Tầng hai rất yên lặng, sau khi Văn Trạch Lệ hỏi câu này thì cả hai người đều lặng im. Anh không tin tưởng Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn người đàn ông này, một lúc lâu sau cô nhếch khóe môi cười lạnh.
Cô nói: “Ngủ rồi đấy.”
Sắc mặt Văn Trạch Tân tức khắc thêm u ám: “Thế à?”
Thời khắc đó, phẫn nộ và ghen tuông mãnh liệt trào tới thiêu trụi lý trí của anh. Anh ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ phụ, nhưng nào ngờ vào phòng ngủ phụ mới phát hiện nơi đây đã bị sửa thành phòng sách.
Dấu vết cuối cùng của anh trong biệt thự tân hôn này đã bị xoá bỏ sạch sẽ.
Đôi chân anh ngừng lại trong giây lát, vài phút sau lại quay người đi về phía phòng của Thẩm Tuyền, một chân đá cửa ra vào. Thẩm Tuyền nằm trong lòng anh giãy dụa nhưng không vùng ra được, cứ thế ngã xuống giường.
Cô ghét nhất tại sao sức phụ nữ luôn yếu hơn sức đàn ông.
Văn Trạch Lệ giữ hai tay cô ấn xuống giường rồi cúi đầu hôn. Thầm Tuyền tránh né, hai người giằng co, ngay lập tức Văn Trạch Lệ một tay giữ chặt lấy hay tay cô, tay khác giữ cằm cô rồi hôn mạnh xuống.
Trong phòng chỉ có chút ánh sáng.
Lông mi Thẩm Tuyền run run, cô nheo mắt nhìn người đàn ông đang nổi cơn điên này. Văn Trạch Lệ cũng không nhắm mắt, đôi mắt dài híp lại nhìn cô chằm chằm, lúc tiến quân thần tốc, anh quan sát vẻ mặt cô.
Thẩm Tuyền hít thở nặng nề, cô nghiêng đầu ghé vào tai anh nói: “Kỹ thuật của anh cũng thường thôi.”
Mặt Văn Trạch Lệ đen thêm vài phần, dùng sức mạnh hơn.
Trong phòng vang lên những âm thanh vụn vặt, làn da của Thẩm Tuyền bị anh nhéo cho xanh xanh hồng hồng, toàn là dấu hôn. Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ hôn lên lưng cô, nhỏ giọng nói: “Anh biết, em là gái tân.”
“Em vốn chưa từng ngủ cùng Nhiếp Thừa.”
“Nếu như em ngủ cùng cậu ta rồi thì đêm đó em đã tìm chỗ đó giúp anh rồi.”
Sau lưng Thẩm Tuyền toàn mồ hôi, cô lười trả lời anh, lần mò điện thoại trên đầu giường, gọi điện thoại cho dì giúp việc ở dưới lầu: “Dì ơi, dì nhặt lại hộ con 4 quyển tạp chí kia với ạ.”
Sắc mặt Văn Trạch Lệ lại càng thêm đen, anh nắm lấy cánh tay cô.
Thẩm Tuyền nói: “Anh đi được rồi đấy.”
Giọng nói của Văn Trạch Lệ khàn khàn, anh miết mặt cô, cắn răng nói: “Chúng ta phục hôn nhé?”
Mắt anh phiếm hồng.
Thầm Tuyền không hề đáp lại, đẩy tay anh ra, xoay người đứng dậy. Đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, là dì giúp việc, người đã nhặt tạp chí lại và cũng là người đang lo lắng cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cúi người, đôi chân dài quỳ trên giường, kéo áo sơ mi người đàn ông, cài cho anh hai cái cúc áo. Văn Trạch Lệ không nói lời nào chỉ nheo mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền cài vào xong thì vuốt v e cổ anh: “Tôi buồn ngủ rồi, không giữ anh ngủ ở lại đây đêm nay nữa.”
Văn Trạch Lệ cảm thấy bản thân điên mất rồi, anh giữ chặt tay cô: “Tuyền nhi…”
Thẩm Tuyền rút tay ra, tiện tay với lấy một chiếc áo khoác lên người, sau đó đi ra mở cửa.
Dì ở đứng ở bên ngoài, khuôn mặt lo lắng: “Con có muốn ăn đêm không?”
Mùi hương trong phòng rất nồng, là mùi hương xông, nhưng bà cũng biết, Văn đại thiếu ở bên trong. Thẩm Tuyền dựa vào cửa, nói: “Con không ăn đâu ạ, dì không cần làm.”
Cô nhận lấy tạp chí.
Văn Trạch Lệ vừa cài cúc áo vừa đi ra từ trong, chiếc áo sơ mi đen vẫn chưa giắt vào trong quần, đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Thẩm Tuyền.
Anh đi tới, ánh mắt u ám nhìn đống tạp chí cô ôm trong lòng, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Dì giúp việc vội vã nhường lối cho anh.
Anh liếc nhìn về phía phòng ngủ phụ một cái rồi đi về phía cầu thang.
Thẩm Tuyền nói với dì giúp việc: “Dì tiễn Văn thiếu đi ạ.”
“Vâng.” Dì giúp việc đang chờ Thẩm Tuyền phân phó, Thẩm Tuyền nói xong thì đóng cửa lại, mang cả tạp chí vào. Dì giúp việc quay người xuống lầu, còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy Văn đại thiếu gia đứng ở cửa, cúi đầu châm thuốc hút.
Khói thuốc vương vấn vờn quanh, lại thêm cả chút cô đơn.
Khoảng mười mấy giây sau, người đàn ông bước xuống bậc thang, đi thẳng về phía cửa sắt
Sau khi cánh cửa sắt đóng lại, điện thoại trong túi Văn Trạch Lệ rung lên, anh cầm lên xem, là Thẩm Tuyền gọi tới, anh ngước mắt nhìn về phía tầng hai.
Trên ban công tầng hai, Thẩm Tuyền đứng đó, gió thổi làn tóc cô bay bay, giọng nói của cô từ trong điện thoại truyền đến: “Văn thiếu, tôi còn phải cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu được mùi vị tình d*c.”
“Sau này, mùi vị của đàn ông khác như thế nào, tôi nghĩ có lẽ cũng có thể thử xem sao.”
Vừa dứt lời, ruột gan của Văn Trạch Lệ như nứt ra: “Thẩm Tuyền!!!”
Phía trên kia, bóng dáng mảnh mai cao ráo ấy tựa như đang mỉm cười lạnh lùng với anh, xoay người đi vào, đồng thời nhanh tay cúp máy. Tay Văn Trạch Lệ run run, người phụ nữ này đang trả thù anh, trả thù sự không tin tưởng ban nãy của anh, trả thù vì anh đã gièm pha cô.
*
Ném điện thoại lên giường, Thẩm Tuyền đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi c ởi đồ ra, những vết xanh tím trên người hiện ra vô cùng rõ ràng, anh ra tay thật tàn nhẫn.
Thẩm Tuyền chỉ liếc mắt một cái rồi mở vòi hoa sen ra, đứng dưới vòi để nước ấm xối rửa thân thể.
Anh đang ghen, sao mà cô không biết?
Anh không tin cô, sao mà cô không biết?
Trong mắt anh, Thẩm Tuyền cái gì chả dám làm, có lẽ đã ngủ với hàng đống đàn ông từ lâu rồi.
Ha.
Tắm rửa xong đi ra thì đã khuya lắm rồi. Thẩm Tuyền quay về giường nằm xuống, chỉ là anh cắn mạnh quá nên lưng cô vẫn đau, nửa đêm Thẩm Tuyền tỉnh giấc một lần, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Tuyền phải về nhà họ Thẩm, vì thế hôm sau cô dậy rất sớm, Cô rửa mặt, thay đồ rồi xuống lầu ăn sáng, lúc dì giúp việc bưng cháo ra cho cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thẩm Tuyền nhìn dì giúp việc một cái, dì giúp việc vô thức đi ra ngoài quét dọn.
Thẩm Tuyền nhìn ra bên ngoài, không thấy gì khác cả, cô cầm khăn giấy lên lau khóe miệng rồi nói: “Hai ngày tới dì dọn dẹp chỗ này rồi treo lồng đèn là câu đối lên đi ạ, cuối tuần này dì có thể về nhà đón tết rồi.”
“Nhanh thế sao?” Dì giúp việc sực tỉnh: “Con không định về đây nữa à?”
“Không ạ.”
Dì giúp việc: “Dì biết rồi.”
Thẩm Tuyền đứng dậy mặc áo khoác vào, cầm theo chìa khoá và một tập tài liệu rồi đứng thay giày cao gót ở cửa ra vào. Thẩm Tuyền bước xuống bậc thềm, thời tiết hôm nay đẹp hơn hẳn.
Ra ngoài cửa sắt, mùi thuốc lá thoang thoảng.
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn, Văn Trạch Lệ đang ngậm điếu thuốc trong miệng, từ trong xe bước xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Tuyền không nhìn nữa, đi về hướng xe mình.
Văn Trạch Lệ tiến lên trước một bước, nắm lấy cổ tay của cô, nói năng nhẹ nhàng: “Anh xin lỗi.”
“Tối hôm qua anh không nên hỏi em như thế.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh.
“Văn thiếu không cần xin lỗi, tôi và anh chỉ là bạn giường, anh có băn khoăn thắc mắc là bình thường.”
Ngón tay thon dài của Văn Trạch Lệ nắm chặt lại, anh cười lạnh một tiếng: “Bạn giường sao?”
Cũng đúng thôi, cô nào thích anh, nhưng lại lên giường với anh, đó mà không phải bạn giường thì là gì? Anh cả đêm không ngủ, áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt vẫn mang theo sự kiêu ngạo. Chỉ là nét kiêu căng ngạo mạn ấy dường như ngày một mờ nhạt, chỉ cần nhìn thấy cô, anh lại có thêm vô vàn cảm xúc, giống như bây giờ vậy.
Vừa tức, vừa oán hận, lại có cả hối hận nữa.
Thẩm Tuyền nhìn anh, thấy bộ dạng chật vật của anh, cô nheo mắt.
Vài giây sau, cô hỏi: “Văn thiếu còn gì muốn nói không?”
Có.
Muốn phục hôn.
Ông đây thích em.
Nhưng Văn Trạch Lệ không nói gì hết, anh buông lỏng tay, ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc rồi nói: “Bạn giường cũng được đấy.”
Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh: “Tôi cũng thấy vậy.”
Nói xong cô rụt tay lại, Văn Trạch Lệ cũng buông tay.
Thẩm Tuyền mở cửa xe rồi ngồi vào, cô đặt văn kiện lên ghế phụ, khởi động xe. Chiếc xe màu đen đi xa rồi, Văn Trạch Lệ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, một lúc sau, anh chỉ thấy cổ họng mình tanh ngòm.
Sự kiêu ngạo của anh, hoàn toàn sụp đổ trước cô.
*
Một khoảng thời gian dài sau đó, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ gần như không liên lạc với nhau. Ông trùm dầu mỏ Hoàng tổng tới thủ đô, lúc đó gần tới Tết nên cả giới nhà giàu đều đang chuẩn bị tham gia hôn lễ của Văn Trạch Tân.
Trần Y muốn Thẩm Tuyền làm phù dâu, Thẩm Tuyền đã từ chối.
Cho nên cô cũng không có nhiều việc, hôm đó cô bèn tới sân bay đón Hoàng tổng.
Thời tiết ở thủ đô rất lạnh, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi.
Thẩm Tuyền đút tay vào trong túi, đứng bên cạnh là Thường Tuyết, Thường Tuyết thổi ra một làn hơi nóng: “Lạnh quá đi.”
“Thời tiết này dễ bị delay lắm.” Thường Tuyết cực kỳ sợ sẽ có thông báo chuyến bay này chuyến bay kia delay. Thẩm Tuyền không đáp lại mấy lời lẩm bẩm làu bàu của cô ấy.
Nhanh thôi, Hoàng Tổng với một cằm đầy râu đi ra cùng trợ lý.
Thường Tuyết thở phào một hơi, nhanh chóng bước tới: “Hoàng tổng, lâu rồi không gặp.”
“Lâu lắm không gặp nha, haha, sắp Tết rồi mà Thẩm tổng còn có thời gian tới đón tôi, thật là vinh hạnh.” Lần này Hoàng tổng đến, ngoại trừ việc bàn vụ dầu mỏ với Văn Trạch Lệ, chủ yếu là tới để tham gia hôn lễ của Văn nhị thiếu.
Thẩm Tuyền bắt tay với ông: “Có bận thì tôi cũng phải đến chứ.”
“Haha, tốt lắm.”
Hai chiếc xe xuất phát từ sân bay về tới khách sạn Kì Hạ của Văn thị, Thường Tuyết gọi cho trợ lý của Văn Trạch Lệ, mấy ngày nay đều là hai người họ liên lạc với nhau.
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vẫn luôn không liên lạc với nhau.
Đến khách sạn, lên phòng riêng ở tầng hai, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì cánh cửa lại mở ra, Văn Trạch Lệ bước vào cuốn theo những cơn gió lạnh, sau lưng có cả trợ lý đi theo.
Đôi mắt dài mà hẹp của anh liếc nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt lướt qua mặt Thẩm Tuyền, sau đó vừa cười vừa bước tới, đưa tay ra bắt tay với Hoàng tổng.
“Đã lâu không gặp.”
Hoàng Tổng nở nụ cười: “Lâu lắm không gặp Văn thiếu.”
Thẩm Tuyền lật giở menu, hỏi Hoàng Tổng: “Tôi gọi ít đồ không cay với một ít món đặc sản bên này, ngài thấy được chứ?”
“Được, không thành vấn đề.” Hoàng tổng ngồi xuống, tươi cười nhìn Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ cởi áo khoác ra đưa cho trợ lý, lặng im nhìn Thẩm Tuyền. Nhìn thấy khoảng cách gần gũi giữa cô và Hoàng tổng, đôi mắt anh lạnh thêm vài phần.
Khoảng thời gian này nhà họ Văn bận quá.
Từ sau ngày hôm đó, trong lòng Văn Trạch Lệ vẫn canh cánh hai từ bạn giường. Câu nói đó khiến anh hối hận, cũng khiến anh thấp thỏm bất an, nơm nớp lo sợ cô sẽ lên giường với người khác.
Anh có thể chơi đùa với cô, nhưng anh lại tham lam muốn có được trái tim của cô, muốn kết hôn lại với cô.
Nhưng người phụ nữ này lòng dạ như sắt đá, sự van nài tối đó cô không hề mềm lòng, chứ còn chưa nói tới liệu anh có được trái tim của cô hay không.
Anh ngồi xuống, bảo trợ lý mời Hoàng tổng điếu thuốc lá.
Hoàng Tổng bật cười, nhận lấy rồi châm lửa.
Văn Trạch Lệ cũng châm một điếu bỏ vào trong miệng.
Thầm Tuyền gọi đồ ăn, tiện tay đưa menu cho anh.
Đầu ngón tay thon dài của Văn Trạch Lệ nhận lấy, vô tình nắm cả vào những ngón tay cô.
Thẩm Tuyền ngước mắt liếc anh một cái, sắc thái bình thản, không có biểu cảm gì hết.
Tay Văn Trạch Lệ cứng lại, một lúc lâu sau anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, cười nói: “Thẩm tổng gọi thiếu một món đặc sản rồi.”
Thẩm Tuyền: “Cái gì?”
“Vịt quay.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Ôi quên thật này.”
Văn Trạch Lệ thoáng nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, trong lòng bực bội, đưa menu cho trợ lý bên cạnh. Trợ lý cầm lấy, vội vàng đi đưa cho phòng bếp.
Thẩm Tuyền cũng tiện thể rút tay về.
Cô chỉnh lại tay áo, chợt nhớ tới những câu hỏi của bố tối qua.
“Gần đây con với Văn Trạch Lệ không liên lạc với nhau à? Cậu ta bỏ cuộc rồi à?”
Thẩm Tuyền nghĩ, có lẽ là bỏ cuộc rồi.
Anh vừa mới nhảy vào trận giờ lại thoát ra.
Rõ ràng, chút yêu thích của anh dành cho cô cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Ở phía bên kia, Hoàng tổng đã bắt đầu nói về vụ mỏ dầu ở khu vực Trung Đông, nói rằng bản thân đã tự mình đi thăm dò, khá là có tiềm năng. Văn Trạch Lệ tiếp lời với ánh mắt tự tin: “Đó là điều đương nhiên. Yêu cầu của Hoàng tổng đâu chỉ là một mỏ dầu, đúng chứ?”
Hoàng Tổng sững sờ, bật cười nhìn Văn Trạch Lệ.
“Vẫn là Văn thiếu lợi hại, nếu Văn thiếu không tìm tôi, đúng thật tôi không biết mua được mỏ dầu này của cậu còn phải để ý nhiều thứ như vậy đấy.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười không trả lời, anh lại liếc nhìn Thầm Tuyền..
Cô sờ sờ vành tai của mình, chỗ đó hơi ngứa.
Văn Trạch Lệ đột nhiên vươn tay, vén sợi tóc ra sau tai cô rồi sờ sờ chỗ ấy.
Hoàng tổng đang định nói gì, đó, thấy cảnh như vậy thì sững người ra đấy.
“Thật à? Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi còn đang định giới thiệu một anh bạn trai cho Thẩm tổng đây.” Hoàng Tổng cười to.
Vừa dứt lời, ông đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi sai sai.
Mặt Văn thiếu âm trầm hẳn đi.
Thẩm Tuyền cười: “Vậy phải cảm ơn Hoàng tổng rồi.”
Hoàng tổng xấu hổ nhìn Văn Trạch Lệ, mấy giây sau, tính cách của ông vốn không thể nhịn nổi nữa, ông đặt tay lên bàn gõ vài cái, nói: “Không phải chứ, quan hệ giữa hai người rốt cuộc là thế nào? Khuôn mặt của Văn thiếu… mẹ nó hơi đáng sợ à nha.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Tay Văn Trạch Lệ gẩy tàn thuốc, đôi mắt hẹp dài nhìn Thẩm Tuyền, nghiến răng mà trả lời Hoàng tổng: “Mối quan hệ thấp hơn một bậc so với người yêu.”
Hoàng Tổng: “???”
Còn có cả kiểu quan hệ thấp hơn một bậc so với người yêu cơ à?
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái rung chân: Đúng, chính là quan hệ đấy đấy, Hoàng tổng, ông suy ngẫm kĩ lại đi, sẽ có thể ngẫm ra thôi.