Lời này của Thẩm Tuyền khiến cho không khí tại đây yên tĩnh hẳn đi, đặc biệt là tên gây rắc rối Nhiếp Tư khi nhớ tới nỗi sợ hãi lúc bị Thẩm Tuyền khống chế lần trước thì rụt cổ lại, lại nhìn Văn Trạch Lệ lúc này, trong lòng anh ta không khỏi nảy sinh sự đồng cảm sâu sắc.
Nói thật, đến nay anh ta vẫn không hiểu tại sao Văn thiếu cứ muốn nhảy vào hố lửa mang tên Thẩm Tuyền này.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng bình tĩnh lại, biết thì biết vậy, cô ăn thịt được anh chắc, thế là anh cầm phắt thứ Quỳ gối là chuyện nhỏ lên, mở ra, dán lên đầu gối mình rồi rút dây ra sau. Thái độ của anh kiêu ngạo, cho dù làm chuyện này nhưng vẫn ung dung như vậy, đôi mắt hẹp dài cứ nhìn thẳng vào Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền im lặng nhìn anh buộc dây, một giây sau, cô cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng của anh.
Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ sững lại, anh nheo mắt, Quỳ gối là chuyện nhỏ rơi xuống đất cái bịch. Đầu lưỡi của Thẩm Tuyền luồn vào trong khoang miệng, Văn Trạch Lệ phản ứng lại, anh giữ chặt lấy cổ cô.
Hôn một cách điên cuồng.
Lúc này, người xung quanh mới phản ứng lại, từng người một bắt đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay bốp bốp, mang theo sự chúc phúc và cả niềm vui.
Vất vả thức đêm chuẩn bị cả tối, nếu bởi vì món đồ này mà Văn thiếu phải biểu diễn quỳ gối ở đây thì chỗ này chắc lúng túng lắm.
Như bây giờ thì ổn rồi, ôm được mỹ nhân về nhà.
Nụ hôn này của Thẩm Tuyền là bước đệm xinh đẹp.
Hôn xong, Văn Trạch Lệ vẫn dán lấy môi cô, ánh mắt chan chứa nụ cười nhìn cô, sau đó anh mở hộp nhẫn kim cương, lấy nhẫn kim cương ra rồi nắm lấy tay cô, dịu dàng đeo lên.
Đeo nhẫn xong, Văn Trạch Lệ nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ rồi nói: “Cố gắng tới lúc kết hôn xong, tay em sẽ đeo một hàng nhẫn.”
Ngón tay cô nhỏ bé thon thon rất trắng rất mềm, đây là đôi tay được nâng niu từ bé.
Thẩm Tuyền nhìn anh rồi nói: “Em chờ đấy.”
Cô lại hôn mấy cái lên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Đùng— pháo hoa đột nhiên nổ tung giữa không trung, pháo hoa nhân tạo đủ màu đủ sắc bay rợp giữa trời không, khiến cho bầu trời của Danh Sĩ Hội Thành sáng rực.
Tất cả mọi người đều biết, đại thiếu gia nhà họ Văn ở thủ đô Văn Trạch Lệ cầu hôn thành công rồi.
“Hahaha, đúng là một phen hú hồn mà, hahaha.”
“Chúc mừng, chúc mừng, chọn ngày lành tổ chức hôn lễ thôi.”
“Văn Trạch Lệ, thứ Quỳ gối là chuyện nhỏ này cậu mua ở đâu đấy?” Cố Trình đột nhiên hỏi.
Cánh tay đang ôm lấy Thẩm Tuyền của Văn Trạch Lệ căng cứng, anh tức tối liếc Cố Trình một cái: “Cút, tôi tự khâu đấy.”
“Ha ha ha ha, tay nghề thủ công của cậu tốt vậy à?”
“Ôi trời ơi, là do tôi coi thường cậu rồi, Văn thiếu.”
“Lần sau khâu thêm cho tôi một cái nha.”
Cả đám người cùng đi về hướng nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền dựa vào trong lòng Văn Trạch Lệ, cô nhìn anh rồi nói: “Lần sau anh cũng khâu cho em một cái nhé?”
Văn Trạch Lệ chửi đệch một tiếng: “Rồi, anh khâu anh khâu.”
Thẩm Tuyền nhếch môi cười nhẹ, cô ngước mắt, nhìn thấy người nhà họ Thẩm, Thẩm Tiêu Toàn, Mạc Điềm, Thẩm Hách, Thẩm Lẫm đều đứng cách đó không xa, trong mắt họ đều mang theo niềm hạnh phúc.
Mắt của Mạc Điềm còn ửng đỏ.
Bà tận mắt chứng kiến Văn Trạch Lệ chuẩn bị màn cầu hôn này, phải để ý tới thời tiết rồi còn tính toán cả thời gian Thẩm Tuyền hạ cánh, thức đêm thức hôm tự tay thắp từng ngọn nến.
Bà rất cảm động và vui thay Thẩm Tuyền.
Bà lau giọt lệ nơi khóe mắt, nghiêng đầu nói với những người còn lại: “Mọi người vất vả rồi, vào ăn bữa sáng xong hẵng đi.”
“Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn bác.”
Ai nấy đều mỉm cười trả lời.
Thẩm Tuyền nhìn Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tiêu Toàn cũng đang nhìn cô, sau đó ông cười: “Chúc mừng đại tiểu thư nhà họ Thẩm chúng ta nhé.”
Thẩm Tuyền: “Con cảm ơn bố.”
Văn Trạch Lệ: “Con cũng cảm ơn bố.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Văn Trạch Lệ, cậu làm ơn giữ lại chút liêm sỉ đi.
*
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã đi vào nhà họ Thẩm, ở sân sau đã chuẩn bị sẵn bàn và ghế. Sân sau nhà họ Thẩm đã được thiết kế, có cửa sổ trời bằng thuỷ tinh, lúc này sắc trời màu bụng cá, chút ánh vàng cũng le lói bên phía chân trời, rất đẹp.
Thường Tuyết trợn mắt nhìn Nhiếp Tư: “Lết được cái thân dậy để qua đây xem người ta cầu hôn mà lại không dậy pha được cốc cà phê cho em.”
Nhiếp Tư: “… Lần sau em muốn cái gì thì nói trước với anh chứ đừng cứ hứng lên là nói.”
Thường Tuyết hừ một tiếng rồi cầm sữa lên uống một ngụm.
Lát sau, người giúp việc nhà họ Thẩm bắt đầu bưng đồ ăn sáng lên, bữa sáng Trung Tây kết hợp thơm nức mũi đã hấp dẫn cái dạ dày trống rỗng do thức cả một đêm của mọi người.
Đang ăn, Cố Trình nhướng mày: “Văn thiếu và sếp Thẩm đâu?”
Vừa nãy hai người vẫn đi vào đây cùng mọi người mà.
“Phải đó, hai người này đi đâu rồi?”
“Ở đại sảnh à?”
“Chắc không đâu, tôi vừa từ đại sảnh lại đây, hay là lên tầng hai rồi.”
Ở sau đó không xa, trong một căn phòng nhỏ chỉ chứa vừa một người, quần áo Thẩm Tuyền tứ tung, cô chống lên vai Văn Trạch Lệ, cắn chặt răng, Văn Trạch Lệ ngẩng đầu hôn lên môi cô, nuốt lấy toàn bộ âm thanh trong cổ họng cô xuống. Trước đây căn phòng này dùng để chứa những cánh hoa hồng mà Mạc Điềm làm, sau khi đưa cánh hoa hồng đi, chỗ này toàn là mùi hoa thơm.
Thẩm Tuyền rướn lên trên, lại lần nữa cắn lên cổ anh, nói với anh bằng giọng có chút yếu ớt: “Ở ngoài có người tìm anh kìa.”
Văn Trạch Lệ bật cười, bờ môi mỏng nhẹ lướt qua gò má cô: “Không chỉ tìm anh, mà còn tìm cả em nữa, ngậm miệng lại, cẩn thận bị nghe thấy đấy.”
Thẩm Tuyền cúi đầu, ôm lấy vai anh, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Văn Trạch Lệ ôm lấy eo cô, động tác phóng đãng.
Vừa nãy sau khi theo đoàn người đi ra sân sau, Thẩm Tuyền đã kéo anh vào phòng này, đẩy anh lên ghế rồi bắt đầu hôn anh.
Văn Trạch Lệ lập tức có hứng.
Mỗi lần Thẩm Tuyền chủ động thì đều rất kích thích.
Bên ngoài ăn đến lúc nào thì bọn họ trốn trong phòng này đến lúc đấy, mãi cho đến khi bát đĩa được dọn sạch hết, trời sáng trưng, Thẩm Tuyền với Văn Trạch lệ mới đi ra từ trong đấy.
Cô ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt có hơi uể oải.
Văn Trạch Lệ ôm lấy eo cô.
Cả đám người đang định rời đi vừa quay đầu lại nhìn thấy cặp đôi chuẩn bị là vợ chồng vừa biến mất này thì sững sờ.
Cố Trình há hốc mồm: “Hai người vừa đi đâu đấy?”
Văn Trạch Lệ: “Đưa cô ấy đi xem cánh hoa hồng.”
Tiêu Nhiên hừ lạnh: “Là ở luôn trong phòng chứa cánh hoa hồng thì có.”
Cả đám người đều cảm thấy trong câu nói của Tiêu Nhiên chứa đầy ẩn ý, cả đám nhìn nhau, Văn Trạch Tân như thể đã hiểu ra, anh ta chửi thề một tiếng: “Không phải chứ?”
Nhiếp Tư: “Không phải cái gì? Sao bọn họ lại chuồn đi đánh một giấc mà không nói với chúng ta một tiếng vậy chứ? Chậc, có ai làm chủ nhà như thế không trời?”
Giọng điệu của anh ta vô cùng thẳng thắn, vô cùng đứng đắn. Văn Trạch Tân nghe vậy, vô thức liếc vội Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền đứng trên giày cao gót, híp mắt nhìn lại.
Thái độ mạnh mẽ, không hề nhìn ra được cái vẻ ban nãy có thể vừa mới xảy ra chuyện không thể miêu tả kia. Văn Trạch Tân lập tức nuốt luôn những suy nghĩ đó, có lẽ, thật sự hai người họ chỉ đi tới phòng đựng cánh hoa hồng để nghỉ ngơi chút, ngửi hương hoa thơm rồi thiếp đi mất thôi.
Lời của Nhiếp Tư cũng dần dần khiến những người khác vứt bỏ suy nghĩ kia đi.
Đúng.
Đại tiểu thư nhà họ Thẩm không phải là người sẽ phóng túng như vậy.
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ tiễn họ ra về, ánh mặt trời chói lọi, nến trên đất cũng đã được dọn dẹp hết, mấy cái siêu xe vẫn đang đỗ trước cửa nhà họ Thẩm, lúc này mới nhìn thấy rõ tổng cộng có hai mươi cái.
Thường Tuyết thấy vậy, cô ấy nuốt ực một cái, huých Nhiếp Tư một phát.
Nhiếp Tư liếc nhìn cô ấy một cái, chẳng thèm quan tâm.
Thường Tuyết: “…”
Sau khi nhìn mấy chiếc siêu xe và xe thể thao lái khỏi đó, hai người quay lại nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm cũng đã ăn sáng xong xuôi, đang ngồi trò chuyện ở phòng khách, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ ăn sáng luôn ở phòng khách.
Thẩm Tuyền cũng rất mệt mỏi rồi, chút năng lượng cuối cùng của cô đã tiêu hao hết trong căn phòng nhỏ kia.
Văn Trạch Lệ bóc trứng gà cho cô, thấy thế thì đau lòng, nói: “Đợi lát nữa ăn xong em đi nghỉ luôn đi.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền lên tầng, Thẩm Tuyền thay đồ ngủ, nằm trên giường che miệng ngáp, Văn Trạch Lệ ngồi ở cạnh giường đắp chăn cho cô.
Tay Thẩm Tuyền để ở bên giường, chiếc nhẫn kim cương lóe sáng lấp lánh.
Văn Trạch Lệ đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi anh cúi người hôn lên môi cô.
Sau đó, anh xoa xoa thái dương, đứng dậy rời khỏi phòng của Thẩm Tuyền, bước xuống cầu thang. Lúc sắp xuống đến tầng dưới, Mạc Điềm đột nhiên bước vào từ sân sau, vừa vào bà đã hỏi: “Ban nãy ba bố con ai đi vào phòng nhỏ ở sân sau đấy?”
Trong phòng khách.
Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm vả cả Thẩm Hách đồng loạt lắc đầu.
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì trốn phắt ra sau, sau đó anh nghĩ ngợi rồi lại quay người lên trên tầng, quay trở lại phòng của Thẩm Tuyền, nhìn thấy Thẩm Tuyền đang ngủ say trên giường.
Anh kéo kéo cổ áo, liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Thôi vậy.
Hôm nay ở nhà với vợ vậy.
Thế là anh chui vào trong chăn ôm lấy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền mơ màng cảm giác được anh đi rồi lại quay lại, cô mắt nhắm mắt mở, giọng nói dịu dàng: “Sao anh lại quay lại rồi?”
“Ngủ với em.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Cô nhắm mắt, hơi thở dần đều đều. Văn Trạch Lệ thở một hơi, ôm chặt lấy Thẩm Tuyền, cũng nhắm mắt lại, hai người ngủ một giấc đến giữa trưa.
Người nhà họ Thẩm cũng biết Văn Trạch Lệ vẫn chưa rời khỏi nhà mình, cũng ngầm đồng ý cho anh ở lại.
Tới giờ cơm trưa, trên bàn cơm Mộ Điềm càu nhàu: “Cũng chẳng biết đứa nào lại chạy vào phòng nhỏ của tôi, còn tiện chân đạp đồ cả một hộp cánh hoa to.”
Văn Trạch Lệ vừa ngủ một giấc, tinh thần thoải mái, sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này một cái, lúc hai người ở trong đó đã bất cẩn đạp phải thứ gì đó, Thẩm Tuyền còn hỏi anh, Văn Trạch Lệ còn nhỏ giọng bảo cô là chẳng có gì, chắc là chân nam đá chân chiêu thôi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Tuyền cảm thấy không dám đối diện với Mạc Điểm.
*
Lần này đi AM lấy được chứng cứ, một tuần sau khi quay về, Thẩm Tuyền vẫn luôn xử lý chuyện này. Phổ Ngân không dễ đối phó, Thẩm Tuyền thậm chí còn bị bên kia gửi email uy hiếp.
Cũng may là chỗ Văn Trạch Lệ bên kia sai người tìm được người nọ, tiện thể báo luôn cho đồn công an để lập hồ sơ, đợi đến lúc Phổ Ngân lấy lại được vị trí thì người nọ cũng sẽ bị tống vào ngục.
Đương nhiên giám đốc Lưu cũng sẽ bị tiễn vào trong ấy.
Bận rộn mấy chuyện này, một trong ba giờ lành của hai người đã trôi qua, giờ lành thứ hai cũng gần kề, ban đầu Văn Trạch Lệ vẫn còn rất bình tĩnh, đã cầu hôn rồi thì kết hôn là chuyện sớm muộn.
Lúc mới bắt đầu anh còn rất bình tĩnh, sau hai ngày bắt đầu sợ lại giẫm lên vết xe đổ, thế là anh lại bắt đầu thường xuyên nhắc tới chuyện này với Thẩm Tuyền: “Bé Tuyền, em biết hôm nay là ngày gì không?”
Thẩm Tuyền nằm trong lòng anh đọc tài liệu, nghe vậy thì ngước mắt: “Hửm?”
Văn Trạch Lệ nâng cằm cô lên, nhắc nhở: “Ngày lành sắp tới rồi.”
Thẩm Tuyền lật tài liệu: “Ừm, em biết rồi.”
Văn Trạch Lệ: “…..”
“Em không có suy nghĩ gì hả?”
Thẩm Tuyền bỏ tài liệu xuống, “soạt” cái ngồi dậy từ trong lòng anh, sau đó chống hai tay lên sofa, tiến sát tới gần anh. Hô hấp của Văn Trạch Lệ cứng lại, Thẩm Tuyền nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng mấp máy: “Chúng ta đăng ký kết hôn trước hay đi chụp ảnh cưới trước? Hay là không đăng ký kết hôn mà tổ chức tiệc cưới luôn nè?”
Văn Trạch Lệ: “Đương nhiên phải đăng ký trước rồi.”
Thẩm Tuyền nghe vậy thì gật đầu, sau đó cô ngồi xuống, lại chui vào lòng anh. Văn Trạch Lệ híp mắt, cúi đầu thấy cô lại cầm tài liệu lên thì lập tức im lặng.
Trong phòng khách chỉ còn tiếng lật tài liệu.
Thẩm Tuyền cầm bút ký lên tài liệu, nét chữ của cô rất đẹp, có sự mềm dẻo của phái nữ cũng có sự sắc sảo của phái nam. Văn Trạch Lệ sờ sờ vai cô rồi vuốt dọc theo đó, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn chữ ký của cô.
Tới tối, hai người lăn lộn trong phòng khách, Văn Trạch Lệ ôm cô, hôn cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Sáng thứ bảy em rảnh không? Anh muốn hẹn em.”
Thẩm Tuyền thở hổn hển, giữ lấy tay anh đáp: “Có, em cũng đang muốn hẹn anh.”
“Thật trùng hợp.”
“Đúng là rất trùng hợp.”
Hai người như đang bàn chuyện công việc, động tác lại rất thân mật, quấn quýt không rời. Sắc mặt Thẩm Tuyền phơi phới, động tác của Văn Trạch Lệ lại phóng túng, trong đôi mắt hẹp dài hiện rõ sự cuồng nhiệt.
Thứ hai là ngày lành, là ngày năm trước nữa bọn họ đăng ký kết hôn. Sáng hôm ấy, Thẩm Tuyền vẫn thản nhiên mở cuộc họp tại công ty, đến chín rưỡi Thẩm Tuyền mới rời khỏi phòng họp, trên người mặc bộ váy công sở chữ A, cô mặc áo khoác vào, sau khi dặn dò Thường Tuyết xong thì rời khỏi đó.
Ở dưới tầng, Văn Trạch Lệ đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy cô xuống thì dập điếu thuốc, đi tới nắm lấy tay cô.
Anh khoác trên mình áo sơ mi và quần dài, cách ăn diện rất bình dị. Hai người lên xe, không ai hỏi ai phải đi đâu, tới khi chiếc xe con màu lái tới cục dân chính.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ: “Trùng hợp vậy sao.”
Văn Trạch Lệ: “Sếp Thẩm cũng vậy à? Thật trùng hợp.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, cô mở cửa ra.
Văn Trạch Lệ cười nhẹ, xoa xoa khóe môi, cũng xuống xe. Sau khi xuống xe, Thẩm Tuyền không đi ngay mà đứng đợi anh, Văn Trạch Lệ bước tới nắm lấy tay cô, hai người cùng bước lên bậc thềm. Trùng hợp là hôm nay cũng không đông nên rất nhanh đã tới lượt hai người, chụp ảnh, tuyên thệ, điền đơn, tất cả đều rất thông suốt.
Rất thuận lợi.
Trao đổi hai tờ đơn để ký tên mình.
Hai người đều sững lại, Thẩm Tuyền ngồi trên ghế cao nhìn anh.
Văn Trạch Lệ cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, trong mắt có cảm xúc mà cả hai đều muốn thấy. Trong mắt Thẩm Tuyền chứa đầy ý cười, cô chuyển tầm mắt, lấy bút ký tên của mình lên đơn.
Điền đến nét cuối cùng, một bàn tay to nắm lấy tay cô, dùng sức lôi kéo. Thẩm Tuyền mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Đáp lại em đó, vợ à.”
Hình ảnh lúc này y như lúc họ ly hôn, Thẩm Tuyền bảo vệ sĩ giữ chặt Văn Trạch Lệ ép anh ký tên.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh, cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi Văn Trạch Lệ, liếc mắt nhìn đơn đăng ký của anh, thấy anh vẫn chưa ký xong tên của mình, Thẩm Tuyền híp híp mắt.
Cô lập tức vươn người tới, cầm bút, ký tên của anh lên chỗ đó.
Văn Trạch Lệ.
Từng nét từng chữ, giống hệt nét chữ của Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cúi đầu, thấy vậy thì kinh ngạc: “Vãi.”