Nhà trai vung tay quá hào phóng, hơn nữa cũng sắp tới giờ lành nên mấy người Trần Y cũng không dám chặn cửa lâu thêm nữa, cửa vừa mở ra, bên ngoài là một đám đàn ông thù lù.
Tất cả đều là công tử nhà giàu, bất kể là xuất thân thủ đô, Lê Thành hay Hải Thị thì anh nào anh nấy đều rất đẹp, đẹp tới nỗi bước chân vào giới giải trí là có thể ra mắt luôn.
Nhà gái thấy thế thì có chút ngượng ngùng, cả đám cầm chi phiếu, thẻ mua sắm rồi cả thẻ xe mà đứng sang bên cạnh, vừa khéo đứng thành hai hàng.
Những người đàn ông còn lại đâu dám xông vào phòng của đại tiểu thư nhà họ Thẩm nên đành chừa ra một lối. Văn Trạch Lệ một tay cầm hoa, mặt mày sắc bén bước vào.
Văn Trạch Lệ không đi hẳn vào trong mà đứng ấy ngắm nhìn Thẩm Tuyền trong bộ áo cưới long phụng màu đỏ.
Bên chân Thẩm Tuyền đặt một đôi giày cao gót màu đỏ, Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Em đợi anh tới đi cho em à?”
“Không xỏ vào là không muốn đi à?”
Trên đầu Thẩm Tuyền cài trâm vàng, ở trên trán loáng thoáng những sợi dây ngọc màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Cô chỉ nhìn người đàn ông này, không trả lời, mà chỉ dịch chân sang bên cạnh.
Văn Trạch Lệ bật cười, bước nhanh tới trước, tiện tay đặt bó hoa vào lòng của cô, sau đó quỳ một chân xuống đất, cầm giày cao gót màu đỏ ở cạnh rồi nhấc chân cô lên rồi cẩn thận xỏ vào. Hôm nay anh cũng mặc bộ áo cưới long phụng, màu đỏ ấy tôn lên khuôn mặt của anh.
Nếu là thời cổ đại, người đàn ông này ắt là tướng đế vương.
Xỏ giày xong, anh đứng dậy, chống hai tay sang hai bên cạnh cô, cứ thể nhìn cô qua chùm dây ngọc.
Chùm dây ngọc trên trán cô toàn là vàng thật đấy, Thẩm Tuyền nhìn anh nói: “Nặng rồi đấy, mau lên đi.”
Văn Trạch Lệ bật cười, vòng tay qua eo bế cô dậy, leng keng một tiếng, là tiếng của chiếc vòng trên cổ tay cô. Văn Trạch Lệ ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu nhìn cô rồi lại siết chặt cánh tay lại, cả thể xác và tinh thần anh thở phào một hơi.
Dù sao cũng chỉ là ác mộng, tất cả là tại tên mồm thối Chu Dương.
“Đi thôi.” Văn Trạch Lệ hôn nhẹ lên môi cô, nhắc cô một tiếng rồi đi ra cửa.
Đội nhà trai nhà gái hai bên ở bên ngoài cửa lúc này cũng để tránh ra một lối, ai nấy đều mỉm cười nhìn hai người. Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền đi ra ngoài trước con mắt của mọi người, anh đi thẳng ra cầu thang.
Bạn bè hai bên theo sát cô dâu chú rể, đội ngũ nhà gái đi trước, nhà trai theo sau. Trần Y và Thường Tuyết cầm chiếc ô đỏ của Thẩm Tuyền cùng Hồng Lam nhanh chóng quay người đi ra, Văn Trạch Tân theo sát phía sau, hai vợ chồng này từ lúc mở cửa gần như không nói gì với nhau.
Tất cả đều di chuyển xuống tầng một.
Tiêu Nhiên cầm chiếc ô màu đỏ che qua đầu cô dâu chú rể, dưới tán ô màu đỏ, gương mặt tuấn tú của Tiêu Nhiên cũng trở nên hút mắt.
Cũng đúng, người đàn ông này vốn đã đẹp trai, chỉ là ngày thường quá u uất khiến cho người ta sợ hãi mà thôi.
Mấy cô tiểu thư nhà giàu ở sau lẩm bẩm.
“Vị thiếu gia nhà họ Tiêu này coi bộ cũng được đấy chứ.”
“Đâu chỉ là được không đâu, phải là rất đẹp ấy chứ, trước tôi xem phỏng vấn của anh ta, đẹp trai lắm, chỉ là còn trẻ quá, với cả nghe nói tên này tàn nhẫn lắm, kế thừa gen mạnh mẽ của ông Tiêu.”
“Chậc chậc, thế thì tốt nhất là đừng có ý gì với anh ta thì hơn.”
Cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền vào trong xe, chiếc vòng tay lại đập vào nhau. Văn Trạch Lệ cũng ngồi vào xe, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn về phía bố mẹ ở bên ngoài.
Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng rất vui mừng, hai người đứng đó nhìn cô, mắt Mạc Điềm đỏ ửng, lần này tất cả lễ nghi đều đã có, tốt hơn lần trước rất nhiều.
Lần trước không có ai chặn cửa, bó hoa của Văn Trạch Lệ đã bị anh tiện tay đưa cho phù dâu ngay lúc đi vào, bó hoa ấy mãi chẳng tới tay cô dâu.
Rồi thì Thẩm Tuyền lại chê trâm cài đầu và chùm dây ngọc quá phiền phức nên chẳng đeo thứ nào, chỉ dùng chiếc nịt màu hồng cột tóc lên, cuối cùng cặp hai chiếc cặp màu vàng ở hai bên.
Giày đỏ cũng là cô tự xỏ vào, rồi Văn Trạch Lệ đi vào cũng chẳng xỏ cho cô, hai người đều bỏ qua chi tiết này, sau khi đứng dậy Thẩm Tuyền khoác vai anh rồi đi ra ngoài luôn chứ đừng nói là bế ra ngoài.
Lần này Văn Trạch Lệ bế cô từ tầng hai xuống tầng một, rời khỏi nhà họ Thẩm vừa đúng giờ lành, chiếc ô đỏ cũng kịp thời tung lên.
Lần trước là ra ngoài phơi nắng mất một lúc mới dựng ô lên.
Tóm lại thì lần này thân là một người mẹ, bà cảm thấy rất mãn nguyện.
Mạc Điềm đi tới gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe hạ xuống, người ở trong xe nhìn ra, Mạc Điềm nhỏ nhẹ nói với Văn Trạch Lệ: “Nếu mà con bé khóc được thì tốt.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, liếc mắt nhìn vợ mình, tiếp đó anh giơ ngón tay OK.
Mạc Điềm nhìn con rể cũ nay lại thành mới, gật gật đầu, lùi về phía sau một bước để cửa sổ xe đóng lại.
Cố Trình lái xe, Tiêu Nhiên cầm ô đỏ ngồi ở ghế phụ. Chiếc Maybach sang trọng khởi động, một loạt chiếc xe sang chậm rãi chạy theo ở sau, tổng cộng 300 chiếc, có thể đi vòng quanh một vòng Danh Sĩ Hội Thành luôn rồi.
Trong xe thoang thoảng một mùi thơm, là mùi hương trên người Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ hòa quyện vào nhau.
Chiếc xe chở cô dâu chú rể rời khỏi Danh Sĩ đổ ra đại lộ, khung cảnh bên ngoài mới hoành tráng làm sao. Trên vỉa hè hai bên đường nườm nượp người, hôm nay vừa khéo là thứ sáu, lại đang nghỉ hè, tiệc buffet miễn phí nửa tháng nay của Văn Thị là một cách truyền thông rất tốt, cả thành phố đều biết hai nhà Văn Thẩm sắp kết thân rồi.
Sự cảm kích dành cho Văn đại thiếu và Thẩm đại tiểu thư khiến nhiều người bỏ công bỏ việc tới hóng hôn lễ thế kỳ này, Văn Thị cũng đã chuẩn bị, tối qua đã công bố lộ trình đón dâu ra ngoài, thế nên chỗ nào đội đón dâu đi tới đều nườm nượp người.
Trên vỉa hè, trên cầu vượt dành cho người đi bộ, trên quảng trường tụ tập toàn người với người, ai cũng chụp ảnh quay phim.
Qua cửa sổ, Thẩm Tuyền nhìn thấy cảnh tượng này.
Văn Trạch Lệ từ sau dán sát tới, hơi thở của anh phả vào tai cô, anh nhỏ nhẹ nói: “Em thấy chưa, tất cả mọi người ở thủ đô đều trông thấy là em lấy anh rồi đấy, sau này em mà chạy á là không ai dám cho em ngủ nhờ đâu.”
“Đời đời kiếp kiếp, em đều là của anh.” Văn Trạch Lệ bật cười: “Rất cảm động phải không? Cảm động thì khóc đi.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của người đàn ông này rồi thản nhiên đẩy anh ra.
Văn Trạch Lệ không lùi ra, anh ôm eo cô, đè cô dán sát lên cửa sổ, tiếp theo cửa sổ xe hạ xuống. Người bên ngoài nhìn thấy cửa kính xe ô tô của cô dâu chú rể trong hàng xe sang hạ xuống, còn nhìn thấy cả gương mặt của cô dâu chú rể thì đồng loạt hú hét, Thẩm Tuyền bị sự nồng nhiệt của mọi người vây lấy.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người gọi tên cô như vậy.
“Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền, chị đẹp quá.”
“Chúc hai người hạnh phúc ạ.”
“Cô dâu xinh quá.”
“Đẹp quá.”
Văn Trạch Lệ kề lên trán cô, cười hỏi: “Em nghe thấy không? Em đẹp quá.”
Thẩm Tuyền bị anh dồn ép không thể nào phản kháng, những tiếng hú hét kia lại toàn đến từ người lạ, sự nhiệt tình của người lạ trong sáng mà chân thành, sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Tuyền có chút tan ra.
Lần đầu tiên trong đời cô được nhiều người khen như vậy, Thẩm Tuyền có chút đỏ mặt.
Văn Trạch Lệ bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô trước hàng ngàn âm thanh. Sự trêu ghẹo của anh khiến cho Thẩm Tuyền bị hôn tới mức mắt lóng lánh ánh nước, Thẩm Tuyền đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng một giây xong, người đàn ông này lại tiếp tục hôn cô, từng nụ từng nụ một, có lẽ là do hai người đã quá lâu chưa gặp nhau.
Thẩm Tuyền bị anh trêu chọc tới mức mắt ươn ướt.
Cô đẩy anh ra: “Bỏ ra.”
Văn Trạch Lệ nâng cằm cô lên, nhìn cô: “Em khóc à?”
“Khóc cũng được.”
Cô híp mắt đẩy anh ra cửa xe đối diện, đôi môi cắn lấy tai anh thật mạnh, Văn Trạch Lệ hít sâu một hơi sau đó ôm lấy eo cô, bật cười.
Hai người cắn nhau ở ghế sau, hai kẻ đằng trước ngồi im như phỗng.
Xe gần tới nơi, Cố Trình gõ vách ngăn: “Thu dọn hiện trường đi, sắp tới rồi.”
Thẩm Tuyền bình tĩnh ngồi dậy, vuốt tóc và chiếc mũ với những dây ngọc.
Văn Trạch Lệ chỉnh lại quần áo rồi lấy son ra, dán tới đánh cho cô. Thẩm Tuyền mím môi, cô cầm giấy lau đi vết son bên khóe môi anh.
Tiêu Nhiên lại lần nữa cầm chiếc ô đỏ đứng ở cạnh xe.
Văn Trạch Lệ đi ra ngoài trước sau đó cúi người nắm lấy tay Thẩm Tuyền. Bởi vì hôn lễ lần này mời rất nhiều người nên đã sắp xếp tổ chức ở trang viên nhà họ Văn, lúc này trang viên đang chìm đắm trong ánh mặt trời, khắp nơi đều là sự vui mừng, bức ảnh của hai người được đặt ở những góc rất khéo.
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói với Thẩm Tuyền: “Hôm nay khách sạn dưới trướng Văn Thị trên toàn quốc vẫn sẽ mở tiệc mừng miễn phí, như kiểu tiệc ở quê ý.”
Thẩm Tuyền có chút kinh ngạc nhìn anh: “Anh sắp xếp chuyện này từ lúc nào vậy?”
“Tối qua.” Văn Trạch Lệ mỉm cười kéo tay cô đi lên bậc thềm khách sạn.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này, không nói gì thêm.
Tất cả những việc anh làm đều là để cho tất cả mọi người biết, anh, Văn Trạch Lệ đã cưới Thẩm Tuyền, như thể chiếu cáo thiên hạ vậy. Khoé môi Thẩm Tuyền cong lên, cô nhỏ giọng nói: “Vừa khéo, khách sạn dưới trướng Thẩm Thị hôm nay cũng mở tiệc miễn phí.”
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì đầu ngón tay hơn run lên.
Vừa là cảm động, vừa là sự rung động trước sự ăn ý của hai người.
Anh nói: “Sao anh lại có phúc có phần cưới được em vậy chứ.”
Thẩm Tuyền: “Là em cho anh cơ hội đấy.”
Văn Trạch Lệ cười to: “Phải.”
*
Người khác kết hôn chỉ tổ chức tiệc một lần, nhưng hai nhà Văn Thẩm tổ chức lễ kết hôn lần nữa, mời tiệc hai lần, bữa trưa và bữa tối, trong trang viên rộng lớn có rất nhiều trò giải trí để các vị khách vui chơi. Bữa buổi trưa không phải bữa chính nên cặp tân hôn không cần mời rượu, họ vẫn mặc bộ quần áo long phượng ra tiếp khách.
Rất nhiều vị khách quý tới tối mới tới nơi.
Buổi tối sẽ có tất cả những quy trình của một buổi lễ kết hôn.
Buổi chiều sau khi nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, Văn Trạch lệ và Thẩm Tuyền cùng đi ra cửa đón khách, lúc này Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đã thay một bộ đồ cưới khác.
Ông cụ Tiêu, ông cụ Nhiếp đi cùng với Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa vừa bước xuống, Văn Trạch Lệ híp mắt, tự mình đi tới đón rồi nói với đối phương: “Ký tên anh ở đây nhé, Nhiếp thiếu.”
Nhiếp Thừa liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền xinh đẹp, anh ấy nở một nụ cười rồi cầm bút ký tên của mình lên tờ giấy màu đỏ, Văn Trạch Lệ nhướng mày cười nói: “Hay là thêm câu chúc phúc đi nhỉ?”
Nhiếp Thừa cắn răng, cuối cùng dưới sự khích đểu của Văn Trạch Lệ, anh ấy viết một câu: “Trăm năm hoà hợp.”
“Hay là thêm câu sớm có quý tử nữa đi?” Nụ cười của Văn Trạch Lệ mang theo ý xấu xa, anh nhướng mày.
Nhiếp Thừa nhìn gương mặt hung hăng của người đàn ông này, anh ấy đành viết “Sớm sinh quý tử”, sau đó đặt bút xuống rồi bước nhanh vào trong. Văn Trạch Lệ mỉm cười: “Cảm ơn nhá.”
Tiếp đó là nhà họ Lâm tới, Lâm Tiêu vừa bước vào cũng bị Văn Trạch Lệ bắt ép viết lời chúc phúc, Lâm Tiêu cúi đầu không đáp lời, ký tên luôn rồi cùng nhà họ Lâm đi vào.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông hằn học này, vẻ mặt cô ung dung. Sau khi Văn Trạch Lệ ngắm nhìn những dòng hai người kia viết xong, anh quay lại bên cạnh Thẩm Tuyền ôm lấy eo cô.
Thẩm Tuyền nói: “Em gửi cả thiệp mời cho nhà họ Lam đấy.”
Văn Trạch Lệ: “Anh biết.”
“Nhưng bọn họ không dám tới đâu.” Văn Trạch Lệ lạnh lùng nói.
Thẩm Tuyền nhướng mày.
Quả nhiên, không thấy nhà họ Lam đâu nhưng chú nhỏ nhà họ Văn đã tới, dẫn theo cả chỉ huy Nhiếp, sau lưng chú còn có cả mấy người trong bộ đội.
Nhiếp Luỹ mặc thường phục, vừa cười vừa vỗ vai Văn Trạch Lệ: “Đã lâu không gặp.”
Văn Trạch Lệ cười nói: “Đã lâu không gặp, chỉ huy Nhiếp.”
Nhiếp Lũy mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền gật đầu với chú ta. Chú lấy phong bì ra, đặt lên bàn rồi nói: “Chút lòng thành.”
“Cảm ơn ạ.”
Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền tự mình đưa đoàn người này vào trong, khách ở trong thấy vậy thì ai nấy đứng dậy, bày tỏ sự tôn trọng.
Nửa tiếng nữa trôi qua, sắc trời dần tối, mọi người đều đến đủ rồi, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền quay về phòng nghỉ thay bộ đồ cưới trên người ra.
Bên ngoài cũng bắt đầu mở nhạc, người chủ trì lên sân khấu sắp xếp vài tiết mục trước.
Tiếp đó trợ lý hôn lễ đi tới gõ cửa bảo Văn Trạch Lệ đi ra trước, Văn Trạch Lệ đã thay xong đồ vest, anh chỉnh lại cổ tay áo, liếc phòng thay đồ một cái rồi mới đi ra.
Thẩm Tuyền đang thay bộ váy đuôi cá ở trong phòng thay đồ, thợ trang điểm cũng đang ở trong phụ giúp, sau khi xong xuôi thì đỡ đuôi váy của cô bước ra ngoài, trợ lý hôn lễ lại lần nữa gõ cửa: “Cô dâu cũng có thể đi ra ngoài được rồi.”
“Đợi mười phút đã.” Thợ trang điểm nói.
Mặt Thẩm Tuyền phải trang điểm lại, phải phối với váy đuôi cá, ban nãy trước khi thay váy cưới đã tẩy lớp trang điểm buổi chiều đi rồi, giờ chỉ cần dặm lại.
Thợ trang điểm và trợ lý đứng ở cạnh làm việc nhanh chóng, chỉ một lát lớp trang điểm của Thẩm Tuyền đã xong xuôi, đuôi mắt được đính một viên pha lê nhỏ, thợ trang điểm chỉnh trang lại quần áo rồi đỡ Thẩm Tuyền đứng dậy đi ra cửa.
Nói là 10 phút thực ra là phải tới 13 phút.
Người bên ngoài cũng im lặng đợi 13 phút, bậc thềm đi vào sảnh chính được phủ một lớp thảm màu đỏ, Thẩm Tuyền từng bước từng bước đi lên, những vị khách đã đợi mười mấy phút cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc ấy, mọi người như ngừng thở.
Yểu điệu thục nữ, quân tử phải lòng mà.
Không bàn đến dáng người duyên dáng kia, chỉ riêng lớp trang điểm, viên pha lê ở cuối đuôi mắt như thể nốt ruồi lệ, thêm cả ánh mắt lạnh như băng của cô, rất diễm lễ.
Văn Trạch Lệ cầm hoa trong tay, anh căng thẳng, yết hầu trượt lên xuống.
Anh bước tới trước, bị người chủ trì kéo lại: “Nè… Văn thiếu, không cần anh phải đi ra đấy đâu, người ta sẽ được bố dẫn vào mà.”
Người chủ trì vẫn đang cầm mic, sau khi dứt lời, mọi người cười to.
“Sốt ruột làm gì, đã đến đây rồi còn chạy được chắc?” Chu Dương cười to, cậu ta là người đầu tiên cười ra tiếng.
“Đúng đấy.”
“Hahahaha, không ngờ Văn đại thiếu cũng có lúc sốt ruột vậy đấy.”
“Anh không biết à, sốt ruột không xơi được đậu phụ nóng đâu.”
“Hahaha… Văn thiếu để ý dưới chân nhá, kẻo căng thẳng quá ngã xuống là hài lắm đó.”
“Để tôi bấm ngón tay tính xem, Văn Trạch Lệ có xứng với Thẩm Tuyền người ta đâu. Hahaha anh ta không sốt ruột sao được? Phải sốt ruột chứ, mọi người hiểu cho anh ta với nhé.”
“Lần đầu tiên cô Văn lên kiệu hoa à.”
“Hahahaha.”
“Tha thứ cho tên ngốc này đi, hahahaha.”
“Trời ơi, hề vãi hahahaha.”
Đám bạn bè bắt đầu chế giễu Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nhẫn nhịn, anh nhìn chằm chằm, không thể nào rời mắt khỏi người con gái đang bước lên khán đài, ánh mắt anh chỉ có mình cô.
Thẩm Tiêu Toàn đứng ở cuối khán đàn chữ T, Thẩm Tuyền bước lên, cô nhìn bố mình, hai người không nói gì nhưng ánh mắt lại cảm nhận được sự ấm áp.
Nhờ có sự dẫn dắt và ủng hộ của Thẩm Tiêu Toàn mới có Thẩm Tuyền ngày hôm nay, nhà họ Thẩm cho Thẩm Tuyền sự tự tin, khiến cô có thể ưỡn ngực mà sống, kiêu ngạo tới thế, cũng nhờ có sự ủng hộ của ông hôm nay cô mới có được tình yêu này.
Thẩm Tiêu Toàn mỉm cười, mắt cũng ửng hồng, cánh tay ông cong cong, Thẩm Tuyền khoác lên cánh tay ông, nhỏ giọng nói: “Con cảm ơn bố.”
Bốn chữ chất chứa ngàn vạn tình cảm.
“Con là con gái bố, vĩnh viễn là tiểu như nhà họ Thẩm.” Thẩm Tiêu Toàn vừa dẫn cô đi vừa nói.
Lúc này, nơi mà Thẩm Tuyền đi tới, đám người kia vốn còn đang trêu chọc, sau khi nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tuyền thì ai nấy đều đỏ mặt, dáng người đẹp quá đi.
Ở đây không có cô gái nào bì được.
Đi tới trước mặt Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đưa hoa cho Thẩm Tuyền rồi vươn tay định kéo Thẩm Tuyền tới, Thẩm Tiêu Toàn đen mặt: “Đợi đã, không phải còn có quy trình khác à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Ở dưới sân khấu lại lần nữa cười to.
Người chủ trì ho khụ một tiếng, cầm mic nói: “Văn thiếu nói vài câu để bố người ta yên tâm trao con gái cho mình đi nào.”
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Tuyền, anh nói với Thẩm Tiêu Toàn: “Về sau hai nhà Văn Thẩm là người một nhà, nếu con phụ lòng Thẩm Tuyền thì cả Văn Thị sẽ là của Thẩm Tuyền.”
Nói rồi, anh lấy một tập văn kiện từ trong tay Cố Trình đứng cạnh đưa cho Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn vừa nhìn thì sốc luôn.
Ở dưới khán đài ồ lên.
Vãi l**
Thế này luôn hả?
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi ở dưới sân khấu. Văn Tụng Tiên nhún vai, Lâm Tiêu Nhi bất lực mỉm cười, còn Văn Trạch Tân thì khinh bỉ trừng mắt, thôi, anh trai ruột của mình điên vậy còn cách nào đâu.
Kệ ảnh vậy.
Người chủ trì nhìn Thẩm Tiêu Toàn: “Ông Thẩm thấy thế nào?”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Văn Trạch Lệ, một lúc lâu sau, ông hắng giọng: “Con giỏi.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười, anh dùng sức kéo, cánh tay ôm lấy lưng Thẩm Tuyền và kéo về phía mình. Sau khi ôm lấy, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến anh sững sờ.
Anh nhìn ra sau, đập vào mắt là làn da trắng nõn, từ vai cho tới eo, kiểu lộ lưng chữ V.
Sắc mặt anh sầm lại, nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó, ai thay đổi vậy?”
Thẩm Tuyền: “Em.”
Văn Trạch Lệ không hít thở nổi: “Em thay đổi nó làm gì?”
Anh đen mặt nhìn đám người ở dưới khán đài, đặc biệt là đám người ngồi gần khán đài chữ T kia, đám người đó cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh, ai nấy đều cúi đầu xuống.
Văn Trạch Lệ cởi áo khoác của mình ra, hung hăng khoác lên vai Thẩm Tuyền: “Mặc vào!”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh: “Đẹp không?”
Văn Trạch Lệ: “Đẹp! Nhưng đẹp cũng không được tuỳ ý mặc cho người khác nhìn, L đổi có phải không? Để anh đi tính sổ với anh ta.”
Thẩm Tuyền: “Em thích mà.”
Văn Trạch Lệ gào to: “Em thích thì về nhà mặc cho anh xem là được.”
“Anh thấy hôm nay em có đẹp điên đảo chúng sinh không?”
Văn Trạch Lệ: “Đương nhiên rồi.”
Thẩm Tuyền: “Thế thì anh quỳ xuống đeo nhẫn cho em đi.”
“Quỳ, quỳ, ông đây giờ quỳ luôn.” Nói rồi, Văn Trạch Lệ mặc kệ tiến trình hôn lễ, quỳ thẳng xuống, cầm nhẫn kim cương ở bên cạnh lên rồi nắm lấy tay cô đeo lên.
Người chủ trì đứng cạnh đơ luôn, khách khứa dưới khán đài cũng đơ luôn.
Cặp vợ chồng mới cưới này sao không làm theo tiến trình vậy trời?
Nói quỳ là quỳ.
Nói đeo là đeo.
Có coi quy trình hôn lễ ra gì không vậy?
Ở bàn Chu Dương, mấy người nhìn nhau, một lúc sau Chu Dương thở dài: “Top 1 thủ đô quỳ rồi, Giang Úc anh còn kém xa lắm.”