Lâm Tập ở đầu bên kia vứt đi thật. Văn Trạch Lệ lấy lại điện thoại của mình, một tay mở cửa cho Thẩm Tuyền, một tay bấm điện thoại, lạnh lùng nổi nóng với Lâm Tập: “Rốt cuộc ai mới là ông chủ của cậu vậy?”
Nói vứt là vứt ngay.
Đầu bên kia, Lâm Tập do dự vài giây rồi mới bẽn lẽn nói: “Là Văn thiếu anh mà, nhưng không phải anh cũng quỳ trước mặt Thẩm tổng hay sao…”
Lưng Văn Trạch Lệ lập tức cứng đờ.
Anh sầm mặt cúp máy.
Thẩm Tuyền tiện tay để túi xách xuống, rèm cửa mở hờ hờ nên cô bước tới, kéo hết rèm ra, vừa quay người đã thấy anh dựa vào cửa ho sù sụ, trên người mặc áo sơ mi và quần dài.
Thẩm Tuyền: “Anh uống thuốc chưa?”
Văn Trạch Lệ đặt điện thoại lên tủ, đáp: “Bác sĩ gia đình có đưa thuốc rồi.”
Anh nhìn cô: “Anh muốn ăn mì.”
Thẩm Tuyền coi như không nghe thấy, ngửi thấy mùi cháo trên tủ, cô dựa vào cạnh quầy rượu, hỏi: “Cháo nhà đưa tới à?”
Văn Trạch Lệ nhìn trang phục trên người cô, eo thon, chân dài, khí chất trong trẻo lạnh lùng. Suy nghĩ thôi thúc muốn chạm vào cô, anh đi qua ôm lấy eo cô từ phía sau.
Thẩm Tuyền hơi cứng người, sau đó mới thả lỏng.
Tay anh đột ngột ôm chặt lấy cô, cánh tay Thẩm Tuyền giơ lên thuận thế đặt lên trên tay anh. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu, hô hấp vẫn không xuôi, anh nói: “Ăn ít cháo với anh nhé?”
Thẩm Tuyền bình tĩnh hỏi: “Cháo gì?”
“Cháo thịt nạc.”
Anh lại ho, ho ngay sau lưng cô, ho thì ho nhưng cánh tay anh lại càng dùng sức hơn. Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, anh ho tới đỏ cả cổ. Thẩm Tuyền quay người đẩy anh lên ghế: “Ăn cháo nhanh rồi còn uống thuốc.”
Người đàn ông này bình thường ngông cuồng lắm, vừa bệnh cái là nước da trắng bóc lộ ra, bớt đi sự công kích, lại nhiều thêm vẻ giản dị dễ gần.
Văn Trạch Lệ đỡ trán, vẫn ho, anh vừa ho vừa cười kéo tay cô: “Chút nữa bác sĩ sẽ qua truyền nước cho anh.”
Thẩm Tuyền: “Ăn cháo đi.”
“Được được được.” Văn Trạch Lệ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, anh vẫn mỉm cười, đứng dậy đi lấy cháo. Thẩm Tuyền bị anh nắm tay kéo đi, cô có chút không quen, vùng vằng mấy cái nhưng không thể vằng ra.
Cháo còn hơi nóng, một tay Văn Trạch Lệ với lấy một cái bát từ trong ngăn tủ, sau đó múc một bát đưa cho cô.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Không ăn.”
Văn Trạch Lệ nhẹ nhàng lay lay tay cô, Thẩm Tuyền bất đắc dĩ đành rướn người về trước, mấy giây sau cô đè cổ anh lại, lạnh lùng nói: “Mau ăn đi.”
Nói xong cô rụt tay mình về, không cho anh nắm nữa.
Tay Văn Trạch Lệ trống rỗng, anh bật cười rồi chống tay lên má: “Bé Tuyền, em ăn cơm chưa?”
Thẩm Tuyền đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống, cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh mà trả lời: “Lát nữa tôi về rồi ăn.”
“Anh đặt đồ ăn cho em.” Văn Trạch Lệ cầm điện thoại bàn lên gọi cho nhà họ Văn. Vốn Thẩm Tuyền định từ chối nhưng thấy anh lại ho thêm mấy tiếng, cuối cùng cô chẳng nói gì.
Cháo không còn nóng như lúc mới đưa tới nữa, thoáng cái Văn Trạch Lệ đã ăn xong. Bỏ bát vào máy rửa bát tự động rồi anh đi về phía sofa. Thấy anh đi tới, Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, cầm bừa một cuốn tạp chí lên xem. Sau khi Văn Trạch Lệ ngồi xuống sofa, anh lại ho khụ khụ mấy tiếng rồi thò tay ôm lấy eo cô.
Đôi môi mỏng chu du trên gáy cô: “Đêm nay em ở đây với anh được không?”
Hơi thở anh nóng rực khiến cô sởn da gà.
Cô hời hợt hỏi: “Ở cùng anh thì anh có làm nổi không?”
Có làm nổi không?
Làm nổi chuyện mà anh muốn làm không?
Văn Trạch Lệ ngây ra vài giây, sau đó cười phá lên bên cổ cô: “Bệnh thì cũng có thể làm được chứ.”
Thẩm Tuyền quay đầu lườm anh mấy lần.
Mấy giây sau cô nói: “Anh đổi loại nước hoa khác đi.”
Tay đang ôm cô của Văn Trạch Lệ khựng lại, đôi mắt hẹp dài của anh ngước lên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô. Hai người nhìn nhau vài giây, Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Em không thích loại đó hử?”
“Vì tính xâm lược quá mạnh?”
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Anh biết thì tốt.”
Văn Trạch Lệ nhìn cô, một lúc sau anh phì cười: “Được rồi, anh đổi.”
Khóe môi Thẩm Tuyền cong lên, cô đẩy anh xuống sofa. Văn Trạch Lệ nhướng mày, chìa tay nới cổ áo sơ mi, một tay ôm lấy eo cô.
Đôi chân dài của anh cọ vào hai chân cô, thầm thì: “Muốn hả?”
Thẩm Tuyền không trả lời mà chồm sang bên cạnh cầm một cái nhiệt kế đè lên trán của anh.
(*Là cái loại nhiệt kế này nè mọi người )
Ngón tay cởi cúc áo sơ mi của Văn Trạch Lệ sựng lại: “…”
Đôi mắt Thẩm Tuyền lẳng lặng nhìn anh cởi cúc áo, để lộ ra ít ngực. Tiếp đó, cô lạnh lùng hỏi: “Anh làm gì đó?”
Văn Trạch Lệ cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô gái trước mặt chợt cúi người, cánh môi đỏ thắm dán sát bên tai anh, vẫn là giọng điệu đó: “Đã sốt rồi, sao anh còn nghịch ngợm thế hả?”
Hầu kết Văn Trạch Lệ lên xuống, anh ôm cô đ è xuống, nghiêng đầu hỏi lại: “Em không muốn sao?”
Thẩm Tuyền hừ lạnh không đáp.
Bỏ nhiệt kế của, cô túm cổ áo sơ mi của anh lên: “Đi nghỉ đi.”
Văn Trạch Lệ thở dài, ngoài ho ra thì cảm giác bị sốt cũng chả tốt chút nào, đầu thì nặng chân thì yếu. Anh nghe lời đứng dậy, mặc cho Thẩm Tuyền lôi anh vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ ngập hương nước hoa đầy tính xâm lược kia của Văn Trạch Lệ. Anh ngồi xuống giường, cho thuốc vào miệng rồi uống miếng nước dưới sự theo dõi Thẩm Tuyền.
Kết quả mới uống một hớp đã ho sặc sụa, trên khuôn mặt sắc bén mang theo cảm giác mệt mỏi khi bệnh. Bàn tay Thẩm Tuyền khẽ vuốt vuốt cổ anh.
Văn Trạch Lệ vừa ho vừa ôm eo cô thì thào: “Tối nay ở đây với anh đi.”
Thẩm Tuyền không trả lời.
Giọng Văn Trạch Lệ có chút nài nỉ: “Ở với anh, nha?”
Thẩm Tuyền nhướng mày, mấy giây sau cô nói: “Được.”
Văn Trạch Lệ thở phào một hơi. Uống thuốc rồi thêm cảm giác nặng người do bị sốt làm anh mệt lả, anh nằm xuống, bàn tay vẫn ôm eo Thẩm Tuyền.
Cô cúi người kéo chăn cho anh.
Chẳng mấy chốc Văn Trạch Lệ đã chìm vào giấc ngủ, cánh tay thon dài của người đàn ông cũng trượt khỏi eo cô. Thẩm Tuyền đứng thẳng dậy kéo rèm cửa lại, sau đó đi ra ngoài.
Trời dần tối.
Thẩm Tuyền đi tới sofa cầm điện thoại gọi cho Thường Tuyết, kêu cô ấy đến Lam Loan lấy quần áo cho cô rồi đưa tới cao ốc 188.
Thường Tuyết sửng sốt một giây rồi lập tức đồng ý. Vừa cúp máy thì chuông cửa reo lên, Thẩm Tuyền ra mở cửa, sắc mặt cô rất bình thản.
Ở ngoài cửa tài xế nhà họ Văn nhìn thấy cô thì ngớ người vài giây.
Thẩm Tuyền: “Anh ấy ngủ rồi.”
Tài xế hoàn hồn, vội vàng đưa đồ ăn cho Thẩm Tuyền: “Cái này là Văn thiếu dặn làm, là cho cô phải không ạ?”
Thẩm Tuyền cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Tài xế vội nói.
Tài xế lại nói tiếp: “Lát nữa chắc bác sĩ gia đình sẽ đến đây, phiền Thẩm tổng mở cửa cho cậu ấy.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Lần đầu tiên nói chuyện với Thẩm Tuyền, tài xế hồi hộp đến mức sắp líu lưỡi. Thẩm Tuyền đóng cửa lại, xách đồ ăn tới bàn trà rồi mở ra ăn.
Toàn là những món cô thích ăn.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Thẩm Tiêu Toàn: “Tối nay con có về nhà không?”
Thẩm Tuyền: “Con về Lam Loan.”
Thẩm Tiêu Toàn: “Đừng có nói dối, bố sẽ không nói cho mẹ đâu.”
Thẩm Tuyền: “Dạ.”
Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Thường Tuyết đem quần áo tới, lúc ra khỏi thang máy còn có thêm cả bác sĩ gia đình của nhà họ Văn. Bác sĩ đeo khẩu trang mang mắt kính, lịch sự nhã nhặn, thấy Thẩm Tuyền cũng không mấy bất ngờ: “Thẩm tổng.”
Thẩm Tuyền kêu Thường Tuyết đi về rồi gật đầu nói: “Anh ấy đang ngủ.”
Bác sĩ đáp lại một tiếng, sau đó cầm hòm thuốc đi vào phòng. Thường Tuyết đi đến thang máy, lại ló đầu nhìn Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng, cậu đã chăm ai bao giờ đâu, cậu muốn ở lại chăm anh ta cả đêm thật à?”
Thẩm Tuyền tựa cửa ra lệnh: “Cậu về mau đi.”
Thường Tuyết nhún vai: “Rồi rồi.”
Cô ấy bước vào thang máy, Thẩm Tuyền cũng đóng cửa lại. Cô đi vào phòng, trong phòng tối mịt phảng phất mùi thuốc.
Bác sĩ khám cho Văn Trạch Lệ một lát.
Văn Trạch Lệ lờ mờ tỉnh, còn đang ho.
Thẩm Tuyền khẽ hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ đứng dậy đi đến phòng để đồ lấy một cái móc áo, nói với Thẩm Tuyền: “Phải truyền một ít thuốc tiêu viêm, không thì không giảm ho được. Tối nay cũng phải chú ý nếu sốt cao, nên tối nay tôi phải ở đây trông Văn thiếu.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được.”
Văn Trạch Lệ ngước đôi mắt đỏ bừng vì ho lên nhìn Thẩm Tuyền: “Em không được đi đâu.”
Thẩm Tuyền điềm tĩnh liếc anh một cái: “Không đi.”
Nói xong, cô xoay người ra ngoài lấy áo ngủ rồi quay vào trong, đi thẳng vào phòng tắm trong phòng, nom điệu bộ có vẻ là đi tắm rửa. Bác sĩ ngẩn người nhìn về phía phòng tắm.
Văn Trạch Lệ lạnh lùng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Bác sĩ hoảng hồn, vội nhìn sang chỗ khác, sau đó ấn cánh tay Văn Trạch Lệ truyền thuốc tiêu viêm cho anh. Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn bác sĩ rồi nói: “Tối nay cô ấy ngủ ở chỗ của tôi, cô ấy trông là được rồi, cậu về nghỉ đi.”
Bác sĩ Tiêu: “Được thôi.”
Thẩm Tuyền tắm xong thì bác sĩ Tiêu đã rời khỏi. Trên tủ đầu giường có dán một tờ giấy, đại khái là vài việc cần chú ý và cả việc chú ý kim truyền nước của Văn Trạch Lệ, không để bị rút máu ngược. Nếu thuốc tiêu viêm truyền xong sớm thì gọi ngay đến nhà họ Văn, anh ta sẽ tới đây rút kim cho Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền đặt tờ giấy kia vào ngăn kéo, sau đó nhìn Văn Trạch Lệ một cái. Anh lại ngủ thiếp đi rồi.
Cô ra ngoài sấy tóc rồi cầm điện thoại xử lý ít mail. Đèn trong phòng khách bật ít nên có hơi tối, hầu hết ánh sáng đều tới từ ánh đèn rực rỡ nghiêng nghiêng rọi vào ngoài cửa sổ sát đất. Thẩm Tuyền phản hồi mail xong lại xem cổ phiếu quốc tế, xem một hồi đã sắp 10 giờ.
Bấy giờ cô mới cầm điện thoại đi vào phòng.
Văn Trạch Lệ ngủ khá sâu, vì bình truyền được gạt ở mức nhỏ nhất nên dịch vẫn đang truyền. Thẩm Tuyền đi tới vén chăn lên chui vào, tuy động tác của cô rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Văn Trạch Lệ.
Đôi mắt hẹp dài mơ màng của anh nhìn tới. Thẩm Tuyền khựng lại, đầu ngón tay cô chạm nhẹ lên đuôi mắt của anh: “Ngủ đi.”
Văn Trạch Lệ không đáp.
Vì tư thế lên giường của cô là nằm nghiêng nên một tay cô chống xuống dưới, tóc rũ xuống, cổ áo cũng hơi trễ xuống. Dưới ánh đèn mờ mịt, thoạt nhìn cô dịu dàng vô cùng
Cái tay có kim truyền nước của Văn Trạch Lệ ấn xuống mép giường, anh nhổm dậy, kéo cô vào lòng. Thẩm Tuyền nhíu mày giữ chặt bả vai anh: “Làm gì đấy?”
Văn Trạch Lệ khẽ ho rồi hôn lên cổ cô, trong bóng đêm chất giọng mang theo sự mê hoặc, biếng nhác cùng ít ngông cuồng: “Đoán xem?”
Soạt, giây tiếp theo tay Thẩm Tuyền bị kéo lên trên đầu, cô nheo mắt nhìn người đàn ông to gan làm bậy này, sau đó cô dán sát tới hôn lên xương quai xanh của anh.
Cái tay có kim truyền nước nãy giờ vẫn vững chãi chống lên trên giường. Hô hấp của Thẩm Tuyền dần thay đổi, gáy rướm mồ hôi, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới chỗ kim truyền nước của anh, mê say đan tay quanh cổ anh.
Văn Trạch Lệ bật cười, hôn lên tai cô.
Khóe mắt Thẩm Tuyền thấy chút màu đỏ, cô lẩm bẩm vào tai anh: “Máu rút ngược rồi, cái đồ điên này.”