Vốn Thẩm Tuyền mệt mỏi định ngủ một chút nhưng mãi lại không ngủ được. Người hai nhà nghe thấy lời Thẩm Tuyền thì cũng gỡ bỏ hiểu lầm, có thể tập trung chăm sóc Thẩm Tuyền và trông cháu rồi.
Thẩm Tuyền nghe thấy con mình thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng thì khoé môi cô cong cong. Văn Trạch Lệ quay lại phòng bệnh, nhìn thấy nụ cười của vợ mình, tim anh rung lên, anh đi tới kéo ghế ra ngồi cạnh bên cô.
Thẩm Tuyền nhướng mày, một lúc sau cô bật cười nói: “Để công kích lại việc anh đưa Dương Nhu đi à?”
Văn Trạch Lệ: “Ừ.”
Ban nãy Văn Trạch Lệ đi xử lí, Thẩm Tuyền cũng đã đọc được hotsearch, cô hơi sững lại, hỏi: “Sao anh ta biết là em sinh rồi?”
“Không phải hotsearch này, cái trước đó cơ, cái hotsearch sau đó là do một vài cánh truyền thông nhân cơ hội đăng lên, ban nãy anh ta trông vậy thì tiện tay gỡ hotsearch này xuống luôn.”
Thẩm Tuyền suy nghĩ đôi phút.
Cũng phải, hai hot search có cách diễn đạt hoàn toàn khác nhau.
Hotsearch đầu tiên ghi là [Nghi ngờ].
Nhưng hotsearch thứ hai lại cắt câu lấy nghĩa là [Lại ngoại tình].
Thẩm Tuyền ngáp một cái, nói: “Xem ra có nhiều người để ý chuyện em mang thai nhỉ, đến em ra vào viện cũng biết.”
Văn Trạch Lệ nắm tay cô nói: “Phải điều tra những người xung quanh em thôi.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Cô vỡ ối lúc 5 giờ sáng, 5 giờ rưỡi tới bệnh viện, tiếp đó là vào phòng mổ, đến khi ra khỏi phòng mổ cũng chỉ vẻn vẹn một buổi sáng, hơn nữa là người nhà lặng lẽ đưa cô tới mà. Không ngờ đám người đó lại chú ý tới cô như vậy, Thẩm Tuyền sờ mặt Văn Trạch Lệ: “Anh điều tra ra được là bên truyền thông nào chưa?”
Văn Trạch Lệ: “Bọn anh đang điều tra.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Cô cũng muốn biết cánh truyền thông nào để ý tới mình như vậy.
Lúc này, điện thoại của Văn Trạch Lệ đổ chuông, anh mở ra xem.
Hứa Điện: [Tôi thay cậu tìm ra cánh truyền thông đó rồi, ừm, để tôi xem nào, người đại diện pháp lý là Lam Huệ? Nhà họ Lam hay sao ấy?]
Hứa Điện: [Với cả, xin lỗi Thẩm Tuyền hộ tôi nhé, nếu không phải do cái hotsearch đó của tôi thì người khác đã không nhân cơ hội rồi.]
Hứa Điện: [Chúc mừng cậu lên chức bố nhé.]
Văn Trạch Lệ: [Cậu không định tặng con trai tôi cái gì à?]
Hứa Điện: […………]
Hứa Điện: [Máy bay tư nhân nhé?]
Văn Trạch Lệ: [Cảm ơn.]
Hứa Điện: [Cậu đúng là chẳng biết khách sáo.]
Văn Trạch Lệ không trả lời Hứa Điện nữa, anh nhìn sáu chữ người đại diện pháp lý Lam Huệ, hotsearch của Hứa Điện dễ tìm như vậy là vì Hứa Điện không có ý định giấu. Nhưng hotsearch do cánh truyền thông này tung ra vốn ban đầu không hề dễ tìm mà là tung ra dưới một bài đăng ẩn danh trên diễn đàn.
Lên hotsearch một cách thụ động.
Thế nên tất cả mọi người đều biết Thẩm Tuyền đã sinh rồi, Văn Trạch Lệ còn lừa dối cô.
Văn Trạch Lệ càng cảm thấy có lỗi với Thẩm Tuyền, nếu nói là Lam Huệ không nhắm vào anh thì kẻ ngốc cũng không tin. Nhà họ Lam ơi là nhà họ Lam, mắt Văn Trạch Lệ xẹt qua tia lạnh lùng.
Thẩm Tuyền nhìn anh: “Hứa Điện gửi tin nhắn gì cho anh đấy?”
Văn Trạch Lệ cúi đầu hôn lên môi cô rồi nói: “Chúc mừng chúng ta với cả là xin lỗi em.”
Thẩm Tuyền mỉm cười.
Đúng lúc này điện thoại cô cũng đổ chuông, cô cầm lên xem, là Thường Tuyết gửi tin nhắn tới.
Thường Tuyết: [Vãi ò, mình nhận được một cọc tiền từ Tổng giám đốc Hứa ở Lệ Thành, anh ấy nói là đầu tư thêm cho Thừa Thắng, khoản đầu tư thêm đó sẽ nằm trong tay cậu, rồi ban nãy Tổng giám đốc Tả gửi tin nhắn nói là cậu trở thành cổ đông lớn nhất của Thừa Thắng rồi.]
Thường Tuyết: [Không phải Tổng giám đốc Hứa là anh em của Tổng giám đốc Văn à? Sao không giúp anh ấy lại giúp cậu chứ?]
Tháng 8 năm nay, Thừa Thắng sẽ lên sàn chứng khoán.
Thẩm Tuyền nhướng mày, đưa cho Văn Trạch Lệ đọc.
Văn Trạch Lệ đọc rồi: “…”
CMN, anh em cây khế mà.
Anh khó khăn lắm mới trở thành đại cổ đông của Thừa Thắng, lần đó là anh còn giành lại từ tay Thẩm Tuyền, giờ lại trả lại cho cô rồi, lại quay về trước khi giải phóng rồi.
Thẩm Tuyền: “Cọc tiền này của Hứa Điện lớn lắm, em không cần trả lại đâu nhỉ?”
“Không cần, đừng trả, nó cho thì em cứ nhận đi.” Văn Trạch Lệ nghĩ lại rồi, đó là vợ anh, Hứa Điện đầu tư thêm cho vợ mình thì có gì mà anh không vui chứ?
Thẩm Tuyền với anh mới là người một nhà mà.
Nghĩ vậy, anh cũng thấy vui.
“Cứ nhận đi, nó còn bảo sẽ tặng con trai chúng ta một chiếc máy bay tư nhân cơ.”
Thẩm Tuyền đặt điện thoại xuống: “Anh Hứa hào phóng quá nhỉ.”
Lúc này y tá đi vào, nhắc Thẩm Tuyền có thể xoay người rồi. Thẩm Tuyền làm theo cách mà y tá dạy cô, chỉ tiếc là vừa động đậy đã đau, Văn Trạch Lệ thương xót vô cùng, vội tiến tới đỡ cô và giúp cô. Thẩm Tuyền nắm lấy cánh tay anh, xoay một cái, mắt cô ửng đỏ.
“Đau quá.”
“Phải làm sao đây vợ…” Đây là lần đầu tiên cô thế này, Văn Trạch Lệ lo lắng tới nỗi đầu đầy mổ hôi, anh nhìn y tá: “Có cách gì giảm đau không?”
Cô y tá lắc đầu.
Cô y tá nói: “Phải xoay người chứ, không là dễ liền chung vào vết thương lắm.”
Thẩm Tuyền nghe vậy bèn nghiến răng nghiến lợi tiếp tục xoay người. Tay cô bấu vào cánh tay anh, Văn Trạch Lệ luôn tiếp sức cho cô, anh tận mắt nhìn thấy cô nhịn đau xoay người.
Tất cả các thành viên trong gia đình cũng tụ tập lại đó.
Ai cũng muốn giúp nhưng không còn cách nào, vì việc này chỉ có thể tự cô mà thôi. Đợi tới khi y tá nói có thể nghỉ một lúc, Thẩm Tuyền dựa lên người Văn Trạch Lệ, không cất một tiếng.
Văn Trạch Lệ ôm cô, ngón tay khẽ run lên.
Anh nói: “Không sinh đứa nữa nữa đâu.”
Thẩm Tuyền dựa lên người anh, không trả lời. Cô ngửi mùi hương trên người anh, là mùi thơm từ nước giặt, là mùi mà cô và anh đều có, tiếp đó Thẩm Tuyền dần dần thiếp đi.
Mạc Điềm thấy cô ngủ rồi bèn vội vàng kéo chăn đắp cho cô, bà nói: “Lúc sinh Thẩm Hách mẹ cũng sinh mổ, cũng đau như thế.”
“Thế nên phụ nữ sinh nở chẳng khác gì đi dạo một vòng quỷ môn quan cả.”
Lâm Tiếu Nhi nói với Văn Trạch Lệ: “Con phải đối xử với con bé thật tốt đấy.”
Văn Trạch Lệ không trả lời, anh vuốt tóc cô, trán cô cũng đổ mồ hôi rồi, nhìn là biết đau nhường nào.
*
Thẩm Tuyền chợp mắt khoảng hơn một tiếng, tiếp đó cô còn phải uống nước, bài tiết, đi lại rồi lau người, mấy chuyện này nhìn là biết đau. Văn Trạch Lệ luôn ở bên cô, có mấy lần Thẩm Tuyền không đi nổi đành dựa lên người anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh lại khiến cô yên tâm hơn nhiều.
Căn phòng rất to nên Thẩm Tuyền chỉ đi lại trong phòng.
Ở cửa bệnh viện, Văn Trạch Lệ cho người điều tra, bắt được mấy tên phóng viên lén lút, tiễn thẳng đến sở cảnh sát.
Đến lần đầu tiên uống sữa mẹ của đứa bé cũng diễn ra rất thuận lợi.
Văn Trạch Lê ở lại bệnh viện luôn, anh tắm xong đi ra thấy Thẩm Tuyền đang cho uống sữa. Nhìn con mình uống vui vẻ như vậy, đột nhiên anh lại cảm thấy thằng nhỏ này tới là để giật vợ của anh.
Cũng may lúc này Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn thấy anh: “Lại đây lau lưng cho em đi, đổ mồ hôi rồi.”
Văn Trạch Lệ: “Anh làm đây.”
Anh lấy nước nóng, sau đó ngồi về sau Thẩm Tuyền lau người cho cô. Thẩm Tuyền cho đứa bé bú xong bèn bế đứa bé cho bảo mẫu, Văn Trạch Lệ nhẹ ôm lấy eo cô rồi nói: “Cho uống một tháng thôi, hết cữ thì cai đi.”
Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh: “Tại sao?”
Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô: “Vất vả quá.”
Thẩm Tuyền: “Em chỉ cho con ăn thôi chứ có trông nom gì đâu, không hề vất vả.”
Văn Trạch Lệ cụp mắt xuống, không nói gì. Một tuần sau, Thẩm Tuyền xuất viện, về nhà họ Thẩm ở cữ.
Một tháng này Văn Trạch Lệ cũng luôn ở bên cô. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài việc cần xử lí anh mới ra ngoài, thậm chí anh còn giúp Thẩm Tuyền họp video luôn.
Thẩm Tiểu Toàn cũng đảm nhận toàn bộ công việc của Thẩm Tuyền.
Ngoài việc cho con bú, thời gian còn lại Thẩm Tuyền chỉ việc ngủ và nghỉ ngơi, có Văn Trạch Lệ ở bên, tâm trạng cô rất tốt, tăng tới 2-3 cân.
Tiệc đầy tháng được tổ chức ở khách sạn dưới trướng Văn Thị, máy bay tư nhân của Hứa Điện cũng đã được tặng, các anh em khác cũng mang quà tới.
Nhưng việc tình cảm của Hứa Điện vẫn đang bấp bênh nên anh ta không tham gia, chỉ có mấy người Chu Dương tới.
Đa phần đứa bé sẽ nằm trong tay Thẩm Tuyền, không phải Văn Trạch Lệ không bế mà là vì Thẩm Tuyền không cho anh bế. Cô đi giày cao gót, tuy mặt mày vẫn vậy nhưng lại dịu dàng hơn nhiều. Văn Trạch Lệ ôm eo cô, nhìn bé cưng trong lòng cô.
Mấy giây sau, anh mới nhìn sang chỗ khác: “Vợ à, để anh bế bé Thân đi, em ăn gì đi đã.”
Bé cưng tên là Văn Thân, thân trong thân sĩ.
Thẩm Tuyền: “Em không đói lắm.”
“Anh muốn bế con à?” Thẩm Tuyền liếc anh một cái, Văn Trạch Lệ bật cười nói: “Ừ, đúng.”
Thẩm Tuyền liền đưa bé cưng cho anh.
Văn Trạch Lệ bế con, anh liếc mắt nhìn bé cưng, bé cưng i i a a tóm lấy áo sơ mi anh, ngón tay Văn Trạch Lệ vuốt nhẹ lên mũi Văn Thân: “Đừng có mà nghịch ngợm.”
“A a a a…”
Nhìn thấy hai bố con như vậy, Thẩm Tuyền mỉm cười, cúi đầu bắt đầu ăn uống. Lúc này, trên TV treo tường nổ ra một dòng tin.
[Tập đoàn Lam Thị sắp phá sản]
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn một hồi.
Tiếp đó điện thoại cô đổ chuông, cô cầm lên xem.
Thường Tuyết: [Chuyện Lam Thị phá sản là do sếp Văn làm đấy.]
Thẩm Tuyền ngừng ăn, nhìn người đàn ông đang trò chuyện với Cố Thành ở bên kia. Văn Trạch Lệ thản nhiên dùng đầu ngón tay trêu chọc bé cưng, vẻ mặt vui vẻ, vẫn rất tuấn tú.
Thẩm Tuyền cúi đầu gửi tin nhắn cho Thường Tuyết.
Thẩm Tuyền: [Sao anh ấy lại làm vậy vậy?]
Thường Tuyết: [Nhiếp Tư nói là hotsearch sinh con hôm cậu đi sinh là do công ty Lam Huệ làm. À một năm này các cậu kết hôn, bên phía Lam Huệ đã thu thập rất nhiều tài liệu của cậu và Văn thiếu, hình như còn có rất nhiều tin tức bóng gió, có lẽ vốn là kế hoạch rồi… Thỉnh thoảng tung tin ra cho mọi người hóng ấy.]
Thẩm Tuyền: [Mình hiểu rồi.]
Đêm đó về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền cho bé cưng ăn xong bèn cho bé ngủ trong cũi. Thẩm Tuyền cởi đồ ngủ đi tắm, Văn Trạch Lệ cởi vest ra, đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói: “Anh tắm cho em.”
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
Thích thì nhích vậy.
Đến giờ hai người vẫn chưa làm gì được. Văn Trạch Lệ tắm cho cô xong thì cầm khăn tắm lên bọc người cô lại, ôm cô dậy đặt lên giường.
Thẩm Tuyền ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ dùng khăn lau tóc cho cô, anh lại hỏi: “Đã đầy tháng rồi, có phải nên cai sữa rồi không?”
Thẩm Tuyền hoàn toàn không hiểu vì sao anh cứ cố chấp với việc này làm gì, cô có chút lười nhác nói: “Có phải em không có sữa đâu, cai làm gì?”
Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cai sớm đi mà.”
Thẩm Tuyền rướn người ôm lấy eo anh. Ngón tay của anh dịu dàng tiếp tục lau tóc cho cô, Thẩm Tuyền đột nhiên hỏi: “Chuyện Lam Thị phá sản là anh làm à?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, mãi một lúc sau: “Ừ.”
Thẩm Tuyền: “Sao anh không nói cho em biết?”
Văn Trạch Lệ treo khăn tắm lên, ngồi xuống giường, anh đè cô nằm lên giường hôn lên môi cô, hôn mãi hôn mãi, anh nói: “Chẳng có gì phải nói cả, anh muốn xử lý thì xử lí thôi.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, ôm lấy cổ anh và nhìn anh.
Sao cô cảm thấy từ sau khi sinh bé cưng, chỉ trong một đêm người đàn ông này lại trở nên trưởng thành thế nhỉ, cảm xúc trong ánh mắt càng ngày càng khó hiểu.
Nhưng cũng chính bởi vậy, người đàn ông này càng trở nên hấp dẫn hơn. Thẩm Tuyền ngẩng đầu lên hôn anh, hôn mãi đến cuối cùng, Văn Trạch Lệ chống người dậy, nhéo nhéo cằm cô.
Anh nhìn cô một lúc thật lâu rồi trầm giọng nói: “Em đúng là muốn mạng của anh mà.”
Nói xong, anh đứng dậy, vào phòng tắm giải quyết.
*
Sau tiệc đầy tháng, Thẩm Tuyền vẫn phải tiếp tục ở cữ, ý định của Mạc Điềm là để Thẩm Tuyền ở cữ đủ 42 ngày, Thẩm Tuyền vừa ở cữ vừa bắt đầu làm việc trở lại.
Trong nội bộ công ty hai nhà Văn Thẩm bắt đầu lan truyền những bức ảnh Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền ở nhà với nhau, ôm hôn, Văn Trạch Lệ mát xa vai cho Thẩm Tuyền, hai người ôm con đứng trước cửa sổ trò chuyện, Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bế con.
Những bức ảnh này một phát đã dẹp tan ý nghĩ của những nhân viên sau khi xem hotsearch trong lòng còn đang nghi ngờ.
Hai người này rõ ràng rất tình cảm, rất yêu nhau mà.
Hết 42 ngày ở cữ thì cần phải đi viện kiểm tra. Từ sáng sớm, Văn Trạch Lệ đã kéo Thẩm Tuyền từ trong chăn ra, mỉm cười nói: “Bé mèo lười, hôm nay phải đi kiểm tra lại đấy.”
Sau khi ngồi thẳng dậy, Thẩm Tuyền ngáp một cái rồi bế con trai nằm giữa giường lên. Văn Trạch Lệ híp mắt, bế con trai rồi nói: “Em đi rửa mặt đi, anh đi pha sữa cho con uống.”
Thẩm Tuyền nói: “Em có sữa mà.”
Vừa nói cô vừa vén áo lên.
Văn Trạch Lê đứng đó nhìn một lúc, ánh mắt sâu xa, một lúc sau anh cúi đầu thơm lên má cô rồi mới ôm bé cưng đã ăn no ra khỏi phòng.
Thẩm Tuyền đi vệ sinh cá nhân.
Khoảng chín giờ rưỡi, Văn Trạch Lệ lái xe đưa Mạc Điềm, Thẩm Tuyền và bé cưng đi viện kiểm tra lại, mọi thứ đều rất thuận lợi. Cơ thể của Thẩm Tuyền đã phục hồi khá tốt, nửa tháng trước cô đã bắt đầu tập hồi phục sau sinh, giáo viên tư đến nhà dậy cho cô.
Xong xuôi mọi thứ, quay về nhà.
Cả nhà đang ngồi trong phòng khách, Mạc Điềm có ý bảo Thẩm Tuyền nghỉ thêm hai tháng nữa, Thẩm Tuyền dựa vào lòng Văn Trạch Lệ, lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con đi làm được mà.”
Văn Trạch Lệ ôm lấy cô, nhỏ giọng thuyết phục: “Người khác nghỉ thai sản nghỉ hẳn mấy tháng, em mới nghỉ có chút éc.”
Thẩm Tuyền liếc anh một cái: “Nhưng ở nhà em chán lắm.”
Văn Trạch Lệ: “Thì em làm ở nhà là được.”
Thẩm Tuyền không nói gì. Thẩm Tiêu Toàn đặt cốc cà phê xuống, cũng khuyên: “Sức khoẻ quan trọng.”
Mạc Điềm: “Đúng đấy, hồi trước mẹ sinh 4 tháng rồi vẫn thấy đau lưng cơ, con còn chưa nghỉ tới 2 tháng, không được, phải nghỉ ngơi thêm, bố con cũng đâu phải vô dụng đâu.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
“Chồng con cũng đâu phải vật để đó đâu.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ, mỉm cười nói: “Ừ, anh sẽ họp giúp em.”
Cuối cùng Thẩm Tuyền cũng đồng ý, chịu nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa. Huống chi giờ con còn bé, cô vẫn chưa có ý định dừng sữa mẹ, ba người còn lại thở phào một hơn.
Cứ thế, Thẩm Tuyền nghỉ thêm hai tháng nữa, đương nhiên không phải lúc nào cô cũng ở nhà, thỉnh thoảng cô sẽ cùng Trần Y hoặc Thường Tuyết đi mua sắm.
Thỉnh thoảng Văn Trạch Lệ cũng sẽ cùng cô đi xem phim.
Thẩm Tuyền đeo kính râm vừa xuất hiện trong rạp chiếu phim đã rất hút mắt, Văn Trạch Lệ ôm eo cô đi vào, lúc này đôi mắt hẹp dài đã có chút sắc lạnh.
Thêm cả khuôn mặt lạnh lùng của anh khiến cho rất nhiều người không dám nhìn Thẩm Tuyền đứng cạnh anh nữa.
Nói là xem phim, nhưng Thẩm Tuyền vẫn thiếp đi trong lòng Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ ôm cô nhìn màn hình lớn, anh rất trân trọng thời gian riêng của hai người, mãi cho tới khi phim kết thúc, mọi người rời khỏi rạp.
Điện thoại trong túi Thẩm Tuyền đổ chuông, Văn Trạch Lệ lấy ra nghe máy.
Văn Trạch Lệ nhận cuộc gọi, anh nhỏ giọng hỏi: “Dạ, mẹ?”
Mạc Điềm hỏi: “Bao giờ hai đứa về đấy? Bé Thân đang đòi hai đứa nè.”
Văn Trạch Lệ hơi sững lại, anh cười nói: “Không về ngay được đâu ạ.”
Mạc Điềm: “Không phải bảo là chỉ xem phim thôi à?”
Văn Trạch Lệ: “Bọn con định xem thêm một bộ phim nữa ạ.”
Mạc Điềm: “…Thế xem đi.”
Bà cúp máy. Văn Trạch Lệ chuẩn bị bỏ điện thoại lại vào túi Thẩm Tuyền, mắt chạm phải một đôi mắt xinh đẹp, Thẩm Tuyền đã tình, Văn Trạch Lệ sững người, anh nói: “Em dậy rồi à?”
Thẩm Tuyền bình tĩnh hỏi vặn lại: “Chúng ta đi xem thêm phim lúc nào?”
Văn Trạch Lệ: “Anh thấy em ngủ say, định lại mua thêm vé nữa xem.”
Thẩm Tuyền híp mắt, không biết vì sao mấy tháng này thái độ anh đối với con trai nổi lên trong lòng cô, Thẩm Tuyền lạnh lùng hỏi lại: “Anh bất mãn với con trai lắm à?”
Văn Trạch Lệ không nói gì, đôi mắt hẹp dài cúi xuống, từ từ kéo khoác túi cho cô.
Thẩm Tuyền vẫn nhìn anh: “Nói gì đi.”
Kéo khóa xong, Văn Trạch Lệ ngả người ra sau, yết hầu của anh chuyển động. Anh dựa lên tay vịn, góc nghiêng lạnh lùng, Thẩm Tuyền đưa tay nắm lấy cằm anh kéo tới.
Trong đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ mang theo sự lạnh lùng, anh cong môi, mỉm cười nói: “Đúng, anh rất ngứa mắt.”
“Tại sao?”
Văn Trạch Lệ sán tới, áp trán lên trán cô, mắt đỏ hồng, tiếp đó anh cắn răng nói: “Nó cướp mất em, anh rất không vui.”