mẹ... Con rất sợ....
Khung cảnh trước mặt như bị thay đổi, dù là nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được, Ann mở to đôi mắt ra nhìn, đối diện cô là cái đèn của phòng phẫu thuật, ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt, nước mắt cô không kiềm lại được mà cứ rớt xuống.
Cô cảm giác hình như mình đang nằm trên giường giải phẫu, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển của bản thân, chỉ có thể ngẩng đầu, mắt ngập tràn nước nhìn phía trước đều rất mơ hồ, hình như là đang có một bóng đen đi tới gần cô.
Từ từ, từ từ đi lại.... Bóng đen ngày càng gần....
Khoảng không trước mặt là một người khoác áo choàng đen, trong tay còn cầm lưỡi liềm to lớn....
Đừng, đừng, đừng ....Đứng đến, tâm trạng khủng hoảng bao phủ Ann, cô bắt đầu kịch liệt giãy dụa nhưng một chút cũng không cử động được.... Tay chân như bị tê cứng không thể động đậy.
Thấy bóng đèn càng ngày càng sát lại, mũ trùm đầu rớt xuống lộ ra bộ xương khô, nỗi sợ tràn ngập mỗi tế bào của Ann. Nhưng cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể kêu to " Đủ rồi, mày tránh ra...Đừng tới đây...đừng tới ...."
Bóng đen như nghe được tiếng của Ann có phản ứng lại, dưới lớp áo choàng đen, miệng của bộ xương cử động đóng mở, ngón tay lạnh băng vuốt má Ann, lành lạnh nói "Bình tĩnh... nhóc con...đừng giãy dụa nữa... không ai mong muốn mày tồn tại....vì sao không chết sớm đi...."
Ann liều mạng lắc đầu, hét to cố gắng lấn át tiếng nói của bộ xương, nhưng nó vẫn cứ như vậy âm thanh truyền thẳng vào tai Ann, mỗi câu từ đều rất rõ ràng.
" Sợ hãi...phản kháng... kinh hoàng... tuyệt vọng... Haha mấy cái này đều là những cảm xúc tuyệt vời." Mỗi từ phát ra càng làm Ann run rẩy hơn, tay chân vẫn không thể cử động, chỉ có thể miễng cưỡng xoay đầu, cô đập mạnh đỉnh đầu vào thành giường, cố gắng gào thét " Cút ! Tránh ra, đừng tới đây, đừng nói nữa ..."
Bóng áo đen chỉ còn cách Ann mấy sợi lông tơ, âm thanh ồ ồ như là tiếng kéo ghế kẽo kẹt xuống nền gạch " Níu kéo... vì sao còn muốn sống a... không ai hi vọng ngươi còn sống cả..." Nói xong liền cầm lưỡi liềm nện thẳng vào đầu Ann.
A...a...
Trong kí túc xá Slytherin, Ann bỗng từ trên giường bật thẳng người dậy, cả người cô mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển gấp gáp, nước mắt không kiềm được rơi ào xuống. Đầu tháng chín, lò sưởi trong kí túc xá đã bắt đầu cháy đỏ, bên trong vô cùng ấm áp.
Ann cảm thấy cả người cô đều lạnh cứng, tâm trạng hoảng hốt, bởi vì bao bọc quanh giường là một cái màn che, nhìn tới mảnh đen tối, hình ảnh trong mơ lại hiện lên rõ ràng trong đầu Ann, giọng nói của bóng đen phảng phất quanh tai cô.
Ann run run kéo màn che ra, nhìn lên trần nhà là tấm kính thủy tinh trong suốt, đã có ánh mặt trời chiếu rọi vào, Ann liền thở nhẹ một hơi.
Cô ngồi ở mép giường cũng không biết bao lâu, sau đó ngó thoáng qua đồng hồ, là 7 giờ hơn. Mọi người trong kí túc đều đang ngủ say, người dậy sớm nhất là Fanny cũng còn nửa tiếng nữa mới tỉnh giấc.
Ann lấy hai tay che mặt lại, bình tĩnh một chút, dùng vài câu tiếng Anh tự cổ vũ bản thân, chờ đến khi mấy hình ảnh bóng đen trong đầu biến mất dần, cô từ từ xuống giường. Đứng nhìn ánh nắng chiếu vào trên trần nhà một lúc lâu, Ann đi tới phòng vệ sinh.
Rửa mặt xong, Ann cầm cuốn «Lịch sử phép thuật thời Trung cổ» đi ra phòng sinh hoạt chung, mở sách ra ngồi đọc.
7 giờ 37 phút, Fanny mơ màng thức dậy, bởi vì đã hình thành thói quen từ lúc nhỏ, mỗi ngày hầu như cô nàng đều thức dậy vào giờ này.
Fanny kéo màn che ra, ngạc nhiên phát hiện Ann đã thức dậy từ sớm, cô nàng mỗi ngày đều quen việc đánh thức Ann dậy, Fanny lập tức ngồi dậy, bởi vì ba người còn lại trong kí túc vẫn đang ngủ nên cô nàng cũng không dám kêu lên, nhưng tốc độ nhanh chóng rời khỏi giường, đi thẳng đến nhà vệ sinh, vẫn không có ai.
Cô nàng mặc thẳng bộ đồ ngủ, mang dép đi ra khỏi phòng kí túc, chạy tới chỗ phòng sinh hoạt chung. Đến khi nhìn thấy Ann đang ngồi ở đó mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ann nghe được tiếng động sau lưng, đóng cuốn sách lại, đứng lên gương mặt bình tĩnh, giống như hôm qua không có chuyện gì xảy ra vậy. Fanny thở hổn hển nói " Ann, cậu hôm nay... Hôm nay sao lại... dậy sớm thế ?"
Ann ôm cuốn sách đi đến chỗ Fanny, bình thản nói " Tớ gặp ác mộng, cho nên dậy sớm."
Fanny chần chừ mở miệng, nhưng vẫn đem mấy lời muốn nói thu lại, cười nói với Ann " Đúng vậy Ann, chỉ là ác mộng thôi, tỉnh dậy là tốt rồi."
" Ừm." Ann đáp lời, sau đó nói tiếp " Về kí túc xá thôi."
Buổi sáng thứ sáu, lớp Độc dược, giáo sư Snape hiển nhiên rất tức giận vì chuyện của Ông Kẹ và Neville. Ở trong giờ học, thầy ấy vẫn luôn gây khó dễ học sinh Gryffindor, may là Harry, Ron và Hermione được Ann nhắc nhở trước đã chuẩn bị sẵn, luôn tuân theo quy tắc không bị giáo sư Snape lấy cớ trừ điểm. Neville tuy rằng cũng được Hermione kèm cặp, nhưng mà cậu ta ở môn Độc dược vẫn luôn học không tốt, khó thể thay đổi được, sau một lớp Độc dược đã làm cho nhà Gryffindor bị trừ 10 điểm.
Sau khi tan học, Ann bị giáo sư Snape giữ lại, Fanny định đi theo thì bị thầy ấy mời thẳng ra ngoài, Hermione cũng tính ở lại thì bị Ron và Harry lôi kéo ra khỏi phòng học.
" Stokes, ta đã nghe được sự việc của lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hôm qua, quả thật có chút không ổn, cụ Dumbledore cũng để ta hỏi thử trò xem, có cần giúp đỡ gì không ?" Snape đứng đó, nhìn thẳng vào mắt Ann, giọng điệu vẫn như mọi khi chẳng có chút nhẹ nhàng gì.
Ann rũ mí mắt xuống, né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Snape, giọng bình tĩnh nói " Giáo sư, thầy cũng biết quá khứ của con không được vui vẻ lắm, lớn lên cũng không có gì tốt đẹp. Nếu nói cần giúp đỡ, con hi vọng thầy có thể kí cho con một tấm văn bản thông báo, con muốn đi đến bệnh thất xin bà Pomfrey một chút thuốc trợ giúp giấc ngủ."
Snape sau khi xác định Ann cũng không nói dối gì, thu hồi ánh mắt nghiên cứu của mình lại, từ trên bục giảng lấy một tấm da dê, viết đơn xin phép cho Ann.
Ann duỗi tay nhận lấy, cất kĩ vào cặp, sau đó đứng lên nói "Cám ơn thầy đã giúp đỡ, chủ nhiệm."
Snape nhìn thoáng qua huy hiệu đeo trên áo của Ann, lạnh nhạt nói " Được rồi, trò có thể đi."
Ann gật đầu, lui về phía sau rồi xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng học, bốn người đã tụm lại quanh Ann " Ann, chủ nhiệm nói gì với cậu vậy ?" " Ann, Snape không làm khó dễ với cậu chứ ?" "Tớ nghĩ là thầy ấy đối với học sinh nhà mình cũng không tệ ..."
" Giáo sư Snape nhận được lời nhờ cậy của cụ Dumbledore, hỏi xem tớ có cần gì giúp đỡ không ?" Ann nói.
Bốn người thở phào, Ron lẩm bẩm " Xem ra tớ suy đoán đúng, thầy ấy chỉ tốt bụng với mấy học sinh nhà mình..."
Fanny trừng mắt liếc Ron, Hermione quan tâm hỏi Ann " Vậy cậu đã nhận lời giúp đỡ hả ?"
" Nhận rồi." Ann nói, Fanny và Hermione liếc nhìn nhau, lúc nãy ở bên ngoài Fanny đã kể cho Hermione về chuyện sáng nay Ann gặp ác mộng, nghe được Ann chịu nhận sự giúp đỡ hai người cũng yên tâm hơn nhiều.
" Vậy tụi mình đi dùng bữa ..." Fanny hỏi Ann.
Ann gật đầu. Ron và Harry trên đường đi đều nói về trận Quidditch năm nay trường sẽ thi đấu, hai năm rồi Gryffindor không đoạt được cúp, năm nay họ rất muốn lấy được. Fanny và Hermione thì nhắc về cây Mắc Cỡ với Ann, tuy rằng năm học trước Ann đã gửi cho hai người một cuốn sổ tay nhỏ làm thế nào để chăm sóc nó, nhưng khí hậu ở nước Anh để chăm sóc một chậu thực vật vùng nhiệt đới cũng không dễ, lâu lâu hai người lại hỏi Ann vài vấn đề, cô cũng đơn giản trả lời lại.
--------------------------------------------------------------------------
Một vài lời của Editor:
Tác giả nói chương này viết không tốt lắm, mình cũng cảm thấy như vậy, miêu tả của tác giả về tâm lí của Ann không rõ ràng, đơn giản chỉ có những từ hoảng sợ, kinh hoàng được lăpp lại.
Nhưng đối với cảm nhận của mình, thật ra Ann không muốn đối mặt với chuyện này và có phần sợ hãi nó có lẽ không phải bởi vì cái chết, hay là hình ảnh Tử Thần. Đơn giản là Ann hoảng sợ khi nhìn thấy thần chết bởi vì nó sẽ làm cô nhớ tới bố mẹ đã không còn cần mình nữa, mọi người đọc đến đoạn này rồi thì có thể cảm nhận thật ra Ann là kiểu ngoài lạnh trong nóng và cô rất quý tình thân.
Có lẽ các bạn sẽ có bạn cảm thấy bởi vì gia đình Ann khổ sở quá hay sao đó, nhưng Ann không buồn lòng vì chuyện đó, đối với mình cái làm Ann tổn thương đó chính là bị bố mẹ xem như là gánh nặng và cảm thấy mệt nhọc khi ở bên cạnh chăm sóc cô. Ann có thể không cần trị bệnh vì hoàn cảnh gia đình, nhưng Ann luôn cần tình cảm của bố mẹ, từ yêu thương lại bị xem là gánh nặng thật sự rất khó chịu.