-------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------------
" Mấy cậu và gia tinh trong phòng bếp đã xảy ra chuyện gì ? Chiều nay lúc mình tới, cả đám bọn họ bảo sẽ không bao giờ chào đón mấy cậu nữa." Ann nói, đôi mắt nhìn Hermione.
Buổi chiều chủ nhật, sau giờ dùng bữa, bộ ba tính trở về phòng sinh hoạt chung thì bị Ann ngăn cản.
Vẻ mặt Hermione hơi xấu hổ.
" Còn Dobby ?" Harry hỏi.
" Tớ đã hỏi bạn ấy, bạn ấy rất chào đón mấy cậu tới thăm nhưng một mình bạn ấy nói thì không tính, hơn nữa bạn ấy cái gì cũng không chịu kể bảo là giúp cậu Harry Potter giữ bí mật."
Ann nói xong, Fanny lại hỏi tiếp giọng điệu đầy sự tò mò " Chuyện này với việc chiều ngày hôm qua ở làng Hogsmeade các cậu lén la lén lút đi tới chỗ vắng người có liên quan à ?"
" Mấy cậu đi theo ? Mấy cậu nhìn thấy gì rồi ?" Harry hoảng loạn nói.
Fanny lắc đầu " Không có, hôm qua tớ tình cờ nhìn thấy mấy cậu, vốn cũng định đi theo nhưng mà Ann ..."
" Khụ khụ..." Ann đột nhiên cắt ngang lời Fanny, ở khúc cua ngay thang lầu một đám học sinh nhỏ tuổi đang cười nói đi tới.
" Đổi chỗ rồi hẵng nói chuyện..." Ann nhỏ giọng nói. Cả đám theo sau Ann đi tới một phòng học trống gần thang lầu.
" Phòng học này tần suất sử dụng rất ít, khoảng thời gian này sẽ không có ai qua. Trước tiên phải nói đã, ngày hôm qua bọn tớ không có đi theo mấy cậu, mà chắc là ở làng Hogsmeade cũng không mấy người chú ý, chiều qua ở còn đường lớn trong làng rất vắng vẻ không có ai, Fanny chú ý tới mấy cậu là bởi vì mấy cậu mặc áo choàng và mũ trùm đầu, hơn nữa khăn choàng và bao tay của Gryffindor rất dễ nhận ra. Lần sau mấy cậu muốn làm chuyện gì bí mật phải chú ý một tí, nhưng mà đừng có mặc mấy bộ đồ kì quái, đặc biệt là Harry, Thi đấu Tam Pháp thuật cậu trở nên rất nổi tiếng."
" Thực ra tụi mình tính hỏi về chuyện của Winky, nhưng sau đó Hermione lại nói sang chuyện khác..." Harry uyển chuyển nói.
" Bồ ấy tuyên truyền lợi ích tốt đẹp của gia tinh, đáng lẽ tụi mình đã hỏi được nhiều chuyện hơn rồi." Ron thở phì phò, cậu ta đối với chuyện đêm qua bị đám gia tinh đuổi đi vẫn còn bực bội.
" Đừng quên là lúc đó Winky say mèm rồi ! Bọn họ còn dùng khăn trải bàn trùm đầu Winky lại, giống như bạn ấy là cái gì đó đầy chán ghét vậy ! Chuyện này vốn không nên như vậy !" Hermione cố nói lí.
" Ách... mấy cậu đừng cãi nhau, tình huống đại khái tớ hiểu rồi." Ann phẩy tay ngăn cản hai người đang khắc khẩu.
Ann nhìn qua Hermione, khuyên giải " Hermione, mình cũng hiểu cậu vì muốn suy nghĩ cho hoàn cảnh của gia tinh, nhưng nóng vội quá sẽ không có lợi cho việc tìm hiểu bọn họ của cậu đúng không nào ? Lần sau nếu còn định đi phòng bếp thì cứ kêu tớ, nhưng tháng này cố gắng đừng tới có được không ?"
" Vậy đi, tụi mình về kí túc xá thôi Fanny." Ann chuẩn bị đứng dậy chạy trốn.
Nhung Hermione lại gọi cô lại, nàng liếc nhìn Harry rồi nói " Ann, hôm thứ sáu khi tiết Độc dược kết thúc, không phải cậu rất tò mò Karkarofff và giáo sư Snape nói chuyện gì sao ? Chiều hôm đó Harry nghe được chút ít."
Ann lần nữa ngồi xuống, dò hỏi " Thật à ? Có thể chia sẻ không ?"
Hermione vội bảo Harry mau kể ra, Harry luôn rất muốn cùng Ann thảo luận mấy chuyện này, nhưng cho tới hiện nay cô vẫn luôn kháng cự, từ chối cùng bọn họ nói.
" Đương nhiên là được rồi." Harry nói " Khoảng thời gian học lúc sau, Karkaroff tới tìm Snape, trước mặt ổng vén tay áo bên trái lên, giống vầy nè." Nói xong cậu ta còn làm mẫu " Sau đó Karkaroff đè giọng gằn xuống nói với Snape Anh thấy không? Chưa bao giờ nó rõ như vầy, chưa bao giờ kể từ khi... Đột nhiên bọn họ phát hiện ra tớ xong đuổi tớ ra ngoài, nhưng tớ cũng không thấy rõ cánh tay ổng là cái gì nữa."
Một tình tiết trong bộ phim xẹt qua đầu Ann, cô đã hiểu Karkaroff tìm Snape là vì cái gì.
" Ann ! Cậu biết điều gì hả ?" Hermione chăm chú quan sát vẻ mặt của Ann rồi kinh ngạc hỏi, nàng hiểu rõ biểu tình này của cô.
Fanny, Ron và Harry cũng tò mò nhìn về phía cô.
Hermione làm sao biết được ? Biểu hiện của cô rõ ràng vậy sao ? Vấn đề này có nên trả lời hay không đây ? Ở World Cup cũng từng xảy ra chuyện này một lần, nhưng nói ra chuyện này có phải không nên hay không ?"
Nháy mắt trong đầu Ann xuất hiện nhiều luồng suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định không nói gì cả.
Vẻ mặt bất biến lắc đầu, Ann trấn tĩnh nói " Không có gì, mình không biết. Mình chỉ là đối với chuyện Karkaroff và giáo sư Snape có chút tò mò thôi... Nhưng nếu giữa hai người bọn họ có bí mật gì đấy, mình nghĩ tốt nhất là nên chôn kín lòng hiếu kì này lại."
Trừ bỏ Hermione, trên khuôn mặt mấy người khác lộ vẻ hơi thất vọng, nhưng nàng hoài nghi liếc mắt nhìn Ann một lúc lâu, cũng không nói gì nữa.
Bị Hermione nhìn lướt qua là cô có chút chột dạ.
" Nhưng mà tin tức cái cậu nói đã thỏa mãn lòng hiếu kì của tớ, vậy tớ cũng nói cho các cậu biết một chuyện coi như trao đổi. Tớ đoán hôm qua mấy cậu đến tìm Winky là muốn hỏi chuyện về ông Crouch đúng không ?"
Harry gật đầu, nhanh chóng tiếp lời, cậu ta không muốn bỏ lỡ mấy phân tích của Ann về ông Crouch " Ông ấy có chút kì lạ, ngày đó ở trận thi đấu thứ hai, thời điểm tớ đang tìm manh mối về quả trứng vàng thì phát hiện trên bản đồ Đạo tặc, ông Crouch đang lang thang ở văn phòng của Snape."
" Cậu chắc là đã nhìn thấy cái tên Barty Crouch ?" Ann hỏi, cô không ý thức được chính mình lúc nói còn cố ý nhấn mạnh.
Harry khẳng định gật đầu " Đúng vậy, lúc đó tớ định xem thử nhưng ở chỗ thang lầu thì xem bị phát hiện, may là giáo sư Moody kịp thời giải vây..."
" Giáo sư Moody ?" Ann nghi hoặc nói, Harry gật đầu.
" Được rồi, lời cậu nói đúng là có chỗ kì quái, nhưng tớ có thể xác định với mấy cậu ông Crouch là một người cuồng công việc, loại người như ông ấy không làm việc thì cuộc sống sinh hoạt vô cùng nhàm chán..."
" Thì ra là y chang Percy... Hèn gì ảnh thích Crouch..." Ron nhỏ giọng nói, hậu quả là gánh chịu ánh mắt lườm nguýt của Fanny đang hăng say lắng nghe.
" Chuyện này mình đều nghe kể từ dì Diana, dì ấy là phó trưởng Ban Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, sau khi biết được ông Crouch bị bệnh thì mới phát hiện chuyện này." Ann nói tiếp " Nhưng loại chuyện riêng của cấp trên rất khó thăm hỏi, dù sao dì ấy vẫn còn ở Pháp, những chuyện biết được đều do Percy truyền lời lại, thư từ đều nhận được từ cú mèo của ông Crouch, nhưng chuyện này không hợp quy tắc của Bộ Phép thuật lắm."
" Bộ Phép thuật vì chuyện này rối loạn một phen, mấy cậu cũng biết Thi đấu Tam Pháp thuật là chuyện rất quan trọng, hơn nữa Ban Hợp tác Pháp thuật Quốc tế công việc vốn rất bận rộn, chuyện ông ấy bệnh về mặt tình cảm thì có thể tha thứ bỏ qua được, mà ông ấy thông qua thư từ xử lí công việc cũng không có làm trễ nải, nên Bộ cũng không có lí do gì để khiển trách. Còn nữa, nghe bảo trước khi nhận chức trưởng ban Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, ông ấy xém đã làm Bộ trưởng Bộ Phép thuật, trước đó ổng làm ở Ban Thi hành Luật Pháp thuật, có rất nhiều người quen và trung thành..."
" Nên mới diễn ra tình trạng như hiện nay, nhưng mà dựa vào minh chứng từ Nhật báo Tiên tri đưa ra, ông Crouch luôn ở nhà, cho nên việc Harry nói là thấy ông ấy xuất hiện ở Hogwarts thật kì lạ."
Ann theo thói quen xoay xoay bạc Sickles nói tiếp " Hoặc là có chuyện gì đấy còn quan trọng hơn công việc mà ông ấy thường coi trọng nên mới tới Hogwarts, hoặc là người trên bản đồ cậu thấy được không phải ông Crouch..."
" Bản đồ Đạo tặc không thể nào sai..." Harry nói chắc nịch.
" Vậy sao ? Thế thì chỉ còn một khả năng hợp lí nhất, người trên bản đồ là một Crouch khác..." Ann nói.
" Cậu nói con của ổng Crouch Jr hả ? Nhưng hắn ta chết rồi..."
Ann và Fanny đều cùng nhìn về Ron.
" Ách.... Chuyện này... à thì là do... mình đọc được trong mấy tờ báo cũ ở nhà !" Ron trong khó ló ra cái khôn, cậu ta không thể nói chuyện về Bệnh Cảm ( chú Sirius ) cho họ biết được, cậu đã hứa với Harry không tiết lộ gì về chuyện này rồi, thêm một người biết, chú Sirius sẽ thêm một phần nguy hiểm.
" Courch Jr bị bắt trong một cuộc truy quét Tử thần Thực tử vào nhiều năm trước, đã tống cổ và Azkaban, chính ba hắn đã đưa hắn vào ngục giam, một năm sau đó đã chết rồi... Lúc đó có vài tờ báo đưa tin về chuyện này, ba với má tớ còn thảo luận rất lâu về chuyện giáo dục con cái..." Ron bộ dáng nói như thật.
" Nói như vậy... Để tớ nghĩ xem đã, mấy cậu cũng biết ở Hogwarts không thể nào dùng Độn thổ để đi vào, chỉ có thể thông qua mạng lưới lò sưởi và chổi bay. Nhưng mạng lưới thì đã bị Bộ kiểm soát, còn chổi bay chắc chắn sẽ bị cụ Dumbledore phát hiện. Vấn đề càng ngày xuất hiện càng nhiều, nếu ông ấy thật sự tới đây, làm sao che giấu được cả đám người mà tiến vào lâu đài ?" Ann nghi vấn.
" Không lẽ ổng giống mụ Rita Skeeter đáng ghét, có phương pháp bí mật nào đó giấu diếm cả đám người ?" Ron nói.
Ann lắc đầu " Không đúng, ông Crouch và Rita Skeeter không giống nhau, sẽ không thể nào dùng cùng một phương pháp, người ở địa vị cao như vậy không thể nào lại như Skeeter trộm cắp lén lút, chắc chắn có biện pháp đơn giản hơn để lẩn vào, nếu phải làm chuyện gì bí mật cũng sẽ không bệnh tật như bây giờ, Bộ Phép thuật, thế giới phép thuật tất cả đều chú ý từng tin tức một của ông ấy."
" Vậy rốt cuộc là như nào ?" Ron mất kiên nhẫn nói.
" Chân tướng rất khó tìm ra, chuyện này cũng giống như xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám vậy, có lẽ phải đến cuối cùng mới biết được kết cục... Hiện tại thông tin không đủ, lỗ hổng quá nhiều, chỉ có thể phân tích một cách mơ hồ." Ann đưa ra kết luận, cô nói câu cuối cùng " Thực ra mà nói, tớ nhắc nhở mấy cậu một chút, trực giác mách bảo cho tớ giáo sư Moody có chút kì lạ, đừng nên tin tưởng thầy ấy quá."
" Hả ? Vì sao vậy ? Tớ thấy thầy ấy rất tốt..." Harry hỏi.
" Trực giác mà thôi..." Ann đùa giỡn " Có lẽ bởi vì tiền sử của giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts đều có vấn đề...."
Nói xong Ann đứng lên " Thôi, nói chuyện như vậy cũng đủ rồi, tụi tớ về kí túc xá trước đây." Nói mấy câu tạm biệt với ba người họ, Ann cùng Fanny rời khỏi phòng học.
" Ann, tớ cảm thấy ba bọn họ có điều giấu diếm, đặc biệt là câu nói lúc nãy của Ron, thời điểm truy quét Tử thần Thực tử, tụi mình còn nhỏ như vậy làm sao có thể nhớ rõ ràng được chứ ?" Fanny nói với Ann.
Ann không quan tâm lắm nói ra " Bọn họ có chuyện giấu diếm cũng rất bình thường, mỗi người đều có bí mật không thể nói với ai mà, hơn nữa họ đã không nói thì chắc chắn có suy tính riêng của mình, cho dù bọn họ có thật sự nói, tớ chưa chắc đã muốn nghe đâu."